Linh Vực

Chương 395: Thoải mái




Hắn đem ngón tay đầm đìa máu rút ra, thân thể tên võ giả Lam Tinh hội kia sớm đã trở nên lạnh như băng, mềm nhũn ngã ở trên thuyền gỗ.

Tất Vưu lau lau vết máu trên đầu ngón tay, mặt âm trầm, đột nhiên hướng tới phương hướng Linh Thứu đảo phóng đi.

***

Giữa Linh Thứu đảo cùng Hải Nguyệt đảo có rất nhiều đá ngầm, những tảng đá ngầm đó phi thường dày đặc, như ngọn đồi trọc ẩn sâu ở đáy biển.

Bởi vì đám tảng đá ngầm đó tồn tại, di chuyển Linh Thứu đảo và Hải Nguyệt đảo không thể mượn dùng thuyền lớn, chỉ có loại thuyền nhẹ như “Kiếm Hiệp chu” này, còn có rất nhiều linh thứu trên Linh Thứu đảo, mới có thể thong dong vượt qua khu đá ngầm này.

Khu đá ngầm rộng lớn, trên một khối đá ngầm bóng loáng dài mười mấy thước, Lưu Vân Thất Thải điệp nhẹ nhàng hạ xuống.

Trên mặt Tống Đình Ngọc không có một chút tươi cười, nàng dáng vẻ ngàn vạn từ trên thân con bướm sặc sỡ xuống dưới, ở dưới ánh trăng lành lạnh, từ trong Không Gian giới chỉ lấy ra từng cái khay trái cây, tao nhã ăn hoa quả.

Dọc theo đường đi, nàng từ đầu tới cuối không nói chuyện, không để ý tới Tần Liệt.

Bày rõ vẫn đang tức giận.

“Ta nói cô nãi nãi, ta rốt cuộc đắc tội ngươi ở đâu?”. Tần Liệt cười khổ không ngừng, kiên trì đến bên cạnh Tống Đình Ngọc, hắn đưa tay phải đi lấy hoa quả long lanh trong khay đựng trái cây.

“Bốp!”. Một tia sáng màu vỏ quất bắn tới trên mu bàn tay hắn.

Cái tay kia của Tần Liệt đột nhiên hơi tê, bỗng mất đi tri giác.

Một dòng điện lướt qua trong gân mạch, cảm giác tê dại kia lập tức biến mất, lúc Tần Liệt một lần nữa vung tay, phát hiện Tống Đình Ngọc bưng khay đựng trái cây, đã từ bên cạnh hắn đi xa.

“Ta không rõ, rõ ràng có thể ngồi Lưu Vân Thất Thải điệp, rất nhẹ nhàng, rất nhanh nhẹn hướng tới Hải Nguyệt đảo, vì sao cứ phải lén lút rời khỏi, trước cùng người ngồi chung thuyền lớn, phải hai ba tháng mới có thể đến Linh Thứu đảo, lại thông qua linh thứu hướng tới Hải Nguyệt đảo...”. Tống Đình Ngọc mặt hướng trăng lạnh, đưa lưng về phía hắn, mặt lạnh lùng trào phúng: “Không ngại phiền sao?”.

Tần Liệt sửng sốt một lát, rốt cuộc hiểu ra, biết nàng vì sao tức giận.

“Cái kia, người của Huyền Thiên Minh các ngươi ta giết không ít, Huyền Thiên thành cũng bị cự thú tàn phá một phen. Ta sợ...”. Hắn muốn nói lại thôi.

“Sợ ta không tha cho ngươi?”. Tống Đình Ngọc vẫn chưa quay đầu, ngữ khí lạnh lùng.

“Không phải sợ ngươi. Ta là sợ Huyền Thiên Minh các ngươi có một số người, sẽ thông qua ngươi tìm tới ta, lấy cách khác làm phiền ta”. Tần Liệt bất đắc dĩ giải thích.

“Lúc ở Khí Cụ thành, ta bị cha ta gạt, thông qua ngươi ám toán Giác Ma tộc. Sau ở Dược sơn, ta lại bị Tống Trí theo dõi, khiến Không Gian Truyền Tống trận trong Dược sơn bại lộ, ngươi là không yên tâm ta nhi?”. Tống Đình Ngọc hừ lạnh.

“Trời đất chứng giám!”. Tần Liệt kêu oan: “Ta biết sự kiện hai lần đó không quan hệ với ngươi. Bằng không, ta sẽ không đưa tin Tạ Tĩnh Tuyền, bảo nàng nói lại cho ngươi, giúp ta đi tìm Không Gian linh thạch. Ta chưa bao giờ hoài nghi ngươi, ta chỉ là sợ ngươi không thể tha thứ ta, dù sao, bởi vì ta, Tống gia các ngươi đã chết không ít người, Nhiếp gia tinh nhuệ hầu như chết hết, sợ ngươi không qua được một ải chính mình”.

“Có gì không qua được?”. Tống Đình Ngọc rốt cuộc quay đầu, hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái: “Người của Nhiếp gia cho dù chết hết, cũng là bọn họ gieo gió gặt bão! Ta quản bọn họ chết sống? Về phần Tống Trí, hắn không phải trực hệ Tống gia ta, hắn dám lợi dụng quan hệ của chúng ta ám toán ta, chết cũng đáng! Chỉ cần cha ta, thúc thúc ta bọn họ không có việc gì, ta không quản được nhiều như vậy, Huyền Thiên thành bị cự thú phá hủy, có thể xây dựng lại, Huyền Thiên Minh ở Xích Lan đại lục diễu võ dương oai quá lâu rồi, cho chút giáo huấn cũng không phải chuyện xấu”.

Tần Liệt ngạc nhiên, chần chừ một chút, hắn thử nói: “Ngươi thực không hận ta?”.

“Hận ngươi?”. Tống Đình Ngọc hé miệng cười: “Ta vì sao phải hận ngươi? Nhiếp gia xong rồi, Tống gia chúng ta và Tạ gia, đem tất cả của Nhiếp gia phân chia, hai nhà chúng ta còn bởi vậy được lợi, ngươi coi như là giúp chúng ta một việc, ta còn cần cảm ơn ngươi đó”.

“Vậy ngươi còn tức giận như oán phụ?”. Tần Liệt cười khổ.

“Ngươi mới là oán phụ! Tần Liệt ngươi khốn kiếp! Ta ở Dược sơn, ở Lăng gia trấn bên kia, tìm ngươi mười ngày! Suốt mười ngày! Ta tốt bụng, muốn mang theo ngươi, mang ngươi cùng nhau đến Hải Nguyệt đảo, ngươi thì không nói một tiếng đã đi rồi?”.

Tống Đình Ngọc nghiến răng nghiến lợi, cánh tay ngọc làm ra động tác đập hung ác, tựa như hận không thể đem hắn đập thành phấn: “Ta còn cho rằng, cho rằng ngươi bị bọn người Bát Cực thánh điện nhốt lại, lợi dụng thủ đoạn khác giết rồi. Ta còn lo lắng một hồi lâu, chuyên môn tìm người của Bát Cực thánh điện hỏi, biết bọn họ chưa từng làm, ta mới đoán ngươi đã rời khỏi, ngươi tên khốn kiếp này đáng chết một vạn lần!”.

Tần Liệt kinh ngạc.

“Nói như vậy, thật là ta không đúng, đừng giận, lần sau ta tuyệt không dám đi không từ giã!”. Sau khi sửng sốt một chút, Tần Liệt cười hắc hắc, mặt dày mày dạn ghé lên, lấy bả vai mình kề sát vai Tống Đình Ngọc, đưa tay liền hướng trong khay đựng trái cây cầm hoa quả, vừa chiếm tiện nghi, vừa cười nói: “Không ngờ được ngươi để ý ta như vậy, sớm biết như thế, ta chết cũng phải ở lại Dược sơn chờ ngươi tới”.

“Gia hỏa không biết xấu hổ, ai để ý ngươi?”. Tống Đình Ngọc lườm hắn một cái, động tác tuyệt đẹp nhặt lên một trái nho bên trong như bốc lửa, thản nhiên hỏi: “Vừa rồi lại là chuyện gì xảy ra? Con chó điên trên người lông rậm kia, vì sao nhìn chằm chằm ngươi không tha?”.

“Tên kia là người của Huyết Sát tông”. Tần Liệt nhíu mày.

“Huyết Sát tông? Ta chưa từng nghe thế lực này”, vẻ mặt Tống Đình Ngọc kỳ quái.

Huyết Sát tông từng huy hoàng ở Bạo Loạn chi địa, nhưng rất sớm trước kia đã biến mất, mấy trăm năm gần đây, Bạo Loạn chi địa đã không còn tin tức về Huyết Sát tông, ngay cả rất nhiều võ giả sinh sống ở Bạo Loạn chi địa cũng chưa từng nghe Huyết Sát tông, Tống Đình Ngọc lớn lên ở Xích Lan đại lục, tất nhiên càng thêm không có khả năng biết được.

“Huyết Lệ tiền bối, trước kia chính là Huyết Sát tông, tông phái này trước kia cũng là thế lực cấp Bạch Ngân, không biết vì sao bỗng nhiên ngã xuống”. Tần Liệt giải thích.

“Nói kỹ cho ta, nói rõ ràng”. Tống Đình Ngọc nổi hứng.

Về Huyết Lệ, về Huyết Sát tông, Tần Liệt đơn giản kể lại một lần.

Sau đó, hắn chuyển đề tài, nhắc tới “hội thí luyện” lần này, nói rõ ở sâu trong các nơi hải vực của Bạo Loạn chi địa, liên tiếp có tám cái thi thể thần không đầu hiện lên.

“Khương Thiên Hưng và Khâu Vân ném các thi thể vào vòng xoáy ở cổ thi thể thần, làm thi thể thần cuồng bạo, làm bia mộ ở rốn hiển hiện ra”. Tần Liệt nhếch miệng cười quái dị hắc hắc: “Ta vừa vặn ngay tại bên cạnh, tấm bia mộ cực lớn đó, lại là bị ta cướp lấy! Khương Thiên Hưng giống như chó điên đuổi giết ta, cũng là bởi vì một tấm bia mộ đó, ta cũng không biết trong bia mộ có cái gì, đáng giá chín đại thế lực cấp Bạch Ngân chú ý như vậy...”