Lịch Sử Tiến Hóa Của Thầy Bói

Chương 37: Thiếu




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Thạch Khải bỗng nhiên nghĩ đến một câu nói: số khổ không thể đổ lỗi cho chính phủ, số phận không nên oán trách xã hội.
Vận mệnh nắm trong tay mình, trải qua như thế nào phải xem bản thân.

Người có khả năng đều có thể làm cho cuộc sống tốt hơn bất kể hoàn cảnh là gì.
"Thế nào rồi?" Chị Phương thấy đại sư dừng bấm đốt ngón tay lại không khỏi căng thẳng đặt câu hỏi.
"Vợ chồng hoà thuận, sự nghiệp thành công, con cái hiếu thảo, mọi việc suôn sẻ." Thạch Khải kết luận: "Nếu cứ tiếp tục với cách làm việc hiện tại thì cuộc sống nhỏ sẽ rất thoải mái.

Mặc dù không có cao quý không tả nổi, nhưng bình an giàu có."
Chị Phương rốt cuộc an tâm cười nói: "Mượn lời chúc tốt lành của đại sư."
"Đứa em gái của chị mặc dù được chị chăm sóc mấy ngày.

Nhưng khi đó còn nhỏ tuổi, trong đầu cũng không có ký ức về chị, không thân thiết với chị.


Sau này mặc kệ xảy ra chuyện gì, bất cứ lúc nào cũng phải nhớ rõ chị có đứa con gái ruột phải nuôi." Thạch Khải nói ý sâu xa.
Chị Phương hơi ngạc nhiên, nhanh chóng nói tiếp: "Chỉ là em gái cùng ba khác mẹ, vốn dĩ quan hệ cũng không than thiết.

Nó có việc gì đương nhiên là ba mẹ nó lo."
"Tôi biết chị có thể hiểu rõ." Thạch Khải thuận miệng nói.
Nói một hồi đều là mấy lời hay không có tác dụng.

Cô suy nghĩ một chút mới nói: "Trước khi mẹ chị kết hôn có căn nhà cũ trong học khu phải không?"
Chị Phương ngày càng cung kính: "Đúng vậy."
Bởi vì căn nhà cũ là tài sản trước hôn nhân của mẹ ruột chị Phương.

Cho nên sau khi chị Phương trưởng thành, ba chị đã đưa căn nhà cũ cho con gái.
Bình thường chị Phương đều cho thuê căn nhà cũ.

Mặc dù cũ nát, nhưng đoạn đường không tệ.

Một tháng cũng có thể thu khoảng 800 tiền thuê nhà.
"Mặc kệ xảy ra chuyện gì, mặc kệ có ai nói gì với chị cũng đừng bán." Thạch Khải chậm rãi mở miệng, sắc mặt nghiêm nghị.
Chị Phương trong nháy mắt hiểu sai.

Chị vừa mừng vừa sợ, chần chờ hỏi: "Chẳng lẽ, căn nhà cũ là phong thuỷ bảo địa gì sao?"
Thạch Khải bật cười.

Phong thuỷ bảo địa? Cũng coi như vậy đi.
"Trong vòng ba năm, tòa nhà đó sẽ bị phá dỡ và di dời."
Phá dỡ và di dời? Vậy cũng rất tốt! Trên mặt chị Phương không che lấp được vui mừng.

Phải biết rằng, căn nhà đó cho thuê rất phiền phức.

Tình cờ gặp khách thuê không nói lý, tính tình ngang ngược.

Thật sự không có cách nào trao đổi, chỉ có thể tự nhận xui xẻo.

Có lúc gặp khách tham lợi, sắp hết hợp động lại dọn luôn chiếc máy điều hòa trong nhà đi theo.

May mắn là có tiền thế chấp, có thể đền bù tổn thất.
Bình thường chị Phương bận rộn quản lý nhà hàng đã sớm không còn kiên nhẫn với việc cho thuê.

Nhưng nếu như bán nhà, trong nhà trang trí giống nhau, lại là lầu một, có rất nhiều kiến, đối với học khu chỉ có thể xem như trung bình.

Chị đã từng dẫn người đến xem nhà, nhưng đối phương ép giá rất thấp.
Giá cả không thích hợp nên chị Phương cũng không muốn bán.

Vì vậy chị ngừng suy nghĩ này.
Cho thuê thì phiền, không cho thuê thì cảm thấy lãng phí.

Chuyện này vẫn luôn kéo dài, cũng sắp thành tâm bệnh của chị Phương.
Nếu như căn nhà cũ có thể phá dỡ và di dời tuyệt đối là một chuyện đáng mừng!
Thạch Khải cố ý nhắc nhở chị cẩn thận mẹ kế.

Nhưng suy nghĩ lại vẫn nuốt lời muốn nới vào trong bụng.

Chị Phương làm việc thận trọng.


Sau khi biết mẹ kế không phải người tốt đã có đề phòng.
Cô nói là trong vòng ba năm sẽ phá dỡ và di dời, thật ra một năm sau sẽ bắt đầu thảo luận việc dời đi.
Cô nhận được một đoạn nào đó trong video, mẹ kế thông qua người quen biết được căn nhà cũ kia rất nhanh sẽ phá dỡ và di dời.

Vì thế trước tiên chạy đi tìm chị Phương, thân thiết mà tỏ vẻ bà ngoại lớn tuổi đi đứng không tiện, muốn tìm nhà lầu một ở.

Ả vừa ý căn nhà cũ của chị Phương, hy vọng lấy giả cả thấp hơn thị trường mua lại.
Chị Phương còn nghĩ là mẹ kế đổi tính nên ra giá cũng không tệ.

Hơn nữa nhà cũ đã dằn vặt chị đau đầu nên thật sự bán nhà cho mẹ kế.

Nhưng vừa mới bán ra chưa bao lâu thì căn nhà phải phá dỡ và di dời, làm cho chị Phương rất tức giận.
Nhưng có lời nhắc nhở của cô, việc này sẽ không xảy ra.

Thạch Khải nhoản miệng cười.
Chị Phương vui rạo rực xoa tay, trong miệng không ngừng nói: "Quá tốt rồi, quá tốt rồi!"
Qua một hồi lâu, chị mới nhớ tới cái gì nhiệt tình bắt chuyện với đại sư: "Đại sư có cần ăn món gì không? Ngài tùy tiện gọi, tôi sẽ tự mình xuống bếp nấu cho ngài."
"Không cần." Thạch Khải khéo léo từ chối.
Liên tục tiếp đón ba
.