Lê Dạ

Chương 8




Bay lượn lại xoay tròn tỏa ra bụi phấn tím sắc, nhanh chóng rồi chậm rãi ngừng lại, ca dần dần lắng, ánh trăng thanh sáng chiếu tỏ,’ yêu’ là ngấm trọn ngọt ngào, chua xót, khổ đau cùng ý chí quyết liệt – yêu kia theo khung cảnh huyễn hoặc chậm rãi nhàn nhạt mà rút đi, nhưng người nghe ca xem vũ hôm nay vĩnh viễn cũng sẽ không quên được tư vị phi thường này. Thời gian chỉ một nén hương, lại phảng phất như mang vui vẻ cùng bị thương toàn bộ tụ lại, dường như mộng lại không phải mộng, khiến người ta phải suy tư hàng nghìn hàng vạn lần, rồi bất lực mà trở lại với lối cũ vô tận. Cũng không chỉ là ca hay vũ đẹp, người có tâm nhất định có thể cảm thụ được trong đó là trí tuệ cùng can gián.

Mọi người đều móc hết ngân phiếu thậm chí bạc vụn vàng thỏi trên người ra, hận không thể đem cả nhà mình đưa vào tay người, giữa lúc ma ma Túy  Hồng lâu vui vẻ ra mặt, chuẩn bị lấy tiền đưa về, thì tiếng nói trong trẻo lần thứ hai vang lên,

“Các vị đại nhân, tiểu nữ ra ngoài lần này chưa tới bốn năm, nhìn thấy Vương triều đại Thanh khắp nơi vui vẻ phồn thịnh, quá mức an tâm. Nhưng đến nay thiên hạ hưng thịnh, tiểu nữ phát hiện ra làn gió xa xỉ cũng dần dần tăng lên, xa xỉ nhiều thành phóng túng, phóng túng sinh hủ bại, tiểu nữ cảm thấy rất lo lắng. Bởi vậy ở nơi này cả gan yêu cầu các vị đại nhân, tiền thưởng cấp cho tiểu nữ không quá năm mươi lượng, mong các vị đại nhân không trách móc!”

Một hồi hỗn loạn, đa số người có biểu tình trang trọng lên rất nhiều, đương nhiên, ngoại trừ ma ma Hồng lâu mặt biến tím đổi đen.

Tiêu Lê ưu nhã hướng mọi người hành lễ, nhanh chóng hướng phòng mình chạy về. Vừa qua khỏi thời gian một chén trà, cửa liền có người đẩy ra.

“Thái tử điện hạ có thể nào không hiểu lễ nghi vào phòng phải gõ cửa?”

Tiêu lê quay đầu nhìn rồi liếc mắt, lại tiếp tục cầm khăn ướt tẩy trang, tháo trang sức, tuy rằng y không đeo nhiều trang sức lắm.

Lam Trúc vẫn bộ dạng ngả ngớn trêu tức thường ngày, mắt hoa đào sâu không thấy đáy, môi nhếch lên, vẫn chú mục nhìn trên người Tiêu Lê.

“Làm sao vậy?”

Tiêu Lê rửa mặt xong, quay lại hỏi.

“Không có gì, chỉ là ngày hôm nay mới biết ngươi dường như…, biểu hiện của ngươi làm ta thất kinh rồi, bất kể là lúc ngươi ca vũ hay đoạn nói cuối cùng với bọn họ.”

Lam Trúc muốn hé ra một nụ cười bình thường, chung quy lại không làm được.

Tiêu Lê không nói gì nhíu mày,

“Nguyên lai tưởng rằng phải múa một thời gian, không nghĩ mới một lần đã giải quyết xong, ngày mai chờ ta mang một nghìn lượng đến a.”

Lam Trúc nghe vậy thần sắc tối sầm, bỗng nhiên nghiêm túc nhìn chằm chằm Tiêu Lê gằn từng chữ,

“Buông tay như vậy ta thực luyến tiếc, nếu bằng thân phận Thái tử nhất định lưu ngươi lại bên người, ngươi có thể không?”

“Không thể nào. Bất quá, Hoàng Thái tử điện hạ có thể vững chắc địa vị như ngày hôm nay, chắc không thể chỉ có lãnh cảm bình tĩnh cùng tư chất thông minh, có thể ra tay hạ thủ người thân ruột thịt của mình làm sao lại vì một đoạn vũ bản tính lại mềm mỏng thế kia?”

Tiêu Lê nhìn thẳng đối phương, trịnh trọng nói, mặc dù đó là vấn đề cấm kị, nhưng nghĩ tới Đại Thanh hoàng triều bỗng nhiên huyết mạnh giảm thiểu nhanh chóng, kẻ ngu si mới không đoán ra sự thật đằng sau.

Đôi mắt Lam Trúc thêm thâm sâu, tiếng nói còn đáng sợ hơn thường ngày,

“Nói càn, ngươi cho rằng bổn điện thích ngươi nên sẽ không giết ngươi?”

“Không, ngược lại, tiểu nhân biết mình trong lòng điện hạ cũng không có gì quan trọng, cho nên mới không lo lắng điện hạ nuốt lời. Nói thẳng ra là tiểu nhân ở bên cạnh điện hạ, bất quá cũng chỉ là đồ chơi pha trò cho ngài, kia Điện hạ nói thật quá lời, ngày mai nhận xong một nghìn lượng bạc chúng ta coi như xong chuyện a.”

Tiêu Lê nhàn nhạt mỉm cười, trong lời nói có phần chắc chắn.

Lam Trúc đột nhiên hoảng hốt ngộ ra, lung túng mà sờ sờ mũi, ánh mắt phức tạp, nhìn về phía Tiêu Lê, một lát sau rốt cục cũng mỉm cười,

“Ta dĩ nhiên giữ lời. Được rồi, ta không ép buộc ngươi, bất quá, mỗi năm rảnh rỗi ngươi nên ghé qua thăm ta, bằng không…”

Tiêu Lê nhìn đối phương cố ý vặn vẹo khuôn mặt, trong lòng buông lỏng, khẽ cười nói,

“Trúc đại ca yên tâm, tiểu đệ dù có bận rộn cũng sẽ dành thời gian đến thăm người.”

“Ân, như thế mới tốt.”

Bên trong phòng nhỏ, không ngừng truyền đến tiếng cười nói ấm áp, một ngày mùa thu xơ xác tiêu điều cũng đã trôi qua, trong phòng hai người cũng cảm nhận chút ấm áp nhẹ nhàng.

Tiêu Lê lần thứ hai nhìn thấy Liễu tiên sinh, hơi hơi thẹn thùng, ở lại đây không tới mười ngày đã muốn ly khai, huống hồ đêm qua y lại hủy đi một lượng lớn sinh ý, nếu là người hẳn là rất tức giận.

Bất quá, vị này tướng mạo thanh tú, khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng, đối với việc Tiêu Lê đường đột chào từ biệt cũng không lấy gì làm ngạc nhiên, lại lần đầu tiên mời y một bữa cơm hảo tửu mỹ vị. Tiêu Lê đối với hành động hết sức quỷ dị này nghi hoặc cũng không quá lâu, khi y đang ăn uống hăng say, thì mắt mở trừng trừng nhìn đối phương cung kính đứng thẳng chào kẻ mắt hoa đào phóng điện phía sau, tất cả đều sáng tỏ rồi.

“Trúc đại ca, nguyên lại Hồng Lâu này là ngươi mở a.”

Tiêu Lê bĩu môi, thầm nghĩ khó trách mình vũ hắn lại sớm ngồi ở ghế đầu, thì ra đã sớm rõ mọi chuyện.

“Ha hả, ta thấy La sát cung cung chủ tới cổ vũ, tối hôm qua chắc là ngươi thỏa mãn rồi chứ.”

Lam trúc ngày hôm nay mặc y phục màu xanh ngọc, thân hình cao to cân xứng, thắt lưng cẩm ngọc cùng màu, dáng tươi cười tà mị thật xứng với vẻ ngoài phong lưu.

“La sát cung cung chủ? Là ai vậy?”

Tiêu Lê nháy mắt mấy cái, nổ lực thoát khỏi tâm tình kinh diễm đối với Lam Trúc.

“Ngươi không nhận ra sao? Người kia trước giờ chưa từng hứng thú với ca vũ, hôm qua thấy hắn ngồi cách hàng đầu hai dãy ghế, ta còn tưởng là cố ý đến thăm ngươi chứ.”

“Ân, vậy sao?”

Tiêu Lê nỗ lực áp chế tâm tình sôi trào trong lòng, tận lực bảo trì tâm cảnh bình thản. Trên thế giới này, người y quen rất ít, ngoài cái vị đem “Im lặng là vàng” phát huy đến cảnh giới cao nhất kia, chưa từng quen người nào khác gọi là cung chủ. Không phải là…

“Tiểu Lê nhi?”

Lam Trúc trước mặt Tiêu Lê vẫy vẫy tay, bất mãn đối phương tự dưng thất thần,

“Ngươi nghĩ cái gì a? Nhanh thành thật khai báo, ngươi với La sát cung cung chủ kia tại sao lại quen biết? Đã quen bao lâu? Hắn tại sao lại coi trọng ngươi như vậy, một mình đến đây xem vũ?”

Thời gian tiếp theo, đối mặt với Lam Trúc cứ vặn hỏi, Tiêu Lê cắn chặt răng, tự tát vào mồm mình, nỗ lực hướng vị nam tử trong trí nhớ học tập, mặc dù cái lỗ tai bị tra tấn, nhưng vẫn không phát ra một chữ, kiến quyết kháng cự.

Cuối cùng, quát tháo một hồi vị Thái tử cao quý cũng đầu hàng, hắn tự nhận mình phong lưu tiêu sái, anh tuấn lỗi lạc, bụi hoa nào cũng chui vào mà không một chiếc lá nào dính lại, lừa gạt nữ nhân dễ như trở bàn tay, ai ngờ đến Tiêu Lê này liên tục gặp trắc trở, chẳng lẽ nam nữ có bất đồng lớn như thế?

Tiêu Lê cũng không để ý tới nam nhân đối diện khóc lóc tang thương, nhìn sắc trời u ám như cũ ngoài cửa sổ, lập tức đứng dậy cáo từ. Hắn lúc trước nói với Thúy Cúc muốn thay sư phụ làm chút sự tình, không biết khi nào về, hôm nay quay về khách sạn bình dân, vậy nàng nhất định sẽ rất vui a. Khuôn mặt xinh đẹp của nàng dễ dàng thu hút kẻ khác mơ ước, Tiêu Lê đối với nữ tử cùng ở chung bốn năm này rất lo lắng.

Trong con hẻm người đi rất thưa thớt, Tiêu Lê mơ hồ nghe từng nhà truyền ra tiếng cười, đôi lúc có tiếng chó mèo hỗn loạn, rất nhiều chuyện kiếp trước nhàn nhạt hiện lên trong đầu.

Một trận gió lạnh thổi qua, mang đến hương thơm nồng đậm của quế hoa, Tiêu Lê kinh giác ngẩng đầu, chợt có đám mây nhàn nhạt phủ qua ánh trăng dần đầy, không bao lâu nữa, Trung thu tới rồi.

Tiêu Lê xoay người đến gốc quế hoa gần nhất, bẻ lấy cành nhiều hoa nhất, dự định mang về cho Thúy Cúc. Nơi này mọi người cũng làm lễ trung thu chỉ là không có tập quán ăn bánh trung thu. Kỳ thực chỉ cần cả nhà hòa thuận vui vẻ cùng nhau ăn cơm, trong lòng nhất định là thỏa mãn rồi, cần gì để ý đến đồ ăn có viên hay không viên chứ?   [viên=tròn]

Trở về khách sạn bình dân, Thúy Cúc đang ở trong phòng may áo, Tiêu Lê nhìn nàng vẻ mặt bình thản, đột nhiên muốn biết chính mình là nữ tử thì hiện tại sẽ thế nào? Bất quá, một lát sau lắc đầu, dù sao cũng biết mình ngu ngốc đến thêu khăn tay cũng không có khả năng. Đến lúc đó chỉ sợ đem đạp đổ đi cái danh khuê các hiền lành của nữ tử phong kiến, là nam như bây giờ thực tốt, mặc dù sẽ cô độc sống nốt quãng đời còn lại, hiện tại có tỷ tỷ, ca ca, sư phụ, sư huynh, đã vui vẻ. Mà tương lại…còn có thể làm bằng hữu với cái vị cung chủ trầm mặc kia, như vậy, thực thỏa mãn rồi.

Tiêu Lê chỉ nói chuyện với Thúy Cúc một chút, đưa cho nàng cành quế hoa thì trở về phòng, tối nay y muốn uống rượu.

Mấy ngày sau, khi tâm tình sa sút của Tiêu Lê khôi phục lại, mới phát hiện khắp nơi ở kinh thành đều đồn đại chuyện hắn ở Túy Hồng lâu ca vũ. Lúc đó người tại nơi đó vạn phần kích động lại đi nói cho những người khác, sợ rằng người khác không biết y xinh đẹp cỡ nào, vũ hay cỡ nào, mà mọi người xung quanh nghe thấy người  miêu tả một cách kích động ngôn ngữ lộn xộn,đâm ra bị nhiễm tâm tình điên cuồng, cứ như vậy mà truyền đi.

Bởi vậy, kinh thành bây giờ không ai không biết, một vị nữ tử tóc đỏ da trắng hồng kì dị không ai rõ từ đâu tới ở Túy Hồng lâu vũ qua một khúc vũ đạo tuyệt thế tựa như ảo mộng sau lại bốc hơi tiêu thất.

Sau đó không lâu lắm, người đã từng xem qua vũ nhất trí rằng nữ từ này nhất định là “Hỏa Hoàng” hóa thân, cầu mong gặp được người như ý mới múa khúc “Phương chi vũ”. Bây giờ đã tìm được nam tử ngưỡng mộ trong lòng, nên mới không hiện thân nữa.

Tiêu Lê nghe đến mấy lời đồn càng nói càng thái quá này tóc gáy cũng dựng đứng, thật vất vả lấy “Nhiệm vụ cần thiết, bất đắc dĩ” ở bên cạnh Thúy Cúc, lại vì ánh mắt mấy người ở khách điếm theo y quan sát từ kinh nghi chuyển sang nhiệt tình như lửa, rốt cục chịu không nổi mang theo Thúy Cúc chạy đến phủ đệ của Lam Trúc.

Sau khi Tiêu Lê đến phủ đệ của Lam Trúc không lâu, tin đồn về “Hỏa Hoàng” cũng dần tiêu tan, những lời đồn đại nhảm nhí nhanh chóng bị tiêu tán.

Thời gian hai tháng trôi qua nhanh chóng, trong chớp mắt đã đến thời điểm kết hôn của Thúy Cúc.

Tiêu Lê thấy bên ngoài náo nhiệt thì vô cùng sung sướng, nhìn thấy Thúy Cúc sau khi trang điểm xinh không thể tả, làm y lúc này nhẹ nhàng mà vui sướng cảm động. Mặc kệ những ngọt ngào hay đau khổ đã qua, ngày hôm nay coi như chấm dứt,  người yêu thương nay sẽ trở nên thân thuộc hơn không phải sao?

“Thúy tỷ tỷ, Tiêu Lê sau này sẽ không thể bên cạnh, tỷ tỷ nhất định phải bảo trọng chính mình. Có ủy khuất gì nói cho Lam Trúc đại ca, chớ buồn bực trong lòng. Ta hàng năm đều đến thăm tỷ, đến lúc đó tỷ đừng quên ta nha.”

Tiêu Lê càng nói càng nghẹn ngào, sắp phải ly biệt, chung quy có chút sầu não.

Nhưng Thúy Cúc trong lòng khoái hoạt, thấy Tiêu lê cùng nhau sinh sống bốn năm bình thường tâm tình nhạt như nước nay lại có biểu tình như thế càng thêm vui sướng. Từ nhỏ đã là người cô đơn, nay đã có đệ đệ rồi, nàng trong lòng cảm thán, không khỏi an ủi Tiêu Lê,

“Tỷ có gả cho người ta vẫn là tỷ tỷ của ngươi, Tiêu lê nếu bi thương sau này không cần đến thăm ta thường xuyên, nếu không ta sẽ cảm thấy cô đơn.”

Tiêu Lê hít hít mũi, xấu hổ mà thay đổi sắc mặt, thầm than mình quả nhiên là càng sống càng thụt lùi, hơn nữa kiếp trước cũng gần ba mươi, vẫn ấu trĩ như vậy.

Hôn lê tiến hành rất thuận lợi, kiệu hướng về Thái tử điện trong cung, Tiêu Lê tối ngày thứ hai đi thăm Thúy Cúc, thuận tiện cáo biệt Lam Trúc, lại bắt đầu tìm mua một đống vật phẩm thượng vàng hạ cám sư phụ viết cho.

Hồi tưởng Lam Trúc tối qua nghe được y nói ly khai thì lộ ra vẻ mặt phiền muộn, Tiêu Lê liền cười phì, có thể có một đại ca như vậy, cảm giác tựa hồ rất tốt.