Linh Vực

Chương 228: Thánh Linh Thần Và Huyết Sắc Cự Yêu




Tần Liệt từ Độc Vụ Trạch bước vào khu vực huấn luyện của Huyết Mâu.

Khu vực này thường ngày khá náo nhiệt, hiện giờ không một bóng người, ngay cả những người trọng thương đều biến mất.

Tần Liệt biết họ đã đi đâu.

Cũng biết khi bọn họ rời khỏi nơi này, thì kết cục của họ sẽ ra sao – tất cả đều sẽ chết!

Nơi này không còn ai, đồng nghĩa với Khí Cụ Tông, từ khi lập tông đến nay, đang đối mặt với tai nạn lớn nhất trong đời.

Qua tai nạn này, một Khí Cụ Tông với hơn chín trăm năm lịch sử, sẽ hoàn toàn biến mất trên Xích Lan Đại Lục!

Không hề dừng lại, hắn tăng tốc, chạy về Diễm Hỏa Sơn.

Trên đỉnh Diễm Hỏa Sơn.

Ba Đại cung phụng và bảy đại trưởng lão tông, từ trên cao nhìn xuống, quan sát Khí Cụ Thành, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt tuyệt vọng.

"Tông môn, tông môn hôm nay bại vong!" La Chí Xương nước mắt đầy mặt, quỳ hướng về phía mười hai cây Linh Văn trụ, đại biểu cho Khí Cụ Tông: "Tông ta hơn chín trăm năm lịch sử, nói về lâu đời, Bát Cực Thánh Điện và Huyền Thiên Minh thúc ngựa không không kịp! Khí Cụ Tông ta một lòng nghiên cứu luyện khí, không tham dự tranh chấp với ai, chỉ muốn được yên ổn! Chúng ta, chỉ muốn được một lòng luyện khí, sao lại gian nan như vậy?!"

"Lão hủ quyết và tồn vong với tông môn!" Phòng Kỳ quỳ xuống.

Tưởng Hạo yên lặng quỳ xuống, lệ nóng tuôn rơi: "Không có tông môn, sẽ không có Tưởng Hạo, cả đời ta kính dâng cho tông môn, hôm nay, tính mạng của ta, xin đi theo tông môn!"

Mặc Hải và Đàm Đông Lăng bị ba Đại cung phụng lây, ngay ngắn quỳ xuống, nhìn những cây Linh Văn trụ.

Ngay cả Tả Chính, Mạnh Thần, hai tên nhát như chuột, thời khắc này, không hề có bất kỳ ý niệm gì khác trong đầu, thành thật quỳ xuống, chờ cái chết đến.

"Đại nhân, người của chúng ta đang chết rất nhanh!" Một Võ Giả Huyết Mâu, xuất hiện gần Lang Tà, "Đối phương đã phá thành, vào trong thành đuổi bắt người của tông môn, tiến hành chém giết. Chúng ta, chúng ta số lượng quá ít, căn bản không thể nào chèo chống được, thỉnh đại nhân định đoạt!"

"Đều trở về tông môn, dù có phải chết, phải chết tông môn!" Lang Tà trầm giọng.

"Tuân mệnh!" Người kia lui ra, lan truyền mệnh lệnh, cho tất cả Võ Giả Huyết Mâu còn lưu động trong thành, tụ tập về tông môn.

Giống như Lang Tà, mặc họ có phải chết, phải chết ở trong tông môn.

Trên quảng trường.

"Ầm!"

Chiêm Thiên Dật mặc áo giáp bạch kim, toàn thân lưu chuyển năng lượng thần thánh, như một Thần linh đi về phía Huyết Lệ.

Trên đỉnh đầu hắn, xuất hiện một vòng sáng đẹp mắt, bên trong là một thần ảnh khổng lồ.

Thần ảnh ảnh vô và mạnh mẽ, khí thế như biển tràn ngập khắp quảng trường, và đi theo Chiêm Thiên Dật, duỗi ra sáu bàn tay khổng lồ, chộp lấy cổ, hai ngườicánh tay, hai ngườicổ chân, eo bụng Huyết Lệ.

Thần uy bàng bạc xua tan mây đen, khiến cho ánh mặt trời chói mắt tỏa xuống, cả Khí Cụ Thành và Diễm Hỏa Sơn, đều biến thành màu vàng kim óng ánh.

" Thần uy của Thánh Linh Thần!" Tạ Chi Chướng nhìn thấy Thần Minh tọa trấn hư không kia, trong lòng sinh ra cảm giác kính sợ, kính sợ thần uy này.

"Đây là Thần linh Bát Cực Thánh Điện thờ phụng, là Thủ Hộ Giả của Bát Cực Thánh Điện, tất cả Võ Giả thuộc Bát Cực Thánh Điện, kể cả các thế lực phụ thuộc Tử Vụ Hải, Vân Tiêu Sơn đều phải kính ngưỡng vị Thần Minh này." Tống Tư Nguyên hơi biến sắc, nắm chặt sách cổ trên tay: "Cái Thần linh này, chính là lãnh tụ tinh thần của Bát Cực Thánh Điện, bọn Bạch y, Thanh y, Kim Y sứ giả, khi vận chuyển Linh quyết, đều được vị Thần Minh này hô ứng, có được năng lượng thần lực."

"Thánh Thần Tê Giảo!" Chiêm Thiên Dật vung tay làm động tác xé ra.

Thần linh lơ lửng trên đầu hắn làm một động tác tương tự, xé Huyết Lệ ra.

"Bộp bộp bộp!"

Từng đợt chấn động không gian từ những bàn tay khổng lồ của Thân linh truyền tới, mang theo những vầng hào quang cỡ cối xay, bổ về phía Huyết Lệ.

Sử Cảnh Vân, Ô Thác, Tô Tử Anh, Võ Giả Huyết Mâu trên quảng trường đều đứng không vững, bị uy thế của Thần linh này áp chế, đều quỳ xuống, xin Thần Minh khoan dung.

"Như Ý cảnh hậu kỳ! Là uy thế khủng bố của Như Ý cảnh hậu kỳ!" trong lòng Ô Thác điên cuồng hét, nét mặt điên cuồng.

"Sẽ có một ngày, ta sẽ tiến vào Thánh Điện, sẽ có một ngày, ta sẽ lọt mắt xanh của thánh thần!" đôi mắt Tô Tử Anh rạng rỡ.

"Hắc, có chút thú vị, có chút thú vị!" Bị sáu bàn tay thần khổng lồ bao phủ, thân ảnh Huyết Lệ nhỏ bé như con kiến hèn mọn, đứng giữa hào quang mênh mông cuồn cuộn, bật cười, "Huyết chi triệu hoán thuật!"

Từng tiếng động mơ hồ và với phù văn màu máu từ trong người Huyết Lệ bay ra, như những con bướm máu bay về phía Khí Cụ Thành.

Những con bướm máu bay lượn phóng ra những luồng chấn động khí huyết cổ quái.

Bên trong Tứ đại thành, máu của tất cả Võ Giả vừa mới chết đều sôi lên!

"Ồ ồ!"

Máu tươi như suối ào ào tuôn ra khỏi các vết thương, những cỗ thi thể trong thoáng chốc biến thành thây khô.

"Trời ơi, chuyện gì thế này?" Trong sân, Thiết Hùng nhìn thi thể vừa còn đầm đìa máu dưới chân mình thoáng chốc trở nên trắng bệch, không kềm được la hoảng.

Từng sợi máu tươi, như có tính mạng riêng, như những con linh xà, Cự Mãng, tụ tập vào nhau, ào ào chảy đi.

Quỷ dị đến mức mọi ngườicũng kinh hãi!

Một huyết đầm nho nhỏ dần hiện ngay trước mắt bọn Thương Lỵ, Thiết Hùng!

Tình cảnh giống hệt xuất hiện khắp nơi trong Khí Cụ Thành, bất kì đâu có xác chết!

Nếu có người từ trên nhìn xuống Khí Cụ Thành, sẽ thấy bên trong thành tự nhiên xuất hiện rất nhiều ao máu.

Những ao máu đó hình thành xong, thì chui hết vào trong lòng đất, hoàn toàn biến mất.

Trên quảng trường.

Huyết Lệ vốn đang bị sáu bàn tay khổng lồ của Thần linh bắt, lớp đất dưới chân lão bỗng xuất hiện vết máu.

Ban đầu chỉ có một ít...

Nhưng ngay trước mắt bao người, nó nhanh chóng bành trướng thành một ao máu mênh mông!

Tất cả các ao máu trong thành xuất hiện dưới chân lão, dung hòa lẫn vào nhau.

Thân ảnh Huyết Lệ, bị cái ao máu to tướng đó bao lại, biến mất trong làn sông máu.

Ao máu cực nhanh thu hẹp lại, biến hóa quỷ dị.

Một thân ảnh khổng lồ, ngưng tụ từ máu tươi, dần dần hiện ra!

Một ma ảnh cự yêu hoàn toàn do máu tươi ngưng kết mà thành!

"Cút xuống cho ta!" tiếng Huyết Lệ từ bên trong cự yêu vọng ra, con cự yêu này cao hơn mười trượng, toàn thân đều làm từ máu, gào lên xông tới hình ảnh Thần linh trên không trung.

Một sợi xích to và dài bằng máu được con cự yêu vung ra, quấn lấy Thần linh kia.

"Xuy xuy xùy!"

Sợi xích vừa quấn tới, Thần linh hư ảo toát ra một làn khói đặc màu trắng, như bị máu tươi trên xích ăn mòn.

Bát Cực Thánh Điện Thanh y sứ giả Chiêm Thiên Dật, rên lên, ngồi phịch xuống.

Những vòng sáng đẹp mắt từ người hắn phóng lên, rót vào thân thể Thần linh.

Thần linh vốn đã trở nên gần như trong suốt, được những vòng sáng dũng mãnh nhập vào, lại trở nên ngưng thực, "Lão yêu! Rốt cuộc ngươi tu luyện là tà pháp gì?!" Chiêm Thiên Dật nhắm hai mắt, quát to.

Tiếng Huyết Lệ cười khằng khặc từ trong người cự ma trên không trung vọng ra, "Tiểu bối, không phải ngươi muốn giết ta sao? Tới đây!"

Tống Tư Nguyên và Tạ Chi Chướng nhìn nhau, đều nhìn ra đáy mắt kinh hãi của đối phương, cả hai im lặng.

Uy thế và thủ đoạn đẫm máu của Huyết Lệ khiến hai người càng không dám hành động thiếu suy nghĩ, càng không nghĩ ra thân phận của lão.

Ngay lúc này, Tần Liệt từ khu rừng phía sau bước vào chân núi Diễm Hỏa Sơn.

Không hiểuvì sao, phát giác ra Tần Liệt tới, khí thế của Huyết Lệ bỗng nhiên giảm hẳn xuống, khí tức Huyết Sát làm cho linh hồn người ta sợ hãi, nhanh chóng thu liễm.

Con cự yêu bằng máu vừa mới lộ ra răng nanh sắc nhọn chui thẳng xuống đất biến mất, cơ thể gầy còm của Huyết Lệ lại hiện ra.

Lão vẫn ở nguyên chỗ cũ, như chưa bao giờ động đậy, tựa hồ kẻ vừa ra tay đầy điên cuồng vừa không phải là lão.

"Tiểu tử không biết trời cao đất rộng kia, thông minh một tí đi, an phận ngồi đó mà nhìn Khí Cụ Tông hủy diệt." Huyết Lệ nhếch môi, vẻ mặt trêu tức nhìn Chiêm Thiên Dật, "Ngươi không ra tay, thì ta sẽ chỉ ngồi yên thôi."

Chiêm Thiên Dật mở mắt, dị quang lập loè bất định, hắn trầm ngâm một lúc, gật đầu, cung kính thi lễ: "Vừa mới vãn bối đường đột, kính xin tiền bối chớ trách..."

Tấm áo giáp bạch kim trên người hắn biến mất, Thần linh trên đầu bị gió núi thổi qua, tiêu tán.

"Hắc hắc, ta thích người thông minh." Huyết Lệ cười quái dị.

Chiêm Thiên Dật muốn nói chuyện, nhưng mà vừa mới mở miệng, khóe miệng phun ra một búng máu tươi, hắn vội chùi đi, ngậm chặt miệng, tập trung vận chuyển lực lượng bình phục thương.

Tần Liệt đã đi tới sườn núi Diễm Hỏa Sơn, tới trước cửa động của hắn.

"Tần tông chủ!" Một Võ Giả Huyết Mâu canh chừng gần đó nhìn thấy hắn, vội cung kính hành lễ: " Hai tỉ muội Lăng gia chưa hề rời khỏi hang một bước."

"Khổ cực." Tần Liệt gật đầu, đứng trước cửa hang, sắc mặt phức tạp.

"Tần Liệt, là huynh phải không?" Tiếng Lăng Ngữ Thi từ trong động vang ra "Có thấy sư phụ ta không? Huynh đã nói gì với sư phụ? Còn Lục sư tỷ, tỷ ấy không sao chứ? Huynh có làm khó tỷ ấy không?"

Lăng Ngữ Thi mở cửa động ra, ánh mắt lo lắng, sợ hắn làm hại Cưu Lưu Du, tổn thương Lục Ly.

"Họ không sao cả, hai người … không sao đâu, nàng yên tâm đi." Tần Liệt cười miễn cưỡng: "Đừng lo, hai người sẽ không sao cả, chuyện nàng lo, có lẽ... không xảy ra đâu. Ngữ Thi, ta..."

Hắn ngập ngừng đổi sang câu khác: "Hai người ở lại đây, chờ sư phụ và người Thất Sát cốc tới gọi, hẵng đi ra."

Sau đó hắn quay người bỏ đi.