Lấy Phải Boss Kiêu Ngạo

Chương 596




Trương Hân ngủ một giấc đến chiều.

Cô vừa tỉnh giấc đã nhìn thấy ánh nhìn tươi cười đong đầu yêu thương của Lãnh Mạc.

“Ưm...”

“En dậy rồi à?”

“Ừm!” Trương Hân rươn mình vươn vai, cô không ngừng ngáp ngủ, “Ư... Mệt quá! Sao càng ngủ càng thấy người mềm nhũn ra.”

“Do Em ngủ nhiều quá thôi!” Lãnh Mạc nằm đè xuống, rồi đặt một nụ hôn lên môi cô, “Mau dậy đi, Vương Bưu đã chuẩn bị cho anh một cái ghế lăn, em dậy đẩy anh xuống dưới đi lại vài vòng nhé!”

“Ưm, vâng!”

Trương Hân nhanh chóng rửa mặt đánh răng, đợi sau khi cô bước từ phòng tắm ra, Lãnh Mạc đã bị Vương Bưu đưa xuống lầu rồi, khi này anh đã gồi trên ghé lăn dưới tầng một.

Í...

Lãnh Mạc đang bị thương, không tiện đi lại! Anh lại bị thương ở ngực, cho nên... là Vương Bưu đã bế anh xuống dưới sao?

Trương Hân vừa nghĩ đến cảnh tượng ấy, cả người cô đã rung cả lên!

Một cảnh tượng quá đẹp mắt, làm cô không dám tưởng tượng đến!

Cô đi xuống dưới lầu, đón lấy tay đẩy của ghế lăn, như vừa nghĩ đến chuyện gì đó, cô ghé lại gần Lãnh Mạc nói, “Em vẫn còn mấy thứ ở chỗ ở cũ, em cần về đó một chuyến...”

“Không được! Có cần lấy cái gì thì để Vương Bưu đi lấy!”

Thật là ngang ngược!

Trương Hân suy nghĩ một hồi, sau đó đưa địa chỉ cho Vương Bưu, “Anh nhớ đem chú phốc sóc đó về đây nhé, hôm nay tôi đã rời đi hơn nửa ngày rồi, không biết giờ nó có đói quá không!”

“Được, tôi sẽ đi đón chú cún ngay đây!”

Trương Hân nghe vậy mới yên tâm mà đưa Lãnh Mạc đi công viên tản bộ.

Hôm nay là một ngày trời dâm hiếm có, gió thổi vi vu, trong không khí pha lẫn sự mát lạnh. Trong những tháng hè nóng nực này mà có được thời tiết mát mẻ như vậy, quả là quý báu!

Trương Hân đẩy Tiêu Lăng đến hoa viên.

Mùa này, hoa viên có đủ các loại hoa đang đua sắc, hoa viên ở đây rất lớn, có đến hơn trăm mét vuông diện tích, nếu làm một nhà kính ở đây thì lập tức có thể biến thành nhà hoa! Trong vườn hoa được trồng nhiều nhất là hoa hồng Champagne, màu hoa be vàng đung đưa theo chiều gió, trông vô cùng tươi đẹp.

Có người hầu gái đang tưới nước cho hoa, còn có người hầu gái khác đang cắt tỉa cành hoa.

Trương Hân nhớ rõ, khi trước cô rờ khỏi đây, những bông hoa này còn chưa nở.

“Thích không? Nếu em thích lát nữa bảo người hầu cắt cho vài bông, cắm trong phòng.” Lãnh Mạc thấy cô nhìn không chớp mắt bèn nghĩ ra điều này.

“Được đó! Hoa tươi như vậy mà để trong phòng, chỉ nhìn thôi đã thấy thư giãn!”

Trương Hân tiếp tục đẩy Lãnh Mạc đi.

Khi đến đối diện hoa viên, vừa đúng hướng cổng vào biệt thự!

Bước chân của Trương Hân đột nhiên dừng lại!

Cô bỗng nhớ đến những hồi ức không hay! Cô nhớ lại chính tại nơi này, cô trông thấy người phụ nữ ăn mặc diêm dúa, trang điểm lòe loẹt đến tìm Lãnh Mạc! Cô nhớ lại thái độ ngông cuồng của cô ta, cũng nhớ lại cảnh tượng quần áo vương vãi khắp trong phòng khách!

Trong tim Trương Hân như bị một tảng đá đè lên vậy, vừa nặng trịch vừa tắc nghẹn.

Cô cắn răng, đẩy nhanh chiếc xe lăn rời khỏi chỗ này

Lãnh Mạc không cần đoán cũng biết Trương Hân đang nghĩ gì, ánh mắt anh lạnh lùng, gương mặt hơi thoáng đanh lại, sau này! Nhất định anh sẽ kiềm chế được bản thân, tuyệt đối không để xảy ra chuyện như vậy nữa!

Phía sau Biệt thự lưng trừng núi có một con suối nhỏ, trong con suối ấy chảy dòng nước khoáng từ trên núi xuống, dòng suối trong vắt. Trương Hân đẩy Lãnh Mạc đến bên dòng suối.

“Chỗ này cũng khá đẹp đấy chứ!”

Lãnh Mạc nhướn lông mày, ra vẻ đương nhiên rồi, khi đó anh chọn xây biệt thự ở đây, thứ nhất là do tính an toàn cao, thứ hai là vì cảnh đẹp ở nơi này, nhưng... biệt thự lưng chừng núi xây tại giữa eo núi, trong khi đó rừng ở đây cũng là rừng núi hoang sơ, trên đỉnh núi cũng không có đường nên trên đây cũng khá nguy hiểm.

Đương nhiên là thi thoảng cổng chính của biệt thự cũng hay xuất hiện rắn độc.

Mỗi lần chúng định bò vào biệt thự thì đều bị lính gác ngoài cổng bắn chết!

“Anh bảo trong dòng suối mát này có con gì nguy hiểm không?”

“Không đâu!”

Giọng nói của Lãnh Mạc khá chắc chắn, “Nước nông thế này, lại trong veo, còn có thể nhìn thấy cả đáy thế kia, con gì mà ngốc đến nỗi ở những nơi không ẩn náu được vậy chứ!”

Trương Hân nhún vai, hình như cũng đúng!

Cô lại tiếp tục đẩy Lãnh Mạc đi tiếp!

Cô đã sống ở đây vài năm rồi, nhưng chưa từng đi hết một vòng nơi này, vì biệt thự lưng núi quá rộng, rộng đến mức không tưởng tượng được. Trong biệt thự không thiếu bất cứ thứ gì! Sân golf, bãi cưỡi ngựa! Còn có cả khu luyện súng, phòng cho Lãnh Mạc luyện đấu thuật, nơi để anh hội họp, còn chỗ cho người hầu ở nữa, còn khu phong cảnh... rộng đến mức có đi cả một ngày cũng không hết được.

Đến khi trời gần tối, Trương Hân đã mệt rũ rượi rồi.

Cô đẩy Lãnh Mạc về đại sảnh.

Trong đại sảnh, Vương Bưu đã đón chú cún nhỏ của cô đến, chú chó trắng nhỏ bé đang chúi đầu vào bát, ăn dog food.

Trương Hân vừa nhìn thấy cún con, liền lập tức không đếm xỉa đến Lãnh Mạc nữa, cô mặc cho Lãnh Mạc ở đó và lao đến chỗ chú chó, “Tiểu Lãnh Mạc, cả ngày không gặp rồi, có nhớ ta không!”

“Gâu! gâu gâu!”

Chú phốc sóc bắt đầu vùng vẫy trong lòng cô, Trương Hân thả chú cún ra, nó lập tức chạy đến bên chân Lãnh Mạc, không ngớt lắc đuôi mừng anh.

“Gâu gâu gâu.”

“Xem ra con cún này có duyên với anh hơn!” Lãnh Mạc cúi người, anh trêu đùa cún con, chú cún bình thường ít khi màng đến ai, nay lại tít mắt, vui sướng hưởng thụ sự vuốt ve của Lãnh Mạc!

Trương Hân, “...”

“Đúng rồi, khi nãy em gọi nó là gì?

“Tiểu Lãnh Mạc!”

Trong mắt Lãnh Mạc phút chốc vô cùng tiếu hài,anh nhìn cô như vừa nghĩ ra được điều gì vậy, “Hóa ra khi không ở gần anh em nhớ anh đến thế sao, không ngờ đến lấy tên cho chó cũng lấy tên anh!”

Ai nhớ anh ta kia chứ!

Trương Hân đỏ ửng mặt, vội giải thích, “Chẳng qua em thấy tính tình của nó giống anh cho nên mới đặt cái tên này cho nó!”

Lãnh Mạc tỏ rõ ra mặt vẻ ‘anh hiểu mà, em không cần phải giải thích đâu’.

Trương Hân thấy vậy ấm ức trong lòng.

Cô không thèm quan tâm đến Lãnh Mạc nữa, quay qua nói chuyện với Vương Bưu, Vương Bưu, lúc anh đến chỗ ở của tôi có nhìn thấy một cô gái nhỏ không? Hai mươi mấy tuổi, nhìn khá xinh xắn?”

“Có thấy, hình như đang đưa cơm đến cho cô!”

“Đúng đúng đúng, chính là cô ấy! Anh có nói với cô ấy tôi đã về đây rồi không?” Sáng nay sau khi dùng bữa xong, cô đã nhớ đến Tiền Hiểu rồi, cô đã định gọi cuộc điện thoại cho Tiền Hiểu nhưng cuối cùng phát hiện cô không hề có số của cô ấy.

Vương Bưu nhanh chóng gật gật đầu, “Tôi đã nói với cô ấy rồi, cô ấy nói, “Biết rồi!”

Vậy thì tốt!

Trương Hân thở phào nhẹ nhõm!

Nhưng Trương Hân lại không hề hay biết, trên thực tế, sáng nay lúc cô xông ra từ chỗ ở của mình đến biệt thự, Tiền Hiểu đã biết rồi, đương nhiên cơm trưa và cơm tối cũng đều không đem đến cho cô. 

Vào lúc này, Lãnh Mạc và tiểu Lãnh Mạc, cả người cả chó đang chơi đùa hết sức vui vẻ. Chú phốc sóc ngoan ngoãn co minh bên chân Lãnh Mạc, chú ngước đầu lên, dùng ánh mắt long lanh nhìn Lãnh Mạc mà lắc mạnh chiếc đuôi.

Trương Hân vừa quay đầu lại đã thấy được cảnh tượng này!

Khóe miệng cô giật giật!

Cô buột miệng nói, “Chú phốc sóc này là cái thì phải!”