Lệ Tiên Sinh À, Đường Tình Duyên Của Ngươi Thắm Rồi!

Chương 216: Ngày kỷ niệm




Editor: Waveliterature Vietnam

Nhìn thấy dưới đất toàn cánh hoa hồng, Mạc Thanh Yên nhìn anh chằm chằm, không ngờ rằng Lệ Đình Tuyệt cũng lãng mạn như thế, có điều đối với phụ nữ mà nói rất hưởng thụ, Mạc Thanh Yên rất hưởng thụ.

Trong lòng vui sướng, nhấc chân sải bước.

Lệ Đình Tuyệt ôm lấy cô, "Anh bế em vào bên trong."

Cô gật đầu, nụ cười ngọt ngào. Có chút không thật, giống như là một giấc mơ, từng bước từng bước đi vào trong, nhìn thấy phòng ngủ. Trên giường cách hoa xếp thành hình trái tim.

Lệ Đình Tuyệt xoay vài vòng, sau đó hai con người lăn vào chiếc giường mềm mại, Lệ Đình Tuyệt nằm trên người cô. Lúc đó anh mặc áo sơ mi màu trắng, vest bị bẩn rồi, anh cởi ra đưa cho người phục vụ đi giặt.

Ánh mắt Lệ Đình Tuyệt hừng hực, đối mặt với buổi tối thế này, anh bình tĩnh mới lạ.

Anh nhẹ nhàng thơm đôi mắt cô, sau đó hôn mạnh.

"Tiểu Yên, làm sao đây? Em đẹp quá."

Anh kiềm chế hết sức, nhưng mà tiếp xúc với cô, anh khó mà điều khiển được. Hầu chuyển động gợi cảm, con ngươi thấp là mực chai mạnh đến nỗi không mở được, thấy Mạc Thanh Yên cũng lo lắng vô cùng.

Đôi tay nhỏ của cô ôm lấy gáy anh, "Em biết, nhưng mà người thân em vẫn chưa đi, làm sao đây?"

Nói xong cô cười, lần đầu tiên thấy đến không phải thời gian, nếu như có thể, cô cũng muốn cho anh. Để anh vui vẻ, anh vui, thì cô cũng vui.

Lệ Đình Tuyệt vuốt ve khuôn mặt cô, ánh mắt sâu lắng. Đôi tay chạm vào môi cô, ngón tay sờ vào giống như là truyền điện vậy.

Mạc Thanh Yên khẽ run, phát hiện tay anh giống như mang điện, sao cứ một chút một chút, cô thấy rất khó chịu, hơn nữa cảm giác này rất mãnh liệt.

Anh cúi thấp đầu, cười xấu xa, cắn nhẹ tai cô.

"Anh có cách, em chỉ cần nghe lời của anh là được."

Nói đến đây, trong lòng anh không chịu được, vì thế cúi đầu hôn cô.

Băng Khối và Dương Quang ra khỏi thang máy, tầng này chỉ có một phòng, phòng số 7777, chúng nó nhanh chóng vào cửa. Thấy cửa đóng liền nheo mày lại.

Sau đó liền áp gần tai để nghe, nhưng phòng cách âm tốt, không nghe thấy gì cả.

Dương Quang lo lắng, "Mẹ ngu ngốc quá, lại cùng anh ta đến phòng rượu. Người đàn ông xấu xa, thật độc ác."

Băng Khối nghĩ, cuối cùng có ý kiến. "Chúng ta xuống dưới lầu, ở trong xe đợi mẹ, anh có cách để mẹ về nhà."

Trong phòng, nhiệt độ ngày càng cao, rất nóng. Mạc Thanh Yên rên, vô ý phát ra. Đôi tay của cô ôm chặt lấy anh, hoàn toàn không biết phải làm sao?

Lệ Đình Tuyệt mở miệng cô, nhìn người con gái diễm lệ, lúc đó cô nhắm mắt, mặt đỏ lên, vô cùng đáng yêu.

Mạc Thanh Yên không biết đáp lại như thế nào, chỉ tức giận cắn lông mày anh một miếng.

"Tên xấu xa."

Lệ Đình Tuyệt đứng người, tay mở nút váy, ánh mắt rực lửa nhìn cô.

"Em đến đi"

Mạc Thanh Yên giơ tay, giúp anh ta mở cúc áo. Anh ta kéo tay cô, quăng một phát. Nút kim cương lăn ra, nghe thấy tiếng rơi trên sàn, rất động lòng.

Mạc Thanh Yên hai mắt mở to, ngoái đầu xem mấy cái cúc, anh làm như thế sau này không muốn mặc nữa sao? Áo sơ mi hàng thủ công có vẻ rất đắt, người đàn ông này đúng là phá sản.

" Yên nhi, hãy nhớ đến ngày hôm nay, ngày kỉ niệm đầu tiên của chúng ta, ngày 20 tháng 5 năm 2018.

Sau đó anh quay người, hai người đối mặt nhau, anh dựa vào sau.

Nụ cười thật nham hiểm, "Hôn anh…."