Liễu Bích Là Ta! Chính Ta!

Quyển 3 - Chương 52: Phục thị - Xem xét




Tiến lên một bước dài, gọi lớn: “Chúng ta từ long Huyệt đỉnh Goob, là tam tiểu thư của Sấm vương long, Laura, Betty và Shay.”

Nàng cùng hai vị muội muội, ba người tiến lên nghênh tiếp, nghiêng mình theo nghi lễ của nhân loại, đồng thời lại lưu ý phản ứng của Liễu Bích. Liễu Bích cũng nghiêng mình đáp lễ, điều này khiến cho ba nữ nhân thở phào nhẹ nhõm, xem ra đối phương có thiện ý, như vậy có thể không cần động thủ….

Tình hình bây giờ rất rõ ràng, ba nữ ác long này đã bị hình dáng giả trang của mình dụ hoặc cùng với khí độ cao thủ của mình dọa sợ, không có truy cứu trách nhiệm tiến vào lãnh địa của họ. Như vậy, hết thảy đều tốt đẹp.

Bây giờ hai phe đều kiêng kỵ lẫn nhau! Liễu Bích mặc dù có thực lực gϊếŧ chết ba tỷ muội, nhưng lại lo lắng gia tộc lớn sau họ, sau này có lẽ sự trả giá còn tệ hại hơn. Mà ba tỷ muội lại đoán sai thực lực của Liễu Bích, sợ ba người thế đơn lực không đã thương được đối phương, mà bị gϊếŧ chết, thì như thế gia tộc có khi còn quở trách mà không truy cứu.

Cự Nữ Laura hỏi: “Các hạ là thần gì của nhân loại? Sao lại đại giá quang lâm.?”

Liễu Bích cười nói: “Ta so ra kém uy danh hiển hách của long Huyệt đỉnh Goob, trước mắt chỉ là kẻ vô danh hậu bối chẳng có tên tuổi.”

Đây là một lời nói rất rất thật: “Có lẽ hai vị sư phụ của ta các ngươi cũng nghe nói qua, một là viện trưởng huyền vũ đảo Severos và thánh kiếm Sophie.”

“Nguyên lai là thánh kiếm Sophie cùng hảo nhân Severos.” Tam tỷ muội nhìn nhau một chút, Severos thì có nghe qua rồi, nhưng Sophie người này… ả là một mụ điên, khi ả phát điên mà chiến đấu thì rất kinh dị, kể cả phụ vương của mình còn phải sợ vài phần!

Liễu Bích vừa cười vừa nói: “Ba vị tiểu thư đến từ long Huyệt đỉnh Goob, ta có mấy vị bằng hữu mất tích trong rừng sương mù, ta đang tìm bọn họ! Ba vị tiểu thư, các người có thể giúp ta một chút không?”

Mặc dù ngữ khí khẩn cầu, nhưng trong tai ba tỷ muội, họ lại nghe thành "các vị có thể cho ta đòi người không". Liễu Bích đã đem một chút cẩm pháp của hồng cẩm chướng dồn hết vào cổ họng! Thứ này quá bá đạo, chỉ cần là người nghe thì sẽ toàn diện mà khi dễ, nhưng loại này không thể sử dụng nhiều lần vì còn rất yếu.

“Các hạ là đệ tử của Thánh Vũ và Tuyệt Kiếm, vậy không phải ngoại nhân, hai vị kia là bạn tốt của phụ thân ta, vậy các hạ là hảo đệ đệ của chúng ta, chúng ta vào trong nói chuyện được không?” Betty cướp lời.

“Hảo ý của ba tỷ, đệ xin làm theo.” Liễu Bích thiếu chút nữa ói một cái, có xử sự như vậy sao? Tỷ tỷ đệ đệ! Hôm nay mới biết thế nào gọi là đê tiện bỉ ổi.

Liễu Bích theo tam tỷ muội tiến vào bên trong tháp địa, tâm trạng nàng rất kì lạ, quả nhiên lạ lùng, sào huyệt của long thú tại sao lại có hình dạng của kiến trúc nhân loại? Mục đích chính của nàng là cứu người, không phải tới nghiên cứu kết cấu kiến trúc của người ta nên cũng không đặt câu hỏi. Còn tên nhát gan James kia đã bị Liễu Bích đưa vào Lam Nguyệt Quế đưa lên cổ tay, Bối Nhi nằm trong lòng Liễu Bích, Hoán Cốt cùng Tinh Diện lạnh lùng bước phía sau, mà lúc này sủng thú Henry lại nghênh ngang đi bên chân Liễu Bích, hai mắt khép hờ, phảng ra khí thế đáng sợ.

Nhưng sự thật Henry không muốn mở mắt, sợ rằng nước mắt trào ra, đây là hang ổ của long tộc, bản thân mình không lâu trước còn ăn đồng bào của họ! Cơ mặt có chút sợ hãi biểu lộ ra, nhưng lại thành loại gương mặt vô cùng hung tợn trước mắt người khác.

Cảm nhân được khí thế trên người Henry ở xa, Shay hỏi: “Tiên sinh, đây là…”

“Đây là thần sủng của ta, lúc trước không lâu, trên đường đi hắn đến để cướp vài thứ của ta, ta tiện tay thu hắn làm thần sủng.” Đây lại là một câu nói rất rất thật lòng, nhưng lại khiến cho ba nữ ác long kia nghe sởn da đầu, từ khí thế mà đoán, dị thú biến dị này, heo hay rồng này tuyệt đối là mạnh hơn tỷ muội mình! Mà người này "tiện tay" thu nó làm thần sủng?

Henry quy thuận theo sợ sệt đi theo Liễu Bích, lại làm ra vẻ rất sợ Liễu Bích, càng làm ba tỷ muội hốt hoảng. Quy tắc trên thế giới là trí lực thực lực phải cao hơn dị thú một phần năm mới có thể thu phục dị thú làm thần sủng! Vậy, người trước mắt này, có phải thực lực đã không còn được phân cấp chăng? Thực lực có thể ẩn giấu tới mức siêu nhiên… khó chịu nhất chính là, hắn còn đẹp trai gấp bốn lần Britany.

Con mắt của Laura cự nữ cùng Betty diện phấn từ trên người Henry trở lại mặt Liễu Bích, trong lòng than thở không thôi "Trời ạ, sao trong nhân loại lại có một nam nhân anh tuấn đến thế? Đáng tiếc bây giờ ta không tiện, nếu không… chết tiệt, đang lúc dầu sôi lửa bổng thế mà còn nghĩ bậy bạ, cút đi".

Đại Ti Shay coi như bình ổn nhất, ả cười nói: “Tiên sinh, xin thứ cho ta mạo muội, khí tức của thần sủng của ngài tựa hồ cùng chúng ta…có phải…”

“Đúng rồi, ta cũng cảm giác được, chính là bản thân Henry đều không nói rõ hắn cùng long tộc có quan hệ gì?” Liễu Bích cười tuấn mỹ.

Tim cả ba ác long như đứng hình dị dạng.

Betty hoàn hồn, cả kinh, thấp giọng hỏi: “Henry huynh đệ, ta có thể hỏi phụ mẫu ngài không…?”

Phì trư như bị giật dây, đúng ngay câu nói mà hắn thích nhất: “Ta, Henry, chính là người tôn thờ ám nguyệt thần tại Ám hồ.”

Sủng nhi của ám nguyệt thần? Chính là mẫu thân của Fiona ám tinh công chúa, người yêu của thúc thúc Kurtizel, cũng chính là thần sủng của ám nguyệt thần? Tức là…

“Trời ạ, không ngờ ngươi là biểu đệ của chúng ta.” Laura mừng rỡ, tiến lên ôm cổ béo tròn của Henry, không phải nàng nhận bừa, mà là khí tức của Henry thật sự không thể giả! Chính là huyết nhục long tộc cùng chung gia (con heo rừng) hòa làm một, thân là ba vị tiểu thư của long tộc bọn họ tự nhiên nghĩ tới chuyện xưa của Kurtizel và Sophia.

Hơn nữa trọng yếu nhất là, đối với nhân vật cường đại, lựa chọn tốt nhất là kết giao! Cho nên dù Henry không phải, trong lòng Laura còn có nghi vấn, nhưng nàng cũng sẽ tạm thời nhận kẻ này là thân thích, vừa rồi cùng Liễu Bích xưng hô tỷ đệ thực tế là ý tứ hảo giao, bây giờ lại nhận quan hệ, khiến quan hệ càng tốt hơn "thế mới là cách tuyệt nhất tránh đi chiến tranh xung đột".

“Biểu đệ?” Đây là thói xấu của Henry, hắn bựa ra khuôn mặt có chút trì độn, lại còn hiện tại cảm giác của hắn giống như bị cái gì đó bóp cổ, đè nén, mở mắt ra lại thấy có người đang ôm hắn, và phi thường xấu xí. Henry không có phản ứng hoặc là choáng váng.

Liễu Bích mi mục sáng ngời: “Ba vị tiểu thư, các ngươi làm gì vậy?”

“Thật không dám dấu, tiên sinh, chúng ta hoài nghi thần sủng của ngài là thuộc huyết mạch long Huyệt đỉnh Goob chúng ta. Về phần làm sao nhận biết… thì phải kể chuyện xưa của long Huyệt đỉnh Goob.”

Hắc hắc? Quá thông minh, Henry thành biểu đệ của các ngươi? Hắc hắc, ta coi như cái gì cũng chưa nói, là các ngươi tự mình nói, Liễu Bích cười nói: “Nếu là chuyện xưa, ta không hỏi nữa. Ba vị tỷ tỷ, Henry là biểu đệ của các ngươi! Vậy thì chúng ta còn là ngoại nhân sao?”

“Đúng vậy, chúng ta vốn không phải ngoại nhân.” Ba tỷ muội nhiệt tình tiếp đón Liễu Bích đi tới đại sảnh.

“Nếu đã không là ngoại nhân, ta cũng chính chính cho các tỷ tỷ thấy dung mạo thật của ta.” Liễu Bích vén lấy mái tóc đã cột phía sau, cùng cái thun dây ra, một khuôn mặt xinh đẹp liền hiện ra trước mắt.

Laura và Betty cười nói: “Thật tốt quá, thật tốt quá.”

Cái gì, đúng là rắm thối, vậy những ý nghĩ trước của bản thân, lại là trên người của một tiểu mỹ nhân sao? Tức chết mà, tức chết mà.

Trong lúc hai nữ ác long này còn bậm môi trợn mắt, thì Shay Đại Ti nhìn thấy được tâm can của hai tỷ tỷ liền nói nhanh: “Chúng ta ba tỷ muội không dám nói mạnh miệng, nhưng bằng danh tiếng của long Huyệt đỉnh Goob chúng ta, có thể tụ tập tất cả dị thú trong vùng này, tiên sinh trước tiên ở chỗ chúng ta nghỉ ngơi một đêm, ngày mai chúng ta triệu tập dị thú phụ cận, giúp người tìm kiếm hảo bạn, người thấy thế nào?”

Rắm thối, người của ta đang ở trong tay các ngươi kìa.

Liễu Bích nghĩ thầm, bước đầu coi như là thành công mỹ mãn vượt qua tầm mức, bước tiếp theo là nghĩ ra biện pháp mềm mỏng, để cho ác long ma nữ này giao tù nhân ra.

Liễu Bích gật đầu ưng thuận, Laura vừa cười vừa nói: “Tốt lắm, bây giờ trời cũng tối rồi! Nhị muội, ngươi đi chuẩn bị yến tiệc, tam muội, ngươi đi…”

Nàng xoay người sang Liễu Bích cười nói: “Hảo muội, tam muội của ta sẽ an bài phòng ngủ cho nàng, về phần chọn người phục thị, có hay chăng nàng thích thể loại gì?”

Trời ạ? Phục thị?! Tim Liễu Bích đập thình thịch "đây là cái quái gì chứ?" Cắn chặt răng, Liễu Bích ý thức được cư tuyệt: “Quên đi, ta không thích.”

Shay mập mờ nhìn Liễu Bích, xem hình dáng mỹ miều của nàng ý thức nghĩ "vậy ta phục thị cho nàng được không" rồi nói : “Nàng thật sự không cần sao? Vậy sao được? Như vậy rất thất lễ, như vậy đi nàng chọn một thể loại đi, là nam, hay nữ, yêu tinh, thú nhân hay là cụ già, ta đều có thể bắt về, à không là mời về. Còn nếu như…”

Liễu Bích cảm thấy trong người nóng nực vô cùng, trong lòng cũng nghĩ nhanh, chờ một chút, đây là một cơ hội, vốn mình định nhờ sau yến tiệc nhờ tìm giúp người hầu, nhưng bây giờ lại rất được nha.

“Nếu các tỷ khách sáo như vậy, quả thật ta muốn bồi tiếp, vậy ta xin nói sở thích của ta.” Liễu Bích trong lòng tính toán nhanh đặc điểm của vài vị đồng học: “Ta thích thể loại sang trọng và bắt mắt.”

Rồi nhìn vào thân mình nói thêm: “Hắn phải là nam nhân, một nam nhân sang trọng, có thể hay không có màu tóc thiên lam giống ta, ta thích đồng dạng phối, quan trọng nhất là phải có tước vị cao quý một chút.”

“Nam nhân thiên lam phát? Còn phải là quý tộc cao sang?” Laura quay đầu nhìn tam muội: “Hiểu chưa? Mau đi bắt về nhanh, mau đi mời về nhanh.”

“Chờ một chút.” Liễu Bích thầm nghĩ, mặc dù chính mình biết rõ hình dáng Loran, nhưng lỡ như tù binh của các nàng cũng có nam nhân tóc xanh thì làm thế nào? Nghĩ vậy, nàng lại nói: “Ta thích loại có chút dung mạo, có nam tính, và phải khác biệt và có mùi vị lạ, quan trọng nhất là ta muốn hưởng chút cảm giác được nhiều người chiều chuộng, như vậy thời khắc đó… mới cảm thấy tuyệt diệu…”

Liễu Bích lúc này nhìn qua rất giống một ả dâm hoang quý tộc, nhưng Laura lại gật gật đầu: “Tỷ tỷ hiểu rồi, nam nhân cao quý, sang trọng xung quanh trăm dặm ta sẽ mời về cho muội xử lý tại phòng.”

Nếu làm thế này, Loran có thể dễ dàng tỉ lệ gặp được mình, Liễu Bích nói: “Được rồi, ba vị tỷ tỷ đơn thân ở tòa thành to thế sao? Sao ta chưa thấy nô bộc nào thế? Ngay cả chuyện chuẩn bị yến tiệc nhỏ nhặt này, không lẽ các tỷ cũng phải xuất thủ làm sao?”

Laura và Betty có chút đỏ mặt, trong lúc quý tộc kết giao, người hầu cũng chính là thể diện của quý tộc, bằng không Liễu Bích sao có thể tự chọn trang phục quý tộc cho James chứ? Bây giờ ba tỷ muội không có người hầu, vậy chắc chắn sẽ thất lễ với mình.

Liễu Bích nói: “Với thân phận ba vị tỷ tỷ, trong bữa tiệc phải có ba bốn nô bộc thì mới có uy danh của long Huyệt đỉnh Goob chứ, các tỷ thấy đúng không??”

“Đúng đúng, muội muội nói đúng lắm.” Laura quay đầu lại tiếp tục nói thầm với Betty: “Nhị muội, mau tìm vài nô bộc về đây, kiếm cho ra thanh tú một chút.” 

Kế tiếp, Laura cùng Liễu Bích ở trong đại sảng nói về biểu đệ Henry của nàng, mà Shay cùng Betty đi tới địa lao giam giữ tù binh.

“Thật sự là không bình thường, mà cũng đúng thôi, nàng ta là quý tộc chân chính, thích những thứ cao sang là chuyện tức nhiên. Nhưng bác vụ này lấy đâu ra quý tộc! Còn là có tước vị nữa! Hy vọng trong số tù binh của ta có quý tộc cao cấp.”

Shay phụ trách tìm kiếm nguời phục thị, đứng trước song sắt nhà lao la lớn: “Trong các ngươi ai là quý tộc cao cấp, mau bước ra, nếu không ta đây gϊếŧ hết không chừa một ai.”

Betty hơi nhíu mày, thay muội muội bổ sung: “Nếu các ngươi chịu ra mặt, ta nhất định thả tự do người đó, chỉ cần làm vài việc nhỏ thôi.”

“Quý tộc tóc lam sao? Ta, ta là ám lam phát (tóc hơi xanh) có được không?” Từ một lao phòng bên trong truyền ra một ngữ khí hết sức tiều tụy: “Britany, bá tước đế quốc, là ta…”