Lịch Sử Tiến Hóa Của Thầy Bói

Chương 10: Giúp đỡ (1)




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Editor: demcodon

Thạch Khải đi theo đến nhà hàng tư nhân được cho là rất ngon và khó đặt chỗ.

Vừa ngồi xuống, Diệp Văn nhiệt tình đưa thực đơn qua: "Cô muốn ăn cái gì cứ tùy tiện gọi."

Thạch Khải liếc mắt nhìn giá, thiếu chút nữa không cầm chắc cuốn thực đơn. Trong lòng cảm khái: quả nhiên là người có tiền.


Cô tùy tiện gọi hai món ăn xong trả thực đơn lại cho đem Diệp Văn. Thạch Khải khách sáo nói: "Ngày đó tôi chỉ là nhiều chuyện nói mấy câu. Bà không cần phải để ở trong lòng, có thể giúp được thật sự là quá tốt rồi."

"Đừng khách sáo, tôi vốn dĩ nên cảm ơn cô nhiều hơn." Diệp Văn không mở cuốn thực đơn ra mà trực tiếp báo tên món ăn để nhân viên phục vụ nhanh chóng chuẩn bị.

Người phục vụ sau khi rời đi, Diệp Văn móc ra danh thiếp đưa cho Thạch Khải: "Đây là danh thiếp của tôi."

"Bà Diệp Văn, xin chào." Thạch Khải nhận danh thiếp nhìn thoáng qua.

"Trên thực tế, gần đây ở xung quanh tôi đã xảy ra rất nhiều chuyện kỳ lạ. Lần này tìm cô, một mặt là muốn cảm ơn cô đã cứu tôi. Mặt khác, cũng là hy vọng cô có thể giúp tôi. Làm ơn!" Diệp Văn gần như cầu xin, đặt tư thái đến mức thấp nhất.

"Chuyện kỳ lại? Nói ví dụ như?" Thạch Khải tò mò hỏi.

"Chuyện là như vầy, gần đây tôi đặc biệt xui xẻo. Tôi từng bị tai nạn xe cộ, bị đèn chùm treo đập, bị chậu hoa đập, bị nhốt dưới tầng hầm... Mỗi một chuyện nhìn qua đều giống như ngoài ý muốn. Nhưng cẩn thận nghĩ lại, trong thời gian ngắn ngủi làm sao có khả năng sẽ có nhiều ngoài ý muốn như vậy!" Nói xong lời cuối cùng Diệp Văn cất cao giọng, tỏ vẻ vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi.

"..." Thạch Khải rất muốn đỡ trán. Lúc người đối diện nói chuyện, cô bị ép nhìn mấy video khủng bố, có những cảnh Diệp Văn vừa nói và những cảnh khác bà không đề cập đến.


Chỉ xem đoạn video thôi mà cô đã cảm thấy đáng sợ. Chẳng trách Diệp Văn trải qua những việc đã gục ngã.

"Một khi người gặp xui xẻo, thật sự là cái gì cũng đều có thể gặp được. Quá thảm rồi!" Thạch Khải khô khan nói.

"Tôi nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy là bị đồ dơ quấn lấy." Nói xong, Diệp Văn bỗng nhiên nắm chặt tay Thạch Khải, thiếu chút nữa dọa cô nhảy dưng lên: "Đại sư, cầu xin cô hãy xem cho tôi. Chỉ cần cô chịu cứu tôi một mạng, tôi sẽ báo đáp cô."

Gương mặt của Diệp Văn buồn bã, thoạt nhìn đặc biệt thê thảm, rất gợi lên sự thương cảm cho người khác.

Nhưng mà Thạch Khải biết năng lực của mình. Cô cũng không phải đại sư, không biết đối phó với quỷ. Cô thật lòng đề nghị: "Nếu không bà đi chùa miếu thắp hương Bồ Tát, cầu bùa hộ mệnh gì đó? Hoặc là mời cao tăng đắc đạo truyền phép và mua một pháp khí mang theo bên người nhờ?"

Những câu chuyện ma quỷ luôn nói những cách này có thể có hiệu quả.

Diệp Văn buông tay ra cười khổ: "Biện pháp gì cũng từng thử qua. Quyên tiền, làm việc thiện, thỉnh Bồ Tát về nhà mỗi ngày cung phụng ba nén nhang, mua ngọc khí từng truyền phép đeo trên cổ, mời đạo sĩ bắt quỷ... Kết quả cuối cùng chính là, mấy ngày trước thiếu chút nữa bị xe đụng chết. May là gặp được cô."

Thạch Khải im lặng một lát sau mở miệng: "Bà rốt cuộc làm chuyện thất đức gì làm lệ khí nặng như vậy?"

"Tôi tin Phật, một lòng hướng thiện, một chút chuyện xấu cũng không dám làm. Nào có biết sẽ rơi vào tình trạng như bây giờ chứ... " Diệp Văn nghĩ lại cảm thấy lòng chua xót.


"Đại sư, cô không phải vừa mới từ chức sao? Vừa vặn tôi cũng mở công ty. Chỉ cần cô chịu cứu tôi, tôi sẵn sàng mời cô. Mỗi ngày không cần làm gì, thậm chí không cần đến công ty báo cáo, tôi có thể mỗi tháng đúng hạn phát tiền lương cao cho cô!"

"Nếu như cảm thấy như vậy quá phiền phức. Sau khi mọi chuyện thành công tôi có thể đưa số tiền lớn cảm ơn!"

"Hoặc là cô có chuyện gì phiền lòng, chỉ cần tôi có thể giúp được tuyệt đối sẽ không từ chối."

Thạch Khải thở dài: "Bà Diệp, đề nghị của bà làm