Lệ Tiên Sinh À, Đường Tình Duyên Của Ngươi Thắm Rồi!

Chương 204: Nói một đằng nghĩ một nẻo




Editor: Waveliterature Vietnam

Sau khi đi một vòng để mọi người thấy mặt, Mạc Thanh Yên đi tìm Lệ Dạ Kiêu, thấy anh ta đã gọi đồ ăn. Có canh cá cay, còn gọi cả mấy món ăn khác nữa. Đều có vị cay, Mạc Thanh Yên rất thích, vừa ngồi xuống đã dùng đũa gắp một miếng.

"Hương vị cũng không tệ lắm nhỉ."

Lệ Dạ Kiêu nhìn biểu cảm thỏa mãn của cô có chút ngoài ý muốn. Nếu như là Mạc Thanh Tuyết, đến nhà ăn bình thường như thế, cô chắc chắn sẽ nói: 

"Đồ ăn ở nơi như thế này có thể ăn được sao?"

Không nghĩ tới tính cách của hai người hoàn toàn không giống nhau, người một nhà lại có khác biệt lớn như vậy.

Anh cũng đứng lên, gắp đồ ăn cho Mạc Thanh Yên: "Ăn nhiều một chút, nhìn cô gầy như vậy."

Nói xong chính mình cũng cảm thấy kỳ quái, rõ ràng là muốn lợi dụng cô, cần gì phải quan tâm cô chứ. Vì thế cúi đầu ăn tự mình ăn, muốn xem nhẹ điểm giống nhau giữa mình và cô.

Mà hình ảnh hai người ăn cơm lại bị Lệ Đình Tuyệt theo Mạc Thanh Yên đến nhìn thấy, sắc mặt anh lập tức trầm xuống. Không khách khí đi qua, ngồi xuống bên cạnh Mạc Thanh Yên.

Hai người kia bỗng cảm thấy không khí quanh mình giảm xuống mấy độ, đều quay đầu sang nhìn.

Mạc Thanh Yên nhìn anh, mau chóng nuốt xuống đồ ăn trong miệng: " Tổng giám đốc Lệ, anh không ở bên kia thưởng thức mỹ thực à?"

Phát hiện ánh mắt anh tràn đầy lạnh lẽo, khí lạnh đều theo ánh mắt tràn ra đến. Vì thế theo ánh mắt anh nhìn qua, nhìn đến Lệ Dạ Kiêu cô bỗng giật mình.

Anh và Lệ Dạ Kiêu vốn đối địch nhau, sớm biết thế đã ăn cơm ở nơi khác.

Nhìn thấy ánh mắt như muốn ăn thịt người của hai người kia, Mạc Thanh Yên có một loại ảo giác, nếu không, cô đi trước?

Lệ Dạ Kiêu cũng có chút không ngờ đến, vậy mà gặp được Lệ Đình Tuyệt ở chỗ này, anh quét mắt nhìn đồ ăn ở trên bàn.

"Anh họ, từ nhỏ anh đã không ăn được cay, ngồi ở đây chỉ sợ sẽ không thoải mái."

Giọng điệu trêu tức, rõ ràng là muốn đuổi anh đi, mà Lệ Đình tuyệt lại gọi phục cụ đến: "Lấy cho tôi một bộ đồ ăn."

Anh không thèm đợi phục vụ mang lên liền đoạt lấy đĩa đồ ăn của Mạc Thanh Yên bắt đầu ăn. Mới ăn một miếng mày liền nhíu lại.

Mạc Thanh Yên như bị sét đánh, đó chính là đồ cô đã dùng qua, anh không phải là ghét bỏ mình sao? Không khỏi trừng mắt liếc anh một cái.

"Này, đó là của tôi, tôi đã dùng rồi."

Mỗi món Lệ Đình Tuyệt đều ăn một miếng, tất cả đều là vị cay, không thích hợp với người một miếng ớt cũng không dính như anh.

"Hôn cũng đều hôn, chẳng lẽ tôi còn để ý đến đồ cô đã dùng qua chưa hay sao?"

Lệ Dạ Kiêu: "..."

Mạc Thanh Yên: " …"

Mặt cô hoàn toàn đỏ lên, tự nhiên anh nói chuyện này làm gì? Hôn rồi thì sao, còn không phải là vẫn bị anh ghét bỏ.

Nghĩ vậy Mạc Thanh Yên không vui, cầm lấy bộ đồ ăn phục vụ vừa mang lên, tiếp tục ăn. Bọn họ muốn ồn ào, muốn đánh nhau cũng không liên quan đến cô.

Ngay lúc Mạc Thanh Yên không chú ý, Lệ Đình Tuyệt gắp một miếng cá để vào trong bát cô, hơn nữa xương cá cũng nhặt xong. Cô liếc mắt nhìn anh, anh đang tập trung nhặt xương cá.

Trái tim Mạc Thanh Yên ấm áp, đây là lần đầu tiên có người làm những chuyện như vậy vì cô, vì thế không khách khí ăn hết.

Lệ Dạ Kiêu nhìn Lệ Đình Tuyệt liên tục gắp đồ ăn cho Mạc Thanh Yên, còn tri kỷ nhặt bỏ xương cá, rất là không tưởng được. Anh có chút hiểu biết Lệ Đình Tuyệt, từ nhỏ đối với mọi người lạnh băng băng, không có một chút tình người.

Hiện tại, anh ta đối với Mạc Thanh Yên tốt như vậy, khẳng định là thích cô. Nghĩ đến đây anh vậy mà có chút khó chịu, không khỏi nhìn về phía người phụ nữ có khuôn mặt nhỏ nhắn ngọt ngào kia.

"Anh họ, Thanh Tuyết cũng đã mang thai con của anh, anh còn đối xử với những người phụ nữ khác như vậy, anh thật đúng là vừa hoa tâm vừa tuyệt tình. Quả thật khiến em bội phục."