Lệ Tiên Sinh À, Đường Tình Duyên Của Ngươi Thắm Rồi!

Chương 184: Tiểu Yên, tôi không vui




Editor: Waveliterature Vietnam

Anh cầm điện thoại mở lên là Mạc Thanh Yên gọi cho anh. 

"Lệ Đình Tuyệt, tôi ở khách sạn Hắc Đào phòng 808 tôi chờ anh, có chuyện quan trọng cần phải nói với anh."

Lệ Đình Tuyệt nghe xong ý cười tràn đầy khóe môi, hắn thở ra một làn khói. Cô ấy thế mà lại chọn nơi này, nơi này là khách sạn tình thú, khẩu vị của cô thật nặng nha. 

Hắn vào phòng nghỉ bên trong liền đi tới nhà tắm súc miệng, cảm thấy miệng sạch sẽ thơm tho sau đó đứng trước gương chỉnh lại tóc. Mới vừa lòng tiêu sái bước ra, cầm lấy áo khoác tây trang trên ghế và bước ra khỏi văn phòng.

Gió lạnh ban đêm lướt qua khuôn mặt tuấn tú của Lệ Đình Tuyệt, khiến cho việc lái xe trở nên khó khăn. Nhưng mà chính bản thân hắn biết đây là cơ hội cuối cùng của mình, đêm nay bất cứ điều gì cô muốn như anh đều đồng ý. Phải khiến cho cô vui vẻ thì về sau anh mới có cơ hội đến gần cô được.

Cuối cùng thì anh cũng hiểu rằng theo đuổi một người phụ nữ không có con đường tắt nào để đi cả. Vì vậy, anh sẽ thay đổi con đường đi của mình nhưng anh sẽ không bao giờ để cô phải rời xa anh.

Mạc Thanh Yên nhìn căn phòng trước mắt, không khỏi thầm mắng bản thân một câu.

"Lệ Đình Tuyệt nếu anh mà không đến thì anh là một kẻ nhát gan."

Ngay khi cô nghĩ về tất cả những gì anh đã làm với cô và cả việc anh có một đứa con với Mạc Thanh Tuyết khiến cô run rẩy vì tức giận, làm sao cô có thể cảm nhận được người đàn ông này có thể cặn bã như vậy. Càng tức giận, cô càng hy vọng anh có thể đến. .

Không khỏi nhìn ngọn đèn màu đỏ ở trong phòng khách sạn ngay cả bên trong ga giường cũng là một màu đỏ thẫm. Nhưng là bên trong còn có thứ gì đó, đây là lần đầu tiên cô đến nơi này nhìn những thứ vật dụng xa lạ như nến, roi, còng tay.

Còn có rất nhiều khác mà cô không nói được tên.

Tưởng tượng đến việc Lệ Đình Tuyệt sẽ bị cô ngược, cô liền nhịn không được muốn cười. Cô nhất định phải ngược anh đến chết để cho anh biết được rằng cô Mạc Thanh Yên không phải là người dễ chọc vào.

Đúng lúc này, chuông cửa vang lên. Mạc Thanh Yên đứng dậy, sửa sang lại một chút áo sơ mi màu trắng cùng quần bò của chính mình. Vì để tiện đối phó anh cho nên cô mới mặc loại quần áo này. 

Cô nở nụ cười thật ngọt ngào sau khi bản thân đã phải luyện tập vài lần, nhìn nụ cười đã chân thật hơn chút cô mới đi tới mở cửa.

Trong nháy mắt, cô liền bị cuốn vào một cái ôm ấm áp. Mang theo mùi rượu nhàn nhạt, khiến cho cô cảm thấy bản thân muốn ngất đi. Không khỏi thầm nghĩ, người này là đã uống rất nhiều?

Tuy nhiên, anh uống rượu cũng thật đúng lúc, trong tay có mê dược đều tỉnh.

"Tiểu Yên, tâm tình ta...... Không tốt, phải an ủi ta, ta muốn sờ meo meo."

Bị anh ôm vào trong ngực bên tai truyền đến âm thanh nam tính, chính là lời này như thế nào nghe có điểm giống như Angela vậy chứ.

Cô đẩy anh mạnh vào trong phòng, sau đó đẩy anh ra, giữ cửa phòng lại, còn khóa cửa phòng. 

Đôi mắt trái đào phía sau cô hơi sững sờ, và nụ cười trên khóe miệng ngày càng tệ hơn.

Mạc Thanh Yên làm xong này hết thảy, xoay người lại, nhìn thấy anh cởi trần, bộ dáng như sắp lung lay. Vì thế chỉ chỉ một bên giường

giường, "Khó chịu thì nằm một chút đi". 

Lệ Đình Tuyệt nhìn lướt qua giường, nhìn thấy không tồi, màu đỏ nha, là màu tân hôn đó.

Nhưng anh phải chuẩn bị một chút, liền mở rộng vòng tay, "Tiểu Yên, phải ôm một cái, cả ngày hôm nay em không quan tâm gì tới anh."

Vứt bỏ hết tất cả vẻ kiêu ngạo của Lệ đại tổng tài, nhiều thêm một chút tính khí trẻ con, chính là dáng vẻ lúc say của hắn

Trên thực tế, rượu này không khiến anh say được. Anh đã uống một chai rượu trắng trước khi đến đây, chỉ để làm cho hương vị nặng hơn. Đầu của anh thực sự choáng váng, nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo.

Mạc Thanh Yên chạy nhanh né tránh đi, "Anh đừng quậy nữa, cứ nằm xuống đi."

Cô dùng giọng điệu ra mệnh lệnh với anh, nếu anh không ngoan ngoãn, cô sẽ dùng thuốc mê làm anh cho anh ngoan ngoãn.

Lệ Đình Tuyệt nhướng mày, nghe lời đi đến bên cạnh giường,sau đó ngã vào chiếc giường lớn êm ái.

Tiếp đó Mạc Thanh Yên nhanh chóng tránh qua một bên, đem tay chân của hắn khoá chặt lại bằng khoá sắt, khiến hắn không thể động đậy được.