Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo

Chương 222




Tô Tố suýt chút nữa thì khóc vì sợ

Nghe thấy giọng của Tiêu Lăng nhịp tim đập trở lại bình thường, cô kéo bỏ tay của Tiêu Lăng, hạ thấp giọng tức giận gào lên, “Tiêu Lăng anh bị bệnh à nửa đem tự dưng chạy vào đây dọa người làm cái gì”

“Anh lạnh...” giong của Tiêu Lăng đáng thương, “Tô Tố, ngủ trên sopha rất lạnh, bên ngoài còn mưa nữa, bỗng nhiên hạ nhiệt, anh vốn nghĩ vào trong phòng em tìm thêm một cái chăn...”

Sự tức giận của Tô Tố có giảm xuống chút, cô đích thực nghe thất tiếng mưa “ti ta ti ta” âm thanh rơi lên thủy tinh

Cô đưa tay ra bật bóng đèn đàu giường, nhìn thấy dáng vẻ của Tiêu Lăng, sự tức giận cuối cùng cũng biến mất

Lúc này Tiêu Lăng mặc áo ngủ kẻ ô, ôm gối đầu trông rất đáng thương đứng ở cửa phòng cô, anh ấy rõ ràng là thức thâu đêm rồi, quầng thâm mắt cả một mảng đen, cũng không biết là có phải bị đông lạnh không, đôi môi có chút trắng nhợt

Thôi vậy, bây giờ đã vào thu rồi, trong đêm lạnh hơn chút, vả lại trên sopha cũng không có đệm vật gì, bị lạnh cũng là bình thường

Tô Tố có chút không nhẫn tâm

Người ta đường đường một Tổng tài lớn bởi vì không muốn gây chậm trễ cô quay phim chạy đến chỗ cô, vả lại còn vì muốn báo danh cho bọn trẻ, thôi vậy thôi vậy

Cô đi dép từ trên giường ngồi dậy, “anh vào trong phòng này trước đi”

Tô Tố đi ra khỏi phòng, đi đến phòng khách, đèn trong phòng khách đã tắt, một màu tối om, cô bật đèn chùm lên, ánh sáng lập tức tràn ngập căn phòng. Cô trước tiên nhìn lên đồng hồ trên tường.

3 giờ 30 phút sáng

Cũng có thể nói là Tiêu Lăng ở trong phòng khách ở 5,6 tiếng đồng hồ mới chạy đi tìm chăn

Cô thở dài nhìn về phí ghế sopha, trên chiếc ghế sopha nho nhỏ chăn vô cùng lộn xộn, ghế sopha rất hẹp với lại không dài, Tiêu Lăng tay dài chân dài nằm ở trên đích thực không thoải mái vào đâu được, cô âm thầm ôm chăn lên, nhẹ chân nhẹ tay lại quay về phòng

Tiêu Lăng không biết từ khi nào đi ra ngoài cùng, đứng ngay sau lưng cô

To Tố lại bị giật mình, dường như có thể nghe thấy “thụp thụp” tiếng tim đập, Tô Tố trừng trừng nhìn Tiêu Lăng một cái, cô hạ thấp âm thanh, “tắt đèn”

Tiêu Lăng thấy Tô Tố vào trong phòng, ánh mắt sâu thẳm lóe quá chút láu lỉnh, miệng anh cười lên, tắt đèn phòng khách, đi theo Tô Tố vào phòng

Cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại

Tô Tố trải chăn ra xếp chồng lên nhau, cô nhìn Tiêu Lăng đang đứng ở chính giữa căn phòng, bất lực nói, “anh lên giường ngủ đi”

Tiêu Lăng lập tức hỏi, “thế còn em?”

Tô Tố cắn răng, “em đến phòng của Tiểu Hy”

Còn không thì có thể làm sao

Tiêu Lăng cũng không ngăn cô, nhìn cô ra khỏi cửa phòng, đi theo cô đến hành lang, Tô Tố đặt tay lên tay nắm cửa phòng của Tiểu Hy, kết quả... bị khóa trái cửa rồi

Tiểu Hy bình thường đều không khóa cửa phòng

Tô Tố muốn khóc mà không có nước mắt, nghĩ thì cũng không thấy kỳ lạ, bởi vì có một giới tính khác không thân thiết ngủ bên ngoài phòng khách, khóa trái cửa cũng là bình thường.

Nhưng... vậy cô bây giờ phải làm sao?

Cô vốn không muốn kinh động đến Tiểu Hy lén lút vào trong phòng của cô ấy ngủ một đêm, bây giờ xem ra không được rồi, cô bây giờ đối mặt hai lựa chọn

Nghe mà cô khó chịu

Trong phòng một lúc không có chút động tĩnh

Con người này... thật sự không định đi ngủ sao?

Suy nghĩ này của cô vừa mới xuất hiện, thì cảm thấy giường gỗ “cạch cạch” một tiếng, sau đó cảm nhận sau lưng nằm một người, có một cơ thể lạnh giá đang sát lại gần cô