Liệu Có Hòa Hợp?

Chương 4: Tiêu Chiến




Trương Phàm - người của Lâm Dạ thành công ép xe của Hạ Bằng liền tắt máy xe bên mình đi, muốn bước xuống.


"Cậu ở yên đây, tôi đi." Lâm Dạ lên tiếng ngăn hành động của Trương Phàm lại, mở cửa xe, bước ra.


Trong lúc tài xế cùng Hạ Bằng chả hiểu mô tê gì thì đã thấy Lâm Dạ tây trang chỉnh chu đến gõ cửa xe, khẽ nói : "Tôi có chuyện cần nói với hai người khách của anh. Làm phiền."


Tài xế ngơ ngác nhìn Lâm Dạ rồi quay đầu nhìn Hạ Bằng : "Người ta là có chuyện nói với anh a~..."


Hạ Bằng bực bội cùng Vương Nhất Bác rời xe, Lâm Dạ hào phóng trả tiền phí xe. Chưa để Hạ Bằng truy hỏi, Lâm Dạ lên tiếng, giọng lạnh đi không ít : "Giao người, anh đi tôi không động thủ."


"Dựa vào đâu ?" Hạ Bằng trợn mắt không thỏa hiệp. Tên này từ đâu ra mà đòi đem người đi ? Có quan hệ gì với Vương Nhất Bác ?


"Tôi nói lại, giao người !" Ánh mắt lạnh lùng của Lâm Dạ dán chặt lên người Hạ Bằng, lặp lại lời nói.


Vương Nhất Bác lặng lẽ quan sát. Tại sao Lâm Dạ lại ra mặt giúp hắn ? Trước đó hắn biết Lâm Dạ sao ? Khẳng định không ! Còn có chiếc xe Mercedes-Maybach đậu đằng kia, dường như có người cứ nhìn chằm chằm vào hắn ?


Tiêu Chiến gõ nhẹ lên vô lăng, chờ đợi. Y vẫn  luôn quan sát bóng dáng Vương Nhất Bác. Có vẻ vết thương chảy máu nhiều hơn rồi ?


"Tao không giao."


Lâm Dạ không đáp, giơ tay ra hiệu cho Trương Phàm rời xe tiến đến bắt lấy Hạ Bằng. Lâm Dạ tiến đến đỡ thân thể Vương Nhất Bác đang mất thăng bằng như muốn ngã.


"Có sao không ?"


"Không, tôi tự đứng được." Vương Nhất Bác lắc đầu, đẩy tay Lâm Dạ ra muốn tự mình đứng.


Hạ Bằng bị đánh úp bất ngờ liền nổi giận.


"Con mẹ nó, buông tao ra !"


"..."


"Tụi bây là ai ? Là người của Vương Nhất Bác?"


Lâm Dạ nhíu mày : "Tiểu Phàm."


Trương Phàm gật đầu, giơ tay đánh vào gáy Hạ Bằng khiến anh ta ngất đi. Không gian lại trở về im lặng vốn có.


Trương Phàm vác Hạ Bằng vào xe, nổ máy chờ Lâm Dạ.


"Vì sao ?" Vương Nhất Bác nhìn Lâm Dạ hỏi.


"Tôi chỉ làm theo lệnh của boss." Lâm Dạ không nhiều lời, đỡ Vương Nhất Bác về phía xe Tiêu Chiến.


Vương Nhất Bác được an vị ngồi vào ghế phụ lái. Hóa ra người bên cạnh là người cứu hắn sao ?


"Người kia..."


"Điều tra một chút rồi xử lý."


Lâm Dạ gật đầu nhận chỉ thị rồi đến xe của mình rời đi trước.


Vết thương sau lưng tái phát khiến Vương Nhất Bác không thể dựa vào xe mà phải ngồi thẳng. Có chút không thoải mái.


"Chịu một chút liền đi gặp bác sĩ."


Vương Nhất Bác khẽ gật đầu. Giọng người này thật êm tai.


.


.


Chiếc Mercedes-Maybach lao nhanh trên đường, chẳng mấy chốc đã đến nhà Tiêu Chiến. Vương Nhất Bác có chút ngạc nhiên, vì sao không phải bệnh viện mà là nhà a ?


Cho xe đậu vào gara, Tiêu Chiến rời xe mở cửa xe cho Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác ra khỏi xe liền bị choáng ngợp bởi căn nhà sa hoa này. Ai bảo đây là nhà ? Đây là biệt thự có được không ?


"Còn không vào ?" Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác đang ngơ ngác nhìn mọi thứ xung quanh khẽ nhắc.


Vương Nhất Bác bị chỉ điểm liền nhấc chân khó khăn đi. Vào trong đã thấy Mạnh Tử Nghĩa ung dung thưởng thức trà.


"Ôi chà Tiêu tổng về rồi, cậu biết tôi đợi bao lâu rồi không ?" Mạnh Tử Nghĩa thấy hình bóng dáng y liền đặt tách trà xuống bàn, nghiến răng nói.


"Gặp chút chuyện." Tiêu Chiến ngồi xuống cách Mạnh Tử Nghĩa một chút mệt mỏi đáp.


Lúc này Mạnh Tử Nghĩa liền chú ý đến Vương Nhất Bác. Nhìn gương mặt trắng bệch đang nhịn đau kia liền vẫy vẫy tay ý bảo hắn đến.


Vương Nhất Bác chậm chạp đi đến cho Mạnh Tử Nghĩa kiểm tra vết thương. Mạnh Tử Nghĩa vén áo nhìn vết thương nhíu mày : "Tôi cho cậu xuất hiện để rồi thấy tình trạng này ?"


"Tôi..." Vương Nhất Bác khó xử, hắn cũng có muốn như vậy đâu a~


"Miệng vết thương hở ra dẫn đến nhiễm trùng." Mạnh Tử Nghĩa nhìn vết thương một chút lại nói.


Vương Nhất Bác nhất thời trở nên căng thẳng. Tuy hắn không được phổ cập kiến thức đầy đủ như bạn cùng trang lứa nhưng mấy vết thương nhiễm trùng hắn có biết. Chẳng phải đều dẫn đến phế chỗ đấy sao ?


"Thả lỏng đi, không nghiêm trọng. Tiêu Chiến lấy cho tôi hộp cứu thương." Mạnh Tử Nghĩa vỗ vai Vương Nhất Bác nói vài lời như thấu được mấy ý nghĩ kia.


Tiêu Chiến không lộ tâm tình gì, đi lấy hộp cứu thương đưa đến. Mạnh Tử Nghĩa nhận lấy rồi cho khử trùng vết thương. Cũng chẳng mất nhiều thời gian liền xong, mấy vết xước cũng được dán băng lên.


"Mai đến bệnh viện kiểm tra tổng thể một chút."


Dọn dẹp mọi thứ xong, Mạnh Tử Nghĩa xách túi ra đến cửa quay đầu lại nói. Mạnh Tử Nghĩa ra về, bầu không khí lại im lặng. Vương Nhất Bác há miệng muốn nói rồi lại thôi.


"Tôi đưa cậu đến phòng ngủ."


Tiêu Chiến đứng dậy đi về phía cầu thang nói. Vương Nhất Bác chậm chạp đi theo sau y. Dừng lại ở căn phòng thứ ba, Tiêu Chiến mở cửa nhường đường cho Vương Nhất Bác vào.


"Tôi có thể ngủ ở đây ?" Vương Nhất Bác nhìn căn phòng được trang trí đầy đủ đồ cao cấp không khỏi cảm khái người nhà giàu, nhịn không được lên tiếng hỏi.


"Ừ. Trong phòng tắm có một cái áo choàng bằng bông cậu có thể thay tạm mặc ngủ. Ngày mai tôi đưa đi bệnh viện kiểm tra."


"Ừm...tôi...là Vương Nhất Bác..."


Tiêu Chiến tựa lưng vào cửa chờ Vương Nhất Bác nói tiếp.


"...tên của anh là ?"


"Tiêu Chiến."


Thấy Vương Nhất Bác không nói gì nữa liền ra ngoài khép cửa lại. Vì vết thương không được đụng nước nên Vương Nhất Bác chỉ tắm sơ qua rồi mặc cái áo mà Tiêu Chiến nhắc tới kia rồi lăn lên giường kingsize đánh một giấc.


Sau giấc ngủ này có vẻ cuộc sống hắn sẽ thay đổi theo một hướng khác đi ?