Linh Vực

Chương 427: Chính diện giao phong!




Nàng cực kỳ sợ hãi đối với người của Hắc Vu giáo, không cho rằng Tần Liệt có thể chống lại Hắc Vu giáo, chỉ muốn tận lực rời xa, hy vọng có thể an an ổn ổn vượt qua một đoạn thời gian cuối cùng của đời người.

“Đừng lo lắng. Ta chưa chắc sẽ thua, người chết cũng sẽ không là ta!”. Tần Liệt mặt lạnh như băng nói.

“Ngươi cố ý muốn như thế?”. Tống Đình Ngọc tức giận nhìn hắn: “Tần Liệt! Những võ giả Hắc Vu giáo đó, so với ta, so với Tạ Tĩnh Tuyền, so với Triệu Hiên, Trương Thần Đống đáng sợ hơn nhiều! Ngươi thực không phải đối thủ của chúng, tin tưởng ta, hiện tại trốn ngươi còn có thể sống sót!”.

“Không còn kịp nữa, bọn chúng đã sắp tới, ta cũng muốn xem bọn người kia là nhân vật nào!”. Tần Liệt quát.

Tống Đình Ngọc bỗng trầm mặc xuống.

Nàng không khuyên bảo nữa, tựa như lập tức nhận rõ tình thế, ở dưới thân thể tâm hồn bị thương nặng nàng giống như đã nhận mệnh.

Thần kỳ, trên mặt nàng không còn một tia vội vàng, vậy mà tỏ ra có chút an tường: “Tần Liệt, ta muốn hỏi ngươi một vấn đề”. Nàng đột nhiên nhẹ giọng nói.

“Ngươi nói”. Tần Liệt đứng ở dưới một cây đại thụ, mặt hướng tới phương hướng người Hắc Vu giáo tới, sắc mặt lạnh lùng, trong mắt thai nghén sát ý nồng đậm.

“Ngươi, ngươi có hay không đối với ta... Từng động lòng?”. Nàng cúi đầu, thanh âm nàng, cùng vai nàng, đồng thời nhẹ nhàng run một cái.

“Đừng nghĩ nhiều như vậy, ngươi không có việc gì, ta thề, ta nhất định sẽ cứu được ngươi!”. Tần Liệt quát khẽ.

Nàng ngẩng đầu, trên gương mặt kiều diễm như hoa dâng lên một cái cười khổ buồn bã bất đắc dĩ: “Ta không đánh giá cao tình trạng của mình, ta nghĩ, cho dù là không có ba người Hắc Vu giáo này đuổi giết tới, ta cũng không sống được nửa tháng. Tần Liệt, ngươi cứ nói cho ta biết, ngươi có từng động lòng với ta hay không, có, hay là không?”.

“Có!”. Tần Liệt hầu như là nghiến răng nghiến lợi quát.

Đôi mắt ảm đạm của Tống Đình Ngọc, bỗng nhiên nở ra một quầng sáng bệnh trạng, gò má tái nhợt kia của nàng, cũng như là tràn ra đỏ ửng nhàn nhạt. Nàng cười khẽ gật đầu, nói: “Vậy thì tốt...”.

“Sa sa sa!”.

Tiếng bóng người ở trong lá cây cực nhanh xuyên qua, đột nhiên từ xa xa truyền đến, một loại khí tức âm trầm se lạnh, như sương lạnh không nhìn thấy nhanh chóng hướng tới bên này lan tràn đến.

“Bọn chúng đến rồi, ta có thể cảm giác được, càng ngày càng gần”.

Tống Đình Ngọc cảm thấy có chút lạnh, theo bản năng nắm thật chặt quần áo, thanh âm không còn ý quyến rũ nhất quán, thêm một tia lạnh lẽo.

Hai mắt Tần Liệt dần dần che kín tơ máu.

“Oành oành! Oành oành!”.

Trái tim hắn mạnh mẽ nhảy lên, chỗ tim bụng, ba giọt tinh huyết Hỏa Kỳ Lân đã bắt đầu sôi trào, ngọn lửa Kỳ Lân trong máu như bị đốt lên, từng chút một đốt cháy lên.

Hắn trước một bước thúc giục lực lượng máu tươi!

“Xẹt xẹt xẹt! Oành đùng đùng!”.

Tiếng sấm sét tia chớp nổ vang từ trong tứ chi bách hải hắn truyền đến, trên Lôi Cương chùy trong tay hắn triền đầy lôi điện to dài, vận sức chờ phát động.

Vài phút sau.

Ba nam tử mặc trường bào đen sì, đem thân thể, cổ, thậm chí gò má cũng khóa lại trong áo bào đen, như u linh màu đen bỗng nhiên hiện ra.

Trong áo bào đen, ba đôi mắt băng lạnh vô tình, đồng thời bắn ra hàn quang dọa người.

Bọn họ đồng thời nhìn về phía Tần Liệt chiến ý ngập trời.

“Ngươi là ai?”. Một người áo bào đen ở giữa khá cao, lấy một loại thanh âm chói tai hỏi: “Ngươi không phải Hắc Vu giáo chúng ta, lệnh bài trong tay ngươi từ đâu mà có?”.

Tiếng hắn, như lấy vật sắc ma sát kim loại, bén nhọn khó nghe nói không nên lời.

“Ta là ai không quan trọng, quan trọng là, lát nữa, ta còn sẽ có thêm ba khối lệnh bài Hắc Vu giáo mới”. Tần Liệt trầm giọng nói.

“Vũ Hề, Vũ Kiết, các ngươi một kẻ đi giết người, một đi bắt nữ nhân kia”. Người áo bào đen ở giữa không kiên nhẫn phân phó, hắn ngay cả một câu lời thừa cũng không muốn dong dài.

Hai võ giả Hắc Vu giáo bên cạnh hắn, như hai u hồn màu đen, một người bắn về phía Tần Liệt, một người lướt hướng Tống Đình Ngọc.

Người áo bào đen lao về phía Tần Liệt, lúc ở giữa đường, thân thể quỷ dị vặn vẹo run rẩy lên.

Từng luồng sương đen tối đen như mực nước, như rắn độc màu đen cựa quậy, to cỡ đầu ngón tay, dài mười mấy thước, nhiều tới mấy chục, bỗng từ trong áo bào đen trên người hắn bay vọt ra, như tia chớp màu đen bắn nhanh về phía Tần Liệt.

Một loại khí tức âm trầm, tà ác, quỷ bí, từ trong màn sương mù đen đó tràn ngập ra, như có thể thẩm thấu xương tủy, cách Tần Liệt xa trăm mét, đã khiến toàn thân Tần Liệt băng lạnh.

“Hắc hắc!”. Người nọ cười nhẹ, chỗ sâu trong đôi mắt lạnh như băng trong áo bào đen trồi lên một cái bóng dáng mơ hồ hư ảo.

Một năng lượng ăn mòn linh hồn cực kỳ rõ ràng, từ trong mắt hắn phóng ra, như xúc tu vô hình, đến thẳng trong đầu Tần Liệt.

Trong tâm linh thức hải Tần Liệt, một con rết trăm chân kịch độc, quỷ dị hiện ra, con rết đó toàn thân màu đen, còn có cánh nho nhỏ màu đen, nó linh hoạt chớp lên, bỗng rơi vào trong hồn hồ của Tần Liệt.

Con rết trăm chân dài mấy chục thước, do một loại bí thuật tà ác, lấy rất nhiều linh hồn không trọn vẹn ngưng kết thành, tràn ngập khí tức tà ác âm trầm, đi dữ tợn cắn xé chân hồn của Tần Liệt.

Nó lại là vì xé nát linh hồn của Tần Liệt mà đến!

“Không chịu nổi một đòn”. Người nọ lắc lắc đầu, trong đôi mắt lạnh như băng toát ra nét khinh thường: “Ở trong chiến đấu, linh hồn ý thức ngay cả nhanh chóng ngưng kết phòng tuyến cũng không hiểu, tâm linh thức hải như giấy, không có kinh nghiệm tác chiến linh hồn. Hắc, hắn ngay cả nữ nhân kia cũng không bằng, nữ nhân kia, ít nhất còn chống đỡ lâu như vậy, nếu không phải bị Vu độc thẩm thấu linh hồn, thật đúng là có chút khó giải quyết”.

“Bớt nói nhảm! Lập tức xử lý hắn cho ta, đừng chọc phiền toái cho ta!”. Kẻ cầm đầu không kiên nhẫn quát.

“Dễ dàng”. Người nọ giết hướng Tần Liệt thoải mái đáp lại.

“Dao động sấm sét! Dưới chân! Dưới chân các ngươi!”. Kẻ đầu lĩnh đột nhiên thét chói tai.

Hai người áo bào đen phân biệt lao về phía Tần Liệt cùng Tống Đình Ngọc, ở lúc thật sự tới gần, cũng đều trước sau cảm giác được dị thường.

Lúc này, bọn họ cách hai người Tần Liệt còn xa mấy chục thước, ánh mắt bọn họ bối rối, vội vàng bứt ra lui về phía sau.

“Đáng chết! Gã này là Tịch Diệt tông! Đó là Tịch Diệt Huyền Lôi!”. Kẻ đầu lĩnh rống giận.

Ngay trong tiếng hét phẫn nộ của hắn, khu vực giữa Tần Liệt cùng hắn, nháy mắt long trời lở đất, không gian xuất hiện sóng gợn bất thường, từng khe hở không gian nhỏ dày như bị đao sắc cắt ra.

Vô số tia chớp, sấm sét, ở trong khoảnh khắc nổ mạnh.

Mặt đất bị xốc lên, bụi đất bay lên, cổ thụ bị nổ thành vụn gỗ tiêu tán.

Hai bóng người toàn thân đẫm máu, từ trong vụ nổ bị ném bay ra, từng tầng ô quang trên người bọn họ ngưng kết ra, lập tức sụp đổ, sau khi ngưng tụ lần nữa, lại tiếp tục tan vỡ, lặp lại lặp lại.