Lệ Tiên Sinh À, Đường Tình Duyên Của Ngươi Thắm Rồi!

Chương 177: Trận cuối cùng




Editor: Waveliterature Vietnam

Lãnh Nhiên thấy cô cứ khóc, khóc đến nỗi anh thấy phiền lòng, nhíu mày an ủi: "Cô đừng khóc nữa, đến bệnh viện, bác sĩ sẽ cứu lấy con cô, mau liên hệ với bố đứa bé, để anh ta đến giúp cô."

Nói đến đây, không ngừng nghĩ đến Băng Kỳ, cô ấy khóc rất thương tâm, nhưng mà lúc trước nhận thể của anh ta, đồng ý để anh lấy đứa trẻ.

Trong lòng đau, sớm biết anh ta nên đi với cô, không biết bên cạnh cô có ai đi cùng không.

Vì thế không nghĩ nữa, rõ ràng anh ta là một người phong lưu phóng khoáng, làm sao có thể vì một phiến lá cây mà buông ra cho cả rừng rậm đâu?

Trong lòng thầm nghĩ:" Lãnh Nhiên, anh nghĩ cái gì thế, ngày tháng tốt đẹp không muốn, nghĩ cái gì thế?"

Trên xe, Mạc Thanh Yên nức nở, nhưng mà có suy nghĩ rõ ràng, đây là có hội cuối cùng, vì thế cô không muốn phí công vô ích, vì thế liền gửi tin nhắn cho mẹ cô.

Mẹ, con đang ở bệnh viện, con đang mang thai con của Lệ Đình Tuyệt, nhưng anh ấy không nhận, mẹ giúp con.

Chỉ dựa vào mẹ, cô tin năng lực của bà ấy, chỉ cần người nhà Lệ gia tin đứa con trong bụng cô là con Lệ gia, như thế cô và Lệ Đình Tuyệt mới có hy vọng. Cứ coi là trạng thái xấu nhất, thì cô cũng muốn thử một lần.

Bạch Mạn Cầm đang đắp mặt nạ, thấy tin nhắn của con gái, cả người đơ một lúc. Trong đầu chỉ có suy nghĩ con gái bị bắt nạt, nếu như Lệ đình tuyệt dám không nhận, bà sẽ đánh đến khi anh nhận thì thôi.

Có điều, với tích cách Lệ Đình Tuyệt, sợ khó khiến anh cưới Tiểu Tuyết, vì thế gọi điện đến Lệ gia, Lệ gia ngay lập tức nổ tung.

Sau đó gọi một số, " Xin hỏi đây có phải tin tức Ngộ Lạc không? Tôi có việc lớn muốn nói, người thừa kế tập đoàn Lệ Gia làm người khác có thai, nhưng không nhận, bây giờ đang ở bệnh viện nhân dân thứ nhất, các người mau đến đi." 

Nói chuyện điện thoại xong, bà bỏ mặt nạ xuống, gọi người đàn ông đang ngủ bên cạnh dậy.

Chồng, đừng ngủ nữa, con gái bị bắt nạt, ở bệnh viện, chúng ta mau đến.

Mạc Chí Lập liền ngồi dậy, lau mặt, " Cái gì. "

Hoàn toàn không rõ, ngồi ngơ người ra.

Bạch Mạn Cầm đã mặc xong quần áo, thấy chồng vẫn còn sững sờ, không khỏi thúc giục.

Con gái sắp chết rồi, ông còn không mau lên.

Mạc Chí Lập mới biết xảy ra chuyện gì, Mạc Thanh Tuyết là con gái duy nhất của ông, vì thế rất quan tâm, mau chóng đứng dậy thay quần áo, sau đó hấp tấp đi đến bệnh viện.

Khoa phụ sản bệnh viện nhân dân, ở cửa phòng giải phẫu là ba người đàn ông cao to, người dựa vào tường nổi bật nhất, cặp mắt đào hoa thâm thúy lại mê người, một tay đút trong túi.

Vẻ mặt thản nhiên, không nhìn ra cảm xúc, chỉ là trên mặt có chút đỏ ửng, dáng vẻ có uống rượu.

Lãnh Nhiên và Ngôn Kim đứng bên cạnh nhỏ tiếng nói:" Có cần gọi người nhà Mạc thanh tuyết không, cô ấy vào lâu vậy rồi, không biết có ảnh hưởng đến tính mạng không?"

Dù sao thì cũng là chó của Tuyệt dọa, nếu như có bất trắc, người nhà bắt đền rất phiền phức.

Hai người nghĩ một hồi, muốn nói chuyện này với Lệ Đình Tuyệt.

Nhưng lại nghe thấy tiếng giày cao gót ma sát sàn nhà dồn dập kéo đến, sau đó là tiếng khóc của người đàn bà.

Lệ Đình Tuyệt, chuyện này là sao? Tiểu Tuyết mang thai con của cậu, sao cậu lại không chăm sóc nó? Nếu như nó có mệnh hệ gì, tôi sẽ không tha cho cậu đâu.

Giọng nói của bà ta rất lớn, phóng viên trốn sau lối thoát hiểm nghe rất rõ, bọn họ chụp hình, còn quay video.

Lệ Đình Tuyệt đứng thẳng người, vẻ mặt ngày càng lạnh lùng, một chữ lạnh lùng dứt khoát.

Nói chuyênn phải có chứng cứ, hơn nữa bà phải chịu trách nhiệm với những gì mình nói.