Linh Vực

Chương 557: Thập lục thần thủ




Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group

Từ thế cục hiện nay đến xem, bọn họ bị người Phan gia đuổi theo, chỉ sợ chỉ là vấn đề thời gian.

Lấy cảnh giới tu vi của bọn họ, lấy nhân số bọn họ, bị Phan gia chém giết sạch sẽ, tựa như cũng là vận mệnh không lâu.

“Vô dụng, không nhanh hơn bọn chúng, không cần bao lâu chúng ta sẽ bị đuổi kịp. Cùng với hao hết linh lực mà chết, không bằng quay người chém giết một phen, cho dù chết, cũng phải kéo vài tộc nhân Phan gia đệm lưng!”.

Trên Thủy Tinh chiến xa, Lạc Trần đột nhiên ngừng chuyển vận linh lực, quay đầu nhìn về phía sau, vẻ mặt quyết tuyệt tàn nhẫn.

Hai chiếc Thủy Tinh chiến xa phía sau, có mấy chục tên tộc nhân Phan gia, những người đó cảnh giới cao hơn bọn họ, nhân số càng là mấy lần bọn họ.

Bất luận cố gắng như thế nào, bọn họ cùng không thể tránh được đối phương đuổi bắt, sẽ bị nhất nhất chém giết.

“Mẹ! Một khi đã như vậy, vậy quay đầu húc bọn chúng!”. Đỗ Hướng Dương cũng là sắc mặt chợt hung hăng.

Từ động tác của tộc nhân Phan gia phía sau, bọn họ liền biết đối phương hạ nhẫn tâm, tuyệt không cho bọn họ còn sống rời khỏi.

Một mặt đem linh lực rót vào chiến xa, nhiều nhất chỉ là kéo dài chốc lát, còn có thể đem linh lực của bọn họ hao hết.

Như vậy mà nói, bọn họ ngay cả lực lượng buông tay liều một phen cũng không có, chỉ có thể vô ích bị người Phan gia dễ dàng xử lý.

Cái đó không phải kết quả bọn họ muốn!

“Xem ra là trốn không thoát”. Ngữ khí Tạ Tĩnh Tuyền lành lạnh, tạm dừng một chút, lại nói: “Quay đầu lao lên đi, liều mạng với bọn chúng đi”.

“Nếu có thể đem Thủy Tinh chiến xa bọn chúng húc nát, làm tộc nhân Phan gia cũng bị vây ở bên này, chúng ta cho dù chết, cùng kiếm lãi rồi!”. Đỗ Hướng Dương hừ nói.

“Quay đầu đi!”. Tuyết Mạch Viêm cũng quát.

“Xẹt!”.

Thủy Tinh chiến xa tàn phá, đột nhiền đình trệ xuống, ở dưới mọi người hợp sức quay lại, đột nhiên chuyển đổi phương hướng.

Thủy Tinh chiến xa lập tức hướng Phan gia, hơn nữa ở sau khi dừng lại một chút, lấy tốc độ tối đa lao đến.

Từng vầng trăng non màu bạc sáng, từng đám lửa nóng bỏng thiêu hủy linh hồn, cùng với kiếm báu mâu lửa, dẫn đầu hướng tới Phan gia phóng đi.

Huyễn Ma châu trong tay Tuyết Mạch Viêm lập lòe tỏa sáng, xây dựng ra cảnh tượng huyền diệu hư ảo không rõ, lấy ảo thuật mê hoặc đối phương.

Hầu như ở cùng lúc, nàng còn không ngừng thi triển bí thuật Huyết Sát tông, ở trong hoàn cảnh ngưng luyện ra từng cái Khấp Huyết Quỷ trảo, xen lẫn sương trắng mờ mịt, hướng đỉnh đầu người Phan gia chộp tới.

Tống Đình Ngọc kêu khẽ một tiếng, một con bướm cánh ánh sáng tươi đẹp, do linh lực tinh thuần ngưng kết thành, giương cánh bay, phóng ra ánh lửa chói mắt, cùng cắn xé về phía tộc nhân Phan gia.

Con ngươi Tạ Tĩnh Tuyền bày biện ra màu xanh biếc kỳ dị.

Một loại dao động quái dị vặn loạn sinh cơ, làm linh hải huyệt khiếu người ta hầu như sụp đổ, do nàng xây dựng ra, đem các tộc nhân Phan gia kia xoay choáng váng đầu óc.

Mọi người đều thúc giục linh quyết, không giữ lại nữa, đối với người truy kích của Phan gia liền là một phen oanh tạc.

Thủy Tinh chiến xa dưới thân bọn họ, cũng như tia chớp đánh đến, xen lẫn từng đạo thế công sắc bén, lập tức khiến tộc nhân Phan gia đều kinh sợ.

Bọn họ không dự đoán được bọn tiểu bối này dám quay đầu.

Đợi những Thất Nguyệt Trảm, Phần Hồn Hỏa Mang, còn có bướm sặc sỡ vuốt quỷ, từ trường bạo loạn kia điên cuồng trào đến một phen, người Phan gia trở tay không kịp, có mười mấy kẻ bị giết ngay tại chỗ.

Lúc bọn họ gầm lên chói tai, một chiếc Thủy Tinh chiến xa rách nát kia cũng như phát điên lao tới.

Rõ ràng là chuẩn bị muốn ngọc đá cùng vỡ.

“Ba nữ tử ta muốn sống!”. Phan Đào rít lên.

Một cái dùi lửa thiêu đốt ngọn lửa màu vỏ quất, từ ngực Phan Đào bay vút ra ngoài, mũi nhọn của dùi lửa, phun ra nuốt vào ngọn lửa kinh người.

Dùi lửa gào thét, húc mạnh ở trên một chiếc Thủy Tinh chiến xa kia, chiến xa long lanh dài mấy chục thước, bị dùi lửa trực tiếp xé rách ra, nháy mắt biến thành hai đoạn.

Chiến xa ở trong tiếng phá vỡ “kẽo kẹt kẽo kẹt” nhanh chóng giải thể, năng lượng Linh Trận đồ khắc họa bên trong đột nhiên sụp đổ.

Đám người Đỗ Hướng Dương trên xe sau khi phát hiện chiến xa nổ tung, chưa thể đạt thành mục tiêu, sắc mặt đều ảm đạm.

“Bỏ xe chạy vào biển!”. Tống Đình Ngọc kêu lên.

Từng cái bóng người, từ giữa không trung buông xuống, hướng biển sâu mờ mịt rời đi.

Bọn họ biết ở sau khi Thủy Tinh chiến xa vỡ vụn, sinh cơ bọn họ chạy thoát, xem như bị hoàn toàn chặt đứt.

Bọn họ sắp không còn sức chống lại tộc nhân Phan gia.

“Lạc Trần với Đỗ Hướng Dương, lập tức chém giết, thi thể giữ lại cho ta, ta còn có mục đích sử dụng khác”. Phan Đào hạ đạt mệnh lệnh: “Ba nữ tử kia, ta muốn sống!”.

Tộc nhân Phan gia trên Thủy Tinh chiến xa cũng đều đỏ mắt, điều khiển chiến xa, khiến thân xe nhanh chóng chìm xuống, muốn xuống biển bắt người.

Một đòn xoay người của đám người Lạc Trần, đã giết không ít tộc nhân của bọn hắn, làm bọn hắn nổi giận đùng đùng, muốn hung hăng trả thù.

“Coi như là kiếm lãi rồi”. Lúc Đỗ Hướng Dương rơi xuống biển, cười khổ: “Đáng tiếc, đáng tiếc chưa phá được chiến xa của bọn hắn, đây là tiếc nuối duy nhất”.

“Đáng tiếc”. Lạc Trần cũng thở dài một hơi.

Trong đôi mắt đẹp của Tống Đình Ngọc cũng không còn thần thái mê người, sắc mặt u ám không ánh sáng tương tự.

Nàng cũng đã tuyệt vọng.

Đoàn người, tất nhiên rơi xuống biển sâu, cách mặt biển càng lúc càng gần.

Đỉnh đầu, hai chiếc Thủy Tinh chiến xa của Phan gia nhanh chóng tới gần, một đám tộc nhân Phan gia trên xe, vẻ mặt đều là hung ác, thỉnh thoảng cười hắc hắc hung ác.

Bọn họ cho rằng đây là kết cục.

“Ồ!”.

Đột nhiên, Tạ Tĩnh Tuyền đang rơi xuống, nhịn không được hô khẽ ra tiếng, trên khuôn mặt xinh đẹp thanh lệ thoát tục hiện ra một cái biểu cảm kỳ dị thật lớn.

Nàng nhìn về phía biển sâu bên dưới.

“Khí huyết lực thật mạnh!”. Tuyết Mạch Viêm cũng nhịn không được kinh ngạc la lên.

Tống Đình Ngọc, Lạc Trần cùng Đỗ Hướng Dương, bị hai người này hô to gọi nhỏ, làm cho có chút khó hiểu, cùng theo bản năng nhìn về phía biển sâu.

Biển sâu xanh thẫm, một cái xoáy nước thật lớn phút chốc ngưng kết ra, điên cuồng xoay chuyển, làm biến lớn nhấc lên sóng triều tận trời.

Sau đó, cái xoáy nước to lớn thứ hai, thứ ba, thứ tư, thứ năm, thứ sáu, thứ bảy, thứ tám, liên tiếp ở biển sâu ngưng hiện ra.

“Tám cỗ! Tám cỗ khí huyết lực mênh mông đến khó tưởng tượng!”. Tuyết Mạch Viêm hoảng sợ thất sắc.

“Ào ào!”.

Trung ương xoáy nước to lớn ngưng hiện trước hết, một đôi bàn tay khổng lồ màu đồng cổ đột nhiên thò ra, lấy thần lực vô cùng, nháy mắt vỗ về phía hai cái Thủy Tinh chiến xa không ngừng tới gần.

Không đợi tộc nhân Phan gia làm ra phản ứng, hai cái Thủy Tinh chiến xa dài gần trăm mét, đã bị một đôi bàn tay thần khổng lồ màu đồng cổ kia phân biệt đập trúng.

Mấy chục tộc nhân Phan gia trên chiến xa, hầu như ở trong nháy mắt chiến xa bị đập, liền đều miệng phun máu tươi.

Chiến xa còn chưa vỡ nát trước, tộc nhân Phan gia bên trên đã bị thần lực đánh chết hơn phân nửa.

Toàn bộ võ giả Thông U cảnh, không thể duy trì nổi ba giây, lập tức nổ tan xác mà chết.

Cường giả Như Ý cảnh, cùng với chiến xa chia năm xẻ bảy, một đám cả người bắn tung tóe máu tươi, điên cuồng gào thét, giống như từng tia sáng màu máu rơi xuống biển sâu.

Phan Đào kêu vui vẻ nhất, xương ngực vỡ vụn, một cây gai xương xuyên thủng da thịt, trực tiếp lòi ra, làm bộ dáng hắn tỏ ra vô cùng thê lương.

Hắn cũng đang không tự chủ được rơi xuống biển.

Mặt hắn đầy máu tươi nhìn một đôi bàn tay khổng lồ màu đồng cổ kia, miệng mấp máy chốc lát, đột nhiên hét rầm lên: “Thần thi! Đây là thần thi!”.

Tộc nhân Phan gia chưa lập tức chết đi, người ở giữa không trung, cũng đều như ban ngày thấy ma thất thanh kêu lên thảm thiết.

“Thi thể thần!”.

Hơn một năm trước, cường giả Huyễn Ma tông ra hết, ở dưới tông chủ Vũ Lăng Vi dẫn dắt, liên hợp vài tên cường giả Bất Diệt cảnh, ngay tại hải vực phụ cận đem một thi thể thần không đầu bắt sống.

Trận chiến ấy, tộc nhân Phan gia phụ trách quản lý bên ngoài, bọn họ từ đao động khủng bố của biển, liền suy đoán ra thi thể thần cường hãn.

Bọn họ đối với thi thể thần tràn ngập sợ hãi.

Ngay hiện tại, một khối thi thể thần vốn nên bị trói buộc ở Thiên Liệt đại lục, lại từ biển sâu xông ra, điều này làm tộc nhân Phan gia thét lớn chói tai, điên cuồng bỏ chạy.

“Ào ào...”.

Trong một đám to lớn xoáy nước, bàn tay khổng lồ màu đồng cổ không ngừng toát ra, ở trên mặt biển sâu giống như cổ thụ che trời vặn vẹo.

“Lại một đôi tay!”.

“Tám đôi! Tổng cộng tám đôi tay!”.

“Ông trời! Tám cái thi thể thần kia sao có thể xuất hiện ở đây?”.

Toàn bộ tộc nhân Phan gia, hầu như ở nháy mắt sụp đổ, sợ hãi kêu to.

Nhưng, càng làm bọn họ sợ hãi là, tám đôi tay thần kia ùn ùn vươn ra, đem tộc nhân Phan gia đã sắp ngã xuống biển sâu, một người nối tiếp một người nắm chật kéo vào trong biển.

Rất nhanh, liền có máu tươi đậm đặc, từ trong tám cái xoáy to lớn kia toát ra, tộc nhân Phan gia bị bắt kéo xuống, như là lập tức bị thi thể thần cắn nát nuốt ăn.

Không thiếu tộc nhân Phan gia còn chưa rơi xuống biển, vừa thấy tình trạng hiện nay, bị dọa sắc mặt như đất, dẫn tới linh lực hỗn loạn, thân thể thế mà lập tức cứng lại.

“Đại ca cứu mạng!”. Phan Đào gào khóc thầm thiết.

“Phốc! Phốc...”.

Có một bộ phận tộc nhân Phan gia, cùng bọn Tống Đình Ngọc giống nhau, chẳng phân biệt trước sau ngã xuống biển sâu.

Các tộc nhân Phan gia kia, vừa rơi xuống biển liền liều mạng chạy trở về, muốn trốn về hòn đảo khô cằn.

Lúc này, những lốc xoáy kia sẽ thuận thế di động, đem những kẻ bỏ chạy đó nhanh chóng đuổi kịp, một đám lấy bàn tay khổng lồ nằm chặt kéo vào vòng xoáy.

Không bao lâu, mùi máu ngập trời sẽ từ trong vòng xoáy ồ ồ toát ra.

Không ngừng có tộc nhân Phan gia kêu thảm thiết rơi xuống biển, lại bị đuổi kịp bắt lấy, bị ăn sống.

Đám người Tống Đình Ngọc, Lạc Trần cũng bị dọa hồn phi phách tán, nhìn bộ dáng những người Phan gia kia liên tiếp bị ăn, mấy người thiếu chút nữa muốn nôn ra.

Nhưng bọn họ nhúc nhích cũng không dám.

Bọn họ sợ sẽ dẫn tới thi thể thần chú ý.

Cực kỳ quỷ dị, tám vòng xoáy to lớn hoạt động ở trên mặt biển, mười sáu cánh tay khổng lồ của thi thể thần, giống như căn bản chưa phát hiện bọn họ một đám người này.

Từng cái vòng xoáy từ bên cạnh bọn họ lướt qua, từng cái cánh tay khổng lồ đáng sợ ở trên đỉnh đầu bọn họ vặn vẹo, đem tộc nhân Phan gia cách bọn họ gần trong gang tấc bắt đi nuốt hết.

Nhưng lại tạm tha bọn họ.

“Cái này, cái này không quá thích hợp...”. Sau một hồi, giọng Đỗ Hướng Dương khàn khàn, ho khan chốc lát, mạnh mẽ trấn định xuống, nói: “Thi thể thần cho dù đều là mù, cũng sẽ không chỉ buông tha chúng ta chứ?”.

Bốn người bọn Tống Đình Ngọc cùng kinh nghi bất định, cũng đều cảm thấy kỳ quái vô cùng.

“Tám cái thi thể thần, mười sáu cánh tay khổng lồ, không ngừng tàn sát bừa bãi mặt biển, bắt một đám tộc nhân Phan gia”. Lông mày Lạc Trần nhíu thành một cục, lắc lắc đầu, nói: “Có ba người Phan gia, cách chúng ta chỉ khoảng mười mấy thước, còn ở trạng thái phân tán. Nhưng tay thi thể thần, sau khi thay đổi phương hướng, đem ba người đó bắt hết rồi, lại cứ không nhìn tới chúng ta gần trong gang tấc?”.

“Thi thể thần khẳng định có ý thức!”. Tống Đình Ngọc hô.

“Nhưng, thi thể thần vi sao lại bỏ qua chúng ta?”. Tạ Tĩnh Tuyền cùng cảm thấy lần lộn.

“Bởi vì là ta đang điều khiển thi thể thần”. Tiếng cười chế nhạo của Tần Liệt bỗng từ mặt biển xa xa truyền đến.

Theo tiếng cười của Tần Liệt vang lên, từng cái thi thể thần khổng lồ liên tiếp từ biển sâu trồi lên.

Dưới ánh mặt trời vàng rực rỡ, trên tám cái thi thể thần phát ra kim quang màu đồng cổ, mỗi một cái đều như núi đồng, phóng ra khí tức dao động mạnh mẽ.

Làm người ta ngạc nhiên là, tám cái thì thể thần này, cũng không là không đầu nữa.

Tám cái đầu lâu to lớn, phù hợp ở trên thi thể thần, nhìn không ra một khe hở.

Đầu thi thể thần đặt ở Táng Thần chi địa, từ trong Thần Táng tràng bay vọt ra, nay, rốt cuộc một lần nữa dung hợp cùng chỗ với thi thể thần.

Tần Liệt, thì ngồi ngay ngắn ở đầu một thi thể thần lớn nhất, xa xa cười nhìn bên này.

Thi thể thần dưới thân hắn, chính là một cái cuối cùng hiện thân ở phụ cận Hải Nguyệt đảo, rốn cất giấu Phong Ma Bi.

Tám cái thi thể thần, như là tám vị cổ thần, nhất nhất từ đáy biển trồi lên, lấy khí thế bá tuyệt thiên địa, chấn nhiếp toàn bộ hải vực.

Có ba cái thi thể thần, trong tay còn nắm chặt mười mấy tộc nhân Phan gia, đang đem bọn họ đưa hướng trong miệng hàm răng còn có tơ máu.

Mấy cái thi thể thần khác, khóe miệng máu tươi như sông chảy, trên người toát ra mùi máu tươi nồng đậm.

“Tần, Tần Liệt!”. Đỗ Hướng Dương hét lên.

Đôi mắt đẹp của Tống Đình Ngọc một lần nữa nở rộ ra thần thái, cũng che miệng hô khẽ, quả thực không thể tin được sự thật chứng kiến.

Mặt Lạc Trần đầy kinh ngạc.

Ai cũng không ngờ, Tần Liệt khống chế tám cái thi thể thần, ẩn giấu ở phía dưới biển sâu.

Thời khắc mấu chốt, thi thể thần đột nhiên ra tay, đem hai cái Thủy Tinh chiến xa của Phan gia nháy mắt phá vỡ, làm tộc nhân Phan gia sinh linh đồ thán, từng người bị bắt lấy nuốt ăn.

Cục diện hầu như lập tức bị đảo ngược.

“Đi lên đi”. Tần Liệt vẫy tay.

Ở trong ánh mắt kinh ngạc kinh dị của đám người Đồ Hướng Dương, một thi thể thần cách bọn họ gần nhất vươn tay mở ra ở trên mặt biển.

Mấy người sửng sốt một chút, nhìn thoáng qua Tần Liệt, lúc này mới có chút bất an đứng ở trên bàn tay mở ra của thi thể thần.

Bọn họ chú ý tới, trên đôi tay thi thể thần này, còn dính đầy máu tươi cùng mảnh xương.

“Thi thể thần này... Hẳn là có thể nghe hiểu lời”. Đỗ Hướng Dương ngượng ngùng cười gượng, vẻ mặt khẩn trương bất an, sợ sẽ cùng tộc nhân Phan gia giống nhau, bị thi thể thần đưa đến trong miệng xé rách ăn luôn.

Sắc mặt Lạc Trần cũng hơi tái đi.

May mà, thi thể thần này hiển nhiên có thể dựa theo ý chí Tần Liệt làm việc, hắn chỉ là đem bọn người Đỗ Hướng Dương ở lòng bàn tay, đặt tới trên vai rộng lớn vô cùng của hắn.