Leng Keng Hồng Nhan Phong Thái Hành Thiên Hạ

Chương 129: Tiến cung




Edit: Nhoktho

Beta: Lan Hương

“Gia gia, người tìm con có việc gì?” Như Phong tùy tiện ngồi đại vào một cái ghế, thư phòng của gia gia rất ít người có thể tùy tiện ra vào, ngay cả cha mẹ và tỷ tỷ cũng không được, cho nên mới nói giả nam trang cũng có cái lợi chứ, nếu không có Vấn Trần thì chắc mình cũng muốn tiếp tục giả nam trang.

Trên mặt Úy Trì Hòe Dương lộ rõ ý cười hiếm thấy, nói: “Như Phong, đêm nay có khánh công yến (tiệc rượu mừng), con hãy đi cùng ta.”

Như Phong gật đầu, biết ông ấy vẫn chưa nói xong.

“Như Phong, nay con cũng đã mười tám rồi, mặc dù chưa cử hành lễ “Cập quan”* nhưng ở trong Úy Trì gia cũng được coi như là người đã trưởng thành, cho nên con bây giờ nên định hướng cho tương lai đi. Ta thấy, mặc dù con vẫn còn non người trẻ dạ, đôi khi lại xử sự theo cảm tính, nhưng chỉ cần tôi luyện thêm chút nữa, bình tĩnh thêm chút nữa nhất định có thể thành tài, Úy Trì gia chúng ta trông cậy cả vào con đó.”

Như Phong vừa nghe, vội nói: “Gia gia, không phải còn có người sao? Gừng càng già càng cay, mọi người vẫn còn phải nhờ vào ngài cỡ chục năm nữa ấy chứ.”

Úy Trì Hòe Dương lập tức thu hồi vẻ tươi cười, trừng mắt nhìn Như Phong, nói: “Gia gia của ngươi già rồi, cũng đã sáu mươi, ngươi làm ơn để cho ta sống yên ổn qua ngày đi! Như Phong, sau khánh công yến nhất định là phong thưởng, đến lúc đó không biết con sẽ đi thành Lạc Nhạn ở Tây Nam hay là ra biên cương phía Tây. Ta đã thử dự đoán bây giờ tạm thời sẽ chưa có chiến sự gì với Xuân Đằng quốc, cho nên con chắc sẽ ra biên cương phía Tây, nơi đó giáp với Phồn Lũ quốc.”

Khuôn mặt Như Phong lập tức trễ xuống, nàng rầu rĩ nhìn Úy Trì Hòe Dương, nói: “Gia gia, con không muốn làm tướng quân gì gì đó đâu, cũng chẳng muốn làm quan, nhà chúng ta cũng không phải nuôi không nổi con, hơn nữa cho dù nhà của chúng ta không ai làm quan, con cũng có thể phụng dưỡng mọi người rất tốt mà.” Vừa nói vừa cười hê hê.

“Làm càn! Ngươi tưởng đủ lông đủ cánh rồi sao? Không làm tướng quân, vậy ngươi muốn làm cái gì? Kinh doanh hay là ngâm thi làm phú (ngâm thơ làm văn)? Hay cả ngày không có việc gì, bắt chước phụ nữ hết đi dạo phố rồi tán chuyện phiếm xong lại thêu hoa? Đại trượng phu bảo vệ quốc gia, ngươi cả ngày nghĩ tới trốn tránh, như vậy mà coi được sao?” Úy Trì Hòe Dương chờ Như Phong nói vừa xong lập tức liền phát hỏa, vơ ngay cái ống bút ống ném tới. Bây giờ ngực vẫn còn phập phòng dữ dội.

Như Phong nghiêng đầu, mím chặt môi không nói, thật là khó lắm mình mới mở miệng nói thật một lần mà lại thành ra thế này sao? Xem ra con đường thông qua gia gia là không đi được rồi.

Ôi, Như Phong thầm thở dài một tiếng, xem ra chỉ còn cách đi đường khác thôi.

Vì phải chuồn khỏi nơi này, Như Phong ngẩng đầu lên cười nói: “Gia gia, con chỉ nói vậy thôi mà, không phải phụ thân bảo con nói vậy đâu, chuyện ông ấy nói với con là không muốn cho con theo nghiệp binh thôi.” Phụ thân, xin lỗi nha, gia gia rất khó chọc, con xin mượn phụ thân ra làm khiên một chút vậy. :p

Úy Trì Hòe Dương nghe vậy, không biết là kế của Như Phong thở dài một hơi, cau mày nói: “Ôi, cha con cũng thật là, lâu như vậy sao vẫn chưa chịu bỏ ý định đó, thật là một gã đàn ông hèn nhát khiếp nhược, cả ngày ngâm thi đối ẩm, để cho thê tử đè đầu cưỡi cổ, thật là mất hết mặt mũi của nam nhi chúng ta.”

Như Phong bĩu môi, lớn tiếng phản bác nói: “Bản thân con vốn cảm thấy phụ thân là một người chồng tốt, không trêu hoa ghẹo nguyệt, đối với thê tử thì ôn nhu chăm sóc, rất tốt, đủ để làm gương cho những người chồng khắp thiên hạ này!” Phụ thân, cơ hội báo ân tới rồi, bây giờ con đang nói tốt cho phụ thân đó nha.

“Con rốt cuộc có phải là nam nhân hay không? Vậy mà cũng nói giúp cha con nữa?” Đôi lông mày thô ráp của Úy Trì Hòe Dương khẽ nhíu, trừng mắt nhìn Như Phong.

Như Phong chớp mi, cũng khẽ nhíu giống Úy Trì Hòe Dương, nói: “Con có phải là nam nhân hay không chẳng phải người đã rõ ràng rồi sao? Hơn nữa con cảm thấy phụ thân con rất tốt. Ít nhất con trai của ngài chưa có uống rượu hành hung hay gây sự gì đó, cũng không gây phiền phức cho người, luôn an phận ở nhà, cho nên người đừng phiền lòng. Quan trọng nhất là…” Như Phong xoạt mà một tiếng, lấy ra một bả cây quạt, làm bộ phe phẩy một cách phong lưu phóng khoáng, nói: “Quan trọng nhất là, ông ấy đã sinh cho người một đứa cháu tốt, chính là Úy Trì Như Phong đại danh đỉnh đỉnh, ngọc thụ lâm phong, mạo tựa Phan An, văn võ song toàn, cũng chính là tại hạ ạ.”

Nói xong còn lại bày một tư thế thật cool, khiến Úy Trì Hòe Dương dở khóc dở cười, chỉ có thể phẩy phẩy tay, cười nói: “Thằng nhóc này, lại giở thủ đoạn rồi, miệng mồm cứ như bôi mật ấy. Lúc nào cũng tự tán dương mình, thật không chính chắn gì hết.”

Như Phong vừa nghe, vội vàng cất cây quạt, bay lại người ông, mặt dày nói: “Gia gia, người đừng nên để con tán dương người nha, bây giờ con mà há miệng nói ra điểm tốt của người ấy hả, thì sẽ không ngậm miệng được đâu, không chừng còn khiến cho người tối nay ngủ cũng phải nở nụ cười cho xem.”

“Được rồi được rồi, ta không đánh lại cái miệng lưỡi như là xán liên hoa* của con đâu.” Úy Trì Hòe Dương đi tới trước bàn, lấy ra một đống giấy tờ, cười nói: “Lại đây, đây là thứ mà nhiều người kín đáo đưa cho ta trên đường trở về, ta đã xem qua một chút rồi, quả là không tồi, suy nghĩ đi con cũng sắp hai mươi rồi, thời gian hai năm trôi rất mau, cho nên ta định cho con đính hôn trước, sau đó lúc hai mươi tuổi thì lập tức thành thân, giúp Úy Trì gia ta khai chi tán diệp*.” (đại khái là sinh con ấy)

* [Nguyên văn là thiệt xán liên hoa 舌灿莲花: Điển cố “thiệt xán liên hoa” xuất phát từ sự tích về cao tăng Đồ Trừng thời Nam Bắc. Cao tăng truyện cùng Tấn thư – Nghệ thuật truyện: Phật Đồ Trừng có ghi: Triệu vương Thạch Lặc đến Tương quốc (nay là Đài Châu, Chiết Giang) triệu kiến Đồ Trừng, muốn thử đạo hạnh. Đồ Trừng bèn đem ra một bát nước, thắp hương niệm chú, không bao lâu, từ trong bát nước mọc lên một đóa sen xanh chói lọi, người ngoài nhìn vào lòng thư sướng. Người đời sau dùng “thiệt xán liên hoa” hay lưỡi sáng hoa sen để chỉ tài ăn nói.] (nguồn: cô Cẩn, cô lấy ở đâu thì hộc ra đi)

Nói tới chuyện này thì vẻ mặt ông trở nên buồn rầu, tiếp tục nói: “Ôi, nhắc đến từ sau khi bá thúc của ngươi chết trận, Úy Trì gia chúng ta trở nên thật vắng vẻ, ta lấy nhân phẩm và gia thế của con (cả khuôn mặt nữa ạ, cái này quan trong nhất á =))), lấy thê tử và vài chục thê thiếp gì đó nữa cũng là chuyện dễ dàng, đến lúc đó Úy Trì gia chúng ta có con đàn cháu đống, gia gia của con cả đời cũng viên mãn, có thể đối mặt với liệt tổ liệt tông dưới hoàng tuyền.” Vừa nói vừa thở dài rồi lấy ánh mắt chờ mong nhìn Như Phong.

Như Phong như bị gặp đại địch, liếc nhìn cái xấp giấy dày đó, ngón tay run rẩy mà chỉ vào chúng nó hỏi: “Gia gia, con vừa mới đến kinh thành không bao lâu thôi mà, sao người lại thu thập được cả đống tranh vẽ vậy?” Tốc độ này thật quá nhanh nha!

Tâm tình Úy Trì Hòe Dương khá tốt, tiếp tục nói: “Đúng vậy, xem ra cái lần con lộ diện ở cửa thành đã làm tất cả mọi người đều biết nhà của chúng ta có tên nhóc tuấn tú rồi, cho nên liền chạy đến mai mối, ta từ chối không được, đành ôm hết vậy, ôi, bà nội của con mất rồi, mẹ con thì lại chả qua tâm con có lấy vợ hay không, cho nên chuyện này chỉ có gia gia ta là có thể ra mặt thôi.” Nói xong lời cuối cùng lại làm vẻ như chịu ủy khuất.

Như Phong trố mắt đứng nhìn, không thể không bội phục sự linh thông tinh tức của người kinh thành. Nhưng mà nói đến chuyện cầu hôn, Như Phong vội vàng nói ra nghi hoặc của mình, nói: “Gia gia, nghe nói trong hoàng thất có một công chúa vừa đến tuổi cập kê, là kim chi ngọc diệp, người nói xem con có thể được Hoàng Thượng tứ hôn với cô ấy không?” Căn cứ vào những kinh nghiệm nội dung tình tiết trên TV của Như Phong ở kiếp trước, nói chung hoàng đế thích nhất là chỉ trỏ ghép đôi bắt công thần cưới con gái hoặc tỷ muội của mình, nhưng mà mình không thích làm phò mã đâu, nhưng nếu làm Vương phi thì mình cũng có thể suy xét lại, Như Phong mừng khấp khởi mà nghĩ tới đêm nay nhất định phải nhìn thấy mặt Mộc Vấn Trần.

Tương tư thật khổ quá! Lão đầu gỗ đáng ghét kia, cũng đã mấy giờ rồi, cũng chưa chịu đến gặp mình nữa!

Động tác xăm xoi bức tranh của Úy Trì Hòe Dương thoáng ngừng lại, hời hợt mà nói: “Úy Trì gia chúng ta mấy trăm năm qua chưa có ai lấy người hoàng gia cả, thậm chí cũng không có người gả vào hoàng gia.”

“Tại sao?” Như Phong thốt ra, chuyện này thật bất ngờ nha!

“Cái này đương nhiên con không biết.” Úy Trì Hòe ngậm miệng không nói tiếp, đưa bức họa cho Như Phong, nói: “Con cẩn thận xem qua một lần đi, hợp ý thì ta sẽ giúp con đi hỏi.”

Như Phong vừa nghe, tạm thời buông nghi hoặc trong lòng, vẻ mặt đau khổ, ôm ngực nói: “Gia gia, bây giờ vết thương của con tự nhiên phát tác rồi, cho nên bây giờ con đi nghỉ ngơi trước đây, mấy tiểu mỹ nhân này gia gia cứ ngắm đi, con không hậu hạ được rồi.” Lời còn chưa dứt, đã dùng tốc độ tia chớp lẩn ra khỏi phòng, bỏ lại sau lưng tiếng la hét của Úy Trì Hòe Dương.

Lúc Như Phong bước vào phòng thì đã thấy cha mẹ đang ngồi chờ.

“Sao? Gia gia con nói gì vậy?” Lâm Ngọc Lan vội hỏi.

Như Phong nằm xụi lơ trên giường, mệt mỏi nói: “Còn nói chuyện gì khác nữa? Ông hỏi con muốn đi Lạc Nhạn thành hay biên cương phía Tây? Ôi, con vừa nói là không muốn đi lính thì râu đã dựng ngược lên rồi, làm sao con dám nói tiếp, xem ra bên gia gia là không thực hiện được rồi, trừ phi chúng ta chủ động đem bí mật nói cho ông.”

Úy Trì Tùng cau mày, nói: “Cha luôn luôn cố chấp, chuyện ông đã định rồi thì đem trâu kéo cũng không được.”

Ba người đồng loạt thở dài, trên mặt đều tỏ vẻ lo lắng.

Như Phong vỗ về ngực, hồi nãy chạy nhanh quá, bây giờ vết thương lại hơi âm ỉ rồi. Xem ra phải bôi thuốc, ôi, thật nhớ vẻ mặt khi Vấn Trần bôi thuốc ình quá, bộ dạng đỏ mặt của hắn đáng yêu chết đi được, đáng tiếc cảnh hay thì không thường có, tên kia mặt càng ngày càng dày, mỗi lần bôi thuốc là lại lợi dung ăn đậu hũ của mình.

Nghĩ vậy một hồi, mặt Như Phong lại nóng lên, vì vậy vội vàng vùi mặt vào chăn buồn bực nói: “Cha, mẹ, đến giờ rồi, con phải thay triều phục để tiến cung với gia gia đây.”

Vì vậy Úy Trì Tùng đành lui ra ngoài, để lại Lâm Ngọc Lan giúp nàng mặc triều phục.

Như Phong phải để Lâm Ngọc Lan bôi thuốc lên rồi mới để người mặc triều phục giúp mình, bây giờ mình là tam phẩm tướng quân, cho nên cũng phải mặc trang phục tương ứng, vốn là đồ mới được cấp, Như Phong nhìn sơ qua, đây là một bộ quan phục màu tím, phía trên thêu một con báo, thoạt nhìn uy phong lẫm lẫm.

Vóc người thon dài, ngũ quan như được thượng đế tự tay điêu khắc, da thịt tuyết trắng mịn màng, mặc dù nốt son trên trán khiến Như Phong có hơi yểu điệu, nhưng cũng tăng thêm một phần linh động, hơn một năm hành quân đánh giặc đã làm cho ánh mắt của Như Phong càng thêm phần khí khái anh hùng, thoáng nhìn cũng còn vẻ mềm mại, giờ phút này đôi mắt nàng linh động mở to lưu chuyển đầy mị lực làm cho rất nhiều người phải động lòng, giơ tay nhấc chân thì tự nhiên hào phóng, một thân áo tím càng làm cho Như Phong ưu nhã, phong độ, thoạt nhìn không giống một gã võ tướng, càng giống như một vị quan văn.

Lâm Ngọc Lan nhìn Như Phong, thất thần mà nói: “Như Phong, sao con không phải là con trai chứ? Nếu như con mà là nam tử thì nữ tử chúng ta hạnh phúc biết mấy!”

Như Phong rút ra cây quạt phe phẩy, mỉm cười nói: “Mẹ, con không muốn loạn luân đâu, cha sẽ giết con mất.”

Lâm Ngọc Lan bị tiếng cười Như Phong đánh tỉnh, nghe vậy thì cả người đờ ra, cả giận nói: “Tên nhóc này không biết đứng đắn gì hết!”

Như Phong thầm than, rốt cuộc là ai không đứng đắn trước vậy? Thật là, ai bảo vai vế của người lớn hơn mình làm gì chứ, làm mình hết lần này tới lần khác không dám phản kháng.

Lâm Ngọc Lan nói tiếp: “Nhưng mà con là con gái cũng tốt, ta thấy con mà quay về thân phận nữ nhi thì chắc chắc cũng là một trang tuyệt sắc gia nhân, dựa vào bề ngoài của ta và cha con mà sinh ra được tỷ tỷ con thì đã vui mừng lắm rồi, không ngờ rằng sinh con lại còn hơn tỷ tỷ vài phần, nhưng từ khi sinh con đến giờ, dĩ nhiên một lần nữ trang cũng chưa mặc qua, ôi, tuổi thanh xuân của con đã bị chúng ta làm hỏng rồi.” Sắc mặt khi nói rất ảm đạm.

Như Phong vừa nghe, vội vàng an ủi nói: “Mẹ, phúc liền họa mà, con giả nam trang nói không chừng là điều tốt, nếu không có lẽ con sẽ chẳng được học võ, rồi sau này lớn lên nổi tiếng kiều diễm vang xa, phỏng chừng xuất hiện nhiều ong bướm tầng tầng lớp lớp ùa tới, chẳng phải con sẽ thành hồng nhan họa thủy sao?” Vừa nói trên mặt lại lộ ra nụ cười tự đại.

Lâm Ngọc Lan trợn mắt liếc Như Phong một cái, trách cứ vài câu cho qua vì đã đến giờ rồi.

Trên đường đi đến cửa đại môn đã thu hút vô số ánh mắt long lanh sóng nước của các nữ tử, Như Phong chỉ có thể làm bộ không biết, thỏ không ăn cỏ gần hang, vẫn là giả lơ đi.

Tới cổng lớn, có hai con tuấn mã đang chờ, Úy Trì Hòe Dương nhìn thấy Như Phong, trên mặt nở nụ cười kiêu ngạo, nhưng lại nhanh chóng cau mày: “Sao chỉ thay quần áo mà cũng lâu vậy?”

Như Phong sờ sờ trái cổ của mình, khụ khụ một tiếng, nói: “Xin lỗi, gia gia, lần sau sẽ không như vậy, chúng ta đi thôi.” Hừ, còn không biết có lần sau không đây.

Hai người đồng loạt leo lên ngựa, cùng mấy chục thân binh phóng về phía hoàng cung.

Lâm Ngọc Lan và Úy Trì Tùng ở cửa nhìn bóng lưng bọn họ rời đi, đột nhiên thấp giọng nói: “Ai, hôm nay Như Phong ăn mặc đẹp như vậy, chàng nói xem có khi nào sẽ rước lấy phiền phức không?”

“Chắc là không đâu!” Úy Trì Tùng chầm chậm trả lời, trong lòng cũng không an.

Sau khi tới hoàng cung, những người khác chỉ có thể ở bên ngoài chờ, Như Phong và Úy Trì Hòe Dương tự mình đi vào.

Nhìn cung điện nguy nga tráng lệ tọa ở chính giữa kinh thành, Như Phong âm thầm kinh hãi, chậm rãi xem xét, bức tường cao lớn vây quanh hoàng cung thật quá đồ sộ hùng vĩ! Trong lòng Như Phong không khỏi thán phục.

Cung điện trước mắt như rộng mở, như con chim to đang giương cánh, lại vừa giống như dưới nét bút cực kỳ khoa trương của đại thư pháp, chứng tỏ không phải tinh tế trong tạo hình nhưng lại đầy trang trọng uy nghiêm, tỏ vẻ vô cùng tiêu sái tự tin. Cái này cũng đã nhìn thấy qua TV rồi, so với hoàng cung cổ này không lớn hơn nhưng làm cho người ta có cảm giác giống nhau là cảm thấy khí thế thật to lớn, thậm chí làm cho con người cảm thấy mình thật nhỏ bé.

Mới vừa đi chưa được vài bước, thì có cung nữ đứng chờ dẫn hai người Như Phong tiến vào cửa cung, đoạn đường đi Như Phong chỉ thấy tường cung điện liên miên, mái cong đấu củng*, khí thế huy hoàng, binh lính tuần tra, thái giám bận rộn, cung nữ qua lại làm cho Như Phong có cảm giác cực kì chân thật. Cảm giác này không phải như đang xem TV mà là chính bản thân trải nghiệm. Dọc theo đường đi khắp nơi là đèn đuốc sáng trưng, năm bước một lầu, mười bước một các; hành lang quanh co uốn lượn, mái hiên cao vút, không chỗ nào không tinh xảo, không chỗ nào không phú quý. Khó trách nhiều người muốn làm hoàng đế như vậy! Như Phong nghĩ , đi thêm khoảng hai chén trà nhỏ, lại đột nhiên gặp được một tên quan viên, Úy Trì Hòe theo hắn nhỏ giọng bắt chuyện rồi vài câu, Như Phong ở một bên nhàm chán, còn phải duy trì nụ cười với tên quan viên đó.

(* một loại kết cấu đặc biệt của kiến trúc Trung Hoa, gồm những thanh ngang từ trụ cột chìa ra gọi là củng và những trụ kê hình vuông chèn giữa các củng gọi là đấu- QT)

Đang lúc nhàm chán, thì có một tên tiểu thái giám nói với Như Phong mấy câu, giải cứu thành công Như Phong.

Như Phong vui vẻ, nói: “Gia gia, con đi với hắn một chút, gặp lại gia gia ở yến hội nhé.”

Úy Trì Hòe Dương nhìn chằm chăm tên thái giám mi thanh mục tú một hồi, cuối cùng cũng đồng ý.

Lúc này Như Phong mới nhanh chóng bước đi, trên mặt khó giấu được tư vị vui sướng, nói với tiểu thái giám: “Nơi đó cách đây gần không?”

Âm thanh chói tai của thái giám vang lên: “Ngài yên tâm, đi một lát sẽ tới ngay.”

Như Phong vội vàng vừa đi vừa lén lút sửa sang quần áo, thật là, bây giờ hắn mới đến liên lạc với mình, sớm thế làm chi chứ? Còn nữa, quần áo mới của mình có xộc xệch hay bẩn gì không? Sớm biết vậy thì đi kiệu cho rồi, cỡi ngựa làm chi không biết? Không biết tóc mình có bị gió thổi rối không nữa?