Linh Vũ Thiên Hạ

Chương 1194: Không thể tưởng tượng nổi (2)




Một cỗ năng lượng thuộc tính phong lập tức xuất hiện. Lực công kích của Lục Thiếu Du không ngờ bị nó trực tiếp ngăn cách ở bên ngoài, không có cách nào tiến vào. Bất quá dưới cỗ lực lượng mạnh mẽ này, thanh niên tuấn lãng kia lúc này thân thể cũng lùi về phía sau một bước. So với bộ dáng nhẹ nhàng khi trước lúc này cũng có chút chất vật.

- Vũ kỹ phòng ngự phong thuộc tính.

Ánh mắt Lục Thiếu Du nhảy lên, từ cái khải giáp thanh niên áo lam này bố trí, Lục Thiếu Du có thể nhìn ra hẳn là vũ kỹ Huyền cấp trung kỳ, là vũ kỹ phòng ngự thuộc tính phong. Hai đạo công kích mang theo lực lượng thuộc tính của hắn không ngờ lại không tạo thành thương tổn với đối phương. Chỉ làm cho đối phương có chút chật vật mà thôi.

- Hay cho một Lục Thiếu Du. Quả thực có chút bổn sự, hiện tại ngươi khiến cho ta cảm thấy miễn cưỡng đủ tư cách đấu với ta.

Nhìn Lục Thiếu Du, trong mắt thanh niên tuấn lãng kia lúc này đã có biến hóa.

- Thật sao?

Lục Thiếu Du lạnh nhạt nói. Hắn cũng biết người này tuyệt đối không phải Vũ Vương nhất trọng bình thường. Bất quá hiện tại hắn cũng chưa dùng toàn lực.

Thanh âm vừa dứt, Lục Thiếu Du hoàn toàn không chút khách khí, thân ảnh như quỷ mị lóe lên, tiếp theo trong nháy mắt lập tức xuất hiện trước người thanh niên áo lam, một đạo trảo ấn nhanh chóng đánh về phía trước.

- Tới tốt.

Ánh mắt thanh niên áo lam trầm xuống, nhanh chóng đánh ra một đạo quyền ấn.

Phanh.

Một trảo, một quyền hung hăng va chạm. Thanh âm bạo liệt đột nhiên vang lên trong không trung. Lập tức không trung chấn động, kình khí khủng bố nhanh chóng lan ra bốn phương tám hướng.

Khục.

Dưới một quyền này, thân thể Lục Thiếu Du chấn động, thân hình nhanh chóng lùi lại về phía sau mấy bước.

- Hừ.

Mà thanh niên áo lam kia lúc này trong cổ họng cũng vang lên một tiếng trầm thấp. Chân phải đạp mạnh hư không một cái, lúc này gợn sóng trong không trung nhanh chóng lan tràn. Thân ảnh nhanh như thiểm điện đánh về phía Lục Thiếu Du.

Phanh Phanh Phanh.

- Hừ, tới đây đi.

Lục Thiếu Du cắn răn, thủ ấn được kết. Trong tay nhanh chóng ngưng tụ công kích.

Phanh Phan Phanh.

Từng đạo công kích mang theo năng lượng thuộc tính hiện lên trong hai tay Lục Thiếu Du. Lúc này công kích của Lục Thiếu Du giống như mưa rào khiến cho thanh niên áo lam kia đau đầu không thôi. Chỉ cần dừng lại một chút thì hắn sẽ lập tức bị Lục Thiếu Du điên cuồng công kích.

- Lục Thiếu Du này không ngờ đồng thời có thể ngưng tụ tất cả công kích thuộc tính khác nhau, đây không phải là chuyện dễ dàng. Quả thực tương đương với mấy người vây công a.

- Bất quá thực lực của hắn bây giờ vẫn còn chưa đủ.

Trên lưng Phong Vũ Ngân Điêu, mấy Vũ Vương cùng Linh Vương thấp giọng nghị luận. Dùng nhãn lực của bọn hắn đương nhiên có thể nhìn ra được một số thứ. Công kích lúc này của Lục Thiếu Du tuy rằng nhìn qua có thể tạo thành sóng gió, cường thế bá đạo cực kỳ, thế nhưng lúc này có thể làm được như vậy thì sẽ phải chịu phản phệ khủng bố.

Ánh mắt Bạch Linh, Thiên Độc Yêu Long cùng Tiểu Long Huyết Mị vẫn nhìn chằm chằm lên không trung. Ánh mắt Bạch Linh khẽ biến hóa, đương nhiên nàng cũng nhìn ra được. Lúc này công kích của Lục Thiếu Du tuy rằng liên miên mạnh mẽ, mà thanh niên áo lam kia nhìn như cố sức hoàn thủ, thế nhưng nếu như nhìn kỹ mà nói, không khó nhìn ra, thanh niên áo lam kia hoàn toàn không có một chút bối rối nào.

Giờ phút này Lục Thiếu Du đương nhiên cũng hiểu được tình cảnh của mình, luận tu vi bằng vào tu vi Vũ Suất thất trọng của mình, nếu như không dốc sức liều mạng thì bằng vào thực lực của hắn hiện tại không chống lại được Vũ Vương nhất trọng. Tuyệt đối là chuyện không có khả năng. Tuy rằng bây giờ hắn thi triển công kích liên miên không ngớt. Thế nhưng mà một khi hắn tiêu hao quá nhiều, khi đó đối phương sẽ điên cuồng phản kích. Tới lúc đó bản thân hắn có thể chịu được hay không mới là vấn đề.

Thu hồi tạp niệm lúc này không phải là lúc nghĩ nhiều, đánh ra một đạo công kích, bàn chân Lục Thiếu Du đột nhiên đạp mạnh hư không một cái, vòng xoáy bắt đầu khởi động, trong tay hắn lúc này mang theo thanh âm bén nhọn cùng với kình phong xé gió, giống như một đạo quang mang màu vàng nhanh như thiểm điện xuyên qua sự cách trở của gợn sóng trong không gian, nhanh chóng bắn về phía thanh niên áo lam.

Nhìn thấy Lục Thiếu Du đột nhiên công kích, trong mắt thanh niên áo lam hiện lên sự kinh ngạc, lập tức mỉm cười, ngay khi đạo chưởng ấn của Lục Thiếu Du đánh tới, thân ảnh của thanh niên áo lam lập tức bị đánh nát.

- Tàn ảnh.

Mí mắt Lục Thiếu Du nhảy lên, tốc độ của đối phương không ngờ lại nhanh tới tình trạng như vậy, hoàn toàn không thua kém gì hắn, ngược lại còn nhanh hơn không ít.

Trong nháy mắt này thân thể Lục Thiếu Du kéo theo một đám tàn ảnh, Lục Thiếu Du nhanh chóng nhìn thấy không gian phía trước mình đột nhiên thanh niên áo lam kia xuất hiện. Khóe miệng mang theo sự châm chọc, cánh tay lúc này tạo thành một góc độ không thể tưởng tượng nổi, nhanh chóng chụp về phía trước.

Dưới đạo trảo ấn này, cả không gian trước người hắn vặn vẹo, nhanh chóng ập xuống.

Lục Thiếu Du giật mình, ánh mắt trầm xuống, thủ ấn trong tay cấp tốc biến hóa, một cỗ năng lượng thuộc tính thủy bàng bạc lập tức hội tụ, trong không gian lúc này nhanh chóng rung động.

Rung động không ngừng khuếch tán, hơn nữa càng lúc càng nhanh. Tốc độ khuếch tán càng lúc càng nhanh, chỉ trong chốc lát trong hai con ngươi đen trong mắt Lục Thiếu Du đột nhiên trở lên lạnh lẽo, chân khí bàng bạc từ trong cơ thể hắn tuôn ra. Ở không trung trước người hắn lúc này có một cỗ khí tức lạnh lẽo nhanh chóng lan tràn ra, mang theo một cỗ cảm giác uy áp. Dưới cỗ uy áp lạnh lẽo này, dường như năng lượng trong phiến không gian này đều bị đóng băng vậy.

Lúc này, cho dù là mấy Linh Vương cùng Vũ Vương trên lưng Phong Vũ Ngân Điêu, ánh mắt lúc này vô cùng kinh hãi.

Trong chớp mắt này, thanh niên tuấn lãng kia nhìn Lục Thiếu Du trong lòng cũng có một chút cảm giác khác thường, thế nhưng đạo trảo ấn trong tay hắn vẫn không chút do dự đánh xuống.

Ánh mắt Lục Thiếu Du khẽ đổi, nhìn quả đạo trảo ấn mang theo không gian vặn vẹo gần trong gang tấc kia, lúc này kình phong tàn sát bữa bãi đã dẫn đầu bắn tới. Trong ánh mắt hắn đột nhiên có một cỗ hàn khí bắn ra, cánh tay nhấc lên, ánh mắt nhìn đạo trảo ấn đang đánh tới, một thanh âm lạnh lẽo như băng từ trong miệng Lục Thiếu Du truyền ra mang theo hàn ý cùng uy áp mãnh liệt vang lên:

- Phá.

Tiếng quát lạnh vừa dứt, lúc này chỉ thấy xung quanh Lục Thiếu Du có một cỗ hàn khí nhanh chóng tràn ra. Một màn vô cùng quỷ dị đột nhiên xuất hiện. Đạo trảo ấn đang nhanh chóng đánh tới kia ngay khi Lục Thiếu Du vung tay lên lập tức bị đóng băng, cả không gian run rẩy, phía trên đạo trảo ấn này không khí cũng như bị đóng băng.

Phanh.

Tiếp theo, trong nháy mắt đạo trảo ấn bị đóng băng này lập tức bạo liệt, tan vỡ hóa thành vô số mảnh vỡ từ trên không trung rơi xuống.

- Hàn Băng Đổng Kết Sát.