Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 82: Người mới vào cung




Nghe được tiếng hô to kia, mắt Thường Hy sáng lên, đợi khi phục hồi lại tinh thần muốn cùng Ngũ Hải nói chuyện lại phát hiện ngay cả một bóng người cũng không có, chạy trốn khá nhanh, Thường Hy thầm nghĩ trong lòng. Nàng giơ chân hướng đại điện đi tới muốn tìm nơi nào đó để ngồi xuống, đầu gối này tê đã muốn chết.

Mặt đông của Doanh Nguyệt điện có một phòng nhỏ, bình thường sẽ không có ai đến. Từ khi bọn cung nữ thái giám đang làm nhiệm vụ thỉnh thoảng đến đây nghỉ chân một chút thì phòng nhỏ này trở thành nơi nghỉ ngơi của hạ nhân. Bên trong bài trí rất đơn giản, chỉ có một chiếc bàn tròn nhỏ bằng gỗ quét sơn đỏ không khắc hoa văn, vây quanh là bốn cái ghế con bọc gấm thêu hình hoa cúc màu vàng. Trừ cái đó ra cũng chỉ có thêm một tủ gỗ đóng chặt vào tường, bình thường chỉ để đựng mấy đồ vật linh tinh.

Thường Hy từ từ đi vào, đỡ cái ghế ra ngồi xuống, lúc này mới cẩn thận sửa sang lại suy nghĩ trong lòng.

Tiêu Vân Trác cũng thật là kỳ quái, đã đáp ứng đi Triêu Huy điện truyền lời rồi nhưng lại không nói trước mặt nàng, ngược lại lại nói cho tiểu thái giám kia, phạt nàng quỳ. Thực ra thì chẳng qua cũng chỉ quỳ thời gian một chung trà, phạt này có hơi chút khiến nàng không thể hiểu được, Thường Hy thật sự là đoán không ra suy nghĩ của Tiêu Vân Trác. Đúng là một kẻ kỳ lạ! Nhưng mà xem ra, ít nhất hắn còn chưa phải là một tên bại hoại thập ác bất xá, còn biết thương hương tiếc ngọc, nếu quả thực quỳ lâu hơn chút nữa, đầu gối của nàng liên tiếp chịu hành hạ, chỉ sợ sẽ ngã bệnh rồi.

Bỏ qua một bên không suy nghĩ chuyện này nữa, Thường Hy lại nhớ đến lời của Tiêu Vân Trác ban nãy. Hắn không cho bất luận kẻ nào nhờ nàng chuyển lời với hắn, đây chính là muốn đem nàng hoàn toàn cô lập. Như thế, nàng đương nhiên sẽ không kéo bè kết cánh, cũng sẽ không dễ dàng đắc tội bất kỳ kẻ nào, nhưng đồng dạng cũng sẽ không có lấy một người bạn, ở trong Đông cung thực sự trở thành một người cô đơn rồi! Chẳng lẽ Tiêu Vân Trác lại không muốn nàng thân cận quá gần kẻ nào sao? Làm như vậy thì hắn được lợi ích gì?

Thường Hy có cảm giác nàng không thể nào đoán ra tâm tư sâu hơn biển của Tiêu Vân Trác. Đều nói lòng của nữ nhân sâu tự kim đáy biển, nhưng so ra lòng của Tiêu Vân Trác này còn hơn phân nửa đoạn nữa. Tên này quả thật không phải là người, tâm tư của hắn khiến người khác không đoán được nửa phần.

Sắc trời càng ngày càng mờ. Thường Hy nhìn ra màn đêm bên ngoài đang từ từ buông xuống, nghe được tiếng bước chân hơi nhỏ từ đại điện truyền tới, biết đây là cung nhân đến phục vụ Tiêu Vân Trác rửa mặt, thay quần áo sau đó đin dùng bữa.

Thường Hy cảm thấy hôm nay hắn không nên dùng bữa trước một mình a, nên đến chỗ Lương đễ, Nhụ tần cùng Bảo lâm một chuyến đi. Cũng đã mang tới Đông cung, dầu gì cũng là người của hắn, huống chi Hoàng thượng vừa gả, hắn cũng không thể không đi chứ?

Nghĩ tới đây, Thường Hy thầm mắng mình ngu xuẩn, nam nhân có mấy người không háo sắc, trong khi nàng ở đây nghĩ nọ nghĩ kia, chỉ sợ Tiêu Vân Trác trong lòng còn gấp gáp hơn í chứ. Nghĩ vậy nàng thầm cười trộm một tiếng, đoán xem tối nay hắn sẽ đi đến chỗ người nào?

Phùng Thư Nhã địa vị tối cao, là Lương đễ chỉ dưới Thái tử phi một bậc, gia thế nhà mẹ lại hiển hách, bình thường hắn hẳn là phải đến chỗ Phùng Thư Nhã mới đúng. Cũng không biết tại sao Thường Hy lại cảm thấy hắn sẽ không tới chỗ Phùng Thư Nhã, không vì lý do gì, chỉ là tự nhiên cảm thấy thế.

Thường Hy không đoán ra là được tại sao, bởi vì nàng đối với chốn quan trường còn chưa có hiểu rõ, không biết cái gì gọi là quyền thuật, quy luật ở quan trường so với thương trường còn sâu hơn, đen tối hơn. Nhà mẹ Phùng Thư Nhã vốn là hiển hách nhất trong tất cả đám người vừa vào cung, nàng ta lại có địa vị tối cao, dưới tình huống Đông cung không có Thái tử phi thì nàng ta quả thực là người lợi hại nhất. Nếu đêm đầu tiên này Tiêu Vân Trác còn đến chỗ nàng ta thị tẩm, chỉ sợ là cả Đông cung này nàng ta cũng chẳng kiêng dè gì. Hơn nữa Tiêu Vân Trác đã sớm điều tra phẩm hạnh của vị Phùng Thư Nhã này, tự nhiên không thể đi cổ vũ thực lực của nàng, để cho nàng ngồi lớn.

Một người làm chính trị thành công, đó chính là phải cân bằng mọi thế lực, không để cho bất cứ bên nào lớn mạnh uy hiếp địa vị của mình. Hắn chính là muốn để cho các nàng tự mình đấu đá lẫn nhau, chỉ cần ở thời điểm quan trọng hắn ra mặt ngăn chặn một cái là được rồi. Chỉ khi duy trì được thế cân bằng của Đông cung, không nghiêng về phía nào, Tiêu Vân Trác mới có thể chuyên tâm đi làm việc khác, nếu không hậu viện bốc cháy, nào có thời gian cùng tâm tư đi đi lo những chuyện công to việc lớn!

Thường Hy dù sao cũng còn nhỏ tuổi, đối với đoán biết tâm tư trong buôn bán tuy là sở trường, nhưng ở chính trị thì phải có đầu óc sắc bén, thậm chí phải có đủ một phen công lực, cái đó chỉ có được sau khi đã bôn ba từng trải nhiều lần.

Thường Hy nghe được thanh âm phía ngoài từ từ nhỏ, biết rằng Tiêu Vân Trác lúc này chuẩn bị đi Triêu Huy điện, dù thế nào đi nữa hắn cũng không để cho nàng đi phục vụ, Thường Hy cũng nguyện ở chỗ này lười biếng. Chỉ là không xem được một tuồng kịch hay, khó tránh khỏi có chút tiếc nuối.

Thường Hy đang suy nghĩ, lại thấy một tiểu cung nữ vén rèm đi vào, nhìn Thường Hy cười nói: “Ngu tỷ tỷ quả nhiên ở chỗ này, Thái tử gia cho gọi tỷ qua đấy!”

Thường Hy sửng sốt, nhớ tới lời vừa nói, không khỏi thầm mắng trong lòng, phi phi phi, thật là miệng quạ đen, nói cái gì mà nói!

Thấy Thường Hy ngẩn người, tiểu cung nữ kia lại tiến lên một bước, nhẹ nhàng đẩy vào Thường Hy một cái: “Ngu tỷ tỷ?”

Thường Hy thu hồi tâm tư của mình, lập tức nặn ra một nụ cười, nói: “Được rồi, ta liền đi ngay đây!” Vừa nói vừa hướng ra ngoài cửa đi. Cung nữ kia lại lộ ra một nụ cười thản nhiên nói: “Ngu tỷ tỷ thật là có mặt mũi nha, ngay cả Thái tử gia cũng phải sai người tới đây mời!”

Thân thể Thường Hy cứng đờ, lòng bàn tay nhất thời toát ra mồ hôi. Đúng vậy a, bây giờ nàng chỉ là một nô tỳ, không còn là Ngu đại tiểu thư như trước kia rồi, về sau lúc nào cũng phải coi chừng, nhớ kỹ bổn phận làm nô tỳ, không thể tái phạm sai lầm như lần này nữa.

Thường Hy vén rèm đi ra ngoài, quả nhiên thấy được Tiêu Vân Trác đang đứng ở cửa đại điện, thân ảnh cao ngất kia được đèn lồng đỏ thẫm chiếu rọi, cực kỳ chói mắt. Thường Hy chỉ cảm thấy trái tim nảy lên một cái, giật mình, vội vàng định thần lại đi tới.

Tiêu Vân Trác cũng không thèm nhìn tới Thường Hy, nhấc chân bước về phía trước, Thường Hy âm thầm làm mặt quỷ, không nghĩ tới vừa vặn bị Ngũ Hải trông thấy, có chút bất an, vội vàng quay đầu đi, âm thầm mắng: ngươi là heo a, vừa mới nói bản thân mình thời thời khắc khắc phải chú ý, bây giờ đã bị người ta bắt gặp như vậy…

Thường Hy đã sớm nghĩ tối nay sẽ là một buổi tối bất an, chẳng qua là thế nào cũng không nghĩ đến chính nàng cũng sẽ phải tham gia vào tuồng kịch này rồi!