Linh Dị Âm Dương

Chương 44: 44: Chợ Quỷ





Quận Kinh Lăng vẫn còn một số địa điểm chưa được thanh lọc xong.

Sau khi xong việc ở nhà họ Trương, Cố Cửu và Thiệu Dật dành mấy ngày để nghỉ ngơi hồi sức.

Rời khỏi trấn nhỏ, bọn họ tiếp tục lên đường, đi dọc theo hướng đã sắp xếp trước đó để thanh lọc âm khí và oán khí.
Lúc làm việc này, họ gặp được rất nhiều quỷ quái lang thang, nếu quỷ có nhu cầu thì họ sẽ lập đàn, mời âm sai đến đưa chúng về âm phủ, còn nếu bọn chúng không muốn đầu thai thì họ cũng không ép.
Tối hôm nay, hai người hỏi thăm được từ một con quỷ cao tuổi đã qua đời mấy trăm năm rằng đêm mai sẽ có chợ quỷ xuất hiện.
Chợ quỷ hay còn gọi là chợ đen theo cách nói của người sống, là nơi người ta tìm tới để giao dịch những thứ không thể công khai mua bán, còn đối với âm phủ thì chợ quỷ là chợ quỷ theo đúng nghĩa đen, là nơi quỷ mở sạp bán hàng, dĩ nhiên kẻ mua người bán đều là quỷ cả.
Loại chợ quỷ này có khi là do một nhóm quỷ tự phát, có khi là do Thành Hoàng hoặc địa phủ đứng ra tổ chức, quy mô lớn nhỏ tùy theo cấp bậc của ban tổ chức.

Chợ quỷ mà quỷ cao tuổi nhắc tới là do Thành Hoàng tổ chức, được xếp vào hoạt động của nhà nước, quy mô rất khá.
Chợ của quỷ là nơi quỷ quái tụ tập, người sống không thể vào.

Nếu là chợ quỷ do nhà nước tổ chức chứ không phải chợ tự phát thì người dương khí yếu chẳng may đi lạc vào cũng không mất mạng, cùng lắm là bị dọa hết hồn, hoặc dính âm khí nên bệnh một trận rồi thôi.

Cố Cửu lớn bằng này nhưng chỉ từng theo Thiệu Dật đi chợ quỷ hai lần, mà cả hai lần đều là chợ trời tự phát quy mô nhỏ, bán những vật linh tinh như đồ bồi táng hoặc dăm ba thứ đồ cúng mà quỷ được người nhà đốt cho.

Nếu may mắn gặp được quỷ lớn tuổi sống mấy trăm năm thì có khi cũng mua được đồ tốt.

Đối với người trong huyền môn, những món đồ này rất có giá trị, đều có thể luyện chế thành pháp khí, ví dụ như vật liệu để luyện thành Thất Tinh Hoàn mà Cố Cửu đang đeo hay pháp khí khống chế khí Kim Canh trên người Thiệu Dật đều do Phương Bắc Minh tìm được ở chợ quỷ.

Vì vậy, đã gặp được chợ quỷ thì không lý nào lại không đi.
Lần này đi bày quán, hai người bàn nhau đem theo những thứ quỷ thích ăn để bán, nhang đèn tiền giấy đều phải có.

Họ còn mua thêm giấy vàng mã, người hầu, quần áo giày dép, thậm chí là cả xe ngựa nữa, tóm lại là càn quét một vòng trong tiệm bán đồ cúng, mỗi thứ mua một chút.

Mua về rồi, Cố Cửu và Thiệu Dật đốt hết mớ đồ đó như đốt đồ cúng vậy, sau khi đốt xong thì những đồ vật đó đều trở nên giống đồ thật ở dương gian như đúc, chỉ khác là người sống thì không dùng được thôi.

Chẳng mấy chốc mà trời sụp tối, Cố Cửu nhét hết đống đồ lỉnh kỉnh vào hai chiếc xe ngựa bằng vàng mã vừa mua rồi đánh thức nhóm người giấy dậy, bảo chúng nó đánh xe chở đồ và mười mấy người hầu đi trước, còn hai người một mèo thì ngồi xe lừa cũng mới mua theo sau.
Mấy nhóc người giấy được ngủ một giấc ngon lành mấy ngày liền, vừa tỉnh dậy đã ríu rít ê ê a a, cả đám xúm lại giành nhau sợi dây cương điều khiển xe ngựa, không ai nhường ai, xoắn thành một cục.

Kết quả của cuộc tranh chấp là xe ngựa thay vì chạy thẳng thì lại chạy thành một đường uốn éo quyến rũ.

Địa điểm tổ chức họp chợ là một khu đất hoang hiếm người lai vãng.

Gần đến giờ mở cửa, Cố Cửu lờ mờ nhìn thấy ánh đèn thấp thoáng phía sau màn sương mù dày đặc.

Cậu dừng xe lại, buộc lừa vào gốc cây ven đường rồi cùng Thiệu Dật đi bộ vào.

Mấy bé người giấy tò mò nhìn vào con phố náo nhiệt như biến ra từ thinh không trước mặt, thả chậm tốc độ của xe ngựa lại.
Ngay trước cổng chợ có hai lực sĩ của miếu Thành Hoàng trông giữ, Cố Cửu khuếch tán âm khí trên người ra, phủ lên cả Thiệu Dật và Tiểu Đệ, che chắn dương khí và sinh khí trên người cả hai.

Đoàn người hiên ngang đi qua cổng ngay trước mặt hai gã lực sĩ mà không hề hấn gì.

Bọn họ không hề phát hiện ra điều gì bất thường, chỉ liếc qua mấy nhóc người giấy một cái rồi thôi, bọn họ cho rằng đây là cậu ấm nhà giàu nào đó dẫn theo người hầu ra ngoài chơi, dù đám người hầu này hơi tí hon.
Muốn bày sạp ở chợ quỷ thì cũng phải nộp phí giữ mặt bằng.

Cố Cửu cầm theo mấy tờ tiền âm phủ đi đặt một vị trí khá bắt mắt.

Khu chợ quỷ này thật ra là một con phố rất dài chia làm hai khu, một khu chuyên bán đồ dùng, một khu chuyên bán đồ ăn.

Chỗ bày hàng Cố Cửu chọn vừa hay nằm ngay giao điểm của hai khu phố này, ngay chỗ náo nhiệt sầm uất nhất.
Mấy chuyện buôn bán này đã không còn xa lạ gì với hai sư huynh đệ.

Hai người nhanh tay bày hàng, sắp xếp hàng cho bắt mắt, sau đó dặn dò nhóm người giấy ở lại trông quầy và bán đồ rồi bế Tiểu Đệ đi dạo chợ.
“Ê a!” Mấy đứa nhóc thấy hai người chuẩn bị đi mất thì nhao nhao kêu lên đòi đi cùng.
Cố Cửu quay đầu lại vẫy vẫy tay bảo: “Mấy đứa ngoan ngoãn đợi một lúc, lát nữa thúc thúc quay lại đổi ca cho mấy đứa đi chơi.”
Lúc này trời vẫn chưa tối lắm nhưng trên phố đã đầy quỷ hồn đi tới đi lui, món ngon vật lạ thơm nức mũi bày bán khắp nơi.

Đi ngang qua mấy quầy đồ ăn, đừng nói là Tiểu Đệ, ngay cả Cố Cửu cũng không nhịn được quay lại nhìn một tí.

Nhưng mà ai cũng biết đây là đồ ăn của quỷ, ngay cả người giấy ăn vào cũng sẽ bị bệnh hoặc bị giảm tuổi thọ chứ đừng nói đến con người, là đồ tuyệt đối không được ăn.
Trên phố, có những con quỷ vừa nhìn là biết ngay kẻ giàu sang phú quý, ăn mặc hoa lệ, cũng có những kẻ mặc cùng một kiểu đồ phổ thông, nhìn là biết ngay kẻ phải chật vật mưu sinh.

Có quỷ nhìn từ trên xuống dưới đều là ánh vàng công đức chiếu sáng lập lòe, có quỷ đầy ắp sát khí, nhưng hai trường hợp này cũng hiếm, thường thì chỉ thấy được quỷ mang âm khí thuần túy mà thôi.
Số lượng quỷ quá nhiều, chắc chắn không tránh khỏi những vụ gây hấn xích mích tranh giành địa bàn, nhưng phiên chợ lần này do miếu Thành Hoàng chủ trì nên không ai dám sinh sự, lỡ đụng phải kẻ có ân oán với mình thì cũng chỉ trừng trộ hăm dọa lẫn nhau mà thôi, sau đó thì hầm hừ lướt qua.

Cố Cửu và Thiệu Dật đến trước một quầy hàng, trên người con quỷ chủ sạp có một ít sát khí, sắc mặt hắn xanh trắng tái nhợt như bao con quỷ khác nhưng trang phục trên người thì trông rất khác biệt.

Hắn mặc kiểu đồ của người sống ở triều đại trước, con quỷ này hẳn chết đã lâu, không dưới trăm năm.
Vị quỷ đến từ tiền triều này đang gân cổ lên chào hàng: “Mại dô mại dô, xem thỏa thích, chọn thoải mái đê.

Đồ tốt vừa từ trong mộ mang ra, âm khí đầy đủ, làm đồ trang trí cũng được, làm phụ kiện hay trang sức cũng xong, đều là hàng tuyển để dưỡng thân.

Mỗi món chỉ từ 998 đồng tiền giấy.

998 đồng mà thôi, người mua lầm chứ người bán không bao giờ lầm, giả một đền mười không lăn tăn!”
Quỷ tiền triều vừa hét xong một hơi đã thấy hai con “quỷ” trẻ tuổi đứng ngó nghiêng trước sạp, con quỷ nhỏ tuổi hơn trên người đầy âm khí, trong âm khí thấp thoáng vài tia sát khí, còn ôm theo một con thú cưng.

Quỷ tiền triều nhìn thoáng qua đã đánh giá đây là người có tiền rồi, hắn mừng húm đon đả mời mọc: “Hai vị công tử muốn mua gì? Hai vị xem, đây đều là đồ tốt vừa được mang ra từ mộ cổ lâu năm đấy.”
Mắt nhìn của Cố Cửu chưa tinh bằng Thiệu Dật, hai người cùng ngồi xuống xem.

Thiệu Dật xem hết một vòng các món hàng được bày bán, khẽ lắc đầu: “Hơi non.”
Vật bồi táng trong mộ đều nhiễm âm khí, người sống mà lấy dùng sẽ dễ gặp phải xui rủi.

Hai người họ mua những vật này là để chế thành pháp khí, dùng để khắc chế huyệŧ nên sẽ không sợ bị vận rủi đeo bám.

Đã là đồ cổ thì phải xem xét năm tuổi, vật liệu nào càng hoàn chỉnh và có năm tuổi càng cao thì càng có giá trị.

Tất cả những món bày ở sạp này đều chưa tới trăm năm tuổi, chế ra pháp khí sẽ hơi kém.
Quỷ tiền triều thấy bọn họ dợm bước đi thì vội vã ngăn lại: “Hai vị công tử đừng gấp, sạp hàng này nhỏ quá nên chỉ bày được mấy món thế này thôi, tôi vẫn còn đồ tốt đây.

Hai vị đợi một lát tôi lấy thứ khác cho hai vị xem xem có ưng bụng không.”
Nói rồi, con quỷ này bèn thò tay túm một cái túi đen to tổ bố ở phía sau ra, thoăn thoắt bày một vài đồ vật khác lên sạp.
Thiệu Dật nhíu mày, cầm một con dấu từ trong mớ đồ đó lên xem.

Hắn cảm nhận rõ ràng sát khí từ con dấu tỏa ra.


Hắn khẽ nói với Cố Cửu: “Đây là Thanh Huyền Ấn bị phong ấn.”
Cố Cửu nghe vậy bèn mở to mắt nhìn lại Thiệu Dật.

Thanh Huyền Ấn có tác dụng trấn trạch, đuổi sát, trảm tà, uy lực rất lớn.

Đồ tốt á!
Quỷ tiền triều không nghe được lời của Cố Cửu, hắn thấy Thiệu Dật nhìn chằm chằm vào con dấu, đắc ý nói: “Con dấu ngài đang cầm là đồ truyền lại từ tổ tiên nhà tôi, đã sắp được một nghìn năm tuổi rồi đấy.

Ngài xem, sát khí trên đó nặng như vậy, quỷ kém bản lĩnh không dám lại gần đâu, có thể khiến quỷ hồn phi phách tán như chơi.

Chỉ cần mang theo nó thì sau này có thể tung hoành ngang dọc, không lo bị quỷ khác dòm ngó, là vật phòng thân chất lượng cao luôn đó.”
Cố Cửu cười cười: “Nói nghe cứ như thật ấy.

Nói đi, đây là đồ ngươi moi được từ mộ của đạo sĩ nào đấy?”
Cố Cửu dám khẳng định như vậy vì trong mớ đồ con quỷ này mang ra còn có hai pháp khí khác là Sư Đao và Tam Thanh Linh.
Sư Đao hay còn gọi là Tát Mãn Đao, được chế từ sắt rất bén, vừa giống kiếm vừa giống dao phay, trên mặt đao có khắc tôn hiệu của Thái Thượng Lão Quân, trừ tà rất hiệu quả.

Còn Tam Thanh Linh là một loại chuông thần nổi danh, đúc từ đồng thau, trên tay cầm có khắc hình núi non, tượng trưng cho Tam Thanh là tôn thần của Đạo giáo, quả lắc trong chuông có linh, tiếng chuông đinh đang thanh thoát nhưng khi quỷ quái nghe thấy thì chẳng khác gì âm thanh đòi mạng, nó có thể khiến đầu chúng đau như búa bổ chỉ muốn chết cho xong.

Đó chính là cái gọi là “chuông đồng chấn động, quỷ thần lui binh”.
Cả ba thứ này đều là pháp khí của người trong huyền môn, có tác dụng khắc chế huyệŧ.

Quỷ nào cả gan chạm vào mấy thứ này thì có thể xưng là anh hùng.

May là ba pháp khí này đã bị phong ấn, nếu không thì chắc chắn kết cục của con quỷ tiền triều này sẽ y như hắn nói vậy, hồn phi phách tán.
Quỷ tiền triều không ngờ mình bị bóc mẽ nhanh như vậy , ngượng ngùng nói: “Công tử đây quả là có kiến thức uyên thâm.

Mấy ngày trước trời mưa có một đợt sấm sét lớn, một ngôi mộ cổ trong núi bị sét đánh trúng, tôi tình cờ đang tránh sét ở gần đó nên phát hiện được.

Tôi đi qua xem thử thì thấy có nhiều đồ quý lắm.

Chủ nhân của chúng không còn, mà chúng đã lộ thiên thế này, nếu không được dùng đúng chỗ thì thật lãng phí quá.” Hắn ta nói tới đó bèn tiếp tục chèo kéo: “Tôi thấy mấy đồ vật này có duyên với công tử đó, mà coi bộ ngài cũng rất ưng ý chúng, chi bằng mua về dùng có hơn không.”
Chế ra được một loại pháp khí không phải chuyện đơn giản, cho nên mua thì chắc rồi, dù sao cũng là vật liệu hiếm thấy, nhưng mà giá cả thì phải xem lại.
Ban đầu quỷ tiền triều còn định thổi giá chiếm hời nhưng ai ngờ bị người cao cơ hơn vạch trần nên chỉ có thể cắn răng hạ giá.

Dù sao thì hắn cũng là kẻ biết chuyện, hắn biết rõ đây là đồ để trừ tà, bây giờ trên người hắn có chút sát khí nên mới không sao, mà cứ giữ mãi không bán được cũng thành đồ bỏ đi, hơn nữa có khi còn gây nguy hiểm cho quỷ như hắn nữa.

Thôi thì bán quách cho xong.

Cuối cùng, Cố Cửu trả cho con quỷ này một xấp tiền vàng mã, cũng cho thêm một túi tro nhang theo yêu cầu của hắn.

Ở đây quỷ có tiền thì có thể hưởng dụng nhang thơm, đèn nến, còn quỷ nghèo thì chỉ ăn được tro nhang.

Quỷ tiền triều cũng là dân có số má ở khu này, có thể xưng anh chị, hắn đổi tro nhang về thưởng cho đám đàn em của mình.
Lúc rời khỏi sạp hàng này, Cố Cửu nói với quỷ tiền triều: “Ngươi sẽ biết ơn bọn ta.”
Những pháp khí này rõ ràng bị phong ấn nhưng lại vẫn tỏa ra sát khí, chứng tỏ rằng trận sấm sét đó đã ít nhiều tổn hại đến phong ấn của chúng.

Bây giờ còn chưa thấy gì, nhưng đợi đến khi phong ấn hoàn toàn sụp đổ, sát khí cuồn cuộn tỏa ra thì quỷ tiền triều cũng sẽ bị nuốt chửng không trở tay kịp.
Cố Cửu và Thiệu Dật chỉ cần mang số pháp khí này về làm pháp sự giải ấn thì uy lực của chúng sẽ được khôi phục như lúc đầu.
Hai sư huynh đệ tiếp tục đi dạo chợ, mua được mấy đồng tiền cổ tầm trăm năm tuổi.

Tiền đồng cổ cứ mua để dành đó, sau này có dịp lại tìm thêm vài đồng nữa là đủ để làm một thanh Thất Tinh Kiếm.

Thu hoạch được kha khá, lại thấy đã đến giờ nên bọn họ dẹp đường quay về sạp hàng của mình.
Về đến nơi, hai người thấy quần áo và nhang đèn mang theo đã ít đi rất nhiều, người hầu bằng giấy còn ba người, xe ngựa cũng chỉ còn lại một chiếc.
Mấy nhóc người giấy trông sạp vô cùng cẩn thận, bên người chúng để mấy xấp tiền vàng mã to đùng.

Ba bốn bé người giấy mặc áo mới đỏm dáng cùng xúm lại xếp tiền, chồng được một xấp thì hự hự cột lại thành bó để sang một bên.
Đống tiền giấy là một nỗi cám dỗ khó cưỡng đối với hầu hết quỷ hồn, nhất là những con quỷ nghèo túng, nhưng bọn chúng không dám manh động bởi vì nơi này luôn có lực sĩ của miếu Thành Hoàng canh giữ, nếu dám gây sự thì chắc chắn sẽ bị tóm đi xử lý.
Ngay bên phải sạp hàng của Cố Cửu và Thiệu Dật là một quầy bán đồ ăn vặt, mùi thơm bay tứ phía.

Mấy bé người giấy bận rộn cả đêm thấy hai người quay lại thì hớn ha hớn hở, bu lại túm lấy ống quần của hai người lắc lắc, tay chỉ trỏ loạn xạ vào đồ ăn bày trên quầy.

“Ê a?”
Cố Cửu bảo: “Mấy nhóc không ăn được những thứ đó đâu.”
Đám người giấy nghe vậy thì tiu nghỉu buông tay, cơ mà còn chưa kịp thất vọng thì Cố Cửu đã hô biến ra mấy cái màn thầu ấm sực: “Nhưng ăn cái này thì được nè.”
Cố Cửu chia màn thầu cho mấy bé con, đợi chúng nó ăn uống no nê rồi bèn thả cho đi chơi.
Một đám người giấy nhỏ xinh cầm tay nhau ê ê a a xuyên qua chân của dòng quỷ nườm nượp trên đường chạy đi mất hút.

Cố Cửu và Thiệu Dật ở lại trông hàng, hai người cùng nhau gom tiền giấy lại.

Tiền này bọn họ không dùng được, nhưng sẽ đưa cho hai vị tổ sư gia dùng.
Hai sư huynh đệ vừa sắp xếp tiền bạc xong thì chợt nghe phía trước có tiếng xôn xao.

Cố Cửu tò mò rướn người lên nhìn.
Có tiếng quỷ hô lớn: “Có ai là thầy lang không vậy, có quỷ bầu sắp sinh đây này!”.