Lệnh Truy Nã Đông Cung: Ái Phi Đừng Vội Trốn!

Chương 86




Tiêu Vân Trác cũng không thèm nhìn những nữ nhân đang quỳ trước cửa, xoay người bước đi, Thường Hy lập tức bước theo, đi sau lưng Tiêu Vân Trác, trong lúc nhất thời cũng không dám lên tiếng. Nàng chỉ là một nô tỳ, loại chuyện như vậy còn chưa đến phiên nàng nói, muốn khuyên can sợ chỉ có Chu tổng quản cùng Trịnh công công mới có tư cách thôi. Nàng nếu là mở miệng, vị đại gia này không cao hứng, sợ rằng lại muốn phạt nàng quỳ. Sờ một chút đầu gối còn đang ê ẩm, Thường Hy lại e ngại mà rụt vào.

Trơ mắt đi theo Tiêu Vân Trác qua hành lang dài tinh xảo, lại tiến vào Doanh Nguyệt điện, nhìn hắn bước vào thư phòng, Thường Hy buồn bực đứng trong đại điện ngẩn người.

Ngũ Hải ở phía sau theo sát chạy tới, vừa bước vào cửa điện liền nhìn thấy Thường Hy mặt mày ủ ê, ngừng chân, chậm rãi đi tới, nhìn Thường Hy hỏi: “Tiểu nha đầu, ngươi lại gây ra chuyện gì?”

Thường Hy nghe vậy trừng mắt liếc Ngũ Hải, thở phì phì nói: “Không có!”

Ngũ Hải sững sờ, hỏi: “Nếu không tại sao ngươi lại ủ ê mặt mày thế kia?”

Thường Hy khóe mắt vừa nhấc, nhìn Ngũ Hải hỏi: “Ngươi biết Chu đại tổng quản ở nơi nào không?”

Ngũ Hải không nghĩ tới Thường Hy đột nhiên lại hỏi việc này, nhịn cười nói: “Nghe nói hắn xuất cung làm việc, ngươi có chuyện gì tìm hắn sao?”

Thường Hy nằng nề thở dài một tiếng, không đáp mà hỏi ngược lại: “Trịnh công công đâu? Không thấy hắn ở nơi này a?”

Ngũ Hải muốn biết Thường Hy lúc này rốt cuộc muốn làm cái gì, vì vậy lắc đầu một cái nói: “Nghe nói hắn cũng đi rồi, không biết đến nơi nào!”

Thường Hy nghe vậy sắc mặt càng phát khó coi, nói: “Thời điểm chưa cần dùng thì suốt ngày xuất hiện trước mắt, lúc cần dùng đến thì một người cũng không thấy!”

Ngũ Hải nghe vậy, tâm tình cũng không được tốt lắm, nhìn Thường Hy nói: “Thường Hy, ngươi xem ta cũng là phục vụ thân cận bên Thái tử gia, bình thường lời nói cũng có trọng lượng, ngươi là có cái gì khó nói ta có thể giúp ngươi truyền đạt!”

Ánh mắt Thường Hy sáng lên, nhìn Ngũ Hải nói: “Đúng vậy, ta đúng là có một chuyện muốn ngươi giúp một tay, thân phận ta không thích hợp, không thể đi nói, hơn nữa nếu ta đi nhất định sẽ chịu mắng, ta không muốn lại phải quỳ thêm vài canh giờ nữa. Ngươi đi nói, Thái tử gia sẽ không tức giận, Thái tử gia chỉ cần nhìn đến ta đây là cả người như bốc lửa, ta phải tránh xa hắn một chút để bảo toàn tính mạng!”

Ngũ Hải thật sự không nhịn nổi, tiểu nha đầu này nói chuyện quá khôi hài, cười nói: “Vậy ngươi nói một chút là có chuyện gì, có thể giúp ta nhất định sẽ giúp!”

Nếu tính về tuổi tác, Ngũ Hải hơn Tiêu Vân Trác cùng Thường Hy dễ phải đến mười mấy tuổi, đây là người mà Hoàng hậu quá cố đã để lại cho Tiêu Vân Trác. Chẳng qua là Ngũ Hải dáng dấp trẻ măng, vì vậy nhìn qua cũng không có vẻ lớn tuổi, cho nên Thường Hy vẫn cho rằng hắn chỉ là một tiểu thái giám mà thôi. Giờ phút này, nghe được Ngũ Hải nguyện ý giúp, Thường Hy nhìn chung quanh một chút, đưa tay lôi kéo ống tay áo Ngũ Hải đi đến một góc nói: “Tiểu công công, ngươi nói Thái tử gia muốn phạt mấy vị tiểu chủ cấm bế, tối hôm nay dĩ nhiên là không có ai thị tẩm rồi. Nhưng là người mới vào cửa, sáng hôm sau Thái tử gia phải đến chỗ Hoàng thượng thỉnh an, mấy vị Hoàng tử chỉ sợ cũng đến, lúc đó nếu là ai cũng biết Thái tử gia làm chuyện này, sợ rằng sẽ có người nhân cơ hội này mà gây khó dễ. Người khác có thể không dám nói, nhưng Mị phi nhất định sẽ không bỏ qua, ta cũng đã từng quen biết với bà ấy, về điểm này rất rõ ràng. Nếu bị bọn họ nắm được cái chuôi, ngươi nói xem Thái tử gia chẳng phải là rất phiền toái?”

Ngũ Hải nghe vậy, trong nội tâm bỗng chốc run lên, chuyện này mới vừa rồi ở trên đường hắn cũng đã nghĩ tới, đang chuẩn bị trở lại khuyên Tiêu Vân Trác. Chẳng qua là không nghĩ tới Thường Hy còn nhỏ tuổi như vậy cư nhiên cũng hiểu được những thứ này. Nghĩ vậy, ánh mắt nhìn Thường Hy cũng không còn như trước nữa. Nha đầu này quả là một nhân tài,nếu được dạy dỗ rồi đặt bên người Thái tử gia sẽ là một trợ lực rất tốt, cũng khó trách Thái tử gia đối với nàng lại có chút đặc biệt như vậy, thì ra Thái tử gia đã sớm biết được nàng là một vật báu hiếm có.

Nghĩ tới đây, Ngũ Hải cố tỏ ra vẻ trầm ngâm nói: “Này cũng là chuyện của Thái tử gia, nào có chỗ cho nô tài chúng ta chen miệng, ta nghĩ ngươi là chớ để ý, tránh rước họa vào thân!”

Thường Hy nghe vậy, nhất thời giận dữ, nàng cũng không biết là Ngũ Hải cố tình dò xét nàng, hung hăng trợn mắt nhìn hắn, thấp giọng mắng: “Phi! Uổng công cho người hầu hạ bên cạnh Thái tử gia, chẳng lẽ ngươi không biết đạo lý chủ nhục bộc chết? Thái tử gia cũng không phải là người thập toàn thập mỹ, thời điểm làm sai nô tài như chúng ta phải biết mà nhắc nhở, nếu không phải vì ta phân lượng không đủ, nơi nào còn cần ngươi đi truyền lời? Ngươi phải biết được, Thái tử gia tốt thì bọn nô tài như chúng ta mới được yên ổn, đối với chuyện của Thái tử gia thì phải để tâm nhiều hơn một chút, phải từ một mà suy ba, thời thời khắc khắc giúp chủ tử phân ưu. Chẳng lẽ ngươi ngày mai trơ mắt nhìn Thái tử gia bị người khác công kích sao?”

Nghe đến đón, Ngũ Hải đối với Thường Hy là đã coi là có tám phần hài lòng, chỉ cần tốn công dạy dỗ một phen, nha đầu này tiền đồ không tệ, vì vậy cười nói: “Ngươi nói đúng, chờ ta vào bẩm báo một phen!”

Thường Hy lúc này mới cười, dùng sức vỗ vỗ bả vai Ngũ Hải nói: “Này mới đúng nha, cái chúng ta có thể làm là phân ưu giải nan cho Thái tử gia, là bổn phận của nô tài. Ngươi mau đi đi, ta ở chỗ này chờ!”

Ngũ Hải có chút thích thú trong lòng, nha đầu này quả thực là thú vị, người như vậy ở trong hậu cung này là rất ít thấy. Nhớ tới Thường Hy trước mặt người ngoài là một bộ đoan trang tú nhã, thật ra thì sau lừng cũng chỉ là một tiểu cô nương tinh quái thích chọc người, nụ cười trong mắt hắn càng tăng lên, nha đầu này không tệ nha!

Ngũ Hải xoay người rời đi, nhưng được hai bước lại quay trở lại, nhìn Thường Hy nói: “Nếu là Thái tử gia không chịu nghe khuyên can, cố ý muốn phạt bọn họ, ngươi nói nên làm cái gì bây giờ?”

Thường Hy chau mày, nghĩ rồi nói ra: “Này rất có thể, với tính khí thối của hắn, cái gì cũng đều không muốn quản…” Nói đến đây Thường Hy chợt che miệng, vẻ mặt nhìn Ngũ Hải có chút xấu hổ, nàng tại sao lại có thể ở trước mặt người khác nói ra những lời này? Chửi bới Thái tử gia chính là tội chết, lần này thảm nha…

Ngũ Hải ngoáy ngoáy lỗ tai, nhìn Thường Hy nói: “Ngươi vừa nói cái gì ta không nghe thấy a, lỗ tai hơi hơi ngứa, phiền ngươi lặp lại một chút!”

Thường Hy liền vui vẻ, nàng thích người thông minh, tiểu thái giám này có vẻ rất hiểu đạo lý. Nghĩ vậy nàng dùng sức vỗ vai của hắn, nói: “Đa tạ, ngày khác mời ngươi uống rượu!” Sau đó, nàng ở bên tai Ngũ Hải thấp giọng nói mấy lời. Ngũ Hải không nhịn được nở nụ cười, nhìn Thường Hy nói: “Chủ ý như vậy ngươi cũng có thể nghĩ ra!”