Lên Nhầm Kiệu Hoa

Chương 127: Giả trang




Thẩm Thư Hương rõ ràng đã bị doạ cho sợ hãi, nằm trên vai Thẩm Khước nhỏ giọng khóc.

Khả Tường và Khả Vi cũng gấp đến độ quay mòng, nói với Tô Lăng Hạm chuyện tiểu Thư Hương ở trong lửa, sắc mặt Tô Lăng Hạm trắng bệch, mặc kệ Thẩm Hưu vẫn đang hôn mê vội vã chạy tới.

Nhìn lửa lớn hừng hực, Tô Lăng Hạm gần như ngất đi, nếu không phải Khả Tường và Khả Vi liều mạng kéo nàng, nàng đã sớm xông vào trong biển lửa.

Thẳng đến khi ám vệ nối đuôi nhau vọt vào cứu Thẩm Thư Hương ra, Tô Lăng Hạm mới nhẹ nhàng thở ra. Nàng có chút kinh ngạc nhìn Thẩm Khước. Thẩm Khước giả trang có giống thế nào đi chăng nữa, có thể gạt được người khác cũng không thể gạt được Tô Lăng Hạm.

“Muội.…” Tô Lăng Hạm có chút kinh ngạc nhìn Thẩm Khước. Có lẽ vì quá lo lắng cho Thẩm Thư Hương, đầu óc nàng nhất thời xoay chuyển rất chậm.

Tuy rằng lúc trước Thích Giác cường ngạnh thay đổi thói quen sợ lửa của Thẩm Khướ, nhưng nàng đối với hoả hoạn vẫn có mâu thuẫn. Thẩm Khước cảm thấy có chút mệt, nói với Tô Lăng Hạm: “Có chuyện gì thì ngày mai rồi nói sau, Thư Hương hình như bị dọa tới rồi. Trước mang nàng trở về đi.”

“Được.” Tô Lăng Hạm có chút do dự nhìn thoáng qua Thẩm Khước, cuối cùng vẫn là đau lòng Thẩm Thư Hương, ôm nàng vào trong lòng dỗ dỗ.

“Không xong rồi!” Thẩm Khí từ phía sau chạy tới thở hồng hộc nói, “Mẫu thân, mẫu thân bà ấy!”

“Mẫu thân làm sao vậy!” Tô Lăng Hạm kinh hô.

Thẩm Khí nuốt một hơi, vội nói: “Vừa nãy đệ và mẫu thân ở phía sau cứu hoả, mẫu thân giãy giụa muốn đi cứu ca ca. Đệ vốn dĩ muốn ngăn cản bà, nhưng bị sặc khói ngất đi! Đến khi đệ tỉnh lại đã không thấy mẫu thân nữa! Không biết có phải xông vào đó rồi không!”

“Mau! Mau đi cứu người!” Tô Lăng Hạm nôn nóng nói.

Thẩm Khí ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Hưu, kinh ngạc phát hiện Thẩm Hưu vốn tưởng rằng đang chờ ở bên trong cư nhiên biến thành Thẩm Khước.

Thẩm Khước cũng nhìn hắn, ánh mắt kia lạnh lẽo, giống như muốn đem hắn nhìn thấu.

Ẩn vệ tiếp tục dập lửa, nhưng Hà thị là từ cửa sau đi vào, vị trí có chút sâu. Ban đêm bỗng nhiên có gió nổi lên, thế lửa càng thêm hung mãnh. Nói đến cũng là kỳ lạ, ban đêm vốn dĩ không có gió, nhưng từ sau khi Thẩm Khước và Thẩm Thư Hương được cứu ra bỗng nhiên nổi gió, khiến thế lửa cháy càng hung.

Đến tận trời sáng đại hoả mới được dập tắt, chỉ tìm được thi thể bị thiêu cháy của Hà thị, tứ chi đã dính lại với nhau, nhìn không ra hình người.

Già trẻ lớn bé của Thẩm gia đều khóc, chỉ là nước mắt này có vài phần thật lại không rõ ràng. Thẩm Khí mặc y phục trắng yên lặng đứng ở một bên, sắc mặt cực kỳ bình tĩnh. Thẩm Khước nhìn chằm chằm hắn trong chốc lát, chậm rãi dời đi tầm mắt.

Thẩm Khước đem tầm mắt chuyển qua trên thi thể của Hà thị, không có biểu tình gì. Bên trong nàng mặc mấy tầng y phục dày, thêm bộ áo giáp này, mồ hôi cơ hồ khiến cả người nàng ướt đẫm.

Thẩm Ninh đứng ở một bên cuối cùng vẫn không nhịn được ẩm ướt nơi đáy mắt.

“Ca ca đâu?” Thẩm Ninh hỏi Tô Lăng Hạm ở một bên.

Tô Lăng Hạm há miệng, không biết nên nói thế nào, nàng do dự nhìn về phía Thẩm Khước, trong lòng đã hiểu rõ Thẩm Hưu vốn không bị say rượu, mà là bị Thẩm Khước hạ dược ngủ đi, lúc này gọi không tỉnh được.

Thẩm Khước ngẩng đầu nhìn ánh dướng ngoài cửa sổ, trong lòng có chút bi thương.

“Tỷ..…” Thẩm Ninh đứng ở bên người Thẩm Khước có chút mờ mịt.

Thẩm Khước bình tĩnh nhìn Thẩm Ninh, thoáng trịnh trọng nói với nàng: “A Ninh, tỷ tỷ có việc muốn muội giúp.”

Khi Thẩm Hưu tỉnh lại thì mặt trời đã sắp lặn.

Trong phòng im ắng, cực kỳ yên tĩnh.

“Tô Lăng Hạm! Tô Lăng Hạm!” Chàng hô to vài tiếng cũng không nghe thấy hồi âm, liền lắc lắc đầu, xoay người xuống giường. Lúc đi ngang qua bàn, nhìn thấy trên bàn để lại một phong thư. Phía trên là bút tích quen thuộc viết “Ca ca thân khải”.

Thẩm Hưu có chút đau đầu, ký ức trước đó Thẩm Khước chuốc rượu chàng hiện lên trong đầu. Thẩm Hưu bỗng nhiên có dự cảm xấu, chàng vội vàng mở phong thư ra, cẩn thận đọc, càng đọc sắc mặt càng khó coi.

“Thẩm Khước!” Thẩm Hưu phẫn nộ vò bức thư thành một cục ném xuống đất, đi nhanh ra ngoài.

Chàng vừa mới đẩy cửa ra, liền thấy Tô Lăng Hạm vội vã trở về, mặc một thân tang phục màu trắng.

“Chàng rốt cuộc đã tỉnh rồi!” Tô Lăng Hạm có chút vui mừng tiến lên, “Có không thoải mái không? Đã đói chưa?”

Thẩm Hưu nhìn chằm chằm vào y phục trên người Tô Lăng Hạm, im lặng trong chớp mắt, mới hỏi: “Ai đi rồi?”

Tô Lăng Hạm sửng sốt, liền đem chuyện trận cháy kia tỉ mỉ nói với Thẩm Hưu. Thẩm Hưu yên lặng nghe, sắc mặt rất bình tĩnh.

“Thẩm Khước đã đi rồi sao?” Thẩm Hưu bình tĩnh hỏi.

.Tô Lăng Hạm có chút ngạc nhiên nhìn thoáng qua Thẩm Hưu, nói: “Đi rồi, sáng sớm hôm nay đã đi. Trước khi đi còn bảo ta đưa lá thư này cho chàng.”

Tô Lăng Hạm lướt qua Thẩm Hưu, tầm mắt dừng trên bức thư bị vò thành một cục ném xuống đất. Thấy Thẩm Hưu đứng đó không lên tiếng, Tô Lăng Hạm lấy tang phục đặt ở một bên, “Mặc vào đi, sớm chút đến linh đường. Trong nhà đang chờ chàng tỉnh lại mới nhập táng cho mẫu thân.”

Vì ở nhờ ở Trầm Tiêu phủ, tang sự chỉ làm qua loa. Bên ngoài nơi nơi đều không thái bình, nơi nhất định phải đi qua để đến mộ tổ của Thẩm gia gần như đã bị thổ phỉ chiếm đóng. Cho nên Hà thị tạm thời ngay cả phần mộ tổ tiên cũng không thể vào, chỉ là tùy ý an táng.

Lúc ấy Thẩm Nhân khóc lóc thảm thiết, ở trước mộ Hà thị khóc nói chờ đến thiên hạ thái bình nhất định sẽ dời bà trở về mộ tổ của Thẩm gia. Nhưng nhiều năm sau, đợi đến khi Thẩm gia đại phú đại quý, Thẩm Nhân cũng không đem linh cữu của Hà thị dời về mộ tổ.

Khi Thẩm gia xử lý tang sự của Hà thị, Thẩm Khước đã cầm lệnh bài của Thẩm Hưu, dẫn năm vạn binh mã Thẩm Hưu mới mang về từ Chương Ninh thành rời khỏi Ngạc Nam. Thẩm Khước không đi La Ngọc thành tìm Thích Giác, mà là một đường đi đến huyện Chiêu Thị. Viêm Hùng liên hợp hai tiểu quốc Thiên Tề quốc và Liệt Tấn quốc đang ở huyện Chiêu Thị tiến hành cuộc giao chiến cuối cùng với Đại Thích. La Ngọc thành nơi Thích Giác đang trấn thủ là cửa chính của Đại Thích, mà huyện Chiêu Thị nơi Mộ Dung tướng quân và Triệu tướng quân tử thủ là cửa sau của Đại Thích.

Trên đường nạn dân vô số, xương trắng khắp nơi.

Thẩm Khước gắt gao mím môi, từ khiếp sợ đến sợ hãi đến phẫn nộ, rồi đến chết lặng. Cuối cùng bắt đầu thu nhận dọc đường các tráng niên nam đinh nhập ngũ. Rất nhiều nạn dân muốn chui vào trong quân đội, ít nhất đi lình còn có cái ăn. Nhưng Thẩm Khước nghiêm khắc đến thái quá. Một loạt người quá mức gầy yếu và nhiễm phong hàn đều không nhận.

“Thẩm tướng quân! Thư từ Ngạc Nam gửi đến!” Tiểu binh đem bức thư dịch quán đưa tới dâng lên.

“Lui xuống đi.” Thẩm Khước vuốt vuốt ấn đường, không cần xem nàng cũng biết là Thẩm Hưu viết thư mắng nàng.

Nàng không những trộm lệnh bài và binh mã giả trang thành Thẩm Hưu, còn để ẩn vệ tử thủ ở Trầm Tiêu phủ, cầm tù chàng.

Chớp mắt, ba tiểu gia hỏa hiện lên trước mắt nàng. Đây là lần đầu tiên từ khi ba đứa nhỏ sinh ra, Thẩm Khước rời khỏi bọn họ lâu như vậy. Tưởng niệm và lo lắng chắn trước ngực nàng.

“Nhẫn thúc thúc, liên lạc được với Ngư Đồng chưa?” Thẩm Khước thu hồi tưởng niệm với Ngạc Nam.

Thân ảnh của Nhẫn lóe lên, xuất hiện ở trong đại trướng, “Hắn đã biết chúng ta đang trên đường đi đến huyện Chiêu Thị, lá thư kia cũng đã tới tay hắn.”

Thẩm Khước thoáng nhẹ nhàng thở ra, nàng chậm rãi ngửa ra phía sau, dựa vào lưng ghế. Trong lòng hi vọng lần này nàng đánh cược chính xác.

La Ngọc thành lúc này lá mùa thu rụng đầy đất, không thấy được mùa, chỉ thấy thê lương.

Huyền phong trần mệt mỏi trở về, nơi đi qua vô số binh tướng hoặc chào hỏi hoặc dừng lại hành lễ, nhưng hắn đều không dừng lại. Hắn một đường không ngừng, trực tiếp đi vào chỗ sâu nhất trong La Ngọc thành, tiến vào một gian dân trạch bình thường.

Huyền có tiết tấu gõ gõ cửa, cửa gỗ được một phụ nhân tóc trắng xoá mở ra. Hai người đứng ở cửa nói vài câu, Huyền liền đi vào tiểu viện, hắn trực tiếp đi đến căn phòng nhỏ yên ắng ở hậu viện, nhẹ nhàng gõ gõ cửa.

“Vào đi.” Thanh âm nhu nhu, không phải nữ tử.

Huyền đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy Thích Giác dựa vào ghế mây, trên mắt che một lớp vải rất dày màu trắng. Vưu Xuyên trang điểm thành một thân trường bào vàng nhạt, đứng giặt khăn trong chậu đồng ở một bên. Huyền thấy nước trong chậu đồng đã sớm bị máu loãng nhiễm đỏ, trong phòng là mùi máu tươi nhàn nhạt, còn có một cỗ dược thảo nồng đậm.

Huyền chỉ đảo qua, liền thu hồi tầm mắt. Hắn hơi khom lưng, nói: “Tiên sinh, Ngạc Nam truyền đến tin tức nói phu nhân giả trang Thẩm tướng quân mang theo năm vạn binh mã một đường đi đến huyện Chiêu Thị.”

Bàn tay Thích Giác tùy ý gác trên ghế mây, ngón trỏ khẽ run lên một chút. Chàng lấy lớp vải tẩm thuốc đang che trên mắt xuống, chậm rãi ngồi thẳng người.

“Ngươi lặp lại lần nữa.” Trong ngữ điệu chậm rãi đã mang theo lãnh ý.