Linh Vũ Thiên Hạ

Chương 907: Cùng đường (2)




̀ng đường. (2)

- Sào huyệt của Thiên Độc Yêu Long này quả thực không tồi.

Lục Thiếu Du mỉm cười nói.

Rống.

Trong hang động rộng rãi lúc này có vô số tiếng gầm gừ vang lên, tức thì có không ít yêu thú nhảy ra. Đều là yêu thú ngũ giai, tứ giai. Yêu thú ngũ giai hơi ít hơn chút so với tứ giai.

- Cút ngay.

Tiểu Long quát lên một tiếng, khí tức quanh người tản ra.

Dát Dát. Rống.

Thái Âm Yêu Thỏ, Huyết Ngọc Yêu Hổ còn có Phi Thiên Ngô Công lúc này đều tỏa ra khí tức của mình.

Sưu Sưu.

Không ít yêu thú trong hang động lập tức run rẩy, dáng dấp dữ tợn thu liễm lại, cả đám tự động trở về trong hang động, không dám ngăn cản.

- Hừ.

Tiểu Long hừ lớn một tiếng, cũng không đặt những yêu thú ngũ giai này vào trong mắt.

- Mọi người tiếp tục đi vào phía trong. Sau một lát, đi qua hang động rộng rãi uốn lượng thì một thế giới vô cùng rộng rãi xuất hiện trong mắt mọi người. Nơi này vô cùng rộng rãi, quang mang tràn ngập. Có không ít thực vật ở bên trong.

- Dược vị thật mạnh, dường như lại mang theo khí tức kỳ dị.

Lục Thiếu Du hít một hơi rồi nói. Trong sơn động rộng rãi này ngoại trừ khí tức của Thiên Độc Yêu Long ra dường như còn có một cỗ dược hương không kém.

- Ca ca, nơi này có dược liệu kịch độc.

Cảm ứng của Lục Tâm Đồng đối với độc vật vô cùng mạnh, nàng nhanh chóng nói.

- Dược liệu kịch độc?

Lục Thiếu Du nhíu mày, trong động phủ của yêu thú kịch độc thường sẽ có chút dược liệu kịch độc cũng là chuyện không có gì ky quái. Giống như không ít linh thú và yêu thú trong động phủ thường thường cũng có chút dược liệu xa xỉ.

- Chết tiệt, các ngươi chọc giận ta. Bản vương cùng các ngươi liều mạng.

Một tiếng hét phẫn nộ truyền tới. Lập tức thân thể to lớn của Thiên Độc Yêu Long từ trong sơn động rộng rãi đi ra. Toàn thân có không ít vết máu, lân phiến trên người bị đánh xuống khá nhiều. Có vẻ vô cùng uể oải.

Thiên Độc Yêu Long bị người đuổi tới tận nhà cho nên lúc này vô cùng nổi giận, tới lúc này nó đã không còn đường lui nữa.

- Thiên Độc Yêu Long, ngươi dựa vào cái gì mà liều mạng với ta? Cho dù ngươi có dùng linh hồn xuất khiếu thì khả năng chạy khỏi tay ta cũng chỉ có hơn hai thành. Coi như là vạn nhất ngươi đào tẩu được, thực lực của ngươi cũng tổn hại nhiều. Hơn nữa trong Vụ Tinh Hải này ngươi cũng không tìm đâu ra được long tộc khác mà đoạt xá. Cho nên ngươi sẽ chết.

Bạch Linh nhìn Thiên Độc Yêu Long rồi nói tiếp:

- Hay là ngươi muốn tự bạo yêu đan? Nhưng mà dù ngươi lựa chọn tự bạo yêu đan cũng không làm gì được ta. Vì vậy ngươi dựa vào cái gì mà đòi liều mạng với ta?

Thiên Độc Yêu Long nói không ra lời, dường như tất cả lời nói của Bạch Linh đều đúng.

Lúc này trong lòng Lục Thiếu Du cũng vô cùng rõ ràng, dọc theo đường đi Bạch Linh không xuất thủ toàn lực thì sợ rằng Thiên Độc Yêu Long sẽ dùng linh hồn xuất khiếu và tự bạo yêu đan. Nếu như Thiên Độc Yêu Long làm ra lựa chọn như vậy thì hắn đã không thể lấy máu của nó được nữa.

Tự bạo và linh hồn xuất khiếu, trong nhân loại thì vũ giả và linh giả sau khi đạt tới Vũ Vương và Linh Vương là có thể làm được. Đây là hai thủ đoạn cực đoan nhất không ai muốn lựa chọn.

Linh hồn xuất khiếu, Lục Thiếu Du đã tự mình chứng kiến qua. Linh hồn thoát khỏi cơ thể, chỉ cần đoạt xá được là có thể sống lại, thế nhưng thực lực sẽ hao tổn nhiều, tìm không được thân thể thích hợp để doạt xá thì linh hồn sẽ tiêu tán.

Mà tự bạo là thuần túy là một phương tức kéo theo người đệm lưng mà thôi. Tự bạo chắc chắn sẽ phải chết, khi đó tụ tập và tiêu hao năng lượng trong cơ thể để tự bạo tạo thành lực lượng kinh khủng đánh chết hoặc là làm đối thủ bị thương nặng, thế nhưng tự bạo này cũng tương đương với tự sát.

Vì vậy mà uy lực lại vô cùng lớn. Mượn một Vũ Vương nhất trọng mà nói, uy lực tự bạo, một kích kia chỉ sợ cũng đủ để đánh chết người có tu vi đồng cấp, làm bị thương nặng Vũ Vương nhị trọng.

- Các ngươi muốn thế nào? Ta đã nói qua ta không làm khó dễ các ngươi nữa, các ngươi có thể đi.

Thiên Độc Yêu Long nói.

- Ta nói rồi, ta muốn một bình máu của ngươi.

Lục Thiếu Du nói.

- Vọng tưởng, máu huyết của long tộc ta sao có khả năng cho ngươi. Ngươi nằm mơ đi.

Thiên Độc Yêu Long cả giận nói, thân là một thành viên trong long tộc cũng đủ để nó cảm thấy tự hào.

- Ngươi cũng coi như thuộc long tộc, nhưng là một con giao long lai tạp mà thôi, sợ là long tộc sẽ không thừa nhận sự tồn tại của ngươi đâu.

Ánh mắt xinh đẹp của Bạch Linh mang theo lãnh ý quét qua.

- Ngươi….

Thiên Độc Yêu Long nhìn Bạch Linh với vẻ phẫn nộ, bộ dạng lại càng dữ tợn hơn nữa, hai mắt tức giận trừng to rồi đột nhiên gào lên một tiếng giận dữ:

- Ngao!

Sau khi tức giận gào lên một tiếng, thân thể khổng lồ của Thiên Độc Yêu Long vặn vẹo, trên cái đầu khổng lồ lúc này, cái sừng rồng màu đen phát ra hắc mang tràn ngập, giống như đang thôn phệ năng lượng thiên địa bên trong thuỷ vực, nháy mắt trong miệng nó đã ngưng tụ một cỗ khói độc cực lớn, khắp nơi trong thuỷ vực cũng lập tức xuất hiện ba động kịch liệt, sau đó liền bị nhiễm màu đen.

- Tên gia hoả này muốn liều mạng.

Tiểu Long gầm lên một tiếng, ánh mắt lập tức trầm xuống, nói:

- Ta sẽ không sợ con sâu độc nhỏ như ngươi đâu.

- Ngao!

Tiểu Long rít lên một tiếng, cũng ngay lúc đó, thân hình nháy mắt hoá thành kích cỡ lớn nhất, trên cái đầu dữ tợn khổng lồ, con mắt thứ ba ở mi tâm đột nhiên mở ra, một mảnh hào quang chướng mắt nháy mắt đã bao phủ bên trên đám khói độc.

- Ngao, sao ngươi có thể có khí của linh hoàng chứ.

Lúc này đây, thân thể của Thiên Độc Yêu Long nháy mắt cũng run lên, cực kỳ khiếp sợ trước hào quang chướng mắt do con mắt thứ ba của Tiểu Long bắn ra, tốc độ hấp thu năng lượng thiên địa của cái sừng trên đầu cũng chậm dần rồi dừng hẳn.

- Tiểu Long, ta tới giúp ngươi.

Vào đúng lúc này, Lục Tâm Đồng cũng kêu lên một tiếng.

Lục Thiểu Du vốn đang muốn giữ chặt Lục Tâm Đồng, mặc dù con Thiên Độc Yêu Long này bị thương không nhẹ, nhưng nó tuyệt đối không phải thứ mà Lục Thiểu Du có thể đối phỏ vào lúc này, khi Lục Thiểu Du nhìn thấy thủ ấn quỷ dị do Lục Tâm Đồng đánh ra thì cũng không nhịn được mà khẽ giật mình.

- Xích Kim Độc Chu, đi!

Đúng lúc này, quanh thân của Lục Thiểu Du đột nhiên bị một cỗ khí tức cực kỳ quỷ dị bao vậy, khí tức này khiến cho lòng người sợ hãi, cũng ngay lúc đó, chỉ thấy Lục Tâm Đồng ngẩng đầu dậy, trong mi tâm bắn ra một đạo hào quang màu vàng dữ dội.

- Chi chi!

Một tiếng kêu xuyên xấu sóng nước nháy mắt truyền ra, đúng lúc này, Lục Thiểu Du nhìn thấy cỗ quang mang màu vàng này nháy mắt hoá thành một con quái vật hư ảo khổng lồ, đây là một con nhện khổng lồ màu vàng kim, toàn thân và các chân của nó đang chậm rãi quơ lên giương nanh múa vuốt, răng trong miệng bén nhọn như răng nhanh, phía trên toả ra từng sợi khói độc lan toả.