Leng Keng Hồng Nhan Phong Thái Hành Thiên Hạ

Chương 83: Hôn môi




Edit: Nhoktho

Beta: Lan Hương

“Vậy ngươi chuẩn bị chừng nào sẽ đi?” Mộc Đồng đưa mắt nhìn sau lưng Như Phong, nhẹ giọng hỏi.

Như Phong không ngẩng đầu lên mà trả lời: “Vài ngày nữa.” Vì vậy Mộc Đồng thức thời mà lui xuống.

Thanh âm của Mộc Vấn Trần phía sau truyền tới: “Như Phong, chúng ta đến lãnh đình nói chuyện đi.”

Như Phong kinh ngạc quay đầu lại nhìn rồi vui vẻ gật đầu: “Được được được!” Mấy ngày nay, hình như Mộc Vấn Trần rất ít quan tâm đến mình, cả ngày đều là dùng thái độ cùng ánh mắt khó hiểu nhìn mình, nhưng bây giờ hắn lại chủ động muốn nói chuyện, đương nhiên làm cho Như Phong cảm thấy vui vẻ rồi.

Hai người một trước một sau đi lên lãnh đình, Như Phong nhìn dáng người cao thẳng trước mắt mình, bờ vai dày rộng, dáng người cao lớn, khí chất vừa kiên nghị vừa ôn hòa, lúc tức giận có khí phách uy nghiêm không thể xâm phạm.

Đúng là một nam nhân rất tốt, Như Phong thầm nghĩ.

Đáng tiếc lại là người đồng tính luyến ái, thật sự là làm cho phụ nữ trong thiên hạ này phải ôm hận a! Điều này không phải làm cho người khác không muốn sống nữa sao?

Mặt Như Phong nhăn nhó khó chịu, chỉ cần mỗi lần nghĩ vậy thì nàng liền thấy mất hứng. Như Phong cùng Mộc Vấn Trần ngồi sóng vai nhau ở lãnh đình, nhìn toàn cảnh của học viện.

Cây xanh thấp thoáng xen lẫn giữa những căn phòng, mình ở chỗ này cũng đã hơn một năm rồi, Như Phong cảm thán.

“Thật sự muốn đi sao? Lúc nào thì đi?” Mộc Vấn Trần mở miệng hỏi, phá vỡ bầu không khí trầm mặc.

Như Phong ngẩn người, sau đó mới trả lời: “Ừm, ba ngày sau sẽ đi, mấy ngày nay ta phải thu xếp một số việc.” Thật ra quan trọng là phải đợi Túy Trúc và Nam Sơn xuống núi, chúng chuẩn bị đến thành Tương Châu tìm mình, hơn nữa sư phụ cũng dùng bồ câu đưa tin muốn mình nán lại chờ một chút bằng không Như Phong đã đi hôm nay.

Mộc Vấn Trần nhìn thẳng vào khuôn mặt của Như Phong, trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói với hắn, nhưng giờ phút này, mình lại hết lần này tới lần khác nói không nên lời, chỉ có thể nhìn hắn cảm thán mà thôi.

“Vấn Trần, ngươi muốn nói gì thì nói đi. Lần này ra đi, thật sự là ta không biết mình có thể sống sót mà trở về hay không? Hơn nữa, ta cũng không nỡ rời xa ngươi.” Như Phong thấy Mộc Vấn Trần muốn nói lại thôi, hồi lâu cũng không nói thêm gì nữa, đành phải tự mình nói trước, nếu không thì hai người nhìn nhau một hồi lâu cũng sẽ không nói được chuyện gì, như vậy không phải lãng phí thời gian hay sao?

Mộc Vấn Trần vươn tay ra ôm lấy đôi vai của Như Phong, nói: “Yên tâm, ngươi nhất định sẽ còn sống để trở về, đến lúc đó ta có chuyện muốn nói với ngươi.”

Ánh mắt hắn dường như đỏ hoe, trong mắt lại có lam quang chớp động, kiều diễm dị thường, trong lòng Như Phong chấn động, rất ít khi nhìn thấy Mộc Vấn Trần mị hoặc như lúc này, vì vậy không khỏi kinh ngạc gật đầu mà nói không nên lời.

“Còn nữa, sau khi ngươi gia nhập quân ngũ, phải cẩn thận tự bảo vệ mình, mọi sự không thể cố chấp tự tiện, tự bảo vệ bản thân mình là điều quan trọng nhất, ta sẽ chờ ngươi trở về.” Mộc Vấn Trần trầm giọng nhắc lại.

Như Phong gật đầu một cái.

Mộc Vấn Trần đột nhiên kéo Như Phong ôm thật chặt vào lòng mình.

Như Phong vùi mặt vào trong lòng hắn, chính ở đây Như Phong mới cảm thấy bản thân nàng thật ra rất yếu đuối. Sự ấm áp của hắn, thân thể cường tráng của hắn làm cho nàng ở trong lòng hắn trở nên xúc động, yếu đuối.

“Như Phong, nhất định phải tự bảo vệ mình, ta chờ ngươi trở về.” Mộc Vấn Trần nhắc lại lần nữa.

Như Phong không chán ngoài phiền mà gật đầu, hứa rằng: “Ta nhất định sẽ sống sót trở về, yên tâm đi.”

Một hồi lâu, Như Phong mới tiếp tục hỏi: “Vấn Trần, ngươi… Ngươi có phải thích ta hay không?” Thanh âm rất nhỏ, may là Mộc Vấn Trần nhĩ lực hơn người, nên dễ dàng nghe thấy được.

Hắn thắt chặt vòng tay đang ôm Như Phong, nói: “Thích, ta chưa bao giờ thích ai như vậy.” Thanh âm đầy mãn nguyện.

Như Phong cảm thấy mũi như buốt, không biết là do vui mừng hay là do chua xót, bản thân bây giờ bất nam bất nữ, Vấn Trần rốt cuộc là thích chính nàng, hay là thích nam nhân tên là Như Phong? Oa oa… Thật sự là khó quá, muốn hỏi lại không dám, câu hỏi kia đã là cực hạn của mình rồi, bây giờ hỏi…

Nhưng Như Phong cũng lên tiếng nói: “Ta cũng thích ngươi đó.”

Mộc Vấn Trần hình như rất vui mừng, buông Như Phong ra, chuyển tay sau đầu Như Phong, sau đó nhân lúc Như Phong chưa kịp phản ứng, liền áp môi của mình tới.

Đầu tiên là dè dặt thăm dò, chậm rãi liếm nhẹ, cứ như vậy cả nửa ngày, hai đôi môi dán vào nhau,tương nhu dĩ mạt.

[Nguyên gốc : Tương nhu dĩ mạt, bất nhược tương vong vu giang hồ.

Trích trong Trang tử, Thiên vận :

Tuyền hạc, ngư tương dữ xứ vu lục, tương hu dĩ thấp, tương nhu dĩ mạt, bất nhược tương vong vu giang hồ.

Khi suối cạn, cá chen chúc với nhau trong bùn. Ở đó phun nhớt dãi làm ướt nhau, sao bằng ở sông hồ mà quên nhau.

Chú:

Điển cố: Chuyện kể rằng có hai con cá bị sa vào vùng nước cạn, để sinh tồn, hai con cá nhỏ dùng miệng hà hơi ấm cho nhau, tình cảnh như thế làm cho người cảm động.

Nhưng sinh tồn như thế không phải là bình thường, thậm chí là tội nghiệp. Đối với hai con cá mà nói, lý tưởng nhất là chúng bơi được ra biển rộng lớn vô tận, mỗi con có nơi thuộc về riêng bản thân chúng. Cuối cùng, bọn chúng quên mất vùng nước cạn kia. Mỗi con ở một phương, sống hạnh phúc, quên đi lẫn nhau, quên đi những ngày sống dựa vào nhau.

Lời bình : Con cá quên được, có khi có thể sống bình yên. Còn nếu như trong hai có một con không quên được thì sao ? Con người đối với tình cảm cũng như thế…”Tương nhu dĩ mạt”, có lúc cần thiết cho sinh tồn, không còn cách nào khác. “Tương nhu dĩ mạt” làm người cảm động nhưng “tương vong vu giang hồ” – quên hết chuyện trước kia cũng là cần thiết.

Có thể lãng quên, có thể bỏ qua cũng là một hạnh phúc.]

Như Phong ngây người, sửng sốt, gần như bị mất khả năng phản ứng, chỉ cảm thấy toàn thân mình cứng đơ, đầu đã trở thành một đống tương hồ, tay chân xụi lơ, chỉ cảm giác được cái nóng rát từ đôi môi truyền tới và sự choáng váng.

Mộc Đồng đang bị đả kích nặng đứng ngây người ở bụi hoa, nhìn chủ tử anh minh thần võ không gì làm khó được, anh tuấn tiêu sái trong tim hắn ôm một người lùn hơn hắn nửa cái đầu mà điên cuồng hôn như là được ăn mỹ vị. [ta thích Mộc Đồng quá, hihi ]

Tướng mạo hai người tuấn mỹ, một bạch y, một thanh y, gió xuân thổi qua, góc áo phất phơ bay, thanh bạch như dây dưa như quấn quýt, đúng là một cảnh tượng tuyệt vời.

Thế nhưng, thế nhưng điều kiện trước tiên người có vóc dáng thấp kia không phải là nam tử, và không mặc nam trang cơ!

Mộc Đồng thật cảm thấy khổ sở khi phải chấp nhận chuyện này, tuy đã sớm biết chủ tử và Như Phong tiểu tử kia có tình cảm bất bình thường, cũng đã tự buộc mình phải chấp nhận, nhưng mà tưởng tượng là một chuyện, tận mắt nhìn thấy lại là một chuyện, chênh lệch rất lớn, hai nam nhân đây, ô ô… chủ tử anh minh của ta ơi! Đả kích rất lớn a!

Mộc Đồng ngồi xổm trong góc tường vẽ vòng tròn, trong lòng đau thương, hai mắt lại nhìn chằm chằm hai người kia không chớp.

Coi kìa, lúc đầu vẫn tưởng rằng chủ tử là một người rất lạnh nhạt, không ngờ hóa ra chủ tử lại nhiệt tình như vậy, ôm Úy Trì Như Phong người ta hôn một hồi lâu, lúc bắt đầu Úy Trì Như Phong chắc là bị dọa đến ngây dại cho nên không nhúc nhích. Nhưng sau hồi lâu, Như Phong đã bắt đầu giãy dụa, chủ tử không chịu, vẫn ôm lấy điên cuồng hôn hắn, trong lúc đó, Như Phong vẫn giãy dụa, sao cũng không chịu ngoan ngoãn đứng yên lại.

Cường đoạt dân nữ! Á, không, là cường đoạt dân nam a! Chủ tử à, ngàn vạn lần không nên phạm sai lầm!

Lúc Mộc Đồng đang chuẩn bị chạy ra nhắc nhở bọn họ, thì phát hiện Như Phong không biết làm thế nào đã thoát khỏi vòng tay của Mộc Vấn Trần, nhưng chính hắn cũng bị té từ lãnh đình xuống đất.

Vì vậy Mộc Đồng lập tức chạy tới…

“Như Phong ——” Mộc Vấn Trần hét to một tiếng, cũng vội vàng nhảy xuống, sử dụng thiên cân trụy*, tăng tốc độ rơi, rốt cục cùng bắt được thân thể của Như phong khi gần tiếp đất thì Như Phong đẩy hắn ra, tự mình đứng lên, sửa sang lại quần áo, sau đó hừ lạnh một tiếng, liền tiến vào trong phòng.

[Đề thiên cân (14) 提千斤 (nhấc ngàn cân), hay Thiên cân trụy: Trụ tấn nâng vật nặng. Luyện từ thế Trung bình tấn, hai tay nâng vật nặng lên trời giống như nâng tạ bằng các ngón tay. Môn này luyện thủ trảo (ngón tay) là chính gồm 3 ngón tay: ngón cái, ngón trỏ và ngón giữa.]

Mộc Vấn Trần vội vàng theo sau, Mộc Đồng đơ người đứng tại chỗ, hai tay vẫn còn duỗi ra, sau đó chủ tử lướt qua mặt hắn, không thèm liếc nhìn hắn một cái. Mộc Vấn Trần đuổi theo Như Phong, trong một khắc nàng sắp đóng cửa phòng lại liền nhanh chóng lách mình tiến vào vội hỏi: “Như Phong, ngươi làm sao vậy?”

Như Phong hừ một tiếng, xoay người ngồi trên giường, không nói nhưng hai tay nắm chặt thành đấm. Mộc Vấn Trần đi đến nhìn Như Phong, cũng không biết nên làm gì, một hồi lâu, mới lên tiếng: “Như Phong, không phải ngươi cũng thích ta sao?”

“Ta nói thích ngươi. Vậy thì thế nào?”

“Vậy sao ngươi không thích ta hôn ngươi?” Mộc Vấn Trần hỏi, trên mặt hơi ửng đỏ.

Như Phong không thấy được, chỉ ngẩng mặt nhìn Mộc Vấn Trần nói: “Ta thích nhưng mà ngươi không cảm thấy có cái gì không đúng sao?”

Mộc Vấn Trần nhìn nốt ruồi son giữa trán của Như Phong, lông mi cong cong, dày như cánh bướm, mắt đen to tròn, cái mũi thẳng tắp, đôi môi hồng nhuận trơn láng. . .Đây đúng là những điểm làm cho Như Phong xinh đẹp, vẻ đẹp này bất phân nam nữ, có thể nói nam nhân cũng được như vậy mà nữ nhân cũng được như thế.

Trong lòng Mộc Vấn Trần hơi hoảng hốt, từ lúc nào mình lại thích tiểu tử trước mắt kia vậy? Hơn nữa mình thích cái gì ở hắn? [ ˙▽˙ gì?, không biết mà dám hôn con người ta]

Hắn nói không nên lời, chỉ cảm thấy tất cả thuộc về Như Phong đều tốt đẹp, không một chút khiếm khuyết, đều khiến kẻ khác quyến luyến…

“Ngây ngốc gì vậy?” Như Phong quơ quơ tay, cong lên miệng.

Mộc Vấn Trần vội vàng định thần nói: “Như Phong, có cái gì không đúng sao?”

Như Phong tức giận, nàng chỉ vào miệng mình, hô: “Đau muốn chết, ngươi xem, sưng lên rồi!”

Môi nàng bị sưng đau đớn, đều là do cái người thô lỗ trước mặt.

Ách… Thật ra chưa nói tới chuyện thô lỗ, Như Phong thầm nghĩ, chẳng qua là hắn không biết là hắn hôn nàng lâu lắm hay sao?

“Ngươi ghét nụ hôn của ta?” Mộc Vấn Trần bi thương nhìn Như Phong, trong mắt tỏ vẻ đau xót.

Như Phong thầm khóc, lắc đầu nói: “Ta chưa nói không thích, nhưng mà ngươi không cảm thấy ngươi hôn lâu lắm hay sao? Ngươi xem, môi của người ta đau lắm đó.”

Sau đó, Như Phong liếc nhìn môi của Mộc Vấn Trần, còn thảm hại hơn, bị chảy máu là do Như Phong không cẩn thận cắn.

“Ngươi rốt cuộc có biết hôn môi không vậy?” Như Phong lại hỏi.

Sau đó, sau đó Mộc Vấn Trần ngây dại, khuôn mặt liền đỏ ửng lên, làm tôn thêm cho khuôn mặt như bạch ngọc điêu khắc ấy, đẹp càng thêm đẹp, lại còn thêm một chút diễm lệ.

Như Phong ngây dại nhìn Mộc Vấn Trần, qua một lúc thật lâu mới lên tiếng nói: “Vấn Trần, ngươi thật đẹp đó.”

Mộc Vấn Trần mặt càng thêm đỏ, vội nói: “Đừng nói bậy!” Ngữ khí có chút lỗ mãng.

Như Phong vui vẻ cười khúc khích: “Vấn Trần, lúc nãy chắc không phải là nụ hôn đầu tiên của ngươi chứ?” Trong lòng lại đang cười trộm.

Mộc Vấn Trần từ từ khôi phục vẻ bình tĩnh, hắn vân vê khuôn mặt Như Phong rồi nói: “Lại trêu chọc ta.”

Như Phong cười hắc hắc, cầm tay Mộc Vấn Trần, nói: “Nhưng ta thích ngươi như vậy, người ta cũng như thế mà. Lần đầu tiên đấy, cho nên ta không cười ngươi đâu.” Chỉ là, cho dù Như Phong không có kinh nghiệm, nhưng ở hiện đại đã xem qua ít sách, phim và vân vân, cho nên cùng biết hôn môi là thế nào.

Nhưng mà nàng nhìn động tác của Mộc Vấn Trần hôm nay, cũng chỉ là môi hôn môi, vừa mới bắt đầu Như Phong còn có thể mặt đỏ tim đập, nhưng sau một lúc lâu Như Phong cảm thấy Mộc Vấn Trần dùng sức ôm lấy mình quá chặt, hơn nữa hôn cũng đã quá lâu rồi miệng mình bắt đầu đau đớn, hình như đã bị rách da. Nhưng nhìn bộ dáng say mê của Mộc Vấn Trần, lại khó mở miệng, sau đó thật sự rất là đau, vì vậy lại muốn đẩy hắn ra, không ngờ Mộc Vấn Trần phản ứng rất kịch liệt, có lẽ tưởng rằng Như Phong muốn phản kháng, vì vậy lại càng dùng sức, cuối cùng Như Phong không thể không cắn hắn một cái, thừa dịp hắn đang ngây ngốc mà nhảy ra khỏi cái ôm của hắn, không ngờ bị té xuống. Ôi, loạn cả lên.

Mộc Vấn Trần nhìn kỹ một chút. Quả nhiên phát hiện môi của Như Phong đã bị sưng đỏ, vì vậy vội vàng áy náy mà nói: “Là ta không tốt.”

Như Phong buông tay hắn ra, lắc đầu nói: “Một lần hai lần sẽ thạo, sau này sẽ tốt mà.”

Mộc Vấn Trần vừa nghe xong, liền nở nụ cười, hắn thương tiếc nhìn môi Như Phong, muốn sờ lại sợ nàng đau, suy nghĩ một chút, từ trong lòng lấy ra một lọ dược, nói: “Có muốn thoa cái này lên không?”

Như Phong vuốt cái môi đang đau nhức nói: “Không cần, lỡ ta liếm nó thì sao?”

Sau đó lại nhìn môi đang chảy máu của Mộc Vấn Trần, nói: “Của ngươi thì thế nào?”

Mộc Vấn Trần lắc đầu an ủi, nói: “Không có việc gì, nhưng không ngờ hàm răng của ngươi sắc bén như vậy.”

Như Phong kéo Mộc Vấn Trần ngồi xuống, sau đó tự mình áp vào lòng hắn, nói: “Chờ ta lần sau lành hẳn đi, ta sẽ dạy ngươi cái mà gọi là nụ hôn chân chính.” Nói xong cười rất đắc ý.

Đương nhiên, Như Phong có tư cách hả hê, vì nàng cảm thấy cách hôn của Mộc Vấn Trần hầu như không có kỹ thuật gì, cái mũi cũng đụng phải mũi mình, hơn nữa hành động cũng lỗ mãng, không có ôn nhu như lúc đầu, lần sau nếu như mình làm, nhất định sẽ tốt hơn so với hắn.

Không biết rằng, sau khi Mộc Vấn Trần nghe xong, mặt có chút xanh mét, nhưng vẫn không nói gì, chỉ ôm Như Phong.

Như Phong bất đắc dĩ nói: “Ai, ta đi biên cương, không biết lúc nào có thể trở về ha? Lúc nào chúng ta mới có thể gặp lại được đây?”

“Không có gì đâu, ta sẽ đi thăm ngươi.” Mộc Vấn Trần vội vàng nói.

“Ngươi nghĩ rằng ta về nhà sao? Trong quân ngũ, không phải là nơi ngươi có thể đến là đến.” Như Phong phản bác nói.

Trong mắt Mộc Vấn Trần ánh lên tia buồn bã, đúng vậy, đó là quân ngũ.

“Như Phong, ngươi nhất định phải còn sống trở về đó.” Mộc Vấn Trần lại nói lại thêm một lần.

Như Phong ôm Mộc Vấn Trần càng chặt, nói: “Yên tâm, ta sẽ cố giữ gìn mạng nhỏ của ta, ta còn muốn sống thêm mấy năm nữa.” Trong lòng vẫn đang do dự có nên nói cho Mộc Vấn Trần giới tính thật của mình hay không, Mộc Vấn Trần, tại sao lại thích mình như vậy?

Mộc Vấn Trần lại đang nghĩ rằng Như Phong đi lần này, không biết lúc nào có thể trở về? Mình không có quyền khuyên nàng không đi, xem ra chỉ có thể phái thêm nhiều người canh chừng nàng thôi.

Trong khoảng thời gian ngắn, hai người đều yên lặng không nói gì, cõi lòng đầy tư lự.

Từ đó đến ba ngày sau, tình cảm hai người từng bước tăng thêm, nhưng Như Phong không dám ra khỏi cửa, trước khi vết sưng trên môi tan hết, nàng chết cũng không chịu xuất môn, mỗi ngày phải chịu ánh mắt khác thường của Mộc Đồng nhìn mình, còn phải thu dọn hành lý… Cho nên, Nàng rất là bận rộn.