Linh Vực

Chương 527: Linh hồn chú thuật




Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group

Ba người Xích Di không ngừng làm phép ám toán, vẻ mặt đột nhiên biến đổi, trong con ngươi chợt hiện sự sợ hãi to lớn.

Địch Phi các bọn họ gần nhất, quay đầu nhìn, phát hiện trong tròng mắt ba người lóe ra lôi viêm điện quang.

Con ngươi ba người như đang bị điện giật sét đánh!

“A!”.

Ba người liều mạng dụi mắt, tựa như muốn đem lôi viêm cùng điện quang trong mắt xua tan, phát ra từng tiếng kêu thảm thiết thống khổ.

Tần Liệt từ xa xa đứng lên, trong đôi mắt huyết quang rạng rỡ, lôi quang đan xen, sắc mặt lạnh lùng.

“Bốp bốp bốp!”.

Trong đầu, từng đạo lôi quang cùng tia chớp, đem linh thảo, con nhím, con bướm chộp lấy, lấy sấm sét tia chớp tiêu diệt rèn luyện.

Cùng lúc, tinh thần ý thức Tần Liệt mang lực lượng sấm sét, theo linh thảo, con nhím, con bướm cùng linh hồn ba người kia liên hệ, đến thẳng chỗ sâu trong con ngươi não hải của ba người.

“Nổ!”. Tần Liệt nhìn về phía ba người khẽ quát một tiếng.

Ba võ giả Xích Di tộc, mắt truyền đến một tiếng trầm đục, vậy mà lại đột nhiên nổ tung.

“Mắt ta! Mắt ta nổ rồi!”.

“Ta mù rồi! Dã!”.

“A, mắt ta!”.

Trong khe hở ngón tay bịt mắt của ba người này chảy ra máu tươi, đang thống khổ kêu thảm thiết.

Địch Phi đột nhiên biến sắc, đứng bật dậy, sau khi trầm ngâm mấy giây, nói: “Rút!”.

Hắn lại một lần thay đổi chủ ý.

Toàn bộ võ giả Xích Di tộc, sau khi nghe được tiếng quát của Địch Phi, do dự một chút, lập tức xoay người rút lui.

“Đi theo ta!”.

Địch Phi hướng về phía ba người gào khóc thảm thiết bên cạnh quát một tiếng trầm thấp, dẫn đầu hướng tới bên ngoài khe núi phóng đi, nhìn cũng không nhìn phía sau một cái.

Võ giả Xích Di tộc vốn cùng đám người Lạc Trần có qua có lại, ở nháy mắt quay đầu, nhất nhất có trật tự bỏ chạy.

“Đừng đuổi theo”. Tần Liệt nhíu mày.

Tống Đình Ngọc, Tạ Tĩnh Tuyền lập tức dừng bước, Lạc Trần cùng Đỗ Hướng Dương sắc mặt uể oải, cũng phẫn nộ dừng lại.

“Phương hướng bọn chúng bỏ chạy, hẳn chính là phương hướng Sâm Dã, Già tới, chúng ta đuổi tiếp sẽ đụng tới đại bộ đội người Đông Di, như vậy không quá sáng suốt”. Tần Liệt nói.

“Thừa dịp đối phương chưa hội họp, chúng ta lập tức từ nơi này rời khỏi. Chúng ta không có lệnh bài để bọn chúng có thể tập trung, chỉ cần một lần nữa tìm một ngọn núi tuyết nấp đi, bọn chúng muốn đem chúng ta tìm ra, cũng không đơn giản như vậy”. Tống Đình Ngọc đề nghị.

Mọi người đều không có dị nghị cho rằng đề nghị này phi thường chính xác, vì thế ngay cả đồ trên người những người Xích Di chết kia cũng chưa thu dọn, liền vội vàng rời khỏi.

Sau nửa canh giờ.

Địch Phi mang theo hai mươi mấy võ giả Xích Di còn sót lại, rốt cuộc hội họp với Sâm Dã suất lĩnh Hắc Di, Già suất lĩnh Bạch Di.

“Địch Phi, tộc nhân của ngươi đâu?”. Sâm Dã xa xa thét to.

“Bên cạnh ngươi sao chỉ còn hơn hai mươi người?”. Già cũng rất khó hiểu: “Sao? Các tộc nhân còn lại còn ở phía trước vây công bọn Bạo Loạn chi địa kia?”.

Bọn họ đều cho rằng Địch Phi còn có tộc nhân chưa đến.

Ngay cả Địch Phi ở trong, sắc mặt toàn bộ tộc nhân Xích Di tộc suy sụp, trong mắt tràn đầy hận ý nồng đậm.

Một người hung hăng oanh kích hướng một tảng đá băng, đem băng đá đó nổ thành mảnh băng, tức giận vô cùng nói: “Ta thề! Nhất định phải đem toàn bộ võ giả Bạo Loạn chi địa giết sạch!”.

“Chuyện gì vậy?”. Già ngưng trọng hẳn lên.

Ở cạnh nàng, Cao Vũ nhất quán âm trầm lanh như băng, trầm mặc ít lời.

“Khương Thiên Hưng! Ngươi nói một chút rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”. Sâm Dã quát.

“Chúng ta chỉ còn lại có từng này người”. Khương Thiên Hưng cúi đầu, liếc Địch Phi sắc mặt âm trầm một cái, thở dài: “Chúng ta ở lúc tách ra tìm Băng Linh, bị Tần Liệt, gã này lần lượt đánh tan, thương vong thảm trọng...”.

Hắn chậm rãi nói rõ chân tướng.

Đám người Sâm Dã cùng Già lẳng lặng nghe, sắc mặt trở nên càng lúc càng khó coi.

“Những kẻ đó thực lợi hại như vậy?”. Một đại hán Bạch Di tộc cạnh Già, rõ ràng không quá tin tưởng: “Chúng ta từng chiến đấu với người của Hắc Vu giáo, Vạn Thú sơn, Thiên Khí tông, cũng chưa phát hiện bọn chúng lợi hại cỡ nào, sao các ngươi lại tổn thất lớn như vậy?”.

“Có kẻ tên là Tần Liệt phi thường đáng sợ. Hắn đã phá Linh Hồn chú thuật của tộc ta!”. Một võ giả Xích Di tộc thét chói tai.

Lúc này, mọi người mới chú ý tới bên người Địch Phi, ba võ giả Xích Di tộc luôn ôm mắt, đang thấp giọng kêu khóc.

“Tần Liệt tu luyện lôi đình chi lực, lúc ở Lôi chi cấm địa, người này quả thực đáng sợ đến cực điểm”. Sâm Dã hít sâu một hơi, lại nói: “Nhưng nơi này không phải Lôi chi cấm địa. Ở chỗ này, hắn chẳng lẽ còn có thể lật trời lên hay sao?”.

“Cao Vũ ngươi cùng Tần Liệt đó cùng nhau đến từ Xích Lan đại lục, ngươi hẳn là hiểu biết hắn, hắn thực đáng sợ như vậy?”. Tên đại hán Xích Di tộc kia đột nhiên hỏi.

Toàn bộ người Đông Di, bất luận là Sâm Dã, Địch Phi, hay là tộc nhân khác, cũng đều theo bản năng nhìn về phía Cao Vũ.

“Không biết”. Cao Vũ lạnh lùng nói.

Tộc nhân Xích Di tộc cùng Hắc Di tộc, đối với hắn trả lời rõ ràng không quá hài lòng, ánh mắt nhìn về phía hắn cũng tràn ngập lãnh ý.

“Bọn chúng cách bên này cũng không xa, lập tức truy kích mà nói, còn có thể tìm được bọn chúng!”. Khương Thiên Hưng nôn nóng nói.

“Vậy thì đuổi!”. Sâm Dã hạ lệnh.

“Quay đầu!”. Địch Phi quát chói tai.

Ven hồ băng, một ngọn núi băng cao ngất khác, chỗ sườn núi.

Đám người Tần Liệt đục ra hang băng, từng người đem thân thể rúc vào, đang lợi dụng linh thạch khôi phục.

“Ngươi tốt nhất dùng Sinh Mệnh chi tuyền”. Tần Liệt ở trong một cái hang băng trong đó nói.

Ở trong hang băng này, chỉ có một mình Tuyết Mạch Viêm, trên khuôn mặt băng lung linh của nàng không có chút màu máu, Huyết chi linh lực trong máu tươi cũng hầu như bị hút ra hơn phân nửa.

“Thị Huyết Long” vốn là đại sát khí bá đạo vô cùng, Tuyết Mạch Viêm cảnh giới không đủ mạo muội điều khiển, tuy nháy mắt hình thành lực sát thương khủng bố, huyết khí bản thân hao tổn cũng là vô cùng kinh người.

Từ trong cơ thể nàng, Tần Liệt cảm giác được huyết khí kịch liệt tiêu hao, biết tình trạng nàng rất kém, cho nên cố ý tới xem chút.

“Sinh Mệnh chi tuyền này, chỉ đủ một mình mẹ ta dùng, ta phải giữ lại”. Tuyết Mạch Viêm nhẹ nhàng lắc đầu, vẻ mặt kiên định.

“Trải qua lần chiến đấu này, sinh mệnh lực của ngươi cũng có hao tổn, không nhanh chóng dùng Sinh Mệnh chi tuyền mà nói, ngươi chỉ sợ không thể còn sống ra khỏi Thần Táng tràng”. Tần Liệt thở dài.

Ở trong mái tóc của Tuyết Mạch Viêm, hắn thấy được một mảng nhỏ tóc bạc, đây là dấu hiệu sinh mệnh năng lượng sắp khô kiệt.

Dựa theo thế này tiếp tục, cho dù là không có chiến đấu mới, thời gian, cũng sẽ từng chút một giết chết.

Tuyết Mạch Viêm lẳng lặng ngồi ở hang băng, trong đôi mắt trong suốt như hồ nước, có một tia đau thương che giấu.

“Một bình Sinh Mệnh chi tuyền này, xin ngươi giúp ta cất kỹ, còn có thứ này...”. Nàng trầm ngâm chốc lát, lòng bàn tay trái nở ra huyết quang màu đỏ tươi, “Thị Huyết Long” thu nhỏ lại mấy trăm lần từ trong đó trôi nổi ra: “Đem chí bảo Huyết Sát tông cũng cầm lấy, chờ sau khi ngươi rời khỏi đây, gặp cha ta, ngươi giúp ta giao cho ông”.