Liệu Pháp Khay Cát

Chương 43: C43: Chương 43




43.

"Sự việc cũng xảy được một thời gian rồi," thư ký nói, "Tin này khá chắc chắn, không ai nghe ngóng được Dư Mộng Tiêu đang như nào. Nghĩ lại cũng đúng, bảo sao trước đấy anh ta lại chấm dứt hợp tác với Hoằng Tân."

"Không chỉ Hoằng Tân, mà cả những người thân cận của anh ta cũng bị triệu tập điều tra. Kể cả người mới hợp tác với anh ta không lâu như họa sĩ trẻ Cố Trầm Hồng cũng bị gọi đến để hỗ trợ điều tra."

Trên đường đến đồn cảnh sát, thư ký báo cáo tình hình từ đầu đến giờ cho Diệp Thầm.

Cách đây không lâu trong thành phố có mấy quan chức quan trọng bị ngã ngựa, Diệp Thầm cũng đã nghe đồn, nhưng anh chưa từng nghĩ chuyện này lại liên đới đến chỗ mình. Hiện thanh tra đã tới Hoằng Tân thu giữ một số tài liệu, cũng yêu cầu người phụ trách công ty đến đồn cảnh sát để hợp tác điều tra.

"Thật ra em không cần đi cùng anh đâu, lỡ có người nhìn thấy em..." Diệp Thầm muốn thuyết phục hắn lần nữa. Anh thực sự không muốn Mạnh Hà Xuyên đi theo mình, vụ án này lớn như vậy, nhất định giới truyền thông sẽ chú ý, mặc dù anh chỉ đến đồn cảnh sát hợp tác điều tra, nhưng không thể đảm bảo rằng sẽ không bị chụp lại. Mặc dù Diệp Thầm cảm thấy Hoằng Tân sẽ không có vấn đề gì lớn, nhưng anh sợ chuyện này gây ra rắc rối không nhỏ, Mạnh Hà Xuyên đi cùng anh, nếu bị phóng viên chụp lại thì sẽ không tốt lắm.

Nhưng Mạnh Hà Xuyên cứ khăng khăng muốn đi đến đồn cảnh sát cùng anh.

"Em đưa anh đi." Mạnh Hà Xuyên nhìn Diệp Thầm mặc quần áo, đưa áo khoác cho Diệp Thầm, "Em chờ anh trong xe, không bị ai thấy đâu."

Diệp Thầm khoác áo vào, đành phải để Mạnh Hà Xuyên đi cùng.

Ở trên xe, Diệp Thận cũng nhanh chóng gọi điện tới, nói bộ phận pháp lý của tập đoàn sẽ sớm phân công luật sư.

Diệp Thầm cảm thấy không cần chuyện bé xé ra to như vậy: "Chắc là bởi vì chúng ta hợp tác mấy lần, cần phải điều tra theo quy trình. Anh không cần lo lắng quá, từ khi tiếp quản Hoằng Tân em cũng xem qua rồi, không có gì phạm pháp, chỉ có vài vấn đề mà công ty nào cũng có, tiền phạt thì chắc vẫn phải đóng, nhưng không phải vấn đề gì lớn, sẽ không liên đới tới tập đoàn đâu."

Diệp Thận ở đầu dây bên kia không biết nên tức hay nên cười, hắn nói: "Anh đưa luật sư tới không phải vì lo lắng cho công ty, mà là lo cho chú."

Diệp Thầm hơi ngơ ra, chỉ cầm điện thoại "ồ" một tiếng.

"Chú tự đi à?" Diệp Thận thắc mắc.

"Mạnh Hà Xuyên chở em đi."


Giọng Diệp Thận nghe không ra đang vui hay không: "Coi như có lòng, chưa bị dọa cho chạy."

Từ đáy lòng Diệp Thầm vẫn không cảm thấy chuyện này nghiêm trọng mấy. Từ lúc tiếp quản Hoằng Tân Diệp Thầm đã cẩn thận xem xét, về cơ bản không có vấn đề gì. Bọn họ hợp tác với Dư Mộng Tiêu mấy lần, dòng tiền đều rất sạch sẽ, không có chỗ nào khả nghi, Hoằng Tân cũng rất nghiêm ngặt trên phương diện quản trị rủi ro. Nhưng dù sao bọn họ cũng đã hợp tác với Dư Mộng Tiêu mấy lần, phải trải qua quá trình điều tra là điều khó tránh khỏi.

Mạnh Hà Xuyên vẫn đang lái xe, hắn nhìn Diệp Thầm gọi mấy cuộc điện thoại, lại trả lời mấy cuộc điện thoại, vẫn im lặng lái xe không quấy rầy Diệp Thầm. Khi Diệp Thầm gọi xong, xe đã chạy tới đồn cảnh sát.

Trước khi xuống xe Mạnh Hà Xuyên bắt lấy tay anh, hắn không hiểu chuyện ngày hôm nay là gì, cũng không biết bên trong đúng sai phức tạp, chỉ biết Diệp Thầm có liên quan đến chuyện này. Trên mặt hắn không có biểu cảm gì, nhưng lại nắm tay Diệp Thầm rất chặt.

Diệp Thầm an ủi hắn: "Yên tâm, chỉ là hợp tác điều tra thôi."

Một lúc lâu sau Mạnh Hà Xuyên mới buông tay anh ra, nói: "Em sẽ đợi anh."

Bên ngoài đồn cảnh sát có rất nhiều phóng viên, có người nhận ra Diệp Thầm, muốn tiến lên phỏng vấn, may mà cảnh sát ở cửa bước đến rồi đưa Diệp Thầm vào trong, nhờ vậy mới tránh được sự tấn công của giới truyền thông.

Mạnh Hà Xuyên không ngừng nhìn về phía cửa đồn cảnh sát, mỗi lần có người đi ra, hắn đều hy vọng đó là Diệp Thầm, nhưng lại luôn thất vọng. Không lâu sau, hắn nhìn thấy một bóng người quen thuộc đi về phía cửa đồn cảnh sát.

Là Quản Đồng.

Quản Đồng?

Tới giờ Mạnh Hà Xuyên mới nhớ ra cái tên trước đây Diệp Thầm từng nhắc đến với mình, thậm chí vừa mới nhắc đến trong điện thoại --- Cố Trầm Hồng, cuối cũng hắn cũng nhớ ra tại sao cái tên này quen đến vậy. Hắn vội lấy điện thoại di động ra gọi cho Quản Đồng, nhìn Quản Đồng dừng lại nghe điện thoại, Mạnh Hà Xuyên nói: "Tôi đang ở cửa đồn cảnh sát."

Hắn thấy Quản Đồng nhìn xung quanh, bấm còi, Quản Đồng nghe thấy âm thanh, hơi nghi ngờ đi về phía Mạnh Hà Xuyên, bước tới gõ cửa sổ xe. Mạnh Hà Xuyên mở hé cửa, nói: "Anh lên xe đi."

Tuy hơi khó hiểu nhưng Quản Đồng vẫn lên xe, hỏi: "Cậu đến đây làm gì?"

"Tôi đợi Diệp Thầm."

Quản Đồng ngây ra, rồi mới nhớ Diệp Thầm là người phụ trách hiện tại của Hoằng Tân, ngay cả Cố Trầm Hồng còn phải tới hỗ trợ điều tra, huống chi là Hoằng Tân và Diệp Thầm.


Cuối cùng thì hai người cũng... ở bên nhau," Quản Đồng mỉm cười, "Khó trách lần trước nhìn thấy sếp Diệp ở triển lãm tranh, tôi cảm thấy anh ấy đã thay đổi rất nhiều."

"Thế anh đến đây làm gì?" Trong đầu Mạnh Hà Xuyên dường như đã có câu trả lời, nhưng hắn vẫn hỏi.

"Tới đón Cố Trầm Hồng." Quản Đồng nói.

"Anh có biết chuyện gì đang xảy ra không? Dư Mộng Tiêu kia là ai?"

"Thật ra tôi cũng không rõ lắm," Quản Đồng nói, "Dư Mộng Tiêu là một giám tuyển độc lập rất có tiếng trong ngành, nghe nói cách đây không lâu anh ta đã ngừng nhận việc, thậm chí còn giải tán team của mình, không ngờ lại có liên quan đến chuyện rửa tiền, nghe nói là chuyện lớn, liên lụy đến rất nhiều người... e rằng còn tệ hơn cả vụ Cố Giang mấy năm trước.". Đam Mỹ Hay

Khi nhắc lại Cố Giang, Quản Đồng không còn cảm xúc gì nữa, bình tĩnh như một người qua đường không liên quan.

Mạnh Hà Xuyên không biết được những chuyện này nghiêm trọng đến mức nào, hắn im lặng cầm vô lăng, Quản Đồng cũng an ủi hắn: "Cậu đừng quan tâm quá hóa loạn, cho dù sếp Diệp thật sự có chuyện gì, anh trai anh ấy có để yên không, mà có khi còn không có chuyện gì."

Đây là chuyện Mạnh Hà Xuyên không thể tham dự, ngoài việc ngồi trong xe chờ đợi trong vô ích, hắn chẳng thể làm được gì.

Nghĩ đến chuyện chưa chắc Quản Đồng biết rõ chuyện bên trong, Mạnh Hà Xuyên chỉ đành cười gượng, theo phép lịch sự hỏi thăm Cố Trầm Hồng. Hắn mới chỉ gặp Cố Trầm Hồng một lần, nếu không có chuyện này, có khi Mạnh Hà Xuyên còn không nhớ nổi người đó, hắn hỏi: "Thế Cố Trầm Hồng có ổn không?"

"Ổn, chỉ là hợp tác điều tra thôi. Thực ra những chuyện đó đối với Cố Trầm Hồng là chuyện nhỏ thôi," Quan Đồng nói, "Rắc rối duy nhất là Cố Trầm Hồng do Dư Mộng Tiêu nâng đỡ."

Đối diện với vẻ mặt thắc mắc của Mạnh Hà Xuyên, Quản Đồng thở dài: "Điều này có nghĩa là danh tiếng và sự khen ngợi hiện tại của cậu ấy đều sẽ bị nghi ngờ. Những bức tranh của cậu ấy có giá trị thật không? Hay chỉ là do Dư Mộng Tiêu vẽ ra? Lúc truyền thông đưa tin về Dư Mộng Tiêu, không biết cậu ta đi tới đâu mà uống rất nhiều rượu, nửa đêm nửa hôm gọi điện thoại cho tôi..." Quản Đồng còn chưa nói hết câu, đã nhìn thấy một thanh niên từ đi ra từ cửa trước, y không nói tiếp nữa, tạm biệt Mạnh Hà Xuyên, "Cố Trầm Hồng ra rồi, tôi đi trước đây."

Quản Đồng xuống xe đi về phía Cố Trầm Hồng, Mạnh Hà Xuyên chỉ nhìn thấy bọn họ nói vài câu rồi cùng nhau rời đi.

Mạnh Hà Xuyên còn chưa đợi được Diệp Thầm, đã nhận được một cuộc điện thoại ngoài ý muốn.


Là số lạ, điện thoại kêu một lúc lâu mà vẫn không có dấu hiệu dừng, Mạnh Hà Xuyên bắt máy: "A lô?"

Đầu bên kia điện thoại vang lên một giọng nói: "Mạnh Hà Xuyên?"

"Xin hỏi ai đấy ạ?" Mạnh Hà Xuyên hỏi.

"Tôi là Diệp Thận."

Mạnh Hà Xuyên chưa gặp Diệp Thận được mấy lần, dương nhiên không nhận ra giọng hắn. Sau khi Diệp Thận báo tên, hắn đợi Diệp Thận tiếp tục nói.

Thì ra để hợp tác điều tra, điện thoại di động của Diệp Thầm đã bị lấy đi, Diệp Thận đành phải gọi vào số Mạnh Hà Xuyên.

"Cậu vẫn ở cửa đồn cảnh sát sao?" Diệp Thận hỏi.

"Còn."

"Cậu có biết lần này A Thầm xảy ra chuyện gì không?"

"Tôi biết." Mạnh Hà Xuyên không quá tự tin.

"Nếu A Thầm xảy ra chuyện thật, cậu sẽ làm gì?" Diệp Thận hỏi hắn.

"Anh trù ẻo em trai mình thế à?" Mạnh Hà Xuyên rất không vui nói, bình thường hắn sẽ không bao giờ dùng loại giọng điệu này nói chuyện với Diệp Thận, hắn hỏi ngược Diệp Thận: "Anh có ý gì?"

Diệp Thận cười khẩy: "Cậu quên từ đầu cậu vì gì mà tiếp cận A Thầm rồi sao? Nếu lần này A Thầm bị dính vào, cậu còn ngoan ngoãn ở bên cạnh em ấy không? A Thầm nói với tôi, em ấy chắc phải ở trong đó hơi lâu, bảo cậu đi về trước."

Mạnh Hà Xuyên nói: "Tôi sẽ đợi anh ấy, kể cả là bao lâu."

Từ trước đến nay Diệp Thận chưa từng tin vào nhân phẩm Mạnh Hà Xuyên, cho dù Mạnh Hà Xuyên trả lời như vậy, hắn cũng từ chối cho ý kiến, chỉ nói: "Chỉ cần tôi còn ở đây, trừ phi A Thầm không thích cậu nữa, cậu đừng mơ rời đi được như ngày trước."

Mạnh Hà Xuyên cười: "Thế thì làm phiền ngài Diệp."

Lúc Diệp Thầm xuất hiện ở cửa đồn cảnh sát thì trời đã tối.


Diệp Thầm nói tạm biệt với luật sư, sau đó lên xe nói với Mạnh Hà Xuyên: "Chờ lâu lắm rồi nhỉ, em đợi cả ngày sao? Ăn cơm chưa?"

Mạnh Hà Xuyên không muốn rời đi, nhờ người mang đồ ăn tới lại càng sợ gây chú ý. Mạnh Hà Xuyên nói: "Có uống chút nước, trong xe có trái cây." Trái cây là hồi sáng lúc họ ra ngoài mang tạm theo, còn chưa đến múc Mạnh Hà Xuyên không chịu nổi, hồi xưa lúc giảm cân còn khó khăn hơn.

Diệp Thầm nói: "Khi nãy anh trai anh gọi, anh sắp bị thu điện thoại nên bảo anh ấy nếu có chuyện khẩn cấp thì liên lạc với em trước. Anh ấy có gọi cho em không? Anh kêu anh ấy bảo em về trước rồi mà, sao còn đợi đến giờ?"

"Có gọi." Mạnh Hà Xuyên nhìn Diệp Thầm, đèn trong buồng xe không sáng lắm, Diệp Thầm không rõ hắn đang có biểu cảm gì, anh nghe thấy Mạnh Hà Xuyên nói: "Em nói em chờ anh mà."

Hắn vươn tay về phía Diệp Thầm, nắm lấy bàn tay anh.

"Anh ta hỏi, nếu anh xảy ra chuyện, liệu em có ở lại không."

Khởi đầu của họ không liên quan đến tình yêu, rung động, tin tưởng hay bất kỳ cảm xúc tích cực và đẹp đẽ nào, ngay cả bản thân Mạnh Hà Xuyên cũng biết rất rõ rằng Diệp Thận hay bất kỳ ai khác sẽ không dùng đôi mắt bình thường để nhìn nhận mối quan hệ của họ.

"Anh ta không tin em, nhưng em không cần anh ta tin." Mạnh Hà Xuyên nói: "Diệp Thầm, anh có tin em không?"

Diệp Thầm nhìn chiếc vòng trên cổ tay hắn, nhẫn bạc trong đó tỏa ra những tia sáng nhỏ trong buồng xe mờ ảo, giống như vì sao trong đêm tối, khiến người ta khao khát chìm sâu.

"Anh tin em." Diệp Thầm nói.

Mạnh Hà Xuyên nắm chặt tay anh.

Diệp Thầm giải thích ngắn gọn cho Mạnh Hà Xuyên ngọn nguồn, cũng nói: "Dù không có chuyện lớn, nhưng cũng bị lộ ra vài vấn đề, Hoằng Tân phải đóng phạt," anh cười nói, "Anh không có tiền thật thì làm sao giờ?"

"Không sao, giờ em có tiền rồi." Hắn nắm tay Diệp Thầm, ngón tay đan vào nhau, như chàng thiếu niên thề thốt với người thương: "Em nuôi anh."

Diệp Thầm nghiêng người về phía Mạnh Hà Xuyên, hôn lên môi hắn.

Mạnh Hà Xuyên làm nụ hôn thêm sâu hơn.

Đang hôn nhau, bụng Mạnh Hà Xuyên tự dưng kêu lên rất không đúng lúc, dạ dày của hắn cuối cùng cũng phản đối sự thờ ơ của Mạnh Hà Xuyên. Diệp Thầm nghe thấy thì phì cười, tiếng cười nghẹn lại trong cổ họng. Mạnh Hà Xuyên thẹn quá hóa giận hôn sâu hơn, Diệp Thầm nhịn cười run rẩy, cuối cùng Diệp Thầm không thể thở nổi, ngã người ra sau cười sặc: "Mình đi ăn cơm đã."

...