Linh Sát

Chương 114




Toàn bộ người của dong binh đoàn đều không ngờ bên trong khoang thuyền còn có một người chưa từng lộ diện, còn là một tuyệt sắc giai nhân.

Trong nháy mắt khi Tuyết Cơ xuất hiện, đầu óc của đa số mọi người đều như đang ở trên mây.

Tuy rằng trên mặt nàng có mang lụa mỏng che mặt nhưng loại ẩn ẩn hiện hiện này lại càng khiến người khác mê mẩn.

Nhưng mà bọn họ không rõ là nếu Tiêu Tuyệt đã có một mỹ nhân như vậy tại sao còn muốn mạo hiểm tính mạng để đi tìm Mộng Cơ. Thậm chí còn có người vì vậy mà tức giận, một mình ông ta chịu chết thì thôi đi, tại sao còn muốn kéo theo cả giai nhân như vậy theo.

Giai nhân tuy xinh đẹp nhưng trên người lại có một loại khí chất thần thánh không thể xâm phạm khiến cho người ta không dám đến gần.

Nhưng mà, trong nháy mắt khi Tuyết Cơ xuất hiện, Lãnh Tiêu Nhiên hơi nhíu mày. Không biết vì sao hắn lại cảm thấy người này tuyệt đối không đơn giản, thậm chí, còn có chút đáng sợ!

Vừa rồi gặp phải tình hình giống như dưới địa ngục, tuy rằng nữ nhân này ở trong khoang thuyền không tận mắt chứng kiến nhưng mà rõ ràng nàng ta cũng không phải kẻ điếc.

Dọc theo đường đi nhiều người chết như vậy, ngay cả Tiêu Tuyệt có thân phận là Cốc chủ Đế Vương Cốc cũng có vài lần phải động thủ.

Nhưng mà người này vẫn luôn ở trong khoang thuyền, che dấu hơi thở, không hề có một tia rối loạn.

Lời nói vừa rồi của nàng ta, bình tĩnh, không hề có một tia dao động, không phải bởi vì nàng ta dũng cảm mà bởi vì nàng ta không cần phải sợ, đó là một loại coi thường sinh mệnh.

Người ở đây bất mãn với Tuyết Cơ ngoại trừ Lãnh Tiêu Nhiên ra thì đoán chừng cũng chỉ có Sở Lạc Lạc và U Phượng.

Ý nghĩ của Sở Lạc Lạc rất đơn giản, nàng chính là một người không thích trốn sau lưng người khác, được người khác bảo vệ, huống chi nữ nhân này cũng không nhu nhược yếu đuối như vẻ bề ngoài. Hơi thở toàn thân của nàng đều có liên quan đến quang minh ma pháp.

Mà U Phượng không thích nàng ta thì không có nguyên nhân, nếu nhất định phải giải thích thì hẳn là trực giác của động vật rất nhạy bén.

"Tuyết Cơ, ba vị bằng hữu này là vì tìm kiếm Mộng Cơ mà tới." Tiêu Tuyệt trả lời.

Tuyết Cơ sau khi nghe được điều này dường như hơi giật mình, nói: "Bọn họ là vì..."

Chưa nói xong, dường như sợ hãi điều gì mà đột nhiên dừng lại.

"Ba vị anh hùng, có thể vào trong khoang thuyền nói chuyện không?" Tuyết Cơ hỏi.

Người ở đây đều ước người mà giai nhân mời chính là mình.

Ba người Sở Lạc Lạc nhìn nhau sau đó gật đầu đồng ý.

Tiêu Tuyệt vốn muốn ngăn cản, tuy rằng ba người này tạm thời vô hại nhưng ông cũng không yên tâm khi bọn họ tiếp cận Tuyết Cơ.

Nhưng Tuyết Cơ lại nói: "Tiêu đại ca, huynh cũng vào đi."

Mỹ nhân như ngọc, làn váy như hoa mai phiêu động, ngay cả bóng dáng rời đi cũng mê người như vậy.

Nếu như sớm biết người bọn họ bảo vệ là một mỹ nhân như vậy thì sĩ khí của người trong dong binh đoàn Bạo Phong nhất định sẽ tăng vọt. Trong một nơi xa lại như thế này, nguy hiểm không biết sẽ xuất hiện vào lúc nào lại xuất hiện một mỹ nhân có hơi thở thần thánh, điều này khiến cho mọi người có thêm hy vọng!

"Tên của ta là Tuyết Cơ, còn Mộng Cơ người mà các ngươi muốn tìm chính là muội muội sinh đôi của ta."

Muội muội sinh đôi?!

Chuyện như vậy chỉ sợ trong Thánh Vân đại lục không một ai biết, bao gồm cả Đại lĩnh chủ của bình nguyên Hồng Hoang bởi vì hắn không nói thông tin này cho bọn họ.

Mà biểu tình của Tiêu Tuyệt lúc này có những nét cảm kích rõ ràng, hơn nữa ông ta hẳn là đã nhìn thấy bộ mặt thật của Tuyết Cơ.

Nếu bọn họ đoán không sai, sở dĩ lần này Tiêu Tuyệt đi vào nơi này tìm kiếm Mộng Cơ chính là cho Tuyết Cơ này cung cấp manh mối.

Điều này chứng minh rằng tin tức của Mộng Cơ là đáng tin, lần này bọn họ mạo hiểm vào trong này là đáng giá!

"Ngươi tin tưởng chúng ta như vậy sao?" Lãnh Tiêu Nhiên thử hỏi, nữ nhân này đi thẳng vào vấn đề như vậy nhất định là có mục đích của nàng ta.

"Tiêu đại ca nói, các ngươi là bằng hữu." Tuyết Cơ nói "Hơn nữa ta cũng hiếu kì rốt cục là loại người nào muốn tìm muội muội Mộng Cơ của ta."



Nói đến đây đều là những lời khách sáo mà thôi.

Lãnh Tiêu Nhiên nhẹ nhàng nói: "Không thể nói."

Tuyết Cơ cũng không lộ ra biểu tình ủy khuất như tưởng tượng, ngược lại nàng ta khẽ nhếch đôi môi anh đào, cười nhẹ, khiến cho người ta có cảm giác như gió xuân ấm áp.

"Không sao, ta hiểu được."

Lúc này Sở Lạc Lạc không nhịn được nói: "Ngươi đã tới nơi này? Hay là, ngươi là một nhà tiên tri?"

Tuyết Cơ nghe vậy lập tức nhìn về phía Sở Lạc Lạc, ánh mắt của nàng ta đột nhiên trở nên vô cùng sắc bén. Thậm chí Sở Lạc Lạc còn cảm thấy nàng ta đã nhìn ra nàng là nữ nhi.

Quả nhiên, Tuyết Cơ nói: "Không nghĩ tới lại là một muội muội."

"Muội muội của ngươi hẳn là Mộng Cơ đi, ta cũng không nhớ là mình có tỷ tỷ."

Trong lòng Sở Lạc Lạc, chỉ có một người có thể gọi nàng là muội muội đó chính là Sở Hiên mà không phải là những người không có chút quan hệ nào.

Tiêu Tuyệt không có nhìn ra thiếu niên này thực ra là một cô nương, nghe được lời nói của Tuyết Cơ không khỏi có chút kinh ngạc. Mà vị thiếu niên kia cũng không phủ nhận, chỉ là giọng điệu trả lời khiến cho ông bất mãn.

"Tuyết Cơ cũng không phải cố ý muốn vạch trần thân phận của ngươi, ngươi sao có thể..." Tiêu Tuyệt nói.

Sở Lạc Lạc ngắt lời ông, cười nhạo nói: "Thì ra Tiêu cốc chủ cũng không giống với lời đồn nha, chẳng lẽ ông cho rằng xem nhẹ vấn đề của người khác cũng là lễ phép?"

Lúc này Tiêu Tuyệt mới nhớ tới thiếu niên này quả thực có hỏi Tuyết Cơ một vấn đề mà Tuyết Cơ còn chưa trả lời người ta.

"Tiêu đại ca, vừa rồi quả thực là do muội quá nóng vội, tiểu cô nương, ta quả thực là một nhà tiên tri." Tuyết Cơ đáp, giọng điệu cũng rất thành khẩn.

"Ngươi đã có thể đoán trước được nguy hiểm tại sao không nói cho mọi người để mọi người có phòng bị?" Lãnh Tiêu Nhiên cũng vô cùng bất mãn với điều này. Từ phản ứng của người của Đế Vương Cốc và người của dong binh đoàn Bạo Phong thì rất hiển nhiên là người của Đế Vương Cốc biết nhiều hơn một chút.

"Năng lực tiên tri của Tuyết Cơ có thương tổn đến cơ thể của nàng, kết quả tiên tri nói cho càng nhiều người thì thân thể nàng lại càng bị tổn hại nhiều hơn." Tiêu Tuyệt đáp, ông không cho phép vì mọi người mà làm khó Tuyết Cơ.

"Thì ra là vậy, vậy ta có thể hỏi Tuyết Cơ một câu không? Kế tiếp chúng ta còn gặp phải nguy hiểm gì sao? Chỉ là ba người chúng ta biết, ảnh hưởng hẳn là không lớn đi?" Lãnh Tiêu Nhiên lại hỏi.

"Chuyện này..."

Tuyết Cơ buồn rầu nói: "Không phải là ta không muốn nói nhưng mà ta mỗi ngày chỉ có thể tiên tri một lần, hiện tại đã không thể tiên tri được nữa."

--

Đám người Sở Lạc Lạc ra khỏi khoang thuyền, mọi người trên thuyền đều nhìn qua đầy mong đợi, đáng tiếc là người đi ra chỉ có ba nam nhân.

Xem ra vị mỹ nhân tuyệt sắc kia sẽ không đi ra nữa, mọi người không khỏi thất vọng.

"Ngươi cảm thấy nữ nhân kia rất khả nghi sao?" Sở Lạc Lạc hỏi.

Lãnh Tiêu Nhiên nói: "Cũng không thể nói là khả nghi, chỉ là cảm thấy nữ nhân kia rất có tâm kế, chúng ta nên cẩn thận đề phòng."

"Điểm này, ta cảm thấy ngươi cũng không tồi." Sở Lạc Lạc không khỏi cười nói.

"Thật sao? Ta coi như lời của ngươi là một lời khen." Lãnh Tiêu Nhiên cũng cười nói.

U Phương từ đầu đến cuối vẫn không lên tiếng, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì. Trong lòng hắn vẫn cảm thấy có gì đó không đúng nhưng mà không thể giải thích vì sao.

Những con thuyền vẫn tiến lên phía trước, vốn dĩ có mười chiếc thuyền, hiện giờ chỉ còn lại một nửa. Đi ước chừng nửa canh giờ, cuối cùng cũng thoát khỏi khu vực có hoa sen đá đỏ như máu.

Dường như vừa ra khỏi khu vực đó mọi người đều bắt đầu thử vận động ma lực và đấu khí trong cơ thể. Một lát sau, mọi người phát ra tiếng hoan hô nhưng nháy mắt đã yên tĩnh lại bởi vì bọn họ lo lắng âm thanh sẽ đưa thứ gì đó đáng sợ tới.

Sở Lạc Lạc nhìn quả cầu sáng nhỏ tụ tập trên tay, khóe miệng khẽ nhếch. Ở bên trong hang động này trải qua ba ngày còn khó khăn hơn so với quãng thời gian hai mươi ngày nàng mất đi ma lực.

Không chỉ Sở Lạc Lạc, những người khác cũng cho là như vậy, ba ngày ngày có thể so với ba năm,mỗi ngày đều vô cùng dày vò.



"Phía trước không xa dường như có âm thanh gì đó?"

"Là tiếng nước."

Tốc độ nước chảy dường như nhanh hơn lúc trước một chút. Nhưng mà, nơi này sao có thể có tiếng nước lớn như vậy?

"Nguy rồi!" Bỗng nhiên có người hô lên, sắc mặt của hắn ta trắng bệch nói: "Là thác nước! Thác nước dưới lòng đất!"

Lời này vừa nói ra, dường như tất cả mọi người đều ngây ngẩn cả người.

Sở Lạc Lạc phản ứng đầu tiên, sử dụng Phi hành chú để đến phía trước xem rốt cục là như thế nào. Khi nàng bay tới thác nước đồ sộ cao mấy chục thước thì bên cạnh đã có thêm hơn mười người.

Thuyền rất nhanh sẽ tới nơi này nhưng mà cao như vậy, khẳng định sẽ lật thuyền, thậm chí rơi xuống sẽ vỡ vụn thành từng mảnh.

Làm thế nào cho tốt đây?

Sầu lo, lo lắng, còn có không cam lòng chiếm cứ nội tâm của mỗi người.

Bọn họ trải qua nhiều khó khăn mới có thể tới nơi này, không nghĩ tới cuối cùng lại bại bởi thiên nhiên.

"Phương pháp duy nhất chính là bảo vệ một con thuyền, làm cho những người có thể sử dụng Phi hành chú và có đấu khí phi hành ngồi ở trên thuyền." Lãnh Tiêu Nhiên nói "Ngay khi chiếc thuyền rơi xuống thì những người còn lại đánh vào mặt nước, làm cho sóng nước làm giảm tốc độ rơi của con thuyền. Sau khi bảo vệ được một con thuyền rồi lại đón những người bên trên xuống sau."

Tiêu Tuyệt nghe vậy cũng hiểu được đây là cách duy nhất, ánh mắt ông ta nhìn về phía Lãnh Tiêu Nhiên lại càng thêm tán thưởng.

Ông nhanh chóng ra quyết định, bởi vì không ai có thể nghĩ ra biện pháp tốt hơn.

Năm chiếc thuyền biến thành một chiếc, những người không thể phi hành chiếm bốn mươi, năm mươi người, tuy rằng lúc này bọn họ an toàn đứng trên thuyền nhưng mà trên mặt, trong lòng đều là lo lắng.

Một chiếc thuyền không người vừa mới tới chỗ thác nước đã bị dòng nước xiết cuốn trôi xuống. Đầu thuyền vừa mới chúc xuống thì chiếc thuyền liền mất đi sự cân bằng, nghiêng ngả, chao đảo ở giữa không trung, đụng vào những mỏm đá nhô ra ở thác nước phát ra những tiếng vang kinh người. Độ mạnh yếu khi va vào mỏm đá so với khi bị con quái vật to lớn va vào chỉ hơn chứ không kém.

Va chạm mạnh khiến cho thanh thuyền vỡ tan, phản lực đẩy con thuyền rách nát đi ngược hướng, khiến cho con thuyền khi rơi xuống khỏi thác nước chỉ còn là những mảnh gỗ.

Những người xem nhìn thấy cảnh này, trong lòng run sợ.

Chiếc thuyền thứ hai, thứ ba đều có vận mệnh giống như vậy.

"Ta cảm thấy có chút không ổn." Bỗng nhiên Sở Lạc Lạc nói: "Ta nhìn kĩ tình cảnh khi ba chiếc thuyền này rơi xuống đều là do đụng vào mỏm đá nhô ra cho nên..."

Lãnh Tiêu Nhiên tiếp lời nói: "Lạc Lạc, ngươi nói đúng, ta đã xem nhẹ điều đó. Cho nên, hẳn là nên phân tán người ra, một bộ phận ở phía sau đẩy thân thuyền để cho thời điểm thuyền rơi xuống vẫn luôn duy trì một khoảng cách nhất định với mỏm đá, hơn nữa không thể làm cho thân thuyền bị nghiêng.

Nhưng mà như vậy rất khó khăn.

May mắn trước đó bọn họ đã dùng 3 chiếc thuyền làm thí nghiệm, bằng không trực tiếp làm theo biện pháp Lãnh Tiêu Nhiên nói trước đó thì chỉ tiêu hao ma lực mà không được gì.

"Tiêu cốc chủ, người của ông hẳn là có thể cam đoan khi thuyền rơi xuống sẽ cân bằng và không chế được tốc độ rơi chứ?" Lãnh Tiêu Nhiên hỏi.

Tiêu Tuyệt có chút kinh ngạc, ông nghe được Sở Lạc Lạc và Lãnh Tiêu Nhiên nói chuyện với nhau, đối chiếu với ý tứ của hắn khi nói những lời này, ông kinh ngạc nói: "Ý ngươi là chỉ bằng sức mạnh của ba người các ngươi có thể đem một con thuyền đẩy cách xa ra, không va chạm với mỏm đá?"

Nhưng mà kia là một con thuyền lớn có thể chứa mấy trăm người nha! Hơn nữa bên sườn thuyền còn trang bị đầy sắt thép đen bóng!

Mọi người ở đây đều có vẻ mặt khó tin còn ba người Sở Lạc Lạc thì lại vô cùng tự tin.

"Được!" Tiêu Tuyệt lo lắng một hồi rồi nói, dù sao vẫn còn hai chiếc chiến thuyền, nếu như lần này thất bại ông còn một cơ hội nữa. Về phần những người ở trên chiếc chiến thuyền kia, đến lúc đó, tình thế bắt buộc, chỉ có thể lựa chọn hy sinh!

Thuyền trưởng có kinh nghiệm nhất nắm giữ bánh lái, điều khiển phương hướng của chiếc thuyền, trên người của ông đã sớm chảy đầy mồ hôi lạnh.

Khi thanh âm nước chảy xuống càng ngày càng gần dòng nước càng ngày càng xiết, coi như sinh mệnh cả đời này của ông đều hy sinh cho một khắc này.

Khoảnh khắc khi thuyền lớn đến bên thác nước, trái tim mọi người đều nhảy lên đến cổ họng.

Không khó khẩu lệnh cũng không có ám chỉ, ba người Sở Lạc Lạc, Lãnh Tiêu Nhiên, U Phượng giống như tâm linh tương thông đồng thời vận dụng ma lực, trong một khắc khi thuyền lớn rơi xuống, cùng nhau đánh về phía trước