Linh Chu

Chương 662: Chia ra ba đường (2)




Bên trong Thần Đô mặc dù có "Cấm đấu lệnh", nhưng chuyện giết người cướp của, đánh nhau ẫn luôn xảy ra, những anh kiệt một đời tuổi trẻ có bối cảnh căn bản cũng không để những Thần Đô Thần Võ Quân kia vào mắt.

Cao thủ cấp bậc Thiên Mệnh giao thủ, lực phá hoại thật lớn, rất dễ dàng liền hủy diệt cả một mảnh địa vực, cho nên kiến trúc cổ trong Thần Đô bình thường đều khắc lục trận pháp phòng ngự, coi như là cường giả cấp bậc Thiên Mệnh giao thủ, lực phá hoại cũng chỉ có hạn.

Bằng không thì hai gã tu sĩ cảnh giới Thiên Mệnh tự bạo cũng không chỉ là phá hủy một phố cổ như vậy rồi.

- Lúc này manh mối toàn bộ đã đoạn, nếu để bọn hắn đưa Tướng Dạ Tiêu Tương vào đến Bắc Minh phiệt, vậy thì không ai có thể cứu nàng ra được.

Ngọa Long Sinh ngón tay nhẹ nhàng day trán, tựa hồ đang rất buồn rầu.

Phong Phi Vân có chút kinh ngạc nói:

- Tối nay chúng ta chẳng lẽ không phải muốn thương thảo chuyện kết minh sao?

- Chuyện kết minh chỉ có thể tạm hoãn rồi, Dạ tiên tử đối với ta có ân, ta tuyệt đối không thể để cho nàng rơi vào trong tay Bắc Minh phiệt, trở thành đồ chơi của Bắc Minh lão tặc được.

Ngọa Long Sinh nói.

Trong lòng Phong Phi Vân càng thêm kinh ngạc, một nam tử âm tàn như vậy, vậy mà cũng sinh động như thế, ít nhất không phải loại vong ân phụ nghĩa.

Vạn Hương Sầm nhíu mày nói:

- Nhưng bây giờ bốn người kia đều đã bị chết, chúng ta căn bản không biết bọn hắn tử cửa thành nào đưa người vào Thần Đô cả.

Ngọa Long Sinh nói:

- Dạ Tiêu Tương chính là Đại gia nổi danh nhất Thần Đô, rất nhiều nhân vật cấp bậc Thiên Hầu đều là nhạc mê của nàng, cho dù có người ngấp nghé nàng, muốn đoạt nàng tới tay, cũng căn bản không ai dám ngang nhiên ra tay với nàng cả.

Phong Phi Vân nói:

- Mà nhân vật cự kình và nửa bước cự kình khí tức trên thân thật sự quá khổng lồ, hơn nữa phần lớn đều bị người các thế lực lớn giám thị lẫn nhau, một khi loại nhân vật cấp bậc này ra tay, tất nhiên sẽ khiến cho rất nhiều người chú ý, cho nên điều động nhân vật đứng đầu một đời tuổi trẻ ra tay, là biện pháp tốt nhất. Một khi chuyện bị bại lộ, còn có thể nói là một đời tuổi trẻ tranh phong, có thể chối bay chối biến mọi chuyện.

Ba người hiện giờ có thể nói là châu chấu đứng trên cùng một đường thẳng, dù sao Phong gia kết minh với Binh Tiển thi động, nếu Ngọa Long Sinh đã phải cứu Dạ Tiêu Tương, mà Phong Phi Vân lại khoanh tay đứng nhìn vậy thì còn kết minh cái lông gì nữa?

Sau một lúc lâu, Phong Phi Vân chợt nói:

- Sau khi Bắc Minh Khuyết chết, Bắc Minh Tĩnh và Hồ Ảnh vốn có thể tách ra đào tẩu, như vậy cơ hội sống sót của bọn hắn càng lớn. Nhưng bọn hắn lại không tách ra trốn, mà đồng thời chạy thục mạng về hướng đông.

- Đúng! Mọi người luôn có lối tư duy theo quán tính, rất hiển nhiên mục đích đêm nay của bọn hắn chính là ở phía đông, cho nên mặc dù là khi trốn chết trong tiềm thức cũng nhắm về hướng đông mà chạy.

Vạn Hương Sầm nói.

Ngọa Long Sinh nhẹ gật đầu, nói:

- Rất có thể là như thế. Phải đuổi đến trước khi bọn hắn vào cửa thành đông, chặn bọn hắn lại.

Tuy rằng bọn họ cũng đều biết khả năng không lớn, nhưng hiện giờ đây là biện pháp duy nhất có thể nghĩ ra được, nhất định phải nếm thử.

Ngọa Long Sinh hai tay nắm chặt, ngón tay nhẹ nhàng sờ lên mắt mù bên trái của mình, hào quang trong mắt phải càng thêm kiên định, nếu không có một khúc tiêu âm của Dạ tiên tử, Ngọa Long Sinh hắn sợ trằng đã chết vào năm năm trước rồi.

Năm năm trước, Ngọa Long Sinh đến Thần Đô, khiêu chiến Bắc Minh Phá Thiên, một trong bát đại thiên tài cấp bậc sử thi lúc đó, nhưng lại thảm bại trong tay Bắc Minh Phá Thiên, còn mù mất một con mắt. Lúc ấy Bắc Minh Phá Thiên vốn muốn giết chết hắn, dù sao Ngọa Long Sinh thiên phú cực cao, chính là một uy hiếp, chỉ có giết chết hắn, mới có thể vĩnh viễn trừ hậu hoạn.

Dạ Tiêu Tương thiện lương dịu dàng lúc ấy vừa vặn đi ngang qua, sinh lòng thương cảm cho nên liền thay hắn đang nằm trong vũng máu cầu tình, cũng vì Bắc Minh Phá Thiên độc thổi một khúc tiêu, Bắc Minh Phá Thiên mới đáp ứng thả cho Ngọa Long Sinh một con đường sống.

Phần ân tình này Ngọa Long Sinh một mực khắc trong tâm khảm, kính làm nữ thần, cho nên đối với mọi chuyện về Dạ Tiêu Tương luôn hết sức quan tâm, khi biết được Bắc Minh phiệt có người muốn ra tay với nàng, tự nhiên là nghĩa bất dung từ chạy đến cứu nàng.

- Từ Bỉ Khâu Am đi đường bộ quay về Thần Đô thì chỉ có ba con đường:

Đầu thứ nhất là, từ Thiên Nhai nô lệ tràng mượn đường.

Đầu thứ hai là, Đông Lâm đại hạp cốc.

Đầu thứ ba là cổ đạo ở Kỳ Lạc Dị Thú sơn mạch.

- Vạn tiểu thư, thỉnh ngươi đi Thiên Nhai nô lệ tràng một chuyến, chỗ đó gần đây, cũng an toàn nhất.

- Phong huynh, tốc độ của ngươi nhanh nhất, ngươi hãy tiến đến Kỳ Lạc Dị Thú sơn mạch, chỗ đó tuy rằng là đường nguy hiểm nhất, nhưng người Bắc Minh phiệt cũng không phải là không có khả năng đi qua chỗ đó, xin nhờ rồi!

- Ta cảm thấy người Bắc Minh phiệt rất có khả năng sẽ từ Đông Lâm đại hạp cốc quay về Thần Đồ, nơi này sẽ do ta phụ trách. Xuất phát!

Ba người đều là cường giả số một trong một đời tuổi trẻ, phân thành ba phương hướng, đi ra khỏi Thần Đô.

Tại kỳ vị, mưu kỳ sự.

Tuy rằng Phong Phi Vân cũng không muốn làm Phong gia Thiếu chủ, càng không muốn làm việc cho Phong Mặc, nhưng dù sao còn có nhiều thân nhân như vậy ở Phong gia, có một số việc không thể không làm.

Kết minh với Binh Tiển thi động, vậy thì phải làm tốt việc này.

Kỳ Lạc Dị Thú sơn mạch ở vào ngoài ngàn dặm ở bên ngoài phía đông Thần Đô, chỗ này địa lý hẹp dài, địa vực mấy ngàn dặm, giống như mãng hoang phiền lâm, có rất nhiều thâm cốc và độc chiểu đều phân bố ở chỗ này, cũng chính bởi vì nơi này hoàn cảnh ác liệt nên có rất nhiều dị thú tu tập, trong đó có dị thú cường đại có thể chống lại nửa bước cự kình.

Thậm chí có linh thú chiến lực có thể so với cự kình qua lại!

Người Bắc Minh phiệt ở Bỉ Khâu Am cướp lấy Dạ Tiêu Tương, tự nhiên không có khả năng tiếp tục từ nam biên về Thần Đô, nếu quấn một vòng từ phía đông quay về, vậy thì tổng cộng có ba con đường, trong đó đường vòng xa nhất, cũng là hiểm yếu nhất chính là đi qua Kỳ Lạc Dị Thú sơn mạch.

Lúc Phong Phi Vân đuổi tới Kỳ Lạc Dị Thú sơn mạch thì đã là sáng sớm ngày hôm sau..

Không sơn thanh hinh, yên tĩnh đến tựa như một xử nữ trong phòng tân hôn vậy.

Phong Phi Vân đứng trên đỉnh một ngọn núi, gió lạnh lăng lệ ác liệt, dưới chân chính là từng lớp tuyết trắng, có kền kền dài mấy chục thước ngang trời bay qua, phát ra tiếng kêu chói tai, nhưng lại không dám đến gần thiếu niên đứng trên đỉnh núi kia, hắn giống như một thanh kiếm cắm ở trên đỉnh núi.

Trong mắt Phong Phi Vân bắn ra hai đạo hỏa mang, từng cọng cây ngọn cỏ trong vòng ngàn dặm đều nằm trong mắt hắn, thấy được rất nhiều chủng loại dị thú chiếm giữ trong sơn mạch, trong đó còn có mấy con khí tức thập phần cường đại, có tường vân lơ lửng trên không chúng, vừa nhìn đã biết là dị thu thời gian tu luyện đạt tới gần ngàn năm.