Liêu Nhiễu Kình Thương

Chương 56




Thời gian sẽ không quay lại, sẽ không vì bất kỳ người hay việc gì mà dừng lại, kiên định tiến về phía trước, mùa cũng nhất thành bất biến (1) mà tuần hoàn qua hai năm.

Ngày đông Hiển quốc, bông tuyết đã sớm rơi, vương đô bị bao phủ bởi một tầng tuyết trắng, những người đi trên đường đều mặc một lớp áo bông dày, đây là một loại vải vóc mấy năm trước mới được đưa ra, mặc trên người ấm áp dễ chịu, dù bị gió lạnh hoành hành, mọi người cũng không lo sợ, y phục che kín người, khăn quấn quanh đầu, sau đó có lạnh một chút thì tuỳ ý bước vào cửa hàng bên đường, lò sửa ấm áp xoa dịu những cơn hàn ý trên người, mấy năm trở lại đây cuộc sống tốt hơn, trên người có chút tiền dư, ngồi xuống mua ít đồ, uống chút rượu, ăn chút điểm tâm, rồi sau đó đi tiếp cũng được.

Từ khi hừng đông lên thì tuyết rơi cũng dần giảm xuống, không lâu sau thì ngừng lại, thái dương vàng rực rỡ nhô lên, trong mùa giá lạnh này, dù mặt trời cực nóng cũng không ngăn được hàn ý, chỉ có thể toả ra chút ấm áp yếu ớt không đáng kể, nhưng khí trời như thế cũng có thể khiến người làm tổ trong nhà đi ra ngoài chút ít, trên đường phố càng náo nhiệt hơn.

Ngoại vi vương đô có một ngọn núi, không cao lắm, có độ dốc rất tốt để bao quát quang cảnh của vương đô, lúc này ở đây có mấy vị khách nhân.

Năm người ngồi trên lưng ngựa, trong khí hậu lạnh giá như vậy, người ngựa đều mặc đầy đủ dày dặn, quấn chặt từ đầu đến chân, áo khoác đen còn lưu lại bông tuyết trắng. Rõ ràng mới dừng lại không lâu, ngựa lắc lắc đầu, thở phì phò, sương mù trắng sau khi bay lên nhanh chóng tiêu tan.

Một người cưỡi ngựa đi ra, tới ven sườn núi, dừng ngựa, nhìn vương đô bị tuyết bao trùm.

Kéo xuống mũ mạo, mái tóc dài màu bạc hệt như ánh nguyệt đang tắm ánh mặt trời, bồng bềnh, sau đó trật tự rơi xuống vai.

Người phía sau không nhìn thấy ánh mắt của hắn, trong đôi mắt băng lam có quyến luyến đau đớn chen lẫn tình cảm phức tạp không ai thấu hiểu, ngoại trừ chính hắn.

“Hai năm rồi.” Thanh âm trầm thấp chỉ có mình nghe được, ngăn ngắn chỉ ba chữ lại bao hàm biết bao thứ, là hai năm hắn thống khổ giãy dụa, đến lúc này đã không cách nào thoát ra.

Thời gian hai năm, hắn khiến mình không nghĩ đến người kia, nhưng vô dụng, hoàn cảnh tương tự sẽ khiến hắn nhớ tới những lúc cùng người ấy trải qua trong hoàn cảnh đồng dạng, chỉ cần rảnh rỗi, liền không cách nào khống chế mà không nghĩ đến, dáng vẻ, âm thanh, lời nói, mỗi một sợi tóc, mỗi một vẻ mặt, khống chế không được mà hiển hiện.

Ép bản thân bận rộn, ép bản thân không nghĩ nữa, nhưng mỗi khi đầu đông tuyết rơi, hắn lại nhớ tới trong gió tuyết ba năm trước rời đi người ấy, cùng định ước hẹn với người ấy. Hắn còn có thể né tránh bao lâu, nếu có thể, hắn thật sự muốn trốn luôn, nhưng, không được, muốn quên đi cũng không được. Nhớ nhung là một loại dằn vặt thống khổ, ước định cùng người kia đã đánh vỡ hết thảy nguỵ trang và kiêng kỵ của hắn, phá huỷ mọi ý chí, ý nghĩa muốn gặp người kia không cách nào khống chế.

Đi tới đây, nhìn loạt cung điện to lớn trong vương đô sừng sững, rồi lại khiếp đảm. Túc Dạ Dực hắn lại có lúc nhát gan thế này.

Phức tạp nhìn vương đô, nhớ cái ngày hai năm trước, cái ngày hắn phát hiện ra mình có những tưởng niệm dơ bẩn ô uế với người kia.

Hắn thế nào rời khỏi phố hoa, hắn đã quên rồi, chỉ là trên đường có mấy tiện dân chặn đường hắn, nói ra lời buồn nôn, thật sự rất buồn nôn, giống như tưởng niệm xấu xa của hắn, trong lòng nảy lên sự căm ghét và căm hận khiến người muốn phá huỷ một cái gì đó, vì vậy, hắn giết những người kia, khi giết người, hắn quên đi những ý nghĩ ô uế.

Giết chóc, đúng là cách rất tốt để trừ bỏ thống khổ.

Rời Hiển quốc, bởi vì đó là quốc gia của hắn và người ấy, là nơi người ấy muốn bảo vệ, vì vậy, hắn rời Hiển quốc, du đãng ở những quốc gia khác, làm bất kỳ điều gì để có thể quên đi loại ý nghĩ kia, nhưng, không cách nào đoạn tuyệt a.

Dù có ôm một nữ nhân không chút tương tự với người kia, vậy mà dáng vẻ của y vẫn chớp hiện, càng không cần nói mộng cảnh vô số lần khiến hắn mê muội, khi tỉnh lại là càm giác tội ác sâu sắc, hắn không quên được.

Thời gian hai năm, đủ để rõ đến tột cùng là hắn sản sinh loại tình cảm gì với người kia, nếu không phải người kia, hắn sẽ không nhát gan và tránh né như vậy, nhưng, một mực lại là người ấy, không nói tới giới tính đều là nam, người kia vẫn là…

“Ngô chủ.” Thanh âm trầm thấp được một cơn gió chợt xuất hiện thổi tan, trừ mình ra không còn ai nghe thấy, cũng sẽ không có ai biết hai chữ đó lại ẩn chứa bao thống khổ và nhớ nhung.

Người kia là quân vương mà hắn tận trung, hắn tôn kính người ấy, lưu ý người ấy, vì vậy, hắn sợ, sợ người ấy có khả năng vứt bỏ hắn. Từng trải qua một lần không coi như là vứt bỏ, hắn cũng không muốn trải nghiệm nữa, sợ hãi tầm mắt căm ghét hắn, vì đó, hắn trốn tránh, muốn giải quyết, nhưng, không cách nào quản được tâm đã hiểu rõ. Thời gian trôi qua không thể tiêu trừ tình cảm của hắn, trái lại, bởi hai năm nhớ nhung mà lắng đọng càng sâu.

“Ta đã trở về.” Trở về, ta phải làm gì để đối mặt với người đây, quân vương của ta, nảy sinh ý nghĩ ô uế với người, bản thân sao có thể đối mặt với người? Ta thật sự không biết, quân vương ngài có tầm nhìn xa trông rộng, có thể nói cho ta biết, phải làm thế nào mới có thể quay lại cái vô tri đã từng, phải làm thế nào mới có thể loại bỏ nhớ nhung, phải làm thế nào mới trở về được quan hệ đơn thuần trước đây, người là quân vương của ta, ta là thần tử của người, một mực trung tâm với người, ngoài ra, không còn gì khác?

Rõ ràng như vậy mới là đúng, tại sao lại không cam lòng chỉ có quan hệ như thế, muốn tầm mắt người vẫn quan tâm ta, muốn người cho ta là bất đồng, đặc biệt, nhiều hơn, nhiều hơn nữa, mà biết rõ là không thể.

Không, không thể nghĩ tiếp nữa, đủ rồi. Người Túc Dạ Dực dâng lên hàn ý, vứt bỏ những thứ mơ mộng hão huyền kia đi.

“Chủ nhân.” Mấy người cùng đồng hành với Túc Dạ Dực có một người đại diện đi ra, cảm giác được Túc Dạ Dực đang toả hàn ý, hàn ý đột nhiên bộc phát ra như bây giờ họ đều đã quen.

Mấy người bọn hắn đi theo Túc Dạ Dực cũng được một khoảng thời gian không ngắn, hơn nữa, đã trải qua mấy việc khiến bọn họ rõ ràng Túc Dạ Dực là người thế nào.

Dưới nụ cười nhu hoà kia là một Túc Dạ Dực lãnh khốc đến mức nào, quá vô tình, quá tàn nhẫn, bọn họ đều đã chứng kiến, hắn là một nhân vật đáng sợ thích hưởng thủ giết chóc, lúc huyết sắc tung toé, khuôn mặt tuyệt đẹp kia lại mang theo sự khủng bố khiến người run rẩy. Khi hắn toả ra loại hàn ý này, nhất định là lúc tâm trạng hắn bết bát nhất, tuỳ theo mà đến là máu tanh của giết chóc.

Bọn họ đều là những người từ nơi ấy mà đến, sao có cái gọi là thiện lương, bọn họ tận trung cho Túc Dạ Dực, là vì năng lực, tâm kế, thủ đoạn tàn khốc của hắn, mà quan trọng hơn chính là, Túc Dạ Dực đã tiếp nhận trung thành của bọn họ rồi, vì vậy, Túc Dạ Dực làm gì, bọn đều sẽ không làm trái với ý nghĩ của hắn.

“Chủ nhân, mục tiêu lần này là nơi đó?” Một người khác mang thanh âm hưng phấn hỏi, nơi đó trong lời nói là chỉ vương đô Hiển quốc.

Sau đó, một luồng gió to lớn cuốn gã bay lên, rơi ầm ầm xuống đất, thân thể cao lớn tạo thành một cái hố hình người trên mặt tuyết.

Túc Dạ Dực xoay ngựa, quay mặt về các thủ hạ mình thu nạp, ánh mắt lạnh lẽo, vẻ mặt lãnh khốc, đã thu lại tâm tình phức tạp không nên có kia.

“Các ngươi dám xằng bậy ở vương đô, ta sẽ giết các ngươi.” Trong lời nói của Túc Dạ Dực là cảnh cáo lạnh lẽo, hắn là nói thật.

“Vâng, chủ nhân.” Người đi ra đầu tiên đáp lại, nếu không phải lần này chủ nhân nói trở lại Hiển quốc, hắn cũng không biết thì ra chủ nhân mà hắn hiệu trung là người Hiển quốc, hắn vẫn cho chủ nhân của hắn là một Quý tộc lãng du, dù sao, một Thiên phú giả có quốc tịch sao có thể tiếp nhận người tận trung có thân phận như bọn họ.

Còn có, theo chủ nhân đã lâu vậy, hắn vẫn luôn xằng bậy, chưa từng bận tâm về cái gì, vậy mà lần này lại nhận được lệnh cấm, khiến hắn không thể không suy nghĩ, vị trí của Hiển quốc trong lòng chủ nhân.

“Đã biết, chủ nhân.” Nam tử khôi ngô bị cuốn khỏi ngựa đã phục hồi *** thần, một lần nữa lên ngựa, xem ra có vẻ không có việc gì, thật ra đúng là không có chuyện gì, chỉ bị chút trầy da, hắn da dày thịt béo, vài chuyện va chạm thế không có vấn đề gì.

Hai người còn lại đều đáp lại, biểu thị vâng theo với mệnh lệnh của Túc Dạ Dực.

“Đi thôi.”

“Vâng.”

Năm người tiếp tục bôn ba, chưa tới một canh giờ sau thì gặp cửa thành của vương đô Hiển quốc, Túc Dạ Dực lấy ra thứ chứng minh thân phận đã lâu không có tác dụng, trong ánh mắt cung kính của thủ vệ cửa thành mang theo bốn người tiến vào vương đô.

Bốn người đều là lần đầu tiên được hưởng thụ ánh mắt cung kính như vậy, lúc ở những quốc gia khác, bọn họ đều đảm nhiệm hộ vệ thương đội để tiến vào các thành thị, những binh sĩ kia đều không chút để ý đến họ, quá đáng hơn nữa là khinh thường họ, thêm vào thân phận của họ, vẫn là lần đầu tiên nhận được ánh mắt như thế, trong lòng có chút không thích ứng, nhưng bị thứ ánh mắt này chăm chú cũng có cảm giác tốt đẹp, bọn họ vậy mà cũng có thể nhận được ánh mắt như vậy, quả là việc khó có thể tin, họ sẽ ghi nhớ loại ánh mắt này, thứ tâm tình này, đây là hồi ức đáng được cất giấu, một ngày nào đó, một nơi nào đó, họ cũng đã từng được chú thị cung kính như này.

Đi tới cửa một toà trạch để, Túc Dạ Dực xuống ngựa, bọn thị vệ gác cổng lập tức tiến lên, đầu tiên là có lễ mà bắt chuyện.

“Nơi này là Túc Dạ gia, xin hỏi mấy vị có chuyện gì?”

Thật lễ phép a. Bốn người đã đi qua không ít phủ đệ, lần đầu gặp phải thị vệ có thái độ lễ phép thế này. Đối với gia tộc của người mà họ đã tận trung nảy sinh chút hảo cảm.

Túc Dạ Dực cũng không kỳ quái, một lần trước mặt quân vương nói tới gia phong, khiến mấy gia tộc lớn ở Hiển quốc đều để ý hơn, lúc hắn rời đi, người gác cổng của Hiển quốc liền không còn đối xử với người tới thăm qua cái nhìn đầu tiên, trước đều lễ phép dò hỏi, còn sau đó thế nào, còn phải xem thái độ của người đến đã.

Túc Dạ Dực kéo xuống mũ mạo, sợi tóc màu bạc lướt xuống, khuôn mặt tuyệt mỹ khiến thủ vệ dò hỏi hơi đờ ra.

“Gia chủ đại nhân.” Thủ vệ ở nhà Túc Dạ Dực đã làm rất nhiều năm, dáng vẻ của Túc Dạ Dực cũng không khiến người quên được, dù đã rời đi mấy năm, đó cũng chỉ là thành thục hơn so với mấy năm trước, dáng vẻ ngày càng xinh đẹp hơn cũng nhận ra được, lúc này kinh ngạc kêu lên.

Túc Dạ Dực không để ý đến, trực tiếp đi vào trong, nơi này là phủ đệ của hắn, hắn là chủ nhân của nơi này.

Nhóm thủ vệ còn lại nghe tiếng xưng gia chủ đại nhân, lập tức quỳ xuống cung nghênh Túc Dạ Dực trở về, lời này cũng kinh động đến người trong nhà, tin tức gia chủ đại nhân trở về truyền đi.

(1) Nhất thành bất biến: đã hình thành thì không thay đổi.