Liễu Bích Là Ta! Chính Ta!

Quyển 3 - Chương 41: Từ bi - Độ lượng - Đại nhân từ




Lần này mặc dù không tìm được nơi hạ lạc cụ thể của mẫu thân nhưng Liễu Bích cũng biết ngay cả tên kia cũng không tin mình lại dễ dàng hoàn thành chuyện này, vì vậy nàng có thể biết được tin tức của mẫu thân Maya cũng đã quá nhiều rồi.

Trên đường cùng Bối Nhi ngồi trên Chung Hoa về lữ quán tại tiểu trấn, đột nhiên Liễu Bích phát hiện xung quanh tiểu lữ quán của mình có nhiều người thập thò, có thể thấy được căn bản chỉ là những người mặc quần áo lem nhem, những người này đều là bình dân, trong đó không có một quý tộc! Cho dù vị quý tộc mặc "áo rách" này xuất tuần cũng sẽ mặc quần áo phải sạch sẽ, quyết sẽ không tự biến bản thân thành tên du côn, càng đừng nói là quần áo lem luốc.

Những bình dân vây quanh cửa lớn của lữ quán, mặc cho lão chủ của lữ quán giải thích thế nào, bọn họ cũng không chịu giải tán. Chẳng lẽ lữ quán xảy ra chuyện gì?

Liễu Bích lo lắng rốt cục các lão nữ tử nương nương kia đang có rắc rối gì chăng. Lập tức bay trở về phòng mình, vừa hạ thân xuống đất, Beryl cùng Moldavit đột nhiên như ma nữ ẩn hiện dật dìu, dọa Liễu Bích sợ đến muốn hét lớn, trời ạ, chính xác các nàng hiện giờ chính là vong linh.

“Mercury, ngươi tới cùng đối với bình dân nơi này đã làm cái gì?” Trong ngữ khí lại có phần "bất" lịch sự, Liễu Bích nghe ra đây là Moldavit, nàng ta chính là chị em song sinh với Beryl, nàng rất ngạc nhiên nói: “Moldavit tiền bối, ngươi hình như rất là tức giận? Tới cùng đã làm cái gì?”

Beryl cũng xuất hiện, nói: “Vừa rồi ngươi đi không lâu, bên ngoài có mấy trăm bình dân vây quanh tòa lữ quán này, nghe nói, bọn họ nhận ra gia huy của ngươi bên ngoài xe ngựa, hơn nữa tuyên bố, không gặp ngươi bọn họ sẽ không chịu rời đi.”

Liễu Bích lần này như lạc trong mê cung, bất quá xem sắc mặt của hai lão tổ mẫu, nàng đoán là hai vị đang nghĩ mình là một người thế nào rồi!

Bình dân ở cửa muốn gặp quý tộc, loại tình huống này mặc dù hiếm thấy nhưng cũng không phải không phát sinh qua, bình thường mà nói, điều kiện tiên quyết phát sinh loại tình huống này là qúy tộc giàu có bất nhân, đàn áp cướp bóc bình dân, để cho mọi người đáng thương không một đồng dính túi sống cơ cực! Cho nên mọi người mới có thể tụ tập, vây khốn quý tộc để "bàn".

Tóm lại, loại chuyện này rất dễ dàng liên tưởng tới cảnh một quý tộc hống hách với bình dân.

Moldavit nói: “Mercury, mặc kệ ngươi đối với những bình dân này đã làm cái gì, nhưng hôm nay ta không hy vọng ngươi lại khi dễ bọn họ, ta nghĩ đại ca Michael cũng không nguyện ý thấy cảnh này đâu.”

Beryl nói: “Ây da, loại chuyện này ta tại trước khi Vãn Thần đại chiến cũng thấy qua, bất quá Mercury, cho dù ngươi thân là quý tộc không xem bình dân ra gì, nhưng…cũng phải…”

Nàng cao giọng: “Với kinh nghiệm trong chiến tranh của ta, bình dân mới là căn bản của quốc gia, nếu không quan tâm tới họ thì ngươi căn bản không đánh thắng một cuộc chiến tranh kéo dài nhiều ngày đâu.. dù rằng ngươi có bên mình bát cấp Lucy và cửu cấp Buster kia.”

Trời ạ, chẳng lẽ Beryl lão nương thân còn tinh thông lý luận chiến tranh nhân dân sao?

Liễu Bích nghĩ ác ý, bất quá trong lòng nàng cũng thật tò mò, mình đắc tội với bình dân vùng này bao giờ! Mình thật vất vả mới tạo được ấn tượng tốt đối với các vị trưởng bối vạn năm trước, ấn tượng này không thể vì bình dân bên ngoài mà phá hủy nhanh đến vậy.

“Hai vị tiền bối, ta nghĩ những người dân này có thể là hiểu lầm! Thần thiên tại thượng, ta với danh nghĩa tổ tiên Michael thề, ta chưa bao giờ lợi dụng thân phận quý tộc khi áp bức bất kỳ ai, bất kỳ kẻ nào.”

Nàng nhìn sắc trời bên ngoài một chút, nói:

“Bây giờ đã là giờ ngọ, bên ngoài đều là bình dân, không ai nhận ra người, không bằng hai vị theo ta đi xem! Brook, ngươi lưu lại đây bảo vệ James cùng tiểu thư, còn Lucy ngươi theo ta.”

“Cũng tốt! Chúng ta đi ra ngoài hỏi rõ ràng.” Beryl cùng Moldavit liếc nhau, cùng Liễu Bích ra khỏi phòng, các nàng lo lắng Liễu Bích lại khi dễ dân nghèo.

Chẳng lẽ những lời Mercury nói với mình tất cả đều là dối trá? Vậy nàng ta là kẻ tiểu nhân bỉ ổi vô sỉ sao?! Điều này cũng đủ để giải thích, cha nàng ta vì cái gì không cho phép nàng dùng danh nghĩa Michael tiến vào tổ lăng tế bái, đồ bỉ ổi, chúng ta bị ả lừa rồi.

“Xem kia, Mercury huân tước kìa….”

Trong đám bình dân cũng có người nhận ra Mercury, theo tiếng hô to, quần chúng kinh hỉ cùng hưng phấn, mấy trăm người xô đẩy bọn bảo vệ lữ quán ra rồi vây lấy nhóm người Liễu Bích.

“Các hương thân phụ lão…” Moldavit cao giọng nói: “Nếu các ngươi có gì bức xúc, ủy khuất hãy nói cho ta.”

Hành động của các hương thân xem ra đều có tổ chức, Moldavit nói xong liền có một vị râu tóc bạc trắng, khuôn mặt già nua hiền lành đi ra, gật đầu nói: “Tiểu thư xinh đẹp thanh cao! Mercury…”

“Là Mercury nàng ta chiếm đoạt đất đai của ngươi đúng không?” Moldavit thẳng thắn hỏi.

“Không phải.”

“Vậy đúng rồi, ả đã đến nhà đoạt trai tráng nhà ngươi, áp bức ngươi bán con?”

“Ngươi không nên nói bậy bạ, tiểu nữu nhân, xin nghe ta…” Lão nhân có chút cau mày.

“Ta hiểu rồi.. lão nhân gia đáng thương, ngươi không nên sợ hãi, chắc chắn là Mercury nàng ta đến nhà ngươi ăn thiếu và tăng tiền bảo vệ phải không?.” Moldavit rất dám chắc gật gật đầu, lại hung hăng trừng mắt với Liễu Bích.

“Trời! Tiểu thư, ngươi nói cái gì…mà.”

Lão hán không tìm được cơ hội nói, vội la lên dậm chân, lập tức phất phất tay, vội la lên:

“Mang đồ vật ra đây”.

“Các ngươi còn có tội chứng của Mercury sao? Tốt lắm” Moldavit lạnh lùng nhìn Mercury. Beryl làm việc luôn luôn ổn trọng nên sắc mặt cũng không dễ coi, nàng muốn nói lại thôi: “Mercury, ả đáng chết này… khó trách cha ngươi trục xuất ngươi ra khỏi gia môn.”

Moldavit đã hoàn toàn nổi giận.

Liễu Bích rất "ủy khuất", nhận lấy cái danh ngụy quân tử nhưng cũng mơ hồ đoán ra ý của đám bình dân, vậy lão hán nọ càng thể hiện khuôn mặt "ủy khuất" kia thì sao, nàng thấy Moldavit còn muốn tiếp tục cấp cho Liễu Bích tội danh, hướng nàng vọt tới, như bị chọc nổi điên: “Câm miệng, ngươi sao có thể vu khống Mercury thiên sứ của chúng ta.”

“Đúng vậy! Nàng đã hủy đi Mercury nữ thần, chúng ta cùng nàng liều mạng.”

“Mercury huân tước nhân từ sao lại làm những chuyện ngươi nói? Ngươi sao có thể vu khống nàng.”

“Là gì? Tại sao có chuyện đó. Mercury từ bi đương nhiên bị cha nàng trục xuất gia môn, đây là tại sao?”

“Người tốt không gặp chuyện tốt… thần thượng, tri mệnh của người không dòm thấy huân tước từ bi này sao?”

“Có đúng là Mercury đại tiểu thư vì luôn trợ giúp chúng ta mà chọc giận cha nàng, tại sao hắn ta lại khốn khiếp như thế?”

“Nhất định là chúng ta đã liên lụy tới Mercury nữ thần, chúng ta đáng chết… thật đáng chết.”

Quần chúng càng thêm phẫn nộ! Rất nhiều tiểu tử tráng kiện vây lấy Moldavit, nếu nàng không phải nữ nhân, rất có thể mọi chuyện đã xấu hơn.

Moldavit ngơ ngẩn, ngây ngốc nhìn Liễu Bích chẳng biết nói gì. Nàng đương nhiên không sợ mấy thường dân không có đấu khí, nàng chỉ là vô cùng rung động đối với hết thảy sự việc trước mắt, tình hình này thật sự quá sức ác liệt! Trong khi lão già kia yêu cầu mang gì đó tới, cũng không phải tội chứng gì, mà là mười mấy tiểu nữu, trong tay mỗi tiểu nhi tử nâng một mâm lễ vật.

Lão hán nọ hết sức tức giận hung hăng trừng mắt liếc Moldavit, cúi mình với Liễu Bích, hạ thấp thân mình tay nắm lên tay nàng nói: “Huân tước đại bi, rộng lượng, thiện lương như ngài có thể không nhớ rõ chúng ta! Nhưng chúng ta đời này kiếp này đều không thể quên ngài.”

“Lão nhân gia, xin thứ lỗi, thật sự ta không nhận ra người.” Liễu Bích "giả nai" ứng phó. Trong lòng vô cùng suиɠ sướиɠ.

Lão hán cười nói: “Người còn nhớ thiên tai hơn nửa năm trước của sông Ziline chứ? Lúc ấy, các hương thân phụ ấu không có nhà ở, chỉ có thể ở khu tại dân di trú sống nhờ trợ cấp sống qua ngày, bọn qúy tộc khốn khiếp kia còn muốn lấy đi số tiền trợ cấp bé nhỏ đó… Thật, nếu không phải ngài kịp thời cho chúng ta tiền xây lại nhà cửa, dạy chúng ta làm sao sống sót, các hương thân cũng không có thể có ngày hôm nay, tất cả là do người đã dạy chúng ta.”

Các tiểu nữu nhi nâng lễ vật đi tới bên Liễu Bích, giơ cao lên quá đỉnh đầu: “Huân tước nữ thần, cả trăm người chúng ta cách đây hơn mười dặm đường, là từ tân gia viên mới xây xong đến, đều là do các hương thân muốn cảm tạ đại ân của người, thứ này mặc dù thật không có giá trị gì, nhưng đều là những loại thực vật được làm từ những vật dụng mà người đã phát cho chúng ta, dạy chúng ta sử dụng, xin người hãy nhận lấy.”

Liễu Bích nhẹ nhàng mở ra một nụ cười:

“Lão nhân gia, phần lễ vật này… ta… đương nhiên nhận! Ta rất cảm tạ các ngươi, nguyên lai các ngươi sống trong tân gia viên cách đây hơn mười dặm, nếu sớm biết, ta hẳn sẽ tới đó gặp các vị hương thân phụ lão.”

“Huân tước các hạ, bên bờ tám trăm dặm sông Ziline đều có tân gia do ngài tư trợ mà tu sữa lại, ở đó đều có biểu tượng liễu xanh của sở nghiệp của người, trong đó cũng có nhà của chúng ta.”

Liễu Bích cả kinh, người trước mắt cố nhiên là từng gặp, nhưng mấy chục dặm hay cả tám trăm dặm ven bờ kia đều có tân gia viên, vậy cần bao nhiêu tiền mới làm ra được? Chính mình lúc trước chỉ có một trăm viên hồng ngọc…

“Lão nhân gia, ta nghĩ ngươi có chút hiểu lầm, lúc trước ta chỉ cho các ngươi một trăm viên hồng ngọc, sao có thể xây thành một thị trấn như thế được chứ?”

"Có phải từ thiện cơ kim làm không? Nhưng từ thiện cơ kim có năng lực lớn thế sao?" Liễu Bích thầm nghĩ.

Lão hán cười nói: “Huân tước nhân từ các hạ, ngài đích xác cho chúng ta một trăm viên hồng pha lê, nhưng cùng lúc đó, ngài cũng giúp cho chúng ta hiểu được, chúng ta nếu không muốn chờ chết, muốn sống sót, tự thân phải sống tốt, phải dựa vào cố gắng của chính mình mới có thể sống sót! Lúc đó, chúng ta dùng kim tiền cùng công cụ mà ngài cho xây dựng một trang viên, hy vọng cứ lớn dần, tiếp đó, lại có một tiểu thị trấn bắt đầu trợ giúp tai dân…

“Lời dạy của ngài truyền lưu suốt tám trăm dặm ven bờ sông Ziline, dựa theo lời nàng dạy, các tiểu trấn rất nhanh trợ giúp tự cứu nhau, xây dựng vô số trấn nhỏ, vô số hy vọng… Nữ thần, nàng chẳng những cứu sống chúng ta, hơn nữa nói cho chúng ta biết sống sót thế nào, làm sao sống tốt, cảm kích ngài, huân tước nữ thần rộng lượng.”

Chính mình lúc trước thuận miệng nói bậy, tự nhiên lại có tác dụng lớn vậy sao? Liễu Bích cười, "Hình tượng thiên sứ" của nàng lập tức hiện ra trong mắt các hương dân.

Lão hán nói: “Nữ thần đại nhân, vừa rồi ta nghe nói ngài bị trục xuất gia môn… sao có thể người là người tốt, thiện lương như vậy, sao có thể bị trục xuất gia môn?”

Lão hán không nói hết lời lẽ khiêm nhường với Liễu Bích, nhưng ánh mắt kiên định tựa hồ đã muốn có một quyết định trọng đại gì.

Moldavit chầm chậm lùi tới bên người Beryl, xấu hổ nhìn trộm tràng cảnh trước mặt, lặng lẽ tới giữa lữ quán, các nàng cực kỳ xấu hổ trong lòng, nguyên lai chính mình hiểu lầm Mercury, không thể tưởng nàng chẳng những thân thế đáng thương, hơn nữa nhân phẩm được hương thân phụ lão xưng danh là "Từ thiện thiên sứ". Không, căn bản là hoàn mỹ cực kỳ, một người như vậy, dù tại Vãn Thần Chiến Tranh thời đại cũng hết sức hiếm thấy.

Có lẽ, thực lực nàng không bằng tướng quân Phoenix năm đó, nhưng phẩm đức của nàng đã hơn các tướng quân trong Vãn Thần thời đại nhiều nhiều lắm, khó trách Buster là cửu cấp đấu thần, hay cho một pháp thần cuồng vọng Lucy kia mà cũng cam nguyện nghe lệnh Mercury "nàng ta nếu sinh ở thời Vãn Thần đại cuộc, nhất định có thể chiêu lãm rất nhiều chiến tướng tinh nhuệ".

Liễu Bích nhìn trộm vẻ mặt hai tỷ muội Beryl cùng Moldavit, thầm nghĩ, "Lão cố nương, cảm động chưa? Không thể tưởng lúc trước chỉ vì muốn công lực tăng mà làm nghĩa cử chẩn tai, nên hôm nay mới mang tới kết quả như vậy, chỉ cần bản thân sau này chú ý, lão nương bà ít nhất sẽ không khó khăn nhập quân đứng bên mình, trước mắt kế hoạch chiêu lãm lão mẫu bà rất… thuận lợi."

Suốt một đêm, Liễu Bích ở bên ngoài lữ quán, từ thị trấn phụ cận không ngừng có tai dân ngày trước nghe được tin tức mà tìm tới, tự mình hướng Liễu Bích cảm tạ, thậm chí ngay cả quan viên địa phương cũng kinh động.

Mặc dù Mercury đã bị trục xuất gia môn, nhưng nàng dù sao cũng là đệ tử của Học Viện Đấu Pháp đại danh danh, thân đệ với trưởng tử gia tộc M.Jeans! Một người có tiềm lực như vậy, hôm nay lại thu hút dân tâm cường đại cỡ nào, ngày sau nếu nàng có muốn tranh chức nữ hoàng chắc chắn cũng có thể. Với ý nghĩ này, quan viên địa phương coi huân tước Mercury nho nhỏ này như thượng khách, đặc ý cùng nàng tiếp đãi các bình dân.

Ba ngày sau, các hương dân dưới sự khuyên bảo của Liễu Bích mới dần dần tản đi.

“Mệt chết ta rồi! Thiện lương cũng phải cho ta nghỉ ngơi cơ chứ.” Liễu Bích ngồi phịch xuống lữ quán, lại thích chí nói: “James, ngươi thu dọn đồ vật, ngày mai chúng ta rời đi, không thể tưởng được ở đây cũng bị trì hoãn mất hai ngày rồi.”

“Đúng vậy, các hương thân quá nhiệt tình! Bất quá, đây đều là vinh diệu của chủ nhân nhân của ta mà.” James hưng phấn mặt sáng lạn, mấy ngày nay hắn dựa vào thân phận quản gia của Mercury, được sự tôn trọng mà Băng tuyết tộc khó có thể tưởng tượng, bây giờ James chỉ có một ý niệm, đi theo chủ nhân là có phúc phận tiền đồ sáng lạn.

Mà Bối Nhi tỏ ra không quá thích thú, nàng quệt miệng quệt mũi, ngồi ở đầu giường Liễu Bích nói thầm: “Bối Nhi thấy nhiều người nhiệt tình nhưng phi lễ, bọn họ nói Bối Nhi đáng yêu, đều kiss Bối Nhi…”

Liễu Bích cười ha ha, nắm lấy cái mũi nhỏ của nữ nhi nói: “Ngươi bây giờ là bao nhiêu tuổi mà sợ bị phi lễ chứ? Ha ha, các hương thân thích ngươi rồi đó Pes (Penelope tên thân mật).”

Tiểu Bối Nhi lè lưỡi làm mặt xấu: “Nhưng Bối Nhi thu thập nhiều lễ vật xem ra cũng không quá phi lễ.”

Giờ phút này đã là giữa trưa, các lão tổ mẫu đều ở trong Chung Hoa, Hoán Cốt không thích náo nhiệt, tránh trong phòng ba ngày không ra cửa, còn Tinh Diện nói là mấy hôm nay sắp thăng tiến cửu cấp cho nên bế quan trong đóa hoa lan nhỏ, Liễu Bích vui vẻ chơi đùa với nữ nhi, đang xem vài món lễ vật của tiểu nha đầu thu được.

Đột nhiên! James đột nhiên hai mắt trợn tròn, run rẩy nói: “Tiểu thư, mùi của "Tép", James ngửi thấy mùi của con tép.”

“Tép? Chẳng lẽ ngươi thèm tép chưng à?” Liễu Bích thích thú nói.

“Không, chủ nhân, mấy ngày hôm trước ngài không phải cố ý để một sát thủ chạy sao? Hắn đã trở lại.”

Liễu Bích xoay người từ trên giường ngồi dậy, lấy tay gãi gãi gò má. Trong lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa: “Mercury huân tước đại nhân, có hai vị khách nhân muốn bái phỏng người.”

Là tiếng của lão bản lữ điếm.

“Tốt! Ám sát phải không, lúc này đây cùng lão nương quang minh gặp mặt.” Liễu Bích đưa tiểu Bối Nhi cho James, thấp giọng phân phó: “James, coi như cái gì cũng đều không biết, hiểu chưa? Nếu sự can đảm của ngươi mất đi, vậy mở cửa sau làm bộ có chuyện ra ngoài, mặt khác nói cho Hoán Cốt phải bảo vệ tốt cho Bối Nhi.

James không dám ở lại trong phòng, mở cửa sau vội vã đi ra, trong miệng còn làm bộ bận rộn, nói thầm: “Đúng vậy, James nhớ kỹ mệnh lệnh của tiểu thư, đi tắm rửa cho Bối Nhi, sau đó chuẩn bị xe ngựa…”

Lão chủ quán đưa hai vị khách tới rồi lui ra ngoài, còn lại hai "khách nhân", một trung niên khỏe mạnh ngoài tứ tuần, mặc giáp da, sau lưng vắt ngang một thanh đại thủ kiếm, bên hông còn có một túc cầu thánh khí màu hồng nhạt, hắn cao, dung mạo cổ quái nhưng sắc mặt có chút tái nhợt, như là người bị bệnh từ rất lâu.

Người kia mang kim bào, tóc vàng, có râu màu xanh ngọc, nhìn cũng cỡ tuổi Liễu Bích, vóc người cân bằng, vừa nhìn thì thấy đó là một mỹ nam tử có phong độ.

Nhưng Liễu Bích chẳng biết sao, trong mắt tên con trai đó lại có chút tà môn, một cỗ tà khí khiến người ta phi thường không thoải mái.

James cùng bọn chúng đối mặt, nhếch miệng cười, sau đó cúi đầu đi qua bên người tráng hán, hắn muốn nói cho Liễu Bích, tráng hán này chính là "tép nhỏ" mà tiểu thư thả cho chạy.

“Ngươi là Mercury nữ huân tước của Lubin sao? Thật thất kính vì đã mạo muội đến đây.” Soái tuấn kia có chút cúi mình, cười nói: “Ta là bá tước Britany, vị này là tùy tùng của ta, thất cấp đấu sĩ, hỏa hộ Wine (Vang).”

Rồi đến rồi, Britany đã đến người muốn lấy cái gì nơi ta đây hả?