Lên Nhầm Kiệu Hoa

Chương 60: Tình phụ*




*: Có thể hiểu là nhân tình.

Khi Thích Giác đến gần khách phòng, Tiêu Như Tranh đang chuyên chú gảy cầm. Nữ nhân này quả thực cực kỳ đẹp, đặc biệt là khi gảy cầm, cả người đều toả ra loại nhu tình như nước.

Kết thúc một khúc, Tiêu Như Tranh mỉm cười nhìn Thích Giác, nói: “Như Tranh đã rất nhiều năm không nghe tiếng đàn của biểu ca rồi.”

Ánh mắt của Thích Giác tuỳ ý rơi vào một chỗ, nhàn nhạt nói: “Có lẽ không còn trẻ nữa, hứng thú đối với những thứ này đã giảm.”

Tiêu Như Tranh chậm rãi đứng dậy, nàng thong thả đi đến trước mặt Thích Giác, nói: “Hứng thú của biểu ca đối với những thứ này đã giảm cũng không sao, lúc muốn nghe biểu muội sẽ gảy cho biểu ca giải sầu.”

Nàng khẽ dừng một lát, lại nói: “Có điều hôm nay biểu muội đến đây cũng không hoàn toàn vì khúc cầm mới này.”

“Mời nói.” Thích Giác ngồi xuống một bên, chàng bưng chén trà lên nhấp một ngụm. Nước trà có chút lạnh, mùi vị cũng không tinh xảo như vậy. Chàng nhíu nhíu mày, đặt chén trà xuống.

Tiêu Như Tranh sai nha hoàn đi theo mình mở chiếc rương ra, nàng lấy vài quyển sách ở bên trong, đi đến trước mặt Thích Giác. Nói: “Như Tranh biết biểu ca vì thích ngọc khí*, đối với buôn bán ngọc thạch cũng rất để ý. Trước kia biết được biểu ca có chút hứng thú đối với nguyên ngọc ở Môn Thọ Sơn, nhưng vẫn luôn không thấy biểu ca có hành động gì, cũng không biết có phải biểu ca đem nhân công đến nơi khác rồi hay không, Như Tranh liền tự tiện làm chủ đem nguồn hàng ở Môn Thọ Sơn lũng đoạn xuống, những thứ này đều là nguyên ngọc được đào lên gần đây.”

(*: Đồ mỹ nghệ bằng ngọc.)

Tiêu Như Tranh đem vài quyển sách đặt nhẹ xuống trên bàn trước mặt Thích Giác.

Thích Giác tuỳ ý mở quyển sách ra, nhìn thấy dày đặc bên trong đều là trướng vụ.

“Đợi khi nào biểu ca rảnh rỗi tiếp nhận, Như Tranh sẽ cho các tiểu nhị hiện tại đang quản ở các nơi thối lui, sẽ đổi thành người của biểu ca.” Tiêu Như Tranh nói.

Nguyên liệu của ngọc thạch được đào lên gần đây ở Môn Thọ Sơn thực sự có phẩm chất kinh người, không biết có bao nhiêu phú thương đang nhìn chằm chằm vào đó. Không ngờ chỉ trong thời gian ngắn, toàn bộ đều bị Tiêu Như Tranh nắm trong lòng bàn tay. Thích Giác không thể không cảm khái, năng lực từ thương của biểu muội này thực sự không yếu.

Tiêu Như Tranh thấy Thích Giác vẫn không nói gì, nàng cũng không gấp, ánh mắt của nàng sâu kín nhìn Thích Giác, nói: “Biểu ca, Như Tranh vẫn luôn biết biểu ca là một người có chí hướng lớn. Nếu như làm thương nhân quá phân tán tinh lực, biểu ca cứ việc đem chuyện buôn bán giao cho Như Tranh xử lý. Tuy rằng Như Tranh không hiểu cái khác, nhưng tự nhận trong chuyện lo liệu buôn bán vẫn là thành thạo có thừa. Nếu như…. nếu như đem buôn bán của Trầm Tiêu phủ giao cho Như Tranh xử lý, Như Tranh bảo đảm lợi ích thu được chỉ tăng không giảm.”

Tiêu Như Tranh nhìn Thích Giác, khẽ dừng một chút, lại nói: “Đến lúc đó, biểu ca có thể có nhiều tinh thần hơn đi làm những việc huynh muốn làm.”

“Tinh lực của một người luôn có hạn, Như Tranh không muốn biểu ca mệt như vậy.” Tiêu Như Tranh ngồi xuống đối diện với Thích Giác, thanh âm của nàng thấp thấp, nhu nhu, tựa hồ mang theo chút hấp dẫn câu người.

Lúc này Thích Giác mới ngẩng đầu, nhìn về phía Tiêu Như Tranh.

Tiêu Như Tranh bỗng nhiên bật cười, nói: “Tâm ý của Như Tranh biểu ca vẫn luôn hiểu. Bất luận là làm một thiếp thất ấm giường, hay là một nữ nhân vĩnh viễn ở trong bóng tối, muội đều cam tâm tình nguyện. Cái gọi là danh phận, muội căn bản không để ý.”

Ý tứ của Tiêu Như Tranh là cam nguyện làm một tiểu thiếp hoặc tình phụ, lại là một tuyệt sắc nữ tử hiểu kinh thương biết thi hoạ tự mang gia tài bạc triệu đến. Lời này của nàng nếu như bị những nam tử đã ngưỡng mộ nàng rất lâu nghe thấy, không biết sẽ có bao nhiêu thổn thức.

Mỗi tối Tiêu Như Tranh đều dùng phấn thơm để tắm gội, hương liệu bôi trên người cũng là vật phẩm tốt nhất của Đại Thích, cả người mang theo một loại hương khí dẫn người mà không mị tục. Loại hương khí này chui vào trong mũi Thích Giác, nửa người trên của chàng liền ngửa ra đằng sau, tựa vào trên ghế mây.

Chàng vươn tay, đem vài sổ sách trên bàn đẩy nhẹ về phía trước, nói: “Nếu như biểu muội là nam nhi, cái danh Đại Thích đệ nhất phú thương này e rằng sẽ bị muội đoạt đi rồi.”

Tiêu Như Tranh rũ mi nhìn thoáng qua sổ sách bị đẩy đến trước mặt. Thần sắc nàng cơ hồ không thay đổi, mang theo vài phần kiêu ngạo và ung dung nói: “Biểu ca, bên trong chiếc rương kia của muội còn có vài sổ sách khác, biểu ca không muốn nhìn chút sao?”

“Như Tranh, hiện giờ một mình muội ở Ngạc Nam, tài vật bên người luôn phải có. Có điều,” Thích Giác dừng một chút, “Nơi đó của muội quả thực có một thứ khiến ta vô cùng có hứng thú.”

“Là đồ vật gì?” Con ngươi của Tiêu Như Tranh nháy mắt sáng lên.

Thích Giác cong môi, cười nhạt nói: “Hôm nay muội đến, nghe xong khúc cầm kia của muội cảm thấy tâm trạng rất yên ổn. Âm luật luôn có công hiệu khiến người thả lỏng cơ thể, ngược lại trước đó ta đã không chú ý rồi. Nghe xong khúc cầm của muội, không chỉ âm luật tuyệt siêu, ngay cả âm chuẩn cũng thuần tuý sạch sẽ, có lẽ là chiếc cầm tốt. Không biết có thể tặng cho ta được không?”

Tiêu Như Tranh ngẩn ra, cũng không ngờ rằng Thích Giác lại muốn chiếc cầm của nàng. Ánh mắt của nàng rơi xuống Tuyết Sậu cầm cách đó không xa, bỗng nhiên nhớ đến đoạn chuyện cũ năm xưa. Tiêu Như Tranh yêu cầm, nhìn thấy cầm tốt sẽ không nhịn được xuất ra giá cao thu về, mà chiếc cầm này cũng là thứ trước đây nàng tiêu tốn rất nhiều tâm tư mới có được. Có điều…. khi đó Thẩm Khước cũng vô cùng yêu thích chiếc cầm này.

Chiếc Tuyết Sậu cầm này do thợ sư nổi danh ở Túc Bắc tốn ba năm công phu mới làm ra được, khi nó vẫn chưa được làm xong, Thẩm Khước cả ngày quấn lấy vị thợ sư kia nói nhất định phải bán lại cho nàng. Nói ra vị thợ sư kia cũng là bạn vong niên của Thích Giác, khi đó vừa khéo là sinh nhật chín tuổi của Thẩm Khước, ông liền nhận lời đợi chiếc cầm này làm xong sẽ làm thành lễ vật sinh thần tặng cho Thẩm Khước. Thẩm Khước cực kỳ cao hứng, mỗi ngày đều chạy đến nhìn xem chiếc cầm đã làm xong hay chưa.

Cái tên Tuyết Sậu cầm này là do Thẩm Khước đặt.

Nhưng Tiêu Như Tranh xưa nay vốn yêu cầm cũng yêu thích chiếc cầm này, phong cách làm việc của nàng thực sự đơn giản và lỗ mãng hơn nhiều. Nàng trực tiếp ném cho nhi tử của vị thợ sư kia ngân phiếu một ngàn lượng. Đến khi thợ sư về nhà phát hiện, Tuyết Sậu cầm này sớm đã nằm trong tay Tiêu Như Tranh.

Cổ cầm nàng thu gom được rất nhiều, hôm nay cũng là tuỳ ý ôm lấy một chiếc, thế nhưng không nghĩ tới là nó.

Tiêu Như Tranh đã sắp quên đi chuyện năm đó, nhưng Thích Giác bỗng nhiên mở miệng muốn cầm, khiến nàng nhớ ra những chuyện kia trong nháy mắt.

“Nếu như biểu ca đã thích, Như Tranh đương nhiên sẽ không keo kiệt.” Tiêu Như Tranh lại cười rộ lên, nhưng bên trong ý cười lúc này đã thêm vài phần miễn cưỡng.

Thẩm Khước khiếp sợ thật sự, nàng biết nửa năm qua, bên trong Trầm Tiêu phủ đã làm rất nhiều địa đạo và cơ quan, nhưng nàng không ngờ rằng cơ quan đã nhiều đến vậy, thực sự là nơi nơi đều có.

Thẩm Khước quay đầu nhìn thoáng qua Tiếu, Tiếu cười gật đầu với nàng.

Thẩm Khước liền quay đầu lại, nàng thật cẩn thận vươn tay đặt vào thân cây bình thường vô hại, nàng sờ sờ một lúc, vậy mà thật sự sờ được một phần nhô lên trên đó. Nàng vươn tay mở ra, mới phát hiện đó là một cành tre nhỏ cắm vào trên thân cây, chỉ lộ ra một đầu nhỏ.

“Đem nó kéo ra.” Nụ cười trên mặt Tiếu có chút đùa giỡn.

Thẩm Khước dùng sức kéo, đem cành tre kia kéo ra, ngay sau đó, đoản tiễn từ trong thân cây của cả rừng cây ùn ùn bắn ra, hướng đến cầu đá ở phía trước.

Thẩm Khước lại cẩn thận đem cành tre nhét vào, nói: “Hôm nay ta mới phát hiện trong phủ này lại không an toàn như thế.”

Tiếu lắc lắc đầu, nói: “Sao có thể! Những cơ quan ta thiết kế này chính là để bảo vệ cả Trầm Tiểu phủ đó biết không hả?”

Thẩm Khước đối với cách nói này vẫn luôn duy trì thái độ rất hoài nghi. Nàng đi đến cầu đá ở phía trước, xoay người hỏi: “Ở đây cũng có cơ quan sao?”

“Ngươi đè vào lá trúc được khắc trên đó đi.” Tiếu nói.

Trên tay vịn ở hai bên cầu đá này quả thực đều khắc vài lá trúc. Thẩm Khước cẩn thận nhìn, hình như những lá trúc này vừa mới được khắc lên. Nàng vươn tay đè xuống lá trúc, ngay sau đó, lá trúc được khắc trên cả cây cầu đá bỗng nhiên nhấc lên, bên trong lại là một đống lỗ nhỏ đen nhánh.

“Không có gì hết vậy?” Thẩm Khước kì quái hỏi.

“Đương nhiên rồi, hiện giờ độc dược vẫn chưa được bỏ vào. Đến khi trong đó có độc dược và tên độc, ngươi vừa đè như vậy, không bị bắn thành con nhím cũng bị độc chết.” Tiếu cười giải thích, khi hắn cười rộ lên mang theo một chút đắc ý dào dạt. Hắn vừa nói, vừa đi về phía Thẩm Khước.

Một bóng đen chợt loé lên, Huyền bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Tiếu.

“Ngươi cũng rảnh rỗi quá vậy.” Huyền lạnh mặt nói với Tiếu.

Tiếu chìa hai tay ra, nói: “Hết cách rồi, ai bảo ta là một người rảnh rỗi.”

“Đi thôi, hiện giờ có chuyện cần làm.” Huyền nói.

“Được được được.” Ngữ khí của Tiếu có chút không tình nguyện, hắn nghiêng đầu, nói với Thẩm Khước đang đứng trên cầu đá: “Để lần sau ta dẫn ngươi đi tham quan.”

Thẩm Khước gật gật đầu, bỗng nhiên gọi Huyền lại.

“Huyền thúc thúc, đứa trẻ kia….”

“Đứa trẻ? Đứa trẻ gì?” Huyền xoay người lại, nhìn Thẩm Khước.

Thẩm Khước hỏi: “Đứa trẻ trong địa đạo kia đi đâu rồi? Vừa nãy con có đi tìm qua, nó không còn ở đó nữa.”

Huyền vẫn chưa mở miệng, Tiếu giành trước nói: “Được nha! Chả trách vừa nãy lại muốn đi địa đạo, hoá ra là đi tìm đồ!”

Thẩm Khước ngượng ngùng cười cười với Tiếu, nói: “Thuận tiện thôi, chủ yếu vẫn là tham quan đại tác phẩm của ngươi!”

Huyền cau mày, nói: “Ta đã đưa nó về phủ Tam hoàng tử rồi, sao vậy, chủ thượng không nói với ngươi sao?”

Thẩm Khước sửng sốt, nói: “Đưa, đưa về rồi?”

Huyền gật đầu, nói: “Đứa trẻ đó vô cùng nghịch ngợm, tự mình trốn gia phó chạy ra ngoài chơi, bị hai con chó dữ cắn bị thương. May mắn ta vừa vặn đi ngang qua, nếu không thì nó đã sớm bị hai con chó kia ăn vào trong bụng rồi.”

“Vậy, vậy sao thúc không trực tiếp đưa nó về nhà, mà lại giữ nó ở trong địa đạo?” Thẩm Khước hỏi.

“Cách nơi này gần, vết thương trên người nó rất nặng, phải kịp thời chữa trị.” Huyền nói.

“Không đúng….” Thẩm Khước lắc lắc đầu, “Vậy, vậy vì sao thúc lại đặt nó vào trong rương!”

Huyền cau mày, nói: “Ta sẽ không ôm hài tử.”

Tiếu ở một bên không nhịn được ngay lập tức cười ra tiếng.

Thẩm Khước lùi về sau hai bước, sau đó nhấc váy chạy về phía hậu viện. Nàng chạy một mạch đến Thư Các, Thích Giác đương nhiên đã không còn ở đó nữa. Nàng lại chạy đến tiền sảnh, biết Tiêu Như Tranh cũng đã đi rồi.

Thích Giác cũng không ở trong nội phòng.

Thẩm Khước nghĩ nghĩ, liền chạy về phía trúc phòng ở cuối rừng trúc.

Còn chưa đến gần trúc phòng, Thẩm Khước đã nghe thấy từng đợt tiếng cầm vang lên, thanh âm uyển chuyển du dương chậm rãi tuôn ra, phảng phất như nước suối trong vắt chảy qua, linh hoạt kỳ ảo.

Thích Giác ngồi trên chiếu, trước mặt đặt một cây cầm cổ. Mười ngón tay của chàng như lưỡi câu, nhẹ nhàng gảy, âm thanh cao vút bay ra.

Thẩm Khước giẫm lên lá trúc xanh biếc nhỏ vụn từng bước đi qua đó, nàng ngồi xuống đối diện với Thích Giác, lặng lẽ nghe chàng gảy cầm. Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, trong lòng là sự yên ắng đã rất lâu không có được.

Kết thúc một khúc, Thích Giác nói: “Lúc nhỏ nàng rất thích cầm cổ, nhưng từ khi mất đi cây Tuyết Sậu cầm này, liền rất ít khi đụng tới. Hiện giờ, còn muốn học không?”

Lúc này Thẩm Khước mới phát hiện chiếc cầm trước mặt này chính là Tuyết Sậu cầm.

“Biết nàng không thích thứ người khác đã dùng qua, nên dây cầm đã được ta thay đổi rồi.” Thích Giác nói.

Thẩm Khước cúi đầu, thấp thấp nói: “Tiên sinh, vừa nãy con đã gặp Huyền thúc thúc, thúc ấy nói đứa trẻ kia không phải như con nghĩ….”

Ánh mắt Thích Giác hơi ngưng đọng, nói: “Đã sớm nói với nàng rồi, có chuyện gì muốn biết thì cứ đến hỏi ta, đừng để bản thân suy nghĩ vớ vẩn.”

“Không cần hỏi nữa.” Thẩm Khước lắc đầu.

Thích Giác nhướng mày nhìn nàng, chỉ thấy nàng giống như một đứa trẻ phạm lỗi ngồi ở đó, cái đầu nhỏ gục xuống, từ góc độ của Thích Giác chỉ có thể nhìn thấy cái miệng nàng đang bĩu ra.

Trăm ngàn loại cảm xúc cũng chỉ còn lại sự đau lòng.

Thích Giác kéo nàng vào trong lòng, trong mắt chàng có thở dài vô tận.

Nhưng ngày hôm sau trong cung truyền tin tức đến, nói Bát hoàng tử vì tư thù mà cố ý dung túng cho chó dữ cắn xé con của Tam hoàng tử. Cái này cùng với lời Huyền nói cũng không giống nhau. Cho nên…. chó dữ kia thực ra là bày mưu đặt kế của Thích Giác?

Thẩm Khước yên lặng đứng tại chỗ hồi lâu, nàng nghĩ nghĩ, trực tiếp đi đến Thư Các. Nàng cẩn thận lật từng thư tịch, thư tín trên kệ sách. Cuối cùng nàng quả thực tìm thấy không ít thứ, trong đó có vài thứ rất khó hiểu, nhưng nàng vẫn hiểu được đôi chút.

Nàng càng xem càng kinh hãi.

Chả trách hai năm gần đây tình hình buôn bán của Trầm Tiêu phủ vốn không lớn mạnh như trước đây, bởi vì gần một nửa tài vật đều được đưa đến Ô Hoà quốc.

Chả trách Thích Giác lại sắp xếp Huyền vào triều đình, những sách lược quân sự kia đương nhiên lần lượt bị đưa cho Viêm Hùng quốc, giúp đỡ Viêm Hùng tấn công Đại Thích.

Thẩm Khước thậm chí còn phát hiện Thích Giác và một vị hoàng tử của Viêm Hùng tương giao chặt chẽ. Mà hai năm trước Viêm Hùng quốc xuất binh với Đại Thích, đương nhiên là do Thích Giác hiến kế.

Những thứ này so với những người âm thầm giết người kia, cũng không tính là gì cả.

Lời nói trước đây của Thích Giác như vẫn còn vang lên bên tai.

“Trên đời này có rất nhiều người tốt, cũng có rất nhiều người xấu. Giữa người tốt và người xấu cũng không có ranh giới rõ ràng, người lương thiện cũng có thể có lúc phạm sai lầm, mà người độc ác có lẽ cũng có một mặt lương thiện. Nhân sinh rất dài, ai cũng không có tư cách khoa tay múa chân vào cuộc đời của người khác, tốt xấu của một người cũng không thể do những người khác tuỳ tiện nhận định. Mà những người đã chết trong tay ta chưa hẳn là đại ác không tha, ta càng sẽ không đi ở trên đường nhìn thấy một ác nhân liền tiện tay rút đao ra giết hắn, đi làm cái gọi là bảo vệ chính nghĩa.”

“Ta giết bọn họ, chỉ vì bọn họ uy hiếp đến an toàn của ta.”

Có lẽ, nàng đã có thói quen nhìn theo Thích Giác, ngược lại bị che mắt, vẫn luôn không nhìn rõ dáng vẻ vốn có của Thích Giác. Thẩm Khước nhắm mắt lại, nỗ lực tự hỏi. Nàng thử suy nghĩ, nếu như người này không phải Thích Giác, nàng sẽ đối đãi với hắn như thế nào.

Thẩm Khước phát hiện nàng có thể miễn cưỡng tiếp nhận Thích Giác vì tranh quyền vì danh nghĩa mà giết người bằng thủ đoạn tàn nhẫn. Nhưng nàng thật sự không cách nào tiếp nhận được Thích Giác bán đứng nước của mình, mặc kệ là vì lý do gì đi chăng nữa.

Túc Bắc ở gần biên cương, toà thành đó tuy rằng không tiếp giáp cùng Ô Hoà, Viêm Hùng, lại vô cùng thái bình. Nhưng vài thành nhỏ xung quanh lại thường xuyên xảy ra chạm trán với nước khác, đặc biệt là cùng với Viêm Hùng quốc. Thường xuyên có nạn dân bị ảnh hưởng bởi chiến tích du nhập vào Túc Bắc, những nạn dân đó tan hoang cửa nhà, khung cảnh ấy khiến ai nhìn thấy cũng đau lòng.

Nàng vẫn nhớ ngày hôm đó Thích Giác viết vào trong lòng bàn tay nàng một chữ “quốc”.

Quốc?

Thẩm Khước chậm rãi nhấc mắt, đem những thư từ tài liệu đã lật ra sắp xếp ngay ngắn lại. Nhưng nàng bỗng nhiên nhớ đến tính tình cẩn thận của Thích Giác, phàm là thứ người khác đã đụng qua, chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra được.

Thôi vậy.

Thẩm Khước đem những thứ đó tuỳ ý đặt xuống, không che đậy sự thật bản thân nàng đã nhìn qua.

Thích Giác quả nhiên vừa liếc mắt đã phát hiện những đồ vật này đã bị đụng vào, bố trí hiện giờ của Trầm Tiêu phủ, muốn dễ dàng tiến vào nơi đây tuỳ ý lật xem đồ vật cũng chỉ có Thẩm Khước.

Thích Giác khẽ thở dài một tiếng, trên đường đi đến trạch viện vẫn luôn suy nghĩ phải dỗ tiểu cô nương kia như thế nào. Nhưng vẻ mặt của Thẩm Khước khi gặp chàng lại vô cùng bình tĩnh, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.

“Tiên sinh, người trở về rồi?” Thẩm Khước từ trong cuốn binh thư giương mắt lên, mặt mày mỉm cười nhìn Thích Giác.

Thẩm Khước hiểu rõ Thích Giác đã biết chuyện nàng lật xem những thứ kia, mà Thích Giác cũng biết sự hiểu rõ đó của Thẩm Khước.

“Ừ.” Thích Giác đứng ở cửa, ánh mắt của chàng chuyển lạnh, không đi về phía trước nữa.

___________

Từ sau ngày thọ yến của Thẩm lão phu nhân, Thẩm Ninh liền ngã bệnh. Bệnh tình cứ đến ào ạt, suýt nữa khiến Thẩm Ninh mất đi cái mạng.

Thẩm Ninh trước đó là bị nguy hiểm khi Thẩm Phi sinh non làm sợ hãi. Tính tình của nàng lỗ mãng, làm việc không nghĩ đến hậu quả. Nhưng lúc đó khi nàng vươn tay đẩy Thẩm Phi, có lẽ trong lòng cũng chưa hẳn có ý định muốn nàng ta chết.

Sau đó Lưu Nguyên Chí cầm đao đuổi theo nàng thật sự muốn chém nàng, sao nàng có thể không sợ hãi. Đến khi nàng được Thẩm Hưu cứu thì lại bị trừng phạt càng thêm nghiêm khắc. Từ nhỏ tính tình của nàng đã kiêu ngạo, bị xấu mặt ở trước mặt nhiều người như vậy, đã oán hận tận trong tâm rồi.

Thẩm Hưu đánh roi vào tay nàng càng không cần phải nói, sau đó vả miệng của Hồng Anh cũng là thật sự đánh. Nàng vốn dĩ đang ở độ tuổi thay răng, bị vả miệng một hồi, hai cái răng đã lung lay dứt khoát bị đánh gãy.

Hồng Anh không dám làm trái ý của Thẩm Hưu, huống hồ Thẩm lão phu nhân cũng gật đầu ngầm đồng ý. Nhưng nàng chung quy chỉ là một nô tì, Thẩm Ninh lại được Hà thị nâng niu trong lòng bàn tay. Bây giờ Hà thị cả ngày ôm Thẩm Ninh khóc, không rảnh nổi cáu với Hồng Anh. Nhưng Hồng Anh thật sự đứng ngồi không yên, dứt khoát quỳ ở bên ngoài không đứng dậy. Quỳ như vậy ba ngày, Hồng Anh cũng ngã bệnh theo.

Hôm nay là sinh nhật của Thẩm Ninh.

Hà thị đích thân xuống bếp nấu mì trường thọ, sau đó bưng đến bên giường cho Thẩm Ninh.

Hai mắt Thẩm Ninh vô thần nhìn vào hư không, đối với lời nói đứt quãng của Hà thị, giống như không nghe thấy bất cứ cái gì. Hà thị nhìn khuôn mặt sưng đỏ của Thẩm Ninh mà đau lòng một trận. Bà đặt mì trường thọ xuống một bên, che mặt bắt đầu khóc.

Bà thực sự không hiểu vì sao bọn họ có thể nhẫn tâm như vậy! A Ninh của bà còn nhỏ như thế! Sao….sao có thể thật sự xuống tay được!

“A Ninh….con tốt xấu gì cũng nên ăn một miếng đi!” Hà thị khóc nói.

Nhưng Thẩm Ninh vẫn ngơ ngác nhìn trần nhà, tròng mắt không động đậy một chút nào.

Mấy ngày nay Thẩm Ninh chính là không động đậy nằm ở đó như vậy, thậm chí ngay cả ngủ cũng không ngủ, hai mắt trống rỗng cứ nhìn vào hư không. Nàng không chịu nói chuyện, cũng không chịu ăn uống, hai người Hà thị và Tô ma ma đành phải cùng nhau đút cháo loãng như nước cho nàng.

“Phu nhân, chúng ta để ngũ cô nương tự mình nghỉ ngơi một lát đi. Chúng ta ở đây ồn ào sẽ khiến cô nương không ngủ được.” Tô ma ma bước đến kéo Hà thị. Tô ma ma cũng thật sự đau lòng cho Thẩm Ninh, dù sao cũng là đứa trẻ mà bản thân bà nhìn lớn lên.

Hà thị được Tô ma ma đỡ dậy, bà ôm Thẩm Ninh vào trong ngực, đau lòng nói: “A Ninh của ta, con nhất định phải nhanh chóng khoẻ lại…..mẫu thân không ở đây làm ồn đến con nữa. Con… con tốt xấu gì cũng ngủ một lát đi.”

Hà thị lưu luyến nhìn Thẩm Ninh, lại tự tay kéo góc chăn cho nàng. Lúc này mới theo Tô ma ma đi ra ngoài.

“Phu nhân, lão phu nhân gọi người qua đó nói chuyện.”

Vừa ra khỏi phòng của Thẩm Ninh, Tô ma ma lặng lẽ nói với Hà thị.

Hà thị hít sâu một hơi, nói: “Ta biết rồi.”

Thật ra ngay cả Thẩm lão phu nhân Hà thị cũng oán trách, nếu như bà không cho phép, Hồng Anh sao có thể tàn nhẫn đánh Thẩm Ninh? Bà cảm thấy trong ngôi nhà này nơi nơi đều là ác ma, gây khó dễ cho bà và Thẩm Ninh.

Khi Hà thị đi đến trạch lão, nhìn thoáng qua nha hoàn hậu hạ bên cạnh Thẩm lão phu nhân, là một tiểu cô nương lanh lợi tên Hắc Ngọc.

“Hồng Anh còn đang nghỉ ngơi sao.” Hà thị nhìn Hắc Ngọc, sâu kín mở miệng.

Hắc Ngọc cong đầu gối, hành lễ với Hà thị, quy củ nói: “Hồng Anh tỷ tỷ nửa đêm bị cảm lạnh, bây giờ vẫn đang phát sốt.”

Hà thị hừ lạnh một tiếng.

“Hắc Ngọc, ngươi lui xuống trước đi.” Thẩm lão phu nhân nói.

Hắc Ngọc quy củ hành lễ, lặng lẽ lui xuống.

“Không biết mẫu thân tìm con có chuyện gì.” Hà thị cúi đầu nói.

Thẩm lão phu nhân nhìn thoáng qua Hà thị, biết bà còn đang giận, liền thở dài, nói: “Nếu như con thật sự muốn tốt cho A Ninh, bình thường không nên nuông chiều nó thành hư như vậy. Con tưởng rằng đặt nó trong lòng bàn tay, chính là thương nó sủng nó tốt với nó sao? Con đã từng nghĩ qua, nếu như ngày nào đó con không còn nữa, nó không còn nơi dựa vào thì phải làm sao? Hay là con cho rằng tất cả mọi người đều sẽ nuông chiều nó như con sao?”

Thẩm lão phu nhân nhấp một ngụm trà, nói: “Cũng đúng, có lẽ trước đây con cảm thấy nó tốt, người trong thiên hạ đều giống con yêu thích nó. Nhưng chuyện lần này con cũng thấy rồi, nó gây ra hoạ, có bao nhiêu người đứng ra thay nó nói chuyện?”

Hà thị sửng sốt, sự khó chịu trong lòng bị đè nén ở đó.

“Con oán trách Thẩm Hưu, nhưng trên thực tế sau cùng người cứu A Ninh lại là Thẩm Hưu!” Thẩm lão phu nhân lạnh lùng nhìn Hà thị, “Khi đó trong tử viện nhiều người như vậy nhưng thật sự không ngăn được Lưu Nguyên Chí sao? Những gia đinh kia nhìn thì vẻ mặt lo lắng, nhưng chắn ở trước mặt Thẩm Ninh chẳng qua chỉ là vài nha hoàn bà tử không được trọng dụng. Con thật sự là hồ đồ! Đừng quên, Lưu gia không chỉ là thông gia với Thẩm gia chúng ta, còn là quan chức phía trên của nam nhân Thẩm gia! Nếu như khi đó Thẩm Hưu không đứng ra, không có ai sẽ thật sự bảo vệ Thẩm Ninh! Nói cách khác, cho dù ngày hôm đó Lưu Nguyên Chí không có dáng vẻ muốn đánh muốn giết người đó, Nhị gia khẳng định cũng ép Thẩm Ninh đi xin lỗi Lưu gia!” 

Mồ hôi lạnh từ trên trán Hà thị chảy xuống, những ngày này chỉ lo để ý đau lòng cho Thẩm Ninh, lại không nghĩ suy nghĩ cẩn thận lợi hại trong đó, lúc này bà mới cảm thấy sợ hãi.

“Còn có!” Thẩm lão phu nhân ném chén trà lên trên bàn, đế trà va vào bàn phát ra thanh âm thanh thuý, vài giọt nước trà bắn ra ngoài.

“Ngươi không đi tìm Thẩm Phi nhận lỗi, tự nhiên chạy đến chỗ Thẩm Khước muốn nàng gánh lấy tội danh này! Mấy năm nay ngươi ở hậu viện ngây ngốc sao? Ngươi thật sự tưởng rằng Thẩm Khước vẫn là tiểu cô nương bị ngươi tuỳ ý sắp xếp trở thành quân cờ kia sao? Hiện giờ nàng là thê tử của Thích Giác! Thích Giác là người thế nào? Đó là nam nhân ngay cả thánh chỉ đều có thể tự ý sửa!”