Liệp Quang

Chương 4




"Trái tim của Ian là một con sư tử đực dũng mãnh."

Đứa nhỏ cúi thấp đầu, tuy tóc tai đã rối như cỏ dại nhưng lại có một màu mật ong đẹp đẽ dưới ánh mặt trời.

Mái tóc dài ngổn ngang che đi nửa bên mặt của đứa nhỏ, chỉ có thể nhìn thấy sống mũi thẳng tắp và đôi môi đang mím lại đầy quật cường của nó. Chiếc cằm còn non nớt nhưng vẫn thanh tú khẽ run rẩy, có lẽ nó vẫn đang đắm chìm trong sợ hãi.

"Ta rất xin lỗi." Ian khiến giọng nói của mình ôn nhu lại, nghe rất thấp, nhưng lại giống như một cơn gió chạm nhẹ lên cánh hoa, "Ta sẽ trò chuyện thật kỹ với công tước một chút, bảo đảm rằng chuyện tương tự sẽ không xảy ra nữa. Mọi thứ đều đã qua rồi. Con bây giờ đã an toàn."

Đôi vai đơn bạc của đứa nhỏ vẫn khẽ run lên.

Ian không biết rõ tuổi tác cụ thể của đứa nhỏ, tuy nó trông gầy gò nhưng vóc người rất cao, vai rộng và tay chân thon dài biểu thị là nó sẽ phát dục thành một người có thân thể cao to bảnh bao.

"Không cần sợ." Ian thử thăm dò, đưa tay nhẹ nhàng đặt lên vai đứa nhỏ.

"Ta sẽ bảo vệ con, đứa nhỏ. Ta là cha xứ của giáo khu này. Ta tên là Ian Mitchell, con tên là gì?"

"Ngươi vừa nói láo đấy, cha xứ." Đứa nhỏ đột nhiên nói.

Ian biết nó đang nói về chuyện hắn bảo nó đã tạ tội với hắn khi nãy kia.

"Lời nói dối của ta được xây dựng trên nền tảng muốn giải cứu một đứa nhỏ đang buồn rầu." Ian nói, "Đây là việc thiện. Lời nói dối được dùng với mục đích để làm việc thiện sẽ được Thánh chủ hiểu cho và tha thứ."

Đứa nhỏ phun ra một tiếng hừ nhẹ đầy xem thường từ trong mũi.

"Thật tẻ nhạt."

Nó ngẩng đầu lên.

Có chỗ nào nhìn giống như thương tâm và sợ sệt đâu?

Trong đôi mắt màu xanh đậm kia là nét chê cười đối với cha xứ. Như một con thú không được thuần phục, có một chút cảm giác hung hăng lúc nào cũng có thể vồ về phía con mồi, khiến Ian theo bản năng lui về sau nửa bước.

"Dù các ngươi làm ra chuyện gì thì cũng sẽ tìm ra cho bản thân một lý do đường hoàng thôi, muốn mượn tâm ý của Thánh chủ để miễn tội cho mình có phải hay không?" Đứa nhỏ sắc bén đáp, "Người lớn dối trá! Giáo lý buồn nôn!"

Nữ đầu bếp ở bên cạnh phát ra một tiếng hô khẽ đầy bất an.

"Ai cần ngươi bảo vệ? Tưởng bở!" Đứa nhỏ lớn tiếng cười nhạo, "Lão già kia vừa nhìn tới mà xuân tâm của ngươi đã nhộn nhạo rồi có đúng không? Omega các ngươi tên nào chả nhìn thấy Alpha cường tráng mà không run chân phát xuân đâu? Với bộ dáng kê lão yểu điệu này của ngươi, ngươi còn muốn đối kháng với cha ta à?"

"Ối, thiếu gia Leon..." Sắc mặt của nữ đầu bếp bị doạ tới trắng bệch.

Ian lại hết sức bình tĩnh. Đối mặt với hoài nghi về Thần và lòng thù địch đối với bản thân là khiêu chiến mà mỗi giáo sĩ đều phải trải qua.

"Cha xứ, ngươi nỗ lực như vậy, không bằng đi lừa đống người nghèo ngoài đường đến quyên góp bữa tối của bọn họ cho giáo đường đi." Đứa nhỏ cười nhạo, "Ta không hề tin vào Thánh chủ của ngươi, cũng không muốn tắm rửa Thánh quang gì của hắn hết. Ngươi cũng chẳng cần phí công cứu vớt linh hồn đã sa đọa và mục nát này làm gì đâu nhé!"

Ian chờ đứa nhỏ nói xong một hơi, lúc này mới bình thản mở miệng.

"Mặc dù không tin vào Thánh chủ, mọi người cũng trăm phương ngàn kế tìm một cái cớ hợp lý cho hành vi của mình thôi. Phóng túng dục vọng là bản tính của loài người, là tội nghiệt mà chúng ta phải đối đầu cả đời. Nhưng tín ngưỡng là một loại sức mạnh được dùng để đối kháng, đứa nhỏ à."

Trước lời nói chân thành của cha xứ trẻ, đứa nhỏ chỉ dùng một nụ cười khinh bỉ kết thúc đoạn đối thoại này.

"Thần côn!"

Nó xoay người rời đi với nữ đầu bếp, sống lưng thẳng tắp như một lưỡi dao sắc bén. Trên áo thun là vết thương bị roi quất mà ra, vết máu trông rất sặc sỡ.

"Trưởng tử của gia đình công tước hả? À, đứa nhỏ kia đó à."

Hôm sau khi viếng thăm biệt thự dành cho giáo chủ của sao Friel và uống trà với giáo chủ Carroll, rốt cuộc Ian cũng biết rõ thân thế của đứa nhỏ tóc rối kia.

"Nó là đứa con đầu lòng của công tước." Giáo chủ Carroll nói, "Cha đẻ của nó là một Omega nam, nghe nói là một mỹ nhân, nhưng đáng tiếc hắn là dân thường nên chỉ có thể làm vợ thứ thôi. Công tước và vị Omega kia chỉ sinh ra một đứa con trai như thế. Tuy mối hôn nhân của bọn họ là hợp pháp nhưng lại không được Tòa thánh thừa nhận, nên đứa nhóc kia có thể kế thừa một phần tài sản nào đó của công tước nhưng lại không thể kế thừa danh hiệu của ông ta."

Thì ra đây là lý do mà đứa nhỏ tên Leon kia chưa từng xuất hiện trong gia phả của công tước Oran và hoàng thất.

"Cậu không cần quá để ý đến nó đâu, Ian." Giáo chủ Carroll thân mật gọi tên Ian.

Hắn là sư huynh đồng môn với Ian, Alpha, cũng là một trong những đứa học trò mà tổng giáo chủ Hạ Lợi đã nuôi nấng nên người. Năm nay chưa tới năm mươi mà hắn đã ngồi lên vị trí giáo chủ của một tinh cầu rồi, đây là một trường hợp khá hiếm thấy trong Tòa thánh.

"Cậu không cần phí nhiều thời gian lên người nó làm gì đâu." Carroll nói, "Thực ra phần lớn thời gian thằng nhóc đó cũng không ở trong trang viên Parthenon. Công tước đã đưa nó đến một ngôi trường nội trú ở trung tâm thành phố của Friel từ sớm rồi. Nhưng tính cách của đứa nhỏ này quá ngang bướng, nghe nói lúc trước nó bị đuổi học vì đánh nhau với bạn học gì đó."

Ian nhớ lại biểu hiện của Leon lúc ẩu đả với bọn nhỏ kia một chút, không quá bất ngờ.

Ngược lại, hắn cảm thấy hơi khổ sở cho đứa nhỏ kia. Đứa nhỏ này nằm ngoài gia phả của gia đình, không được người thân coi trọng và thương yêu lại còn không ngừng bị đẩy ra ngoài, trông đặc biệt khó xử.

"Nếu như nó rất khó ở chung, cậu cũng chỉ cần phải chịu đựng hết mùa hè này thôi." Carroll cười, hai chân thon dài bắt tréo vào nhau dưới chiếc áo choàng màu tím sẫm, "Chờ đến mùa đi học, công tước sẽ đưa nó đi. Cậu chỉ cần làm theo mệnh lệnh của Tòa thánh và tổng giáo chủ, làm tốt công việc của mình và giữ gìn quan hệ với cả nhà công tước thôi. Nhưng công tước là một người bận rộn, tôi đến sao Friel gần năm năm rồi, ngoại trừ những ngày lễ trọng đại ra thì ngay cả một sợi tóc của ông ta cũng chẳng nhìn thấy nữa."

"Ông ấy thường bận cái gì sao?" Ian hỏi.

"Săn thú, dò xét lãnh thổ của mình, đánh tù nhân hoặc là theo đuổi những Omega trẻ trung xinh đẹp đó?" Carroll phát ra một tiếng cười nhạo đầy châm chọc, "Công tước là một người đàn ông có tinh lực dồi dào... Cậu đã gặp ông ta, chắc phải biết rõ chứ."

Hàm súc ám muội trong lời nói của sư huynh khiến Ian cảm thấy không quá dễ chịu.

"Nói chung," Carroll nhún vai một cái, mỉm cười nhìn khuôn mặt tuấn tú và đôi mắt trong sạch như nước suối của tiểu sư đệ, "Tổng giáo chủ rất yêu quý cậu, hi vọng cậu có thể dẫn dắt công tước về lại đường ngay, một lần nữa đắm chìm dưới ánh hào quang của Thánh chủ, rút ngắn quan hệ giữa ông ta và Tòa thánh. Mà Ian, cậu vẫn luôn là một người thân thiện và có duyên. Tổng giáo chủ từng nói: "Trái tim của Ian là một con sư tử đực dũng mãnh." ngài ấy cho rằng cậu là một người có nội tâm mạnh mẽ."

Ian trầm mặc mỉm cười.

Hai tuần trước, khi Ian vừa mặc lên người chiếc áo choàng màu xanh dành cho cha xứ thực tập, một phong thư chỉ thị đã nằm trên tay của hắn rồi.

Phong thư chỉ thị được viết bởi tổng giáo chủ Hạ Lợi, người nuôi dạy hắn, có viết rõ là phái Ian tới sao Friel để đảm nhiệm vị trí cha xứ cho giáo khu của công tước Oran và chủ trì việc dạy dỗ ở nơi đó.

Con trai nuôi mà tổng giáo chủ thương yêu nhất lại bị phái tới tinh cầu xa xôi nhất, chuyện này nghe qua giống như là đang bị lưu vong vậy. Chỉ thị này lập tức tạo ra một phong trào bàn tán sôi nổi trong học viện thần học và Tòa thánh.

Mấy ngày đó, dù Ian đi tới chỗ nào cũng bị vây quanh bởi ánh mắt nhìn trộm và tiếng xì xào, hắn quả thật rất khó chịu.

"Đứa nhỏ hoàng kim của tổng giáo chủ đã bị thất sủng rồi sao?"

"Mitchell nhất định đã làm chuyện gì chọc giận tổng giáo chủ rồi. Nếu không với mức độ được sủng ái của hắn, tổng giáo chủ hoàn toàn có thể tìm một giáo khu giàu có nào đó ở đế quốc rồi gửi hắn đến đó mà."

"Có lẽ là mất trinh rồi."

"Không, cậu ta là Omega. Chưa có dấu hiệu bị đánh dấu đâu..."

"Ta biết con sẽ có rất nhiều thứ muốn hỏi ta về chuyện chỉ thị này." Trước khi đi một ngày, tổng giáo chủ Hạ Lợi mới gọi hắn tới một căn phòng tiếp khách nhỏ nguy nga được trang trí bằng châu báu trân quý, san hô nhung và vàng bạc.

"Con không có nghi vấn nào hết thưa ngài." Ian mặc áo choàng màu tím mới tinh dành cho cha xứ của mình, tư thế ngồi trông rất đoan chính, sống lưng cũng thẳng tắp. Làn da còn trẻ trơn bóng của hắn không có một chút dấu vết, hai mắt trong suốt, khuôn mặt tràn đầy khí chất trong sạch, "Với lời thề của mình, con sẽ làm theo tất cả chỉ thị của Tòa thánh, cũng xem chúng là lời mà Thần đã chỉ dẫn ạ."

"Con vẫn luôn là vật quý mà Thần đã ban cho thế gian này, con trai của ta." Vị tổng giáo chủ dưới một người trên vạn người này cảm thán, nụ cười làm cho mỗi nếp nhăn trên mặt ông đều sâu đi, "Quả thực Sao Friel rất hẻo lánh, là trạm canh gác biên giới. Hơn nữa có liên quan tới công tước Oran, cũng là một cái tên luôn gây ra tranh cãi."

"Con biết tình huống của công tước, thưa ngài." Ian nói.

Tiên đế Adam II đột nhiên bị nổ chết, để lại đứa con độc nhất Anthony mới có mười hai tuổi. Lúc đó tình hình quốc tế vô cùng nguy cấp, đế quốc Byron đang khai chiến với liên bang Atlantis, cũng đang nằm dưới cơ. Mà dựa theo luật pháp của đế quốc, hoàng trữ vị thành niên có thể ngồi vào ngôi vị hay không còn phải để thượng nghị viện bỏ phiếu nữa.

Vì vậy, em trai Felix của Adam II dùng ưu thế hơn năm phiếu thắng cuộc, đăng cơ thành Hoàng đế. Hoàng trữ Anthony thì lại bỏ lỡ cơ hội ngồi vào ngôi vị này.

Sau khi Felix IV lên ngôi, phong cháu trai Anthony làm công tước Oran, cũng chọn một tinh cầu xa xôi nhất, nhưng có quân đội đế quốc đóng quân, trong hơn cả trăm hành tinh thuộc chủ quyền của đế quốc Byron, làm đất phong cho cháu trai: Sao Friel.

Mà năm nay chính là lễ kỷ niệm tám mươi năm Felix Đại Đế lên ngôi.

Từ sau "Cuộc Chiến Đỏ Rực", thân thể của Felix IV bắt đầu trở nên không tốt nữa, có thể nói là ngày càng sa sút suốt mấy năm qua. Bây giờ ông đã một trăm bốn mươi tuổi, con sư tử ngày xưa đã không còn trẻ nữa. Thế nhưng năm nay công tước Oran mới chín mươi tuổi thôi, ông vẫn đang sống trong những năm mạnh khỏe nhất.

Huống chi, ưu điểm và khuyết điểm của bốn đứa con Hoàng đế cũng không giống nhau.

Hoàng thái tử là một Omega, nghe đồn là một bông hoa cúc "có thể nuốt nổi trăm sông", gã ngủ với toàn bộ Alpha độc thân trong cung đình, tình nhân được sủng ái mới nhất thậm chí còn đến từ một xóm nghèo nữa chứ. Tuy Hoàng hậu đã cực lực đứng hòa giải ở giữa nhưng quan hệ giữa Hoàng đế và Thái tử càng ngày càng trở nên tệ hơn thôi.

Mà Nhị hoàng tử là một Alpha, mặc dù dã tâm của hắn đang muốn bùng nổ nhưng trí lực vẫn còn cắm rễ dưới lòng đất. Hắn đã làm lớn bụng con trai Omega của đại thần thủ phụ từ rất sớm, tự cho là chiếm được chống đỡ từ nhà vợ lớn mạnh, ngược lại càng bị phụ hoàng chán ghét hơn vì thế nữa.

Tam công chúa là Omega, ngược lại là một tín đồ thành kính. Cô quá thành kính, vì vậy sau khi mối hôn nhân đầu tiên thất bại, cô đã đâm đầu vào tu viện, hiện tại đã là một nữ tu sĩ đức cao vọng trọng.

Tứ công chúa luôn chẳng có tiếng tăm gì, là Beta duy nhất trong nhà. Tuổi của cô rất nhỏ, năm nay mới đầy ba mươi, còn đang học bằng tiến sĩ. Bên ngoài có khá ít tin tức về cô. Nhưng là một Beta, cô cũng là đứa trẻ không có duyên với ngôi vị hoàng đế nhất.

"Bệ hạ rất để ý tới công tước Oran, cháu trai thân nhất và cũng là duy nhất của ông ta." Tổng giáo chủ Hạ Lợi nói chuyện rất hàm súc, "Khi người đã già thì sẽ cực kỳ quan tâm tới tình thân và thương yêu con cháu. Bệ hạ hy vọng có thể phái một cha xứ đáng tin cậy tới Friel, thay thế ông ta truyền đạt sự quan tâm của mình đối với công tước. Đồng thời, từ vị trí đặc sứ này trực tiếp báo cáo tình huống của công tước với bệ hạ luôn."

Ian không thể không nghe ra thâm ý trong lời nói này: Hắn bị chọn làm một tên gián điệp theo dõi Thái tử cũ rồi!