Linh La Giới

Chương 105: Còn thiếu Huyết lăng thảo




Hạ Ngôn ra khỏi phủ viện Hạ gia, tại một nơi vắng lặng đeo mặt nạ Linh La lên rồi một lần nữa bước nhanh đi về phía phòng đấu giá.
 
Một tuần trước, Hạ Ngôn đã yêu cầu chủ nhân hiệu thuốc bắc Mạc Khải chuẩn bị cho hắn hai mươi ba loại dược liệu cần thiết để phối chế dược phẩm, sau đó kích mở lớn Tụ Linh huyệt của mình lên. Đến lúc đó, tốc độ nội lực toàn thân chuyển hóa thành linh lực tất nhiên sẽ nhanh hơn nhiều.
 
Trong một con hẻm nhỏ, Hạ Ngôn hơi hạ thấp đầu gối xuống, mức độ rất bình thường cho dù có người nhìn thấy Hạ Ngôn căn bản cũng không nhìn ra động tác của hắn. Nhưng chỉ trong một cái chớp mắt, Hạ Ngôn liền biến mất tại chỗ, đi tới một bức tường khác.
 
Tuy rằng vẫn chưa thể sử dụng linh lực, nhưng trình độ khống chế cùng sử dụng nội lực của Hạ Ngôn đã đạt tới mức độ cao vô cùng.
 
Cho dù không sử dụng võ kỹ, chỉ cần đánh ra một quyền kèm theo nội lực bộc phát cũng có thể đục thủng vách tường cứng rắn trong nháy mắt.
 
Không đến thời gian một nén nhang, Hạ Ngôn đã xuất hiện tại ngoài cửa hiệu thuốc bắc trong phòng đấu giá.
 
- Tới đây tới đây.
 
Cô gái ở ngoài cửa tiệm thấy Hạ Ngôn đã tới lập tức quay vào trong tiệm thuốc thanh thúy hô lên.
 
Hiển nhiên Mạc Khải biết hôm nay Hạ Ngôn muốn tới lấy thuốc. Cho nên đã sớm sai cô gái này ở ngoài cửa tiệm thuốc chờ, chỉ cần thấy Hạ Ngôn liền lập tức thông báo cho lão.
 
"Loảng xoảng".
 
"Ầm".
 
Mạc Khải nghe thấy cô gái ngoài cửa hô lớn, đang ở trong quầy vội vàng đứng lên rồi lao ra bên ngoài, không nghĩ tới bị đụng vào một tủ hàng. Lập tức ngã lăn trên mặt đất kêu thảm mấy tiếng "ái ui".
 
Tuy nhiên hắn lăn trên mặt đất một vòng, lại vội vàng đứng dậy. Ánh mắt nhìn về phía ngoài cửa, lúc này Hạ Ngôn đeo mặt nạ đã xuất hiện trong cửa tiệm thuốc.
 
Cô gái sắc mặt ửng đỏ, ánh mắt lấp lánh chớp chớp khác thường, cái chân bó nhẹ nhàng lùi sang một bên.
 
- Linh La tiên sinh! Ngài đã đến rồi ha ha! Ta đã chờ ngài cả buổi sáng đó.
 
Mạc Khải nhìn Hạ Ngôn cười nịnh nói.
 
Hạ Ngôn gật đầu đáp:
 
- Ừ! Mạc Khải tiên sinh, dược liệu ta cần đã chuẩn bị tốt chưa?
 
Đi vào tiệm thuốc, Mạc Khải khom người nói:
 
- Việc này.
 
- Linh La tiên sinh! Ta đã hết sức!
 
Mạc Khải thở dài một tiếng nói tiếp:
 
- Nhưng dược liệu cao cấp Huyết Lăng Thảo kia ta thật sự không chuẩn bị được.
 
Huyết Lăng Thảo thuộc loại dược liệu cao cấp tương đối hiếm có, giá cả vô cùng sang quý. Hơn nữa nhiều khi có tiền cũng không mua được, phần lớn xuất hiện trên cuộc đấu giá tại phòng đấu giá.
 
- Những dược liệu khác đều chuẩn bị tốt rồi sao?
 
Hạ Ngôn cũng đã sớm lường trước được Huyết Lăng Thảo có thể không tìm được.
 
- Đúng vậy!
 
Mạc Khải vẻ mặt buông lỏng đáp:
 
- Ngoại trừ Huyết Lăng thảo ra, hai mươi hai dược liệu khác gồm Ma Cô Thảo, Ô Đại Lan, Bách tiết Thảo. ta đều đã chuẩn bị tốt, hơn nữa hiện tại toàn bộ đã chuyển tới.
 
- Ừ! Vậy giá cả thế nào?
 
Hạ Ngôn gật đầu.
 
- Tất cả tổng cộng cần bao nhiêu kim tệ?
 
Những lời trước tới, Hạ Ngôn cũng không có hỏi giá cả đích thực của những dược liệu đó. Mà Mạc Khải cũng không nói cho Hạ Ngôn, theo lão thấy thì đối với những cường giả như Hạ Ngôn, tiền tài tuyệt đối không là vấn đề. Hơn nữa đã hai lần giao dịch với Hạ Ngôn, Mạc Khải cũng đại khái hiểu được Hạ Ngôn tuyệt đối không ít kim tệ.
 
- Linh La tiên sinh! Bởi vì số dược liệu ngài cần lần này khá nhiều, hơn nữa trong đó có hơn mười loại dược liệu vô cùng sang quý. Sau khi chiết khấu, tổng cộng cần hai mươi bốn vạn năm nghìn sáu trăm kim tệ.
 
Mạc Khải hai mắt tỏa sáng đáp lời:
 
- Hì hì! Chỉ tính số chẵn thôi, Linh La tiên sinh trả cho ta hai mươi bốn vạn năm nghìn kim tệ là được rồi.
 
Lúc này có thể tiến hành một lần buôn bán lớn như vậy, Mạc Khải đương nhiên thầm vui mừng.
 
Hơn hai mươi vạn kim tệ, toàn bộ thu nhập của một tiệm bán thuốc bình thường cũng không nhiều như vậy. Hơn nữa phần lớn dược liệu đều là dược liệu bình thường, lợi nhuận cũng không cao.
 
Càng là dược liệu giá cao thì lợi nhuận càng cao! Cho dù đã chiết khấu cũng vẫn thu được lợi nhuận khổng lồ.
 
- Sao? Hai mươi bốn vạn năm nghìn?
 
Hạ Ngôn thân hình ngưng lại cau mày hỏi.
 
Hiện tại Hạ Ngôn tổng cộng cũng chỉ có hơn mười hai vạn kim phiếu, còn thiếu gần một nửa.
 
- Không xong! Không ngờ kim tệ đủ.
 
Hạ Ngôn buồn rầu thầm nghĩ.
 
- Linh La tiên sinh! Trong số dược liệu ngài cần có mấy loại dược liệu mà một gốc cần hai ba vạn kim tệ mới có thể mua được, đều là dược liệu luyện chế đan dược cao cấp đó. Ta tuyệt đối không bán mắc cho Linh La tiên sinh.
 
Nghe được thanh âm Hạ Ngôn không thích hợp, Mạc Khải lập tức có chút khẩn trương. Nụ cười trên mặt liền đông lại.
 
Mạc Khải tưởng là Hạ Ngôn cho rằng hắn nâng giá. Cho nên vội vàng giải thích với Hạ Ngôn.
 
Mồ hôi từ trên trán cũng chảy xuống.
 
Hạ Ngôn thấy Mạc Khải như thế liền khoát tay cười nói:
 
- Ta biết rồi, ừ! Tuy nhiên lần này đi ra ngoài ta không mang đủ kim phiếu, như vậy đi, chờ thêm mấy ngày nữa ta lại đến lấy dược liệu. Ngươi yên tâm ta nhất định mua những dược liệu này.
 
- Được được! Không thành vấn đề, hoàn toàn không thành vấn đề.
 
Mạc Khải lau mồ hôi trên trán luôn miệng nói.
 
Chẳng qua mấy ngày sau sẽ mua vậy không có vấn đề gì lớn. Tài chính của hiệu thuốc trong khoảng thời gian ngắn cũng có thể đủ chi tiêu.
 
- Đúng rồi!
 
Mạc Khải ánh mắt linh động nhìn xung quanh một chút rồi lên tiếng nói tiếp:
 
- Một tuần sau trên Hội đấu giá dường như có bán đấu giá một gốc Huyết Lăng Thảo. Linh La tiên sinh! Nếu ngài muốn mua vậy có thể.
 
Hội bán đấu giá cứ một tháng tổ chức một lần, mỗi lần đều bán đấu giá những mặt hàng đã được chọn lọc từ trước đó. Lúc này những vật gì quý báu của thành thị đều được bán ra, ví dụ như một số đan dược, một số dược liệu cao cấp. Thậm chí cả một số bí điển võ kỹ khá cường đại cũng có thể xuất hiện trên hội đấu giá.
 
Nghe được Mạc Khải nói ra tin này, Hạ Ngôn không khỏi tinh thần chấn động.
 
Chỉ còn Huyết Lăng Thảo nữa là có thể chuẩn bị đầy đủ hết những dược liệu cần thiết rồi.
 
- "Nhưng số kim tệ này lấy ở đâu bây giờ? Gia tộc? Không được! Thân phận của ta tuyện đối không thể để bại lộ lúc này. Hơn nữa hơn mười vạn kim tệ cũng không phải số lượng nhỏ, phải thông qua trưởng lão hội mới được".
 
Hạ Ngôn trong lòng suy nghĩ.
 
Thấy Hạ Ngôn nhíu mày trầm ngâm, Mạc Khải cũng không dám quấy rầy. Chỉ có thể khẩn trương nhìn nhìn Hạ Ngôn.
 
Cô gái ở bên cạnh cũng không ngừng quan sát Hạ Ngôn. Ánh mắt chuyển động không ngừng.
 
- Không biết vị Linh La tiên sinh này có phải rất trẻ tuổi hay không? Ôi chao! Ngày nào cũng đeo mặt nạ thật là.
 
Nghe giọng nói của Hạ Ngôn, trong lòng cô gái không ngừng thầm nói.
 
- Ừ! Mạc Khải tiên sinh, hết sức cảm ơn ngươi đã báo tin. Hội đấu giá một tuần sau ta sẽ tới. Đến lúc đó sẽ cùng mua hết số dược liệu này luôn.
 
Trầm mặc một hồi, Hạ Ngôn mới lên tiếng đáp lại Mạc Khải.
 
Mạc Khải vội vàng cười nói:
 
- KHông cần khách khí! Linh La tiên sinh ngàn vạn lần không nên khách khí với ta như vậy!
 
- Sau này ngài có bất cứ phân phó gì, chỉ cần Mạc Khải ta có thể làm được xin ngài cứ việc phân phó. Ha ha!
 
Mạc Khải cười nịnh nói tiếp.
 
***
 
- Tây Xuyên! Tây Xuyên! Tây Xuyên!
 
Tầng ba hội trường, một số tộc trưởng của mấy gia tộc nhị lưu thành Ngọc Thủy đều giơ nắm tay, vẻ mặt hưng phấn lớn tiếng la hét.
 
Ở trên lôi đài có hai người đang đứng đối diện nhau. Một người trong đó chính là chủ võ đài cao cấp đã từng giao thủ với Hạ Ngôn, Phi Vân. Mà người còn lại là một thanh niên mặc trường bào rực rỡ. Thoạt nhìn không quá ba mươi tuổi, ánh mắt sắc bén như chim diều hâu, khuôn mặt hình lưỡi dao.
 
Vũ khí hắn sử dụng là một đôi thiết trảo đen nhánh, phía sau thiết trảo được xuyên dây xích sắt.
 
- Phi Vân? Ngươi chẳng lẽ không chịu nhận thua sao?
 
Tây Xuyên nhếch miệng cười lạnh, giọng điệu cuồng ngạo nói.
 
Trước khi Tây Xuyên đánh trận này cũng đã thắng liên tiếp mười trận!
 
Năm trận so tài khiêu chiến sơ cấp, năm trận so tài khiêu chiến trung cấp. Hiện tại đã tới trận khiêu chiến cao cấp. Đối thủ của hắn chính là chủ võ đài cao cấp Phi Vân.
 
Trước đó Phi Vân bị Hạ Ngôn đánh bại, nhưng Hạ Ngôn bỏ không đảm nhiệm chủ võ đài cao cấp, cho nên Phi Vân tiếp tục đảm nhiệm chủ võ đài cao cấp tiếp nhận khiêu chiến của những tuyển thủ khác.
 
Tây Xuyên liên tiếp mười trận, danh vọng đạt tới đỉnh cao. Cũng giống như Linh La trước đó, thậm chí so với Linh La còn mạnh hơn rất nhiều.
 
Bởi vì, trong mười trận khiêu chiến hắn đều đánh bại đối thủ một chiêu không có ngoại lệ khác. Thậm chí có bốn trận khiêu chiến đối thủ của hắn đều bị đánh cho trọng thương, cuối cùng phải khiêng ra khỏi lôi đài.
 
- Nhận thua? ha ha!
 
- Tây Xuyên! Ngươi xuất chiêu đi!
 
Phi Vân vừa nói xong, lập tức "vù" một tiếng.
 
Thiết trảo của Tây Xuyên đã bay ra, mang theo tiếng xé gió khiến người khác run sợ. Thiết trảo với tốc độ kinh người đánh về phía Phi Vân.
 
Phi Vân biến sắc, vội vàng giơ vũ khí trong tay lên đón đỡ, đồng thời thân thể uốn cong lại, làm ra một động tác mà người thường căn bản không thể làm được.
 
"Keng".
 
Vũ khí hai người chạm nhau, tia lửa tóe ra bốn phía.
 
- Không hổ là Linh sư, thực lực tương đối không tệ.
 
Tây Xuyên cười âm hiểm nói:
 
- Tuy nhiên ngươi không phải đối thủ của ta.
 
Tây Xuyên đột nhiên giật thiết trảo trong tay về, tạo nên một đường tàn ảnh trong không trung. Sau đó lại tiếp tục bay ra với tốc độ nhanh hơn! Lần này ngay cả tàn ảnh cũng không nhìn thấy được.
 
Những người đặt cược ở bốn phía trong phòng đều không tự chủ hít một hơi khí lạnh. Có thể thấy rõ sự di chuyển của Tây Xuyên chỉ có cường giả Linh sư mà thôi!
 
Một cường giả Linh sư chấn động nói:
 
- Thì ra Tây Xuyên này đã đạt tới cảnh giới Linh sư! Lực lượng của chiêu này hoàn toàn vượt xa cường giả Hậu Thiên.
 
- Không ổn.
 
Phi Vân trong lòng hoảng hốt, hắn chỉ cảm giác được một đạo năng lượng linh hoạt, vô cùng sắc bén đang mãnh liệt đánh tới, nhưng không cách nào nắm được đường đi thiết trảo của đối phương.
 
Vũ khí trong tay vội vàng dựa vào cảm giác xuất chiêu đón đánh, nhưng lại chém vào khoảng không!
 
- "Nguy rồi!"
 
Một tia chớp vừa xẹt qua trong đầu Phi Vân, ngay sau đó trước ngực đã bị một lực rất mạnh đánh vào.
 
"Hự!"
 
Một ngụm máu tươi từ trong miệng Phi Vân phun ra, sau đó thân thể Phi Vân liền bị đánh bay ra khỏi võ đài rơi trên mặt đất cách đó rất xa.
 
- Hắc hắc! Ta đã cho ngươi cơ hội nhận thua, nhưng ngươi lại không tự lượng sức mình!
 
Tây Xuyên lạnh lùng cười, ánh mắt chớp động nói.
 
Tây Xuyên thu thiết trảo lại, có chút khinh thường liếc mắt nhìn Phi Vân đang nằm trên mặt đất phía xa.
 
Phi Vân sắc mặt trắng bệch, đòn đánh vào ngực nghiêm trọng vừa rồi khiến hắn không thể vận chuyển nội lực, xương sườn cũng gãy mấy cái.
 
- Thật mạnh! Thực lực của hắn đã đạt tới cảnh giới Linh sư rồi.
 
Phi Vân từ trên mặt đất ngước mắt nhìn về phía Tây Xuyên thầm nghĩ.
 
- Ha ha ha! Thắng, thắng rồi!
 
Một gã đặt cửa Tây Xuyên thắng ngạc nhiên vui mừng la lớn.
 
Bốn phía trong phòng, có người vui sướng, lại có người lắc đầu bất đắc dĩ thở dài.