Lê Hoa Hựu Khai Phóng (Hoa Lê Lại Nở)

Chương 36: Tôi nghĩ em sẽ hỏi một câu khác đấy






  Sau đó tôi và Hoa Miêu gọi điện thoại cho nhau mấy lần, về cơ bản đều là cô ấy gọi tới, mỗi lần đều cẩn thận từng li từng tí thăm dò, xem xét tâm tình tôi thế nào, tôi cũng một bụng nghi vấn, lại không muốn hỏi qua điện thoại, vì vậy một hôm tan tầm tôi đi tới chỗ cô ấy ở.

Đối với chuyện tôi đến chơi, Hoa Miêu tự nhiên vui vẻ, cô ấy giống như thường ngày, tự mình xuống bếp làm mấy món điểm tâm tinh xảo. Thôi được rồi, đúng là lâu rồi tôi cũng không đến đây. Nói thật thì tôi cũng rất yêu thích nơi này. Hoa Miêu đối với tôi mà nói cũng giống như người một nhà vậy, khi chúng tôi ở chung thật tùy ý tự tại, cũng giống như hiện tại, chúng tôi không ở trong phòng ăn, mà đi thẳng ra phòng khách chiếm cứ lấy sô pha, vén tay áo lên vừa ăn, vừa xem TV. Đương nhiên, còn không thể thiếu rượu, lần này chúng tôi uống Điềm Tửu, bạn của Hoa Miêu gửi tặng cô ấy một vò, nói là đặc sản ở quê. Chúng tôi vừa mở ra, trong phòng đã toả đầy mùi rượu, tôi không thể chờ đợi được liền rót cho mình và cô ấy một ly, uống một ngụm, hương vị ngọt ngào thuần hậu, thẳng từ trong cổ ấm đến dạ dày.

"Mày đúng là có lộc ăn, người ta hôm qua mới vừa cho tao rượu này." Hoa Miêu khuôn mặt trứng hồng, con mắt cười đến híp lại thành khe hở, xem ra tâm tình cực kỳ tốt.

"Ừ ừ, dễ uống, uống ngon thật." Tôi vô cùng vui vẻ, liên tiếp uống vài hụm.

"Uây, mày uống chậm lại đi, rượu này tuy rằng hương vị ngọt ngào, nhưng tác dụng chậm đấy, lát cẩn thận lại say khó chịu."

Hoa Miêu vừa gắp rau vào trong bát tôi, vừa cản tôi lại, tôi gắp thịt viên bỏ vào trong miệng, sau đó hỏi cô ấy: "Hãn Vũ nhà mày sao rồi?"

"Anh ấy á, gần đây bận lắm, bố anh ấy giao cho anh ấy một ít công việc kinh doanh."

"Vậy là giai đoạn này mày phải rất cô đơn nhỉ?"

Hoa Miêu khinh bỉ nhìn tôi: "Tao là cái loại con gái thích dán vào trai à?"

"Tao thấy anh ta dán vào mày thì đúng hơn, đột nhiên cứ bận rộn như vậy, lại bảo mày không thành thói quen đi?"

"Đương nhiên là không, tao thích đàn ông có dã tâm có sự nghiệp."

"A Miêu."

"Ừ." Hoa Miêu không nhìn tôi, tay cầm điều khiển từ xa đổi kênh.

"Bạn trai cũ của mày là kiểu người gì?"

Hoa Miêu quay đầu lại: "Mày hỏi làm cái gì?"

"Không có gì đâu." Tôi vờ như tò mò, cố gắng cười ngây thơ vô số tội: "Anh ta là kiểu người nam tính hử? Nhưng tao nghĩ, Kiều Hãn Vũ có lẽ đẹp trai hơn anh ta một chút, có phải không?"

"Không cách nào so sánh." Hoa Miêu biểu lộ lạnh nhạt, tiếp tục chỉnh kênh, sau một lúc, lại thêm một câu: "Chuyện qua rồi, tao cũng không muốn nhắc đến người kia nữa."

Hoa Miêu nói không sai, rượu này tuy rằng ngọt, nhưng quả nhiên có tác dụng chậm, tôi mới uống một vài ly, đã cảm thấy tai nóng, cũng không kiên nhẫn nói lời khách sáo nữa, quyết định đi thẳng vào chủ đề: "A Miêu, sao mày lại ghét Kiều Tư Vũ như vậy?"

Vừa nghe đến cái tên "Kiều Tư Vũ", Hoa Miêu đột nhiên cảnh giác, cô ấy quay đầu lại, nhìn thẳng vào tôi một hồi lâu, sau đó "BA~" một tiếng đóng TV, trong phòng lập tức trở nên cực độ im ắng.

"Chị ta đã nói gì với mày?"

Ngữ điệu của cô ấy khiến cho tôi cảm thấy có chút lạ lẫm, tràn đầy hương vị chất vấn, tôi buông đũa xuống, lắc đầu nói: "Tao hỏi giữa chị ấy với mày đã xảy ra chuyện gì, chị ấy nói là cũng không rõ lắm, bảo tao tới hỏi mày."

"Mày đã gặp chị ta?"

Hoa Miêu luôn có thể dễ dàng bắt lấy trọng điểm, thật ra thì tôi vốn có thể dĩ hòa vi quý nói dối qua loa, nhưng mà cuối cùng lại không làm vậy.

"Tao gặp chị ấy rồi."

"Vì sao?"

Đối diện với ánh mắt tập trung của Hoa Miêu, tôi cũng không nhượng bộ: "Bởi vì tao yêu chị ấy."

"Yêu?" Hoa Miêu khoa trương mà châm chọc lặp lại câu nói của tôi, híp đôi mắt lại: "Dù tao nói với mày chị ta đã có bạn trai rồi?"

"Đúng vậy."

Tôi nhìn ra được Hoa Miêu đang cố gắng nén cơn giận, "Tiêu Nhất Nặc, trong thời gian thật ngắn, mày đúng là đã làm cho tao phải rửa mắt đến hai lần, vốn là bất tri bất giác cùng Kiều Tư Vũ đến rồi đi, giờ thì đến cả tiểu tam cũng nguyện ý làm rồi cơ đấy."

Tôi do uống rượu, lại bị cô ấy kích thích vậy, máu vọt lên não, tai cũng nóng bừng, một lúc lâu sau, tôi mới cố nén cơn giận, bình tĩnh nói: "Chị ấy sẽ chia tay với bạn trai."

"Thế cơ à? Chị ta nói vậy với mày sao?" Hoa Miêu một giây đồng hồ trước thoạt nhìn khá tốt, một giây đồng hồ sau từ trên ghế sô pha nhảy dựng lên, chỉ vào người tôi nói: "Chị ta nói vậy đồ ngốc mày sẽ tin? Chị ta cho mày làm cái lốp xe dự phòng mày cũng sẽ làm tốt? !"

"Tao tình nguyện tin tưởng chị ấy."

Hoa Miêu mặt xanh lại: "Gương mặt đó mị lực quả nhiên là lớn, quyến rũ không phân biệt nam nữ."

Hiện tại ai cũng không có tâm trạng ăn cơm uống rượu, thức ăn trên bàn dần dần nguội ngắt, tôi nhìn chằm chằm món ăn tôi thích ăn nhất ở trước mặt, cũng là món tôm sở trường của Hoa Miêu, trầm mặc một hồi, rồi mới khẽ nói: "A Miêu, không dễ để có thể gặp được một người mình yêu, lựa chọn tin tưởng chị ấy, không phải tao đang cho chị ấy cơ hội, chủ yếu là tao đang cho mình cơ hội. Mày có thể nói tao mê sắc đến loạn óc, nhưng tao xác định, chị ấy đáng nhận được sự yêu thích không chỉ vì gương mặt đó. Tao không biết sau này còn có thể gặp được một người khiến tao động tâm như chị ấy không nữa, trái tim tao nói cho tao biết, sau này sẽ không, cho nên tao muốn đánh cuộc, nếu như thành công, chị ấy đáng để tao tin tưởng, chị ấy là người con gái giống như tao đã nghĩ, tao sẽ là người hạnh phúc nhất trên thế giới này. Nếu như không, đơn giản là thêm một vết dao cứa thôi, đau đến thế nào cũng có thể khép lại. Tao cân nhắc, và cảm thấy đáng để thử, không phải sao?"

Sắc mặt Hoa Miêu trầm như nước, sau nửa ngày mới nói: "Nhất Nặc, mày đừng giả ngây, không cần phải nói trước chị ta có đùa bỡn mày hay không, giữa bọn mày có chân tình thì sao? Vậy cũng không thể nào có kết quả tốt được, mày muốn tìm một người có thể dắt tay bầu bạn với mày, Kiều Tư Vũ căn bản không phải là lựa chọn thích hợp đâu!"

"Vì sao chị ấy không phải người thích hợp?"

"Mày ngây thơ hay là giả ngây thơ thật đấy?" Hoa Miêu tức giận: "Chị ta với mày không cùng một thế giới, huống chi chị ta là một người từng trải phong phú, tâm kế không tầm thường, mà mày thì lại đơn thuần như vậy..."

"Cái gì gọi là người không cùng thế giới? Mày đang nói về địa vị? Gia thế?" Tôi nhíu mày, hỏi ngược lại: "Mày và Kiều Hãn Vũ thì cùng thuộc một thế giới chắc?"

Những lời này của tôi không khác gì lửa cháy đổ thêm dầu, Hoa Miêu vốn đang ngơ ngác một chút, dùng ánh mắt không dám tin nhìn tôi, sau đó thân thể có chút run rẩy đứng lên: "Được lắm, Tiêu Nhất Nặc, mày được đấy! Đi vào S thành học được không ít nha, những lời này của mày phản bác thật tốt! Thế nhưng tao nói cho mày biết, dù thế nào đi nữa, bởi vì thân phận cách xa, tao cũng đã chần chừ, nếu không phải Kiều Hãn Vũ liều mạng theo đuổi, ngày hôm nay tao cũng sẽ không ở cùng anh ấy đâu, quan trọng nhất là, thời điểm Kiều Hãn Vũ theo đuổi tao, anh ấy toàn tâm toàn ý, không hề có những đứa con gái khác! Tiêu Nhất Nặc, có phải mày cho là tao đang cản trở hạnh phúc của mày? Có phải mày cảm thấy tao đang hại mày không?"

"Tao biết là mày tốt với tao, suy nghĩ cho tao, mày vẫn luôn như vậy, nhưng mà tao cũng đã nói rồi, tao không còn cách nào khác, tao yêu chị ấy! Tao hy vọng chị ấy giống như tao đã nghĩ!" Tôi lớn tiếng cắt ngang cô ấy, trái tim tràn ngập thống khổ: "Tao đã từng định thoát khỏi chị ấy, cũng từng hạ quyết tâm rời bỏ chị ấy! Thế nhưng những ngày kia, tao không thể cười được, không hề cảm thấy gì vui, không thể tập trung tinh thần làm bất cứ điều gì hết, ban đêm ngủ không yên giấc, thậm chí, lúc nửa đêm, khi trái tim tao đau đớn tột độ, tao không thể dùng tay đánh nó một cái để bớt đau... Chị ấy đã đi vào trái tim tao đến như vậy, trở thành một phần cuộc sống của tao, nếu như buông bỏ khó đến như vậy, thì tội gì tao không cho mình một cơ hội? Bất kể có tiếp tục yêu nhau, hay triệt để buông tha nhau, tao cần thêm một lý do nữa!"

Tôi rất thương tâm khi nói ra những lời này, thật sự rất thương tâm, tôi nghĩ tới sự thương tâm cùng bất đắc dĩ của mình, Hoa Miêu cảm thấy, hai đầu lông mày đang nôn nóng cùng phẫn nộ của cô ấy dần dần biến mất, rồi cũng lâm vào khoảng thời gian dài trầm mặc. "A Miêu, con người ta nếu không biết yêu, không thể yêu thì thật là tốt, nếu như chúng ta cứ mãi sống ở trước năm mười lăm tuổi... Như vậy, tao sẽ không cần đến Lương Noãn Tình, cũng sẽ không cần quan tâm đến Kiều Tư Vũ, chỉ cần có thể ở cùng một chỗ với mày, cãi nhau ầm ĩ vui chơi qua ngày, như vậy trải qua cả một đời, tao cũng sẽ đủ hài lòng, tao sẽ không muốn có được nhiều như hôm nay, còn mày, sẽ vĩnh viễn không làm tổn thương tao được."

"Nhất Nặc."

Giọng của Hoa Miêu dường như có chút nghẹn ngào, tôi không dám nhìn thẳng vào cô ấy, cầm lấy đũa gắp một con tôm bỏ vào trong bát, hạ giọng nói: "Tao cũng đã từng do dự, tin tao đi, tao đã từng tưởng tượng những chuyện sẽ xảy đến khi tao ở cùng một chỗ với Kiều Tư Vũ, tao biết là sẽ rất khó khăn, nhưng tao vẫn muốn thử. A Miêu, mày là đứa bạn tốt nhất của tao, Kiều Tư Vũ là người hiện tại tao thích nhất, tao hôm nay đến hỏi mày là muốn biết mấu chốt mối quan hệ giữa cả hai, bởi vì mặc kệ như thế nào tao cũng mong cả hai có thể chung sống tốt với nhau, tối thiểu thì không chán ghét lẫn nhau. Tao biết giữa cả hai từng xảy ra chuyện gì đó, nếu như mày không muốn nói, tao cũng không muốn ép, chờ mày chuẩn bị xong rồi nói cho tao biết, hoặc là vĩnh viễn không nói cũng được. Hiện tại..." Tôi ngẩng đầu lên nhìn cô ấy: "Chúng ta tiếp tục ăn cơm đi, mày làm nhiều món thế này, tao đều thích ăn, ăn chứ ai lại bỏ phí, tao đi hâm lại đồ."

Sau lần gặp kia, Hoa Miêu vẫn chưa nói cho tôi biết chuyện với bạn trai cũ của cô ấy, chúng tôi ăn trong tâm trạng hòa bình, sau đó tôi trở về nhà mình, tiếp đó vài ngày, Hoa Miêu vẫn không liên lạc với tôi, tôi đã gọi điện cho cô ấy, nhưng cả hai đều tận lực tránh nhắc tới Kiều Tư Vũ, nói chưa được vài câu liền tắt máy, chuyện này khiến cho tâm trạng tôi rất kém. Kiều Tư Vũ một mực thúc giục tôi quay về chỗ chị ấy, tôi suy nghĩ kỹ, vẫn cứ quyết định chậm trễ vài ngày đi, không phải là bởi vì tôi sợ Hoa Miêu mất hứng, mà tôi cảm thấy nếu như lần này trở về thì phải suy sâu tính kỹ, nhất định phải đảm bảo vào rồi sẽ không lại chuyển đi. Tôi triển khai tài ăn nói của mình thuyết phục Kiều Tư Vũ, chị ấy đồng ý cho tôi ở  đến hết tháng này rồi mới chuyển, nhưng mà chỉ cần chị ấy ở tại Giang Thiên di cảnh, tôi sẽ đều ở lại đó.

Cũng rất nhanh đã đến ngày cuối tuần, tôi sắp đi gặp bạn của Kiều Tư Vũ, nói thật tôi cũng có chút chờ mong, nhưng cũng có chút lo lắng. Tôi đặc biệt chọn một cái áo sơ mi kẻ caro màu hồng nhạt, một cái áo khoác trắng, quần vẫn là cái quần jean thường ngày mặc.

Tôi đứng ở trước gương đi lòng vòng, cảm thấy bộ dạng này tuy rằng đúng là tươi mới, nhưng cảm giác hơi giả nai, có lẽ, tôi nên ăn mặc thành thục một chút.

Kiều Tư Vũ ở phía sau ôn hoà nói: "Giả bộ nai tơ làm cái gì, em tính giả bộ làm gì?"

Tôi đổ mồ hôi hột, quay đầu lại, chị ấy đang nửa nằm ở trên ghế sô pha, trong tay đảo một cuốn tạp chí, tôi thử hỏi: "Chị nói xem, lát nữa bạn chị sẽ thích em chứ?"

"Ừm, nếu như em biểu hiện tự tin."

"Chị ấy có quen bạn gái trước của chị không."

Đôi mi thanh tú của Kiều Tư Vũ chau lại, sóng mắt quét ngang: "Em muốn nói gì? So đo với một người đã đi vào dĩ vãng là có ý tứ gì nào?"

Tôi lại một lần nữa bị chị ấy đọc vị, tôi hơi lúng túng, lại nói: "Em chỉ là lo lắng sau khi gặp em, chị ấy có thể thỏa mãn hay không, có thể không muốn em ở cùng với chị."

"Chẳng lẽ không phải tôi thoả mãn, tôi hy vọng ở cùng một chỗ với em là được rồi sao?"

Chị ấy buông tạp chí, đi lên trước, trong con ngươi chưa đựng sự nhẹ nhàng vui vẻ, chị ấy thuận tay sửa sang lại phần tóc xõa trên trán tôi, khẽ cười nói: "Là như thế nào? Bạn của em không thích em ở cùng một chỗ với tôi, em sợ bạn bè của tôi cũng cản trở à? Hai ngày này, tâm trạng của em có vẻ không được tốt."

"Không có, Tư Vũ."

"Sao?" Lần đầu tiên tôi gọi tên chị ấy như vậy, chị ấy tựa hồ có chút kinh ngạc.

"Lần trước chị nói chúng ta không thích hợp, sau đó thì bỏ đi, có phải chị biết em sẽ trở về tìm chị không?"

Tay của chị ấy dừng lại ở trên gương mặt tôi, đôi mắt xinh đẹp nhìn chăm chú tôi vài giây đồng hồ, "Chuyện này à, bí mật."

Tôi mấp máy môi, đôi mắt thõng xuống, lại nghe chị ấy nói: "Em đột nhiên hỏi tôi, tôi còn tưởng em sẽ hỏi một vấn đề khác cơ đấy."

"Vấn đề gì?" Tôi ngạc nhiên nhìn chị ấy.

"Không có gì." Chị ấy nhún vai, hời hợt nói: "Tôi chia tay với anh ta rồi."