Liệu Pháp Khay Cát

Chương 29: C29: Chương 29




29.

Mạnh Hà Xuyên ngồi trong phòng tư vấn, liếc nhìn bảng tên trên bàn mấy lần.

Chuyên gia là trợ lý hẹn giúp hắn, trợ lý chỉ hỏi Mạnh Hà Xuyên muốn đến bệnh viện công hay phòng khám tư, tuy nhiên Mạnh Hà Xuyên không có phòng khám tư quen thuộc, hỏi người khác không khéo sẽ bị rò rỉ thông tin, hắn càng không muốn để Cừu Lộ Mang tìm giúp hắn, dù sao cũng chỉ là để kiểm tra chứng mất ngủ, thế nên Mạnh Hà Xuyên nhờ trợ lý liên lạc với bệnh viện An Định, hẹn chuyên gia.

Mới hôm qua, Mạnh Hà Xuyên và Cừu Lộ Mang đến tham dự bữa tiệc do giám đốc Trần của Truyền thông Vạn Phong tổ chức, nịnh nọt giả tạo trên bàn rượu, Mạnh Hà Xuyên bị rót liên tục, cuối cùng Cừu Lộ Mang phải giúp hắn cản không ít rượu, mới tránh để hắn đi vào mà bò ra. Mạnh Hà Xuyên chưa nghỉ ngơi được bao lâu thì trợ lý đã nhắc nhở hắn hôm nay có hẹn với bệnh viện, lịch trình phía sau cũng dày đặc, hắn không còn cách nào khác mà phải chuẩn bị đầy đủ rồi ngồi xe trợ lý tránh tai mắt truyền thông.

Lúc bước vào phòng tư vấn, cuối cùng hắn cũng nhớ ra tại sao tên của chuyên gia lại quen đến thế.

Bảng tên trên bàn ghi "Chuyên gia tâm lý Tống Thi Tâm". Mạnh Hà Xuyên nhìn bảng tên một lúc, sau đó mới nhìn khuôn mặt Tống Thi Tâm.

Tống Thi Tâm chỉ liếc mắt đã nhận ra Mạnh Hà Xuyên, dù sao thì hắn cũng là ngôi sao đang ăn khách. Lúc nhìn thấy tên trên danh sách hẹn, cô cũng không quá kinh ngạc, dù sao thì Tống Thi Tâm cũng làm việc tại khoa tâm lý số hai của bệnh viện An Định, khoa tâm lý số hai còn được gọi là khoa VIP. Một số người giàu có, quyền lực, hoặc vừa có tiền vừa có quyền sẽ đến đây khám bệnh, bởi nơi này đề cao quyền riêng tư và bảo mật tuyệt đối, Mạnh Hà Xuyên tới đây khám cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Thoát khỏi vỏ bọc đẹp đẽ trên màn ảnh, Mạnh Hà Xuyên trông có vẻ hơi tiều tụy, có lẽ dù sao người nổi tiếng cũng không phải cỗ máy làm việc hoàn hảo, phía sau ống kính họ vẫn lộ ra vẻ mệt mỏi như người bình thường.

"Xin hỏi tình trạng mất ngủ của anh Mạnh đã kéo dài bao lâu?" Tống Thi Tâm hỏi hắn.

"Khoảng hai tháng," Mạnh Hà Xuyên nói, "Chỉ là hơi khó ngủ thôi."

Bởi sinh hoạt và làm việc không có quy luật, giấc ngủ của Mạnh Hà Xuyên chưa bao giờ được ngon, ngày đêm đảo ngược là chuyện bình thường, có lẽ vì hắn còn trẻ nên không ảnh hưởng quá nhiều đến công việc và cuộc sống thường ngày. Chỉ là tình hình hiện tại hơi nghiêm trọng, công việc căng thẳng hơn trước, giao lưu ngoài giờ làm việc, môi trường nội bộ của công ty lớn như Hoa Tinh, hay tương lai mơ hồ, tất cả đều thể hiện qua chất lượng giấc ngủ của Mạnh Hà Xuyên. Chuyện đi gặp chuyên gia, Cừu Lộ Mang đã sớm nhắc với hắn, bộ dạng bây giờ của Mạnh Hà Xuyên khác rõ so với trước đây, nếu muốn quay phim thì không biết phải sắp xếp như thế nào.

Tống Thi Tâm cẩn thận hỏi triệu chứng và cuộc sống làm việc của hắn, Mạnh Hà Xuyên trả lời, cô cũng sắp xếp cho Mạnh Hà Xuyên làm một số bài kiểm tra thông thường, bước đầu cô chẩn đoán chứng mất ngủ của Mạnh Hà Xuyên có thể là do nhịp điệu công việc và áp lực tâm lý. Đối với những người như Mạnh Hà Xuyên, chế độ làm việc và môi trường rất khó thay đổi, thế nên Tống Thi Tâm đã kê đơn thuốc hỗ trợ cho hắn, chẳng qua thuốc cũng chỉ là biện pháp xoa dịu tạm thời, Tống Thi Tâm vẫn bảo Mạnh Hà Xuyên cần thư giãn tâm tình.


Mặc dù Mạnh Hà Xuyên cảm thấy tâm tình mình khá thoải mái, nhưng hắn vẫn lịch sự đồng ý với lời đề nghị của Tống Thi Tâm.

Kiểm tra xong, Mạnh Hà Xuyên định đứng dậy rời đi, đột nhiên lại hỏi Tống Thi Tâm: "Chuyên gia Tống, tôi có thể hỏi cô một vấn đề cá nhân hơi riêng tư được không?"

Tống Thi Tâm nghĩ thầm, nếu anh đã thấy riêng tư thì đừng hỏi, nhưng cô vẫn mỉm cười đáp lại: "Còn xem riêng tư đến mức nào, anh Mạnh cứ hỏi đi."

"Khi nào chuyên gia Tống định kết hôn?" Mạnh Hà Xuyên nhìn cô.

"Vấn đề này đúng là hơi riêng tư." Tống Thi Tâm liếc nhìn Mạnh Hà Xuyên, nếu không phải ánh mắt Mạnh Hà Xuyên nhìn cô rất bình thường, cô còn tưởng ngôi sao lớn này đang tán tỉnh mình, nhưng mà chính là bởi vì cô nhìn ra Mạnh Hà Xuyên không có ý đồ gì khác, cho nên càng khó nắm bắt mục đích của hắn, cô cười nói: "Sao vậy, anh Mạnh muốn tặng quà cho tôi? Tiếc quá, hiện tại thì tôi chưa có ý định kết hôn."

"Thế thì... đúng là tiếc thật," Mạnh Hà Xuyên cười nói, "Cảm ơn chuyên gia Tống, hẹn gặp lại."

Trợ lý đứng đợi Mạnh Hà Xuyên ở ngoài cửa. Mạnh Hà Xuyên bước ra, đóng cửa phòng lại, đưa đơn thuốc Tống Thi Tâm kê cho trợ lý, nhờ cậu ta đi mua thuốc. Khi Mạnh Hà Xuyên xoay người định đi ra xe đợi trợ lý, cửa phòng tư vấn bên cạnh két một tiếng, Mạnh Hà Xuyên quay đầu nhìn lại theo phản xạ.

Cửa phòng tư vấn bên cạnh mở ra, người kia xoay người cẩn thận đóng cửa lại, mỗi người bọn họ đứng trước một cánh cửa, nhìn nhau.

- -- Là Diệp Thầm.

Họ im lặng nhìn nhau, Mạnh Hà Xuyên đứng đó, trong khoảnh khắc, bàn tay đang cầm tay nắm cửa của Diệp Thầm không nhúc nhích, một lúc sau Mạnh Hà Xuyên mới nói: "Trùng hợp thật."

Giọng nói của hắn thoải mái bình tĩnh, giống như một cuộc gặp gỡ vô tình thông thường.


Diệp Thầm tỉnh táo lại, đóng chặt cửa, hỏi Mạnh Hà Xuyên: "Sao cậu lại tới đây? Thân thể khỏe mạnh chứ?"

"Ổn mà, chả qua hơi mất ngủ một chút, đến kiểm tra thôi, không có gì nghiêm trọng." Mạnh Hà Xuyên nhìn Diệp Thầm, không hỏi tại sao Diệp Thầm lại tới đây.

Mạnh Hà Xuyên biết Diệp Thầm thường xuyên gặp chuyên gia tâm lý, nhưng tới bây giờ Mạnh Hà Xuyên chưa từng hỏi tại sao. Chân Diệp Thầm có tật, liên tục dùng thuốc, thường xuyên tư vấn tâm lý, thời gian bọn họ bên nhau quá dài, cho dù Mạnh Hà Xuyên chưa bao giờ hỏi thăm những chuyện này, thậm chí còn tránh né, thế nhưng đã vô số lần Mạnh Hà Xuyên nhìn thấy những vết sẹo trên chân Diệp Thầm, nỗi đau đớn, tâm trạng sa sút đột ngột mùa thu đông dù có đã cố giấu đi, những lọ thuốc ghi đầy những từ mà Mạnh Hà Xuyên không hiểu, lời nhắc nhở cuộc hẹn đến bệnh viện hắn vô tình nhìn thấy, mặc dù Mạnh Hà Xuyên chưa bao giờ khám phá những bí mật này, nhưng tất cả chi tiết về Diệp Thầm vẫn âm thâm xâm nhập vào cuộc sống hàng ngày của Mạnh Hà Xuyên.

Hắn không cần hỏi cũng biết nguyên nhân tại sao Diệp Thầm lại tới đây.

Mạnh Hà Xuyên chưa nghĩ ra nên tiếp tục nói chuyện như nào với Diệp Thầm thì cửa phòng khám của Tống Thi Tâm đã mở ra, khuôn mặt cô hơi nôn nóng, tay cầm điện thoại di động. Cô thấy Mạnh Hà Xuyên đứng trên hành lang, bèn thở phào nhẹ nhõm: "May mà anh Mạnh vẫn ở đây," Cô giơ điện thoại lên, "Anh quên điện thoại..." Cô đưa điện thoại cho hắn, nhìn thấy Diệp Thầm: "Diệp Thầm, anh cũng ở đây à?"

"Hôm nay là buổi khám định kỳ của tôi." Diệp Thầm nói.

Mạnh Hà Xuyên nhận điện thoại, chân thành cảm ơn Tống Thi Tâm: "Cảm ơn chuyên gia Tống rất nhiều, nếu để ở chỗ khác, không chừng giờ này tôi đã lên hotsearch ngồi rồi."

Tống Thi Tâm cười: "Xem ra tôi vừa bỏ lỡ một cơ hội kiếm tiền nhỉ?" Khi bước ra, cô nhận thấy bầu không khí giữa Diệp Thầm và Mạnh Hà Xuyên hơi kỳ cục, liền hỏi: "Diệp Thầm quen anh Mạnh à?"

"Tôi không đến mức ông chủ mình mà cũng không nhận ra đâu." Mạnh Hà Xuyên nói.

"Ông chủ cũ." Diệp Thầm sửa lại.


Bây giờ Tống Thi Tâm mới nhớ ra chuyện ồn ào hủy hợp đồng của Mạnh Hà Xuyên cách đây không lâu, cô nhận ra mối quan hệ giữa hai người trước mặt có vẻ hơi nhạy cảm. Cô gượng gạo tự hỏi không biết mấy lời mình vừa nói có thích hợp hay không. Có lẽ Diệp Thầm cũng nhận ra lo lắng của Tống Thi Tâm, giả vờ thoải mái nói: "Chuyện Hà Xuyên chấm dứt hợp đồng với Mạn Thanh là đôi bên có lợi, đừng lo, bọn tôi không đánh nhau ở đây đâu."

Tống Thi Tâm nói: "Vậy không làm phiền hai người trò chuyện nữa, tôi đi làm việc đây."

"Thế... Đi cùng đi." Chờ Tống Thi Tâm bước vào phòng, Diệp Thầm nói.

Hai người cùng nhau bước vào thang máy, "Đi gara à?" Diệp Thầm hỏi.

"Ừ."

Mạnh Hà Xuyên nhìn Diệp Thầm nhấn nút tầng, trong thang máy khá yên tĩnh. Vì lý do riêng tư, thang máy của khoa tâm lý số 2 là thang chuyên dụng, không dừng ở các tầng giữa. Mạnh Hà Xuyên nhìn con số màu đỏ trên bảng điện tử dần dần nhỏ đi, không biết trong lòng đang muốn nó trôi nhanh hơn hay chậm hơn, hắn chuyển ánh mắt từ số tầng sang Diệp Thầm, đứng sau lưng Diệp Thầm, nhìn chằm chằm chân anh, hỏi: "Gần đây chân còn đau không?"

Có lẽ là bởi vì thang máy quá yên tĩnh, Diệp Thầm bị âm thanh đột ngột vang lên của Mạnh Hà Xuyên làm giật mình, anh hơi quay đầu lại, đường nét khuôn mặt mơ hồ, đáp: "Dạo này ấm lên, không còn đau nhiều nữa."

"Anh... còn uống thuốc không?" Cuối cùng Mạnh Hà Xuyên cũng hỏi tới vấn đề hắn chưa từng đụng đến.

Lưng Diệp Thầm cứng lại, Mạnh Hà Xuyên nhìn cổ anh hơi rũ xuống, nghe Diệp Thầm đáp mơ hồ: "Còn." Mạnh Hà Xuyên muốn tiếp tục nói gì đó, đột nhiên hắn muốn hỏi Diệp Thầm rất nhiều chuyện, những chuyện lúc bên nhau Mạnh Hà Xuyên chưa từng nghĩ tới, cũng không bao giờ nghĩ tới, hỏi tại sao chân anh lại bị thương, sao anh không ngừng uống thuốc và điều trị, hỏi tại sao anh lại để hắn rời Mạn Thanh dễ dàng tới vậy, hỏi anh có nhớ những đêm da thịt quấn quýt của họ hay không...

Thang máy kêu "Tinh" một tiếng, giọng nữ ngọt ngào vang lên: "Đã tới hầm B2". Cửa thang máy chậm rãi mở ra, vô số suy nghĩ ngắn ngủi trong đầu Mạnh Hà Xuyên dường như cũng chỉ là do nỗi hoảng hốt trong không gian chật hẹp. Hắn nhìn Diệp Thầm bình tĩnh nói lời tạm biệt với mình, nhìn Diệp Thầm chậm chạp quay người, giống như mọi người quen vô tình gặp rồi chia tay.

Trợ lý đã đi lấy thuốc về, đợi Mạnh Hà Xuyên trong gara một lúc rồi. Nếu Mạnh Hà Xuyên chưa đến, cậu ta cũng đang tính gọi điện thoại hỏi. Chờ Mạnh Hà Xuyên lên xe, cậu ta hỏi có phải Mạnh Hà Xuyên gặp chuyện gì không, sao lại xuống muộn như vậy.

"Tôi quên điện thoại ở phòng khám nên quay lại lấy."

"Vẫn phải cẩn thận chút. Trước kia một thành viên của CHS làm rơi điện thoại rồi có người nhặt được, tuồn ra mấy scandal, giờ còn chưa giải quyết xong."


Mạnh Hà Xuyên nhàn rỗi xoay điện thoại, thực ra nếu điện thoại của hắn bị mất, nguy hiểm lớn nhất có lẽ là người trong danh bạ sẽ nhận được những cuộc gọi quấy rối. Điện thoại của hắn rất sạch sẽ, không có gì đáng để bàn tán, tài khoản weibo thì luôn do trợ lý của quản lý. Tài khoản đăng nhập trên điện thoại chỉ giống như một acc clone dùng để cập nhật tin tức, trong thư viện còn không có lấy một tấm ảnh riêng tư.

Ngay cả tin nhắn trò chuyện riêng với Diệp Thầm cũng không có gì đặc biệt, nhạt nhẽo đến mức chỉ giống như quan hệ công việc thông thường.

Mối quan hệ giữa hắn và Diệp Thầm yếu ớt đến mức không có dấu vết bằng chứng nào.

Trước khi trợ lý khởi động xe, Mạnh Hà Xuyên đột nhiên nói: "Chờ chút."

"Mở cửa xe."

Trợ lý thấy bối rối nhưng vẫn mở cửa cho hắn.

Mạnh Hà Xuyên xuống xe, nói: "Cậu đi trước đi, tôi có chút việc."

"Anh Mạnh, lần trước anh tự tiện rời đi, chị Cừu không vui lắm.."

"Tôi biết điểm dừng," Mạnh Hà Xuyên nói, "Hôm nay tôi đến bệnh viện gặp chuyên gia tư vấn tâm lý, sẽ mất rất nhiều thời gian, đúng không?"

Mạnh Hà Xuyên nhanh sải bước về hướng Diệp Thầm vừa rời đi.

Xe Diệp Thầm đậu cách đó hơi xa, anh đi bộ một lúc mới tìm thấy, vừa vào xe thắt dây an toàn, đang định khởi động thì nghe thấy có người gõ cửa kính. Anh hạ cửa xuống, thấy Mạnh Hà Xuyên đang đeo kính râm và khẩu trang.

"Sếp Diệp, để tôi đãi anh một bữa." Mạnh Hà Xuyên nói: "Cảm ơn vì lần trước đã đưa tôi về nhà."

...