Liệu Dưỡng Viện Trực Bá Gian

Chương 57: Cẩu huyết




Cô Thần sau khi về phòng, cân nhắc tính toán những khả năng sẽ xảy ra hết một lần, liền ngồi bất động trên giường, đôi con ngươi sâu thẳm, trong đầu đều là khuôn mặt tươi cười của người nọ, những ký ức từ lúc gặp nhau đến nay lần lượt lướt qua, khắc sâu như đã sớm hòa làm một với sinh mệnh.

Chó con chui từ dưới ngăn tủ ra, nghiêng đầu nhìn anh, sau đó chạy xung quanh giường lớn một vòng, nghểnh cổ lên tìm kiếm. Cô Thần thấy thế liền cúi đầu vuốt ve nó, “Đừng tìm nữa, em ấy không có ở đây, nhưng ta sẽ nhanh chóng mang em ấy về.”

Chó con lại nghiêng đầu nhìn anh, vẫy vẫy đuôi, cuối cùng quay đầu chui xuống dưới ngăn tủ. Cô Thần nhìn căn phòng trống rỗng, thở dài một tiếng rồi ngã người xuống giường. Anh biết hiện giờ bản thân cần bảo trì thể lực, định nhắm mắt ngủ, nhưng ngay sau đó anh lại mở mắt ra, nhíu mày. Chỉ cần vừa nhắm mắt, anh liền không thể ức chế mà nghĩ đến hình ảnh người nọ đang bị ngược đãi hoặc bị giam ở một nơi tối tăm, ánh mắt ngập nước ngóng trông anh đến cứu. Anh đưa tay bưng mặt, anh đúng là không thể chịu được khi người nọ bị thương, thậm chí chỉ cần nghĩ thôi cũng đã khiến anh đau đớn vô cùng.

Anh nhìn chằm chằm trần nhà tối đen, bắt buộc bản thân chìm vào giấc ngủ. Khi trời còn chưa sáng, anh lại tỉnh, vươn tay cầm lấy điện thoại xem tin nhắn, Vu Ngạo đã đến tổng bộ, tạm thời vẫn chưa liên lạc lại. Anh suy nghĩ một chút, quyết định về nhà trước. Dù sao ba mẹ anh cũng đã về, cho nên anh có lý do chính đáng để về đó, hơn nữa Lôi gia đại trạch và tổng bộ cũng cùng một thành phố, lỡ như có chuyện gì đột ngột xảy ra thì anh cũng có thể kịp thời xử lý.

Nghĩ vậy, anh đứng dậy rửa mặt, định đợi trời sáng hẳn rồi đến tìm Lê Hiên, tận lực an bài mọi thứ chu toàn rồi rời khỏi đây, không nghĩ đến anh vừa bước nửa bước ra khỏi phòng liền bị chặn lại, mà người đó lại còn là Hà Thiên Phàm. Anh nhướn mi, “Có chuyện gì sao?”

“Có.” Hà Thiên Phàm gật đầu, đáy mắt còn vương chút tơ máu, hiển nhiên cũng ngủ không ngon giấc. Anh chăm chú nhìn Cô Thần, “Vu Ngạo đi đâu rồi?”

Cô Thần nhìn ánh mắt của Hà Thiên Phàm, có chút kinh ngạc, “Anh đối với cậu ta…”

“Tôi hỏi anh cậu ta đi đâu rồi?” Hà Thiên Phàm nhanh chóng ngắt lời anh, thanh âm có chút gắt gỏng, hiển nhiên là không khống chế được tâm tình của mình.

Cô Thần trầm mặc một lúc rồi nói, “Anh hẳn phải biết mới đúng.”

“Cậu ta đi tìm Lôi Nham có đúng không…” Hà Thiên Phàm thấp giọng nói, thanh âm nghèn nghẹn. Anh đương nhiên biết cậu ta muốn làm gì. Anh thừa nhận anh có động tâm với Vu Ngạo trước kia, nhưng bây giờ rõ ràng cậu ta không còn là người lúc đó nữa, thế mà khi biết được tin tức này, anh vẫn cảm thấy lo lắng bất an. Anh biết chuyện này có nghĩa là gì, Hà Thiên Phàm anh phong lưu bấy lâu, nay đã lật thuyền trong mương (ý chỉ sai lầm không đáng có, để rồi ảnh phải tự tay kết thúc quãng đời phong lưu của mình) rồi.

Cô Thần nhìn phản ứng của Hà Thiên Phàm, liền biết anh ta cũng đã hãm vào. Anh vỗ vai anh ta một cái rồi lướt qua người Hà Thiên Phàm, bước đi.

“Anh đi đâu vậy?” Hà Thiên Phàm vội vàng gọi lại.

“Lôi gia đại trạch.”

“Lôi gia đại trạch…” Hà Thiên Phàm nghĩ nghĩ, đuổi theo Cô Thần, “Tôi đi cùng anh, Lôi gia tổng bộ cũng ở đó đúng không?”

Cô Thần ngừng lại một chút, quay đầu nhìn Hà Thiên Phàm, “Một mình tôi đi được rồi, anh ở đây đợi tin đi.” Anh đã đáp ứng Vu Ngạo phải bảo vệ người này an toàn, thế nhưng anh không nghĩ đến người này quyết tâm đâm đầu vào nguy hiểm như thế, vậy… chẳng lẽ phải trói anh ta rồi nhốt lại sao? Trói bao lâu? Nếu Vu Ngạo gặp chuyện không may, chẳng lẽ phải nhốt anh ta cả đời?

Hà Thiên Phàm híp mắt, lập tức mẫn cảm hỏi, “Tên chết tiệt kia đã nói gì với anh?”

Cô Thần định khuyên vài câu, điện thoại di động bỗng nhiên vang lên. Anh bắt máy, là số của ba anh, “Vâng, ba à.”

Bên kia điện thoại vô cùng ồn ào, thanh âm của ba anh lại có vẻ lo lắng dị thường, “Tiểu Thần, con về ngay đi, mẹ con ngất xỉu rồi!”

Cô Thần chấn động, “Cái gì? Sao đột nhiên lại ngất xỉu?”

“Còn không phải tại hai đứa bọn con… Ai, khoan đã, tỉnh rồi…” Bên kia lại ồn ào một lúc, hình như đang nói chuyện với nhau, tiếp theo là tiếng mẹ anh nghẹn ngào gọi, “Tiểu Thần…”

“Mẹ, mẹ làm sao vậy?” Cô Thần cau mày, “Tại sao đột nhiên lại ngất xỉu, mẹ đến bệnh viện kiểm tra thử xem.”

“Mẹ không sao,” Thanh âm của bà vẫn nghẹn ngào, “Con ngoan của mẹ, mẹ hỏi con, con yêu vị Long tiên sinh kia, nga, chính là cái người gọi là Hạo Hạo phải không?”

“Hạo Hạo?!” Cô Thần siết chặt di động, “Mẹ, làm sao mẹ biết em ấy? Có phải mẹ gặp em ấy rồi không? Bây giờ em ấy đang ở đâu?”

“Tiểu Thần…” Giọng mẹ anh lại càng thêm nghẹn ngào, chỉ cần nghe thấy con hỏi liên tục như vậy, bà đã biết tầm quan trọng của người kia đối với con mình, liền bật khóc, thanh âm gần như thê lương, “Tiểu Thần, đều là lỗi của mẹ, mẹ có lỗi với con, mẹ không nên ích kỷ đưa con đến với nhà này, không nên ích kỷ chỉ lo cho hạnh phúc của mình, kết quả lại khiến anh con ghét con đến vậy, mẹ xin lỗi con…”

“Mẹ, mẹ đừng nói vậy, con rất tốt mà, lại không bị bắt nạt, anh cũng không có làm gì con,” Cô Thần an ủi vài câu, bẻ chuyện quay lại vấn đề chính, “Mẹ, mẹ vừa nói Hạo Hạo thế nào? Mẹ có gặp em ấy chưa? Em ấy vẫn khỏe chứ?”

“Tiểu Thần, con phải bình tĩnh…” Mẹ anh tiếp tục khóc, “Thiên nhai hà xứ vô phương thảo (nơi nào cũng có cỏ thơm, hàm ý chỉ người ở trên đời nhiều vô số kể), con trai à, con hãy nhìn thoáng chút… Người này không còn con vẫn có thể gặp được người khác…”

Trái tim Cô Thần đập mạnh, chỉ cảm thấy cả người lạnh như băng. Anh mở miệng, thật lâu sau mới nói được nên lời, run rẩy hỏi, “Mẹ, mẹ… Mẹ rốt cuộc đang nói cái gì, Hạo Hạo em ấy… Em ấy sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?” Không thể nào, anh siết chặt tay cầm di động, đến mức nổi cả gân xanh, Lôi Nham nói sẽ không giết em ấy, cho dù có bị thương cũng… cũng sẽ không… Anh cơ hồ không thể đứng thẳng được nữa.

Mẹ anh nghe thế, biết con trai bà đến giờ vẫn còn nghĩ cho người nọ, khóc đến càng thêm thương tâm. Trời cao ơi, sao phải khiến cho con trai bà gặp tình kiếp vô vọng đến thế a! Bà hít sâu vài lần, cuối cùng vẫn chịu không được đả kích, hôn mê bất tỉnh khiến tình cảnh lại trở nên hỗn loạn.

“Tiểu Thần.” Qua thật lâu sau, bên kia mới có tiếng của ba anh truyền đến, “Mẹ con lại ngất rồi, con nhanh về nhà đi, trước nói cho ba biết giữa các con… Nga, chính là con, Tiểu Nham cùng với Hạo Hạo, rốt cuộc là có chuyện gì.”

Cô Thần cảm thấy chính mình bị một cơn lốc xoáy tên là tuyệt vọng nuốt sống, trên cơ bản đã không thể nói được tiếng nào nữa. Ba anh đợi một lúc lâu, thấy anh vẫn im lặng, mới nói, “Hiện tại không nói cũng được, con cứ trở về đi, đợi buổi tối Tiểu Nham cùng Hạo Hạo về nhà, ba người các con trực tiếp giải thích cho ba cũng được, cứ vậy đi.” Dứt lời liền ngắt điện thoại.

Cô Thần đang tuyệt vọng như vừa bắt được một tia hy vọng nhỏ nhoi, tinh thần chấn động, cha anh vừa mới nói gì? Cái gì gọi là Tiểu Nham cùng Hạo Hạo về nhà? Nói cách khác, người nọ hiện không có việc gì, hơn nữa đang ở tại Lôi gia đại trạch? Anh cầm di động, muốn gọi lại hỏi nhưng cũng sợ chính mình nghe nhầm, xoắn xuýt một hồi, cuối cùng nhét di động vào túi, nghĩ rằng cứ về nhà trước, nếu sự thật chứng minh anh thật sự nghe nhầm, người nọ thật sự xảy ra chuyện, anh nhất định sẽ liều mạng với Lôi Nham.

Nghĩ xong anh dợm bước đi, kết quả lại bị Hà Thiên Phàm ngăn cản, “Anh về nhà đúng không? Tôi đi với anh! Còn có, tên chết tiệt kia rốt cuộc đã nói cái gì?!”

Cô Thần lúc này mới nhớ đến bên cạnh còn có cầm thú, giao dịch giữa anh và Vu Ngạo là Vu Ngạo thay anh tìm hiểu tin tức ở tổng bộ, anh sẽ thay Vu Ngạo bảo hộ cầm thú, nhưng bây giờ anh đã biết Hạo Hạo đang ở đâu, vậy cầm thú… nên làm sao bây giờ?

Hà Thiên Phàm trừng mắt nhìn anh, không hề nhân nhượng.

Cô Thần suy tư một chút, từ ánh mắt kiên định của cầm thú, có thể thấy được anh ta đã quyết định, thế thì có lẽ thật sự đánh cược được một lần, biết đâu người này và Vu Ngạo có thể thuận lợi tu thành chính quả, hơn nữa còn có thể thu hút sự chú ý của Lôi Nham, cho nên… Vu Ngạo, thật xin lỗi.

Anh gật đầu, “Được rồi, anh đi với tôi, tình huống cụ thể tôi sẽ nói với anh trên đường đi.”

Hà Thiên Phàm đi đến bên cạnh Cô Thần, “Chúng ta đi như thế nào đây? Ra sân bay?”

Cô Thần gật đầu, “Trước mắt ở đây chỉ có một cái máy bay trực thăng. Tôi không biết lái, mà Tiểu Ngọc còn đang ngủ.”

Hà Thiên Phàm ừ một tiếng rồi đi theo Cô Thần, đi được hai bước lại nghe thấy tiếng động cơ truyền đến từ không trung. Hai người họ quay đầu lại, một chiếc trực thăng đang bay đến gần bọn họ, rồi chậm rãi hạ cánh. Cô Thần nheo mắt, “Là Túc Tòng.” Đêm qua Túc Thanh đã rời khỏi đây, xem ra là Túc Tòng đã đem cục diện rối rắm ném cho anh ta rồi quay lại viện an dưỡng.

Cô Thần đổi hướng đi về phía trực thăng vừa đáp xuống, “Chúng ta lên máy bay của Túc Tòng đi.” Anh híp mắt, nghĩ thầm, thuận tiện phải đem theo Túc Tòng luôn, đến khi cần còn có người giúp đỡ.

Hà Thiên Phàm đương nhiên không có dị nghị gì, nhanh chóng theo sau Cô Thần. Lúc này, di động của Hà Thiên Phàm vang lên, anh bắt máy xong, nghe được hai câu liền dập máy với sắc mặt âm trầm.

Cô Thần quay đầu lại nhìn anh, “Làm sao vậy?”

Hà Thiên Phàm cắn răng nói, “Thuộc hạ của Lôi Nham gọi đến, nói nếu như tôi muốn Vu Ngạo sống thì phải đi theo họ gặp Lôi Nham ngay lập tức.”

Cô Thần nhướn mi, đây là đang thử sao? Vu Ngạo lại có thể thuyết phục được Lôi Nham? Cậu ta đã dùng cách nào? Anh vừa nghĩ vừa trang mô tác dạng an ủi cầm thú vài câu rồi tiếp tục đến chỗ máy bay của Túc Tòng.

Cô Thần lần trước đã giúp Túc Tòng một việc lớn, hiện tại, cậu nghe anh nói xong liền gật đầu đồng ý, lái máy bay về phía nơi có Lôi gia đại trạch.

.

Lôi Nham đang trầm mặc ngồi trên ghế nhìn đám người trước mắt, biểu tình từ đầu đến cuối vẫn không hề thay đổi. Dựa theo kế hoạch lúc trước của Vu Ngạo, anh chỉ cần ngồi đây rồi bắn một phát súng là xong, chỉ cần nhìn lúc đó Hà Thiên Phàm lựa chọn thế nào là biết, nhưng người nào đó nói như vậy nhìn không ra hiệu quả, vạn nhất cầm thú chỉ nhất thời kích động hoặc tạm thời thỏa hiệp thì sao? Cho nên hẳn là phải diễn càng thêm giống thật một chút, từ từ chậm rãi quan sát phản ứng của cầm thú ở mọi góc độ, sau đó mới có thể phán đoán chuẩn xác nhất.

Anh vốn cảm thấy được người nào đó nói có chút đạo lý, mới hỏi cậu ta nên làm cái gì bây giờ, người nào đó liền thao thao bất tuyệt kể chuyện xưa cùng lập ra kế hoạch. Anh lâm vào trầm tư, bởi vì đây quả thật là một kịch bản vô cùng cẩu huyết!

Ngoài anh ra, ba người còn lại ở đây, thư ký của anh giống như bị kích thích, cả người run rẩy, hai mắt tỏa sáng nhìn anh, cố lấy dũng khí nói, “Boss a, chủ ý này không tồi!”

Người khởi phát Long Tuấn Hạo đang nâng cằm nhìn anh, chớp chớp đôi mắt trong suốt, “Anh, đây là một cơ hội tuyệt vời, nhất định có thể giúp anh phán đoán cầm thú có thật sự cam tâm làm thuộc hạ của anh không, đến lúc đó, anh có thể thu hoạch một nhân tài rồi.”

Còn thuộc hạ của anh – Vu Ngạo, đang không yên lòng đứng yên tại chỗ, ánh mắt mang theo khẩn cầu, sùng bái cùng nhiều cảm xúc rối rắm khác, điển hình cho việc vô thanh thắng hữu thanh.

Sau đó anh liền trầm mặc.

Mà bây giờ, anh nhìn những thứ vừa mới xuất hiện trong phòng, túi máu, thợ trang điểm, diễn viên quần chúng – thuộc hạ của anh, cùng với kịch bản đang nằm trên sô pha… Anh hít sâu, chậm rãi đưa tay xoa bóp trán. Lôi Nham anh sống hơn hai mươi năm, chưa từng hoài nghi gì về cuộc đời mình, thế nhưng giờ phút này, anh cảm thấy cực kỳ nghi hoặc, tại sao một đời huy hoàng của anh, lại có một màn kịch cẩu huyết như thế này?

Nhưng cho dù nghĩ vậy, anh lại không thể không thừa nhận, nơi này rốt cuộc cũng có chút không khí giống đang có người, không hề trầm lặng như trước nữa. Anh trầm mặc nhìn thú cưng của mình, người nọ đang tò mò nhìn chằm chằm thợ trang điểm đang hóa trang cho Vu Ngạo, thấy anh nhìn sang, người nọ lập tức nở một nụ cười rạng rỡ, chạy đến nói với anh, “Anh, đến lúc đó anh chỉ cần ngồi ở đây nhìn là được, những thứ khác để chúng ta làm.”

Lôi Nham cực kỳ muốn nói, anh dù muốn xem trò vui cũng không muốn xem một màn cẩu huyết như thế này, nhưng khi nhìn vào ánh mắt sáng trong suốt của người nọ, anh lại im lặng.

Long Tuấn Hạo xem như Lôi Nham ngầm đồng ý, quay lại sô pha nhìn chằm chằm Vu Ngạo, thấy Vu Ngạo đang nhìn ngắm xung quanh, liền hỏi, “Ngươi đang nhìn cái gì?”

“Nhìn bài trí trong phòng,” Vu Ngạo ăn ngay nói thật, “Tôi nhớ trước kia, trên kệ chỗ đó có rất nhiều đồ trưng bày, sao đột nhiên giờ lại trống không rồi? Boss đổi văn phòng rồi?”

Long Tuấn Hạo quay đầu nhìn, sau đó trả lời, “Nga, cái đó a, đều bị ta đập bể cả rồi.”

Vu Ngạo run lên, khiến thợ trang điểm quẹt một đường mực đỏ trên mặt cậu, nhìn vô cùng khủng bố. Cô “A” một tiếng, vội vàng lau sạch đi.

Long Tuấn Hạo nhìn ánh mắt không yên của Vu Ngạo, hỏi, “Sao vậy?”

“Không… Không có gì…” Vu Ngạo run rẩy nhìn người trước mắt, nghĩ thầm, người này thật sự quá thần kỳ, đồ của Boss mà cũng dám đập sao? Cậu vừa rồi đã được ám chỉ, rằng Boss tạm thời không cho phép người khác biết tình huống của người này. Cậu nghĩ nghĩ, lần này nếu thành công, cậu và Hà Thiên Phàm sẽ cùng vào tổ chức, thất bại thì cậu sẽ nhốt Hà Thiên Phàm lại quản chế, bất luận thế nào, cậu và Hà Thiên Phàm đều sẽ còn sống, cho nên không cần Cô Thần bảo vệ, mà người trước mắt này vẫn vô cùng mạnh khỏe, cho nên tạm thời không thông tri Cô Thần cũng không sao đúng không. Cô Thần… Thật có lỗi quá.

Long Tuấn Hạo ở bên cạnh Vu Ngạo nhìn vài lần rồi chuyển sang nơi khác. Thư ký của Vu Ngạo đang chỉ huy những người khác đọc lời kịch, Long Tuấn Hạo nhìn ánh mắt tỏa sáng của cô, hỏi, “Ngươi hình như có vẻ rất cao hứng?”

“Đó là đương nhiên.” Thư ký cầm kịch bản, nói, “Tôi thích nhất các loại tình tiết cẩu huyết thế này, nga ha ha ha ~”

“…”

Lôi Nham vẫn ngồi yên tại chỗ, nhờ ơn đám người kia, khi Hà Thiên Phàm đến, sắc mặt của anh cũng đủ âm trầm, phi thường thích hợp với tình hình trước mắt. Long Tuấn Hạo không thể lộ diện, chỉ có thể ngồi xổm sau bàn công tác, chỉ có thể nghe và nhìn Lôi Nham. Hắn không khỏi nhỏ giọng tán dương, “Anh, anh thật là lợi hại! Diễn y như thật!”

“…” Lôi Nham trầm mặc nhìn màn kịch diễn ra trước mắt, từ “là lỗi của tôi, muốn giết cứ giết tôi” xong lại chuyển thành tiết mục “muốn chết thì cùng chết”, khóe miệng bắt đầu run rẩy.

Long Tuấn Hạo chớp mắt, kéo kéo ống quần Lôi Nham, “Này, anh trai a, thế nào? Ta đã nói cầm thú cũng thích Vu Ngạo mà đúng không? Anh lần này lại thu được một nhân tài rồi đó.”

“…”

Kết thúc hoàn mỹ cuối cùng, Hà Thiên Phàm giúp đỡ Vu Ngạo bị “trọng thương” đi chữa trị, về phần Vu Ngạo sau đó giải quyết thế nào thì là vấn đề của riêng bọn họ. Long Tuấn Hạo xoa xoa đôi chân tê rần, chậm rãi đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh, có vẻ rất cao hứng, “Nguyện thiên hạ hữu tình nhân, đô thành liễu quyến thuộc a ~ quyến thuộc ~” (câu đối của miếu thờ Nguyệt lão bên Trung Quốc, đại ý là cầu cho những người có tình cảm với nhau rồi sẽ trở thành người một nhà)

“…”

.

Lôi Nham hôm nay không tăng ca, bởi vì anh rất muốn đi bar uống ly rượu, liền lôi kéo Long Tuấn Hạo đi ăn cơm, sau đó đến quán bar. Anh làm như vậy còn vì một nguyên nhân khác, chính là người phụ nữ kia nhất định sẽ gọi điện cho Cô Thần, cho nên nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Cô Thần giờ phút này hẳn là đang ở Lôi gia đại trạch chờ bọn họ trở về. Anh luôn chán ghét đứa em trai này, cho nên rõ ràng quyết định cứ để cho cậu ta chờ.

.

Cô Thần giữa trưa đã về đến nhà, mẹ anh vẫn còn đang hôn mê, cha anh lại hạ quyết tâm phải đợi buổi tối mọi người đông đủ mới giải quyết, cho nên không hề đề cập tới Long Tuấn Hạo, mà Cô Thần, bởi vì sợ hãi nghe được đáp án mình không muốn nghe cho nên cũng không dám hỏi. Vì thế, hai cha con ở chung một phòng cả một buổi chiều, không ai nói đến cái đề tài kia. Đến tối, mẹ anh tỉnh lại, anh mới biết được một chuyện cực kỳ đáng sợ.

“Mẹ nói gì?!” Biểu tình của anh vặn vẹo, bởi vì cực độ khiếp sợ, thanh âm của anh khàn khàn mà lại có chút bén nhọn, “Bọn họ ở chung vô cùng tốt, lại còn ngủ chung phòng?! Không thể nào, tuyệt đối không thể nào!”

“Con trai, con bình tĩnh một chút…” Người phụ nữ ngồi trên giường khóc nức nở, “Mẹ biết con nhất thời sẽ không tiếp thu được, nhưng con hãy nhìn thoáng một chút đi, thiên nhai hà xứ vô phương thảo a…”

Cô Thần vẫn còn rối rắm, “Hạo Hạo không phải loại người như vậy!”

“Sao lại không phải, con bị nó lừa rồi…” Bà khóc càng dữ, “Nghe mẹ nói đi con…, đừng hận anh con, vốn chính là mẹ con ta có lỗi với nó, mẹ xin lỗi con… Con trai đáng thương của mẹ…”

Cô Thần hít một hơi thật sâu, “Mẹ, mẹ đừng khóc nữa, mẹ xác định bọn họ ngủ chung một phòng sao? Ý con là mẹ tận mắt nhìn thấy anh trai đi vào phòng của Hạo Hạo rồi ở trong đó cả đêm sao?”

Bà lau nước mắt, “Không thấy…”

Cô Thần nhẹ nhàng thở ra, “Vậy là tốt rồi, con đã nói mà, anh ấy rõ ràng muốn giết Hạo Hạo, làm sao có thể ngủ chung với em ấy được?”

Bà ngừng khóc hỏi, “…Hả?”

Cô Thần đơn giản kể lại toàn bộ một lần, bà nghe xong, há miệng thở dốc, “Kia… Bọn họ đây là sao?”

“Con cũng không biết, chỉ có thể chờ bọn họ quay lại.”

Mấy người bọn họ chỉ có thể vừa nhìn đồng hồ treo tường vừa chờ, chờ đến tối vẫn không thấy bóng dáng hai người kia. Cô Thần lại rối rắm, nghĩ thầm, chẳng lẽ Lôi Nham chuẩn bị đêm nay động thủ?

“Không được, con phải đi tổng bộ tìm bọn họ!” Nói xong, Cô Thần mở cửa đi ra ngoài, vừa lúc bắt gặp Túc Tòng vừa tỉnh dậy, liền kéo cả cậu cùng đi. Bất ngờ là khi hai người họ đến tổng bộ thì chỗ đó đã loạn thành một đoàn. Cô Thần tùy tiện bắt lấy một người, hỏi, “Có chuyện gì vậy?”

“A, Nhị thiếu gia!” Người nọ quay đầu nhìn anh, thanh âm lo lắng, “Không ổn rồi, ở quán bar, Boss gặp phải sát thủ do cừu gia phái tới, song phương đã đánh nhau, thế nhưng người của chúng ta không đủ, trước mắt không biết tung tích của Boss.”

Cô Thần gấp rút hỏi, “Người ở bên cạnh anh ấy đâu?! Em ấy đâu rồi?”

“Ngài đang nói Long tiên sinh thuộc bộ kỹ thuật trước kia?”

“Đúng!”

“Cậu ấy đi chung với Boss, hai người cùng mất tích!”

Tâm của Cô Thần lại trầm xuống.