Lệnh Vợ Số 1! Chồng Tổng Giám Đốc, Ở Trên Cao

Chương 23: Khách Mời Đó Là Thú




“Cậu đưa rượu đi đâu? Ông chủ nói căn bản không thấy cậu trở lại, nghi ngờ cậu lấy số tiền đó trốn đi!”

“Năm chai rượu cộng lại cũng chỉ có 78 vạn, mình thiếu tiền đến mức đó sao?”

“Cốc cốc…”

Đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, An Hảo cách cửa gần nhất, đứng dậy đi mở cửa.

“Tôi nghe nói vừa rồi ký túc xá chúng tôi có một bạn nữ xa lạ tiến vào, là vào phòng này, tôi tới kiểm tra, trường học chúng ta không cho phép…”

Trong nháy mắt mở cửa, quản lý nói, nhưng khi nhìn rõ Cố An Hảo đứng ở cửa, đầu lưỡi như bị kẹp lại, hai mắt trợn to: “Cố… Cố An Hảo?”

An Hảo liếc mắt: “Ánh mắt của dì không tốt như vậy, có phải nên về hưu sớm một chút không?”

Vừa nghe thấy trong lời nói nha đầu này vẫn không khách sáo như thường lệ, dì quản lý trong nháy mắt bị chọc tức đến nhăn mặt.

Vừa rồi nhìn thấy cô gái lạ mắt vóc người không tệ lại trắng nõn đi lên lầu.

Còn tưởng rằng là học sinh trường khác vào, không nghĩ tới là Cố An Hảo thường này mặc đồ phản đồng phục, căn bản không nhìn ra dáng dấp, y như tên nhóc!

Nhưng Cố An Hảo trước mắt nào có dáng vẻ tên nhóc? Mặc dù tóc không dài lắm, nhưng đã dài qua tai, trông cực kỳ sạch sẽ khéo léo, áo đầm và vóc người khác ngày thường một trời một vực.

An Hảo căn bản không cho dì quản lý cơ hội tranh luận với mình, trực tiếp ‘ầm’ một tiếng, đóng cửa lại.

Ngoài cửa truyền tới tiếng đối phương gầm thét: “Cố An Hảo! Cô mở cửa ra cho tôi! Đừng tưởng rằng hôm nay cô mặc như người khác là tôi có thể bỏ qua cho cô! Suốt ba ngày nay cô không về, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

An Hảo không để ý tới, quay đầu trực tiếp đi tới bên cạnh bàn: “Không tìm ra đồng phục, vậy hôm nay mình không đi học, ở trong phòng ngủ.”

“Đừng mà, nghe nói hôm nay có một giáo sư mời từ Đại học B tới mở hội nghị học sinh lớp 12 chúng ta!”

“Đúng, chủ nhiệm thông báo, hôm nay không cho phép bất kỳ một học sinh lớp 12 nào cúp cua.”

“Thú cái gì? Chúng ta cũng không phải sinh viên đại học, mời thú gì?”

“Không biết, hình như là giáo sư ngành tài chính của Đại học B, mới 27 tuổi, rất trẻ, mình còn nghe nói thầy ấy làm trong cơ quan tài chính Tập đoàn Dịch thị, như sếp cấp cao, vô cùng thần bí nha!”

Trong nháy mắt nghe hai chữ ‘Dịch thị’, An Hảo thất thần.

Bỗng nhiên bả vai bị đụng, thấy Thần Thần lấy bộ đồng phục dự bị ra đưa cho cô: “Chắc đồng phục kia của cậu rớt ở trong quán bar rồi, bây giờ đi lấy cũng không kịp, mặc của mình trước đi.”

An Hảo nhận lấy đồng phục, Thần Thần thấy cô không giống ngày thường, không khỏi nói: “Như đã nói, An Hảo mặc trang phục này, thật sự đẹp mắt, mình thấy hay là cậu dưỡng tóc lại đi.”

An Hảo liếc cô ta: “Cậu bớt đi, thấy mình là con gái khi nào chưa?”

Hoàng A Mao ở một bên giễu cợt: “Bây giờ đã đủ con gái rồi, quan trọng là hợp với khuôn mặt tâm sự nặng nề này của cậu, chặc chặc, bọn mình cho là cậu bị Hàn Như lây.”

Vừa nhắc tới Hàn Như, An Hảo muốn nôn liếc mắt: “Đừng nhắc tới cô ta với mình, Bạch liên hoa vong ân phụ nghĩa kia.”

“Cậu cũng biết mình cứu một thứ vong ân phụ nghĩa à? Hai ngày nay Hàn Như bôi nhọ cậu trong trường học không ít!”

“Vì chuyện cô ta đến quán bar uống rượu với côn đồ bị hiệu trưởng và chủ nhiệm biết, học bổng năm nay tuyệt đối sẽ không rơi vào tay cô ta, cô ta bôi nhọ cậu với tất cả mọi người.”

“Hai ngày nay các xì căng đan có liên quan tới cậu sôi sùng sục trong trường~”

“Hàn Như cái thứ không biết xấu hổ đó, hai ngày nay mình không gặp cô ta, nếu mình nhìn thấy cô ta, trực tiếp xé rách miệng cô ta.”

Thần Thần mặt đầy oán giận, đẩy An Hảo còn đứng bên cạnh mình: “Mình nói này, cậu sao vậy? Mau thay đồng phục đi, giáo sư kia 10 giờ sẽ tới, bây giờ mấy giờ rồi, cậu còn không thay đồ?”

Nửa ngày như vậy, An Hảo không nghe lọt lời của Thần Thần và Hoàng A Mao, chỉ vì giáo sư bọn họ nói là người Tập đoàn Dịch thị.

“An Hảo?”

“Hả?” An Hảo chợt hồi phục tinh thần.

“Mau thay đồng phục đi, phải đi rồi.”

“… Ừ.”

Vì đi gấp gáp, An Hảo chỉ mặc đồng phục Thần Thần đưa cho cô bên ngoài áo đầm, trực tiếp đi đến phòng hội nghị.

Nhưng An Hảo vừa ngồi xuống, điện thoại liền vang lên, là hiệu trưởng gọi tới.

“Bạn học An Hảo, trò tới trường chưa? Mời tới phòng hiệu trưởng một chuyến.”

Hiệu trưởng lại dùng chữ ‘mời’ với cô, điều này khiến An Hảo rất khiếp sợ.

Đang đi đến phòng hiệu trưởng, vừa đi ra, liền bất ngờ nhìn thấy một bóng người vừa xa lạ vừa quen thuộc cách đó không xa.

An Hảo chợt cứng đờ, nhanh chóng lắc mình trốn vào cửa thang bộ.

Theo khe cửa nhìn bóng người thon dài kia, nhớ lại tranh chấp nhiều năm trước.

Đã qua nhiều năm như vậy, người kia vẫn cao hơn cô, bóng lưng rộng rãi làm cho người khác cảm thấy vô cùng thực tế, nhất tĩnh nhất động đều ấm áp hòa nhã.

Người đàn ông trẻ tuổi cầm một quyển diễn giảng chậm rãi đi qua, từ một bên mặt có thể nhìn ra là một gương mặt phá lệ tuấn tú.

Chính là người này, anh từng là tín ngưỡng của An Hảo, từng là mục tiêu cuộc sống của An Hảo, cũng từng là phương hướng vạch rõ cuộc sống của cô.

An Hảo thật sự không nghĩ tới, trường A lại mời Dịch Trạch Dương vừa về nước chưa bao lâu làm giáo sư khách mời.

Huống chi Dịch Trạch Dương sau khi về nước liền đính hôn, hiển nhiên sự nghiệp của Dịch gia định tạm thời dừng lại ở thành phố A.

Anh ta vốn nên bận rộn với việc làm ăn của Tập đoàn Dịch thị, và vốn đi cùng vị hôn thê của anh ta, sao lại xuất hiện ở chỗ này?

Nhìn thấy bóng người kia đi vào phòng hội nghị, bên cạnh còn có mấy giáo viên và chủ nhiệm khách sáo nói gì đó với anh.

Dịch Trạch Dương nghe, khẽ gật đầu, vẻ mặt thân thiện, hơn nữa không có phách lối, rất nghiêm túc nghe chủ nhiệm giao phó cho anh, đến khi bóng người kia biến mất, An Hảo vẫn sững sờ.

“Cố An Hảo, trò ở chỗ này làm gì?”

Bỗng nhiên, sau lưng truyền tới một giọng nói, An Hảo hoảng sợ quay đầu.

Chủ nhiệm chỉ thừa dịp không có gì làm ra cầu thang bộ hút một điếu thuốc, đi lên liền thấy Cố An Hảo đứng đó nhìn ra ngoài như tên trộm.

Trong nháy mắt thấy chủ nhiệm, An Hảo sợ hết hồn, ngửi thấy mùi thuốc lá trên người ông ta, nhất thời mặt đầy gian trá cười lên: “Chủ nhiệm, vừa rồi thầy làm gì đấy?”

Thấy nha đầu này hỏi lại ông, chủ nhiệm trừng cô: “Hiệu trưởng đang tìm trò, trò còn không mau đi?”