Linh Vực

Chương 445: Ngự hồn




“Tuyết tỷ, chúng ta làm như thế nào?”.

Bên kia, một cô gái Huyễn Ma tông, không khỏi nhìn về phía Tuyết Mạch Viêm, nhỏ giọng hỏi.

Đôi mắt trong suốt của Tuyết Mạch Viêm xuyên thấu qua lá cây rậm rạp, xa xa nhìn về phía mấy phe giao chiến, khuôn mặt nhỏ bình tĩnh, thấp giọng nói: “Chờ một chút xem”.

Nàng cũng không sốt ruột, cũng biết càng là thời điểm mấu chốt, càng cần bình tĩnh đối đãi.

“Thiên Thiên, ngươi không cần lo lắng, trong tay ta phong ấn hai con Vu trùng, chúng ta có tư cách cò kè mặc cả với Dạ Ức Hạo”. Tuyết Mạch Viêm nói.

“Ừm, ta tin tưởng Tuyết tỷ sẽ làm chủ cho ta”. Phan Thiên Thiên nhu thuận nói.

“Dạ đại ca, vì sao mãi không cho ta động thủ? Ngươi... Sao không sốt ruột?”. Tô Nghiên nhìn về phía Dạ Ức Hạo.

Ánh mắt Dạ Ức Hạo hờ hững, từ đầu tới cuối đứng bất động, cho nàng một loại cảm giác sâu xa khó hiểu, làm nàng không biết nên phối hợp như thế nào: “Sẽ có càng lúc càng nhiều người phát hiện động tĩnh bên này, do đó chậm rãi tụ đến? Chờ càng nhiều người hơn đến, phát hiện ngươi lấy Vu độc, làm mọi người trúng chiêu, ta sợ bọn họ sẽ...”.

“Sẽ quần công đối với chúng ta?”. Dạ Ức Hạo cười lạnh.

“Cái này là dễ thấy”. Tô Nghiên lo lắng.

“Trên thực tế, ta mãi không động thủ, chờ chính là những người này đến!”. Dạ Ức Hạo nhếch môi, tươi cười âm trầm tàn nhẫn: “Hơn nữa ngươi cũng không biết, cho dù hiện tại, ở quanh chúng ta, cũng đã ẩn nấp không ít người rồi”.

Ánh mắt hắn âm trầm, không khỏi ngắm về phía vị trí các cô gái Huyễn Ma tông, tựa như đã đem các nàng ẩn nấp nhìn thấu.

“A?”. Tô Nghiên kêu sớm

Nàng càng thêm không biết Dạ Ức Hạo muốn làm gì.

“Ngươi không cần phải quản Sở Ly, ngươi đi bên kia trước”, duỗi tay ra, hắn chỉ về phía Tần Liệt, Lạc Trần bên kia, hờ hững phân phó: “Trước đem phiền toái bên kia xử lý hết. Người này, tự nhiên sẽ có người xử lý, không cần ngươi lo lắng, Sở Ly... Cùng chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ!”.

“Cái này...”. Tô Nghiên kinh ngạc khó hiểu.

Dạ Ức Hạo vẫn chưa giải thích.

Hắn bỗng nhiên ngồi xuống tại chỗ.

Ở dưới ánh mắt khó hiểu của Tô Nghiên, một tay Dạ Ức Hạo lấy áo chỗ ngực xé nát, đem vị trí lồng ngực nửa trong suốt để trần ra.

Ánh mắt Tô Nghiên nhìn qua thật sâu.

Chỉ thấy chỗ lồng ngực nửa trong suốt của Dạ Ức Hạo, “Bát Dực Ngô Công Vương” chiếm cứ ở trên trái tim hắn, thân thể theo tim hắn đập dao động, không ngừng bành trướng co rút lại, từng cái chân rết, như lưỡi đao sắc đâm thật sâu vào trên mạch máu cùng gân mạch hắn, như toàn thân tương thông với hắn.

Giờ phút này, “Bát Dực Ngô Công Vương” kia đột nhiên kêu to một tiếng, ở dưới ánh mắt kinh hãi của Tô Nghiên, nó phút chốc đâm phá làn da ngực nửa trong suốt của Dạ Ức Hạo, dữ tợn chui ra.

Nó kêu to, chợt lơ lửng ở đỉnh đầu Dạ Ức Hạo, trôi nổi ở trên tóc hắn.

Từng sợi tơ linh hồn vô hình, từ trên thiên linh cái Dạ Ức Hạo bay vọt ra, nối liền với trăm cái chân đỏ của “Bát Dực Ngô Công Vương”.

Một loại khí tức linh hồn liên tiếp quỷ dị, từ trên người hắn cùng mẫu trùng cùng nhau phóng ra, làm tim người ta đập nhanh bất an.

“Ong ong ong!”.

“Bát Dực Ngô Công Vương” lơ lửng ở đỉnh đầu hắn, đột nhiên hướng lên trời kêu to, nửa cái cánh đen sì như lưỡi liềm không ngừng phe phẩy.

“Ồ ngao!”.

“A!”.

“Có cái gì xâm nhập não hải ta!”.

Trong lúc nhất thời, một số người ẩn nấp từ một nơi bí mật gần đó, còn có đám người Triệu Hiên, Trương Thần Đống, đều ôm đầu hét rầm lên.

Con ngươi bọn họ nháy mắt trở nên mê man, loại mê man này sau khi duy trì một chốc, từ trong mắt bọn họ, toát ra hào quang băng lạnh âm trầm không chút tính người.

Tử khí trầm trầm.

“Thiên Thiên!”. Tiếng quát kinh hãi của Tuyết Mạch Viêm đồng thời vang lên.

Chỉ thấy Phan Thiên Thiên trúng Vu độc, hào quang trí tuệ trong vắt trước kia trong mắt hoàn toàn biến mất không thấy, thay thế vào đó, chính là biểu cảm âm trầm vô tình đáng sợ.

Phan Thiên Thiên lại đột nhiên từ trong cây cối bay vọt ra, không để ý Tuyết Mạch Viêm cản lại, như điện bắn về phía Dạ Ức Hạo.

Ở lúc Tuyết Mạch Viêm kêu sợ hãi, có năm bóng người khác, cùng phân biệt từ trong rừng rậm phạm vi rất lớn quanh thân bay vút ra.

Những người đó, mặc quần áo Vạn Thú sơn cùng Thiên Khí tông, trong mắt che kín sợi màu đen, vẻ mặt đều là âm trầm băng lạnh.

Đều là đã trúng Vu độc!

Ngay cả Triệu Hiên cùng Trương Thần Đống, cũng là theo tiếng rít mà động, bị cường đoạt tâm trí, một đám lao về phía Dạ Ức Hạo.

Tám bóng người bọn Phan Thiên Thiên, Triệu Hiên, rất nhanh, đã tới phương vị Dạ Ức Hạo sau đó không chút do dự, đồng thời hướng tới Sở Ly giết tới.

“Bảo người Tô gia ngươi rời đi”. Dạ Ức Hạo cười hắc hắc quái dị phân phó.

Đôi mắt sáng của Tô Nghiên hiện ra nét kinh hãi.

Ngắn ngủi mười mấy giây thời gian, Dạ Ức Hạo bùng nổ làm khó dễ, vậy mà khiến thế cục lập tức xảy ra biến cố kinh thiên.

Dạ Ức Hạo thế mà có thể thông qua “Bát Dực Ngô Công Vương” trực tiếp khống chế võ giả đã trúng Vu độc!

Theo sáu người bọn Phan Thiên Thiên lao ra, ở trong rừng rậm chưa bị san bằng chung quanh, liên tiếp toát ra từng cái bóng người, người ẩn nấp, lập tức bại lộ toàn bộ!

Ở đây, bởi vì không tồn tại thiên địa linh khí cảm giác lực của võ giả đều bị hạn chế thật lớn, ai cũng không có cách nào quan sát được động hướng sinh mệnh linh hồn chung quanh

Đỗ Hướng Dương cùng Huyễn Ma tông Tuyết Mạch Viêm, hai bên cách nhau cũng không quá xa, nhưng ở trước khi Đỗ Hướng Dương mở miệng, Tuyết Mạch Viêm cũng tương tự không biết Đỗ Hướng Dương ẩn nấp.

Nhưng, người khác không thể, Dạ Ức Hạo lại có thể.

Hắn thông qua “Bát Dực Ngô Công Vương”, thông qua khí tức Vu độc, có thể tương đối rõ ràng phát hiện được từng người ẩn nấp.

Chỉ cần một điểm này, hắn đã mạnh hơn mọi người nơi đây, cũng có thể thông qua những kẻ trúng độc đến, một lần nữa chế định kế hoạch.

“Sở Ly! Hiện tại tám người điên cuồng đánh chết ngươi có một đến từ Huyễn Ma tông, hai đến từ Thiên Kiếm sơn, năm người còn lại thì là đến từ Thiên Khí tông cùng Vạn Thú sơn. Hắc, bọn chúng đều đã trúng Vu độc, ta xem ngươi giết hay là không giết!”. Dạ Ức Hạo cười lên điên cuồng: “Dù sao, bọn chúng nhất định sẽ dùng hết toàn lực giết ngươi. Mà ngươi, một khi đánh chết bọn chúng, người vây xem của Huyễn Ma tông, Thiên Kiếm sơn, Thiên Khí tông cùng Vạn Thú sơn, chẳng những sẽ không giúp ngươi, còn có thể đối phó ngươi! Ha ha ha! Ta xem ngươi lựa chọn như thế nào!”.

Hắn lại nhìn thoáng qua Tô Nghiên: “Hiện tại ngươi còn lo lắng chúng ta sẽ bị quần công sao? Ta nói cho ngươi, chỉ cần người trúng Vu độc dám ở xuất hiện trong mười dặm chung quanh ta, ta có thể thông qua mẫu trùng, lập tức khống chế chân hồn tâm trí hắn, ta có thể làm hắn lập tức chết thảm!”.

Tô Nghiên kinh hãi dị thường.

Nàng rốt cuộc biết Dạ Ức Hạo vì sao mãi chưa động thủ.

Bởi vì, Dạ Ức Hạo căn bản không cần động thủ, hắn cũng căn bản không sợ sẽ gặp quần công.

Trái lại, hắn không nhanh không chậm chờ, chờ càng nhiêu người đến, chính là biết còn có một số người cũng đã trúng Vu độc.

Mà những người đó, đều sắp trở thành thanh kiếm sắc bén trong tay Dạ Ức Hạo hắn, hắn chẳng những có thể mượn dùng những người đó giết Sở Ly, còn có thể thông qua những người đó, hạn chế đồng bạn bọn họ tụ tập đến.

Thí dụ như Tuyết Mạch Viêm.