Linh Vực

Chương 657: Miêu Phong Thiên!




Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group

Nói đến nơi đây, Miêu Dương Hú kiên quyết nói: “Tác phong hành vi của Miêu Thái, đều là tự hắn lựa chọn, không phải chịu Miêu gia chúng ta sai khiến! Cho nên, việc này không quan hệ với Miêu gia chúng ta, các ngươi cho dù là muốn truy cứu tiếp, cũng chỉ nên động thủ với một mình Miêu Thái là được! Mà ta, còn có Miêu gia, sẽ không đi ngăn trở!”.

“Gia chủ!”. Miêu Mỹ Du thất thanh kêu sợ hãi.

Sắc mặt Miêu Thái tái nhợt, giống như trong lúc nhất thời không thể tiếp nhận sự thật, ngơ ngác nhìn Miêu Dương Hú, trong mắt toát ra không cam lòng nồng đậm.

Hắn lại đi nhìn bọn cốc chủ Miêu Văn Phàm, Miêu Khang.

Bốn đại cốc chủ này đều lần lượt quay đầu, không đi nhìn hắn, hiển nhiên ý kiến thống nhất vứt bỏ hắn!

Miêu Thái cuối cùng nhìn về phía Văn Hà.

Văn Hà khẽ nhíu mày, ánh mắt âm u suy nghĩ chốc lát, bỗng nói: “Tác phong hành vi của Miêu Thái, không quan hệ gì với đường ca ta, đều là tự hắn lựa chọn. Cho nên, hắn thực từng làm cái gì, cũng là một mình hắn gánh vác hậu quả!”.

“Không!”. Miêu Thái tuyệt vọng kêu lên.

Hắn rốt cuộc ý thức được, khi gia tộc gặp phải lúc sinh tử tồn vong, Miêu Thái hắn có thể tùy thời hy sinh, căn bản không quan trọng bằng hắn nghĩ.

Lần này, rõ ràng là bản thân Văn Hà tính sai, không dự đoán được Huyết Sát tông có thể đến nhanh như vậy, dẫn tới cường giả điều hành không đủ.

Sau khi Tần Liệt lấy tám cây Lôi Cức Mộc, giúp Hồng Bác Văn, Mông Phụng phá vỡ Hàn Nguyệt chi thuẫn, khiến hai người chưa tiêu hao quá nhiều lực lượng, Văn Hà hiển nhiên không có lòng tin năng lực chống Hồng Bác Văn cùng Mông Phụng.

- Hắn không muốn vì Miêu gia buông tay liều một phen.

Năm vị cốc chủ Miêu gia, biết trận này bất lợi, cho nên nghĩ hết mọi cách né tránh, vì thế đem hắn xách ra hy sinh.

“Toàn bộ sai lầm, đều là một mình Miêu Thái tạo nên, Miêu gia chúng ta sẽ không bao che hắn, các ngươi cứ xem mà làm đi”. Sắc mặt Miêu Dương Hú hờ hững nói.

Hồng Bác Văn, Mông Phụng chợt liếc một cái.

Trầm ngâm một chút, Hồng Bác Văn nặng nề gật đầu, nói: “Miêu Dương Hú, ngươi so với cha ngươi bọn họ còn hung hăng quyết đoán hơn! Miêu gia có thể nhanh chóng một lần nữa cường đại, có thể rất nhanh tích lũy cho tới thực lực hùng hậu hôm nay, quả nhiên là có một tay!”.

Nói như vậy, hắn đưa tay xa xa chụp về phía Miêu Thái.

Khấp Huyết Quỷ trảo đột nhiên hạ xuống, đặt ở trên thân thể Miêu Thái, ở trong tiếng thét chói tai sợ hãi của Miêu Thái, vuốt quỷ đầm đìa máu xé mạnh một cái, liền đem Miêu Thái chia năm xẻ bảy.

“Chúng ta đi!”. Hồng Bác Văn quát.

Thủy Tinh chiến xa gào thét xuống dưới, lại lần nữa bay lên Hỏa Phượng, một đám võ giả Huyết Sát tông, Kim Dương đảo đằng đằng sát khí, không tình nguyện trở về bầu trời, ánh mắt thù hận vẫn gắt gao trừng lên nhìn tộc nhân Miêu gia Thanh Nguyệt cốc.

“Miêu Dương Hú này không đơn giản”. Mông Phụng đưa tin Hồng Bác Văn: “Nếu không, tùy tiện tìm cái cớ, đem Thanh Nguyệt cốc huyết tẩy? Năm vị cốc chủ Miêu gia, so với gia chủ Miêu gia năm đó, còn đoàn kết hung hăng hơn, giữ lại về sau có thể sẽ gây thành hậu hoạn!”.

“Không, không cần như vậy”. Hồng Bác Văn âm thầm lắc đầu, cũng truyền âm nói: “Hàn Nguyệt chi thuẫn của Miêu gia, bị Văn Hà động tay động chân, nay năm vị cốc chủ Miêu gia đều biết rõ trong lòng. Miêu Thái là đồ đệ Văn Tân, bọn họ không chút do dự bỏ qua Văn Tân, hiển nhiên cũng là có ý kiến với người Văn gia, vết nứt giữa bọn họ đã hình thành, Miêu Thái nối liền bọn họ cũng đã chết, quan hệ của bọn họ cùng Văn gia cũng không thể khép lại nữa”.

“Miêu gia, rất có thể bị Văn Tân bỏ qua! Như vậy mà nói, Miêu gia ở phụ cận tứ cố vô thân, không có Huyễn Ma tông hậu thuẫn, tình cảnh về sau tất nhiên không ổn! Theo Lạc Nhật quần đảo lớn mạnh, theo Huyết Sát tông khôi phục nguyên khí, bọn chúng một ngày kia, còn có thể trở về trong lòng chúng ta”.

Hồng Bác Văn có tính toán của bản thân hắn.

Hai cái Lưu Kim Hỏa Phượng từ trong tầng mây càng lúc càng xa.

Trong Thanh Nguyệt cốc, các tộc nhân Miêu gia mắt thấy thân thể Miêu Thái chia năm xẻ bảy, đều lộ ra nét không đành lòng.

Năm người bọn Miêu Dương Hú cũng là sắc mặt âm trầm.

Văn Hà lạnh mặt tương tự, ở sau khi Lưu Kim Hỏa Phượng cuối cùng mất đi tung tích, hắn nhìn thật sâu năm người bọn Miêu Dương Hú một cái, nói: “Các ngươi tự giải quyết cho tốt!”.

Nói xong, không nhiều lời nữa, Văn Hà xé gió bỏ đi.

“Đem Miêu Thái an táng cho tốt”. Miêu Dương Hú hướng tộc nhân phân phó một câu, sắc mặt trầm trọng dẫn đầu rời khỏi, đám người Miêu Văn Phàm yên lặng đi theo.

Năm tên cốc chủ tới điện phủ trung ương, không nói một lời, rất ăn ý lẻn vào phòng bí mật dưới lòng đất.

Trải qua một đoạn đường bí mật chật hẹp u ám, bọn họ tới chỗ trăm mét dưới lòng đất Thanh Nguyệt cốc, ở cửa một gian phòng đá do cả khối băng ngọc thạch xây thành ngừng lại.

Năm người lặng lẽ không lên tiếng đứng ở cửa.

Suốt nửa canh giờ sau, cửa ngọc của phòng đá mới từ bên trong mở ra, một lão nhân sắc mặt tái nhợt, sắc mặt che kín nếp nhăn, lẳng lặng ngồi ở trong căn phòng đá khí lạnh âm u.

Nếu Hồng Bác Văn ở đây, sẽ liếc một cái nhận ra lão nhân trước mắt, chính là gia chủ trước đây của Miêu gia Miêu Phong Thiên.

Miêu gia ngàn năm trước, chính là ở dưới Miêu Phong Thiên dẫn dắt, từ một gia tộc nho nhỏ, phát triển trở thành thế lực cấp Xích Đồng, trở thành đứng đầu năm đại gia tộc của Thiên Diệt đại lục.

Miêu Phong Thiên, cũng là công nhận là trong năm đại gia tộc, nhà hùng tài đại lược nhất, có quyết đoán nhất.

Bên ngoài rất nhiều người đồn đại, Miêu Phong Thiên năm đó lúc đột phá Niết Bàn cảnh, vô ý tẩu hỏa nhập ma, kết quả nổ tan xác mà chết.

Miêu gia cũng hướng ra phía ngoài chứng thực việc này.

Bởi vậy, trong mắt người ngoài Miêu Phong Thiên sớm đã ngã xuống.

Trong căn phòng đá, làn da cả người Miêu Phong Thiên bày ra màu xám trắng, trên mặt tử khí trầm trầm, cho người ta một loại cảm giác đáng sợ như thây khô.

Trên thực tế, ở trên người Miêu Phong Thiên, quả thực lượn lờ thi khí nồng đậm.

Lấy căn phòng bí mật của Miêu Phong Thiên làm trung tâm, khu địa cung dài trăm mét này ở dưới lòng đất, phân bố lớn nhỏ mấy chục căn phòng đá cùng loại, trong đó trong mỗi một gian phòng đá đều đặt nhiều cái xác chết.

Từ trên người các xác chết đó, sẽ tràn ra thi khí loãng, những thi khí đó thông qua đủ loại con đường, đều ùa về phía Miêu Phong Thiên bên này.

Miêu Phong Thiên luôn ẩn nấp dưới lòng đất, đang tụ tập những thi khí đó, bí mật tu luyện.

Rất nhiều năm trước, Miêu Phong Thiên ở lúc đột phá Niết Bàn cảnh quả thực vô ý tẩu hỏa nhập ma một chút, do đó mạch máu nổ tung mà chết.

Ngay cả rất nhiều tộc nhân Miêu gia, cũng trơ mắt nhìn Miêu Phong Thiên chết, Miêu gia còn cử hành nghi thức hạ táng cho hắn.

Không có bao nhiêu người biết, Miêu Phong Thiên sau khi bị hạ táng, ở đêm khuya một ngày ba tháng, đột nhiên từ bãi tha ma đi ra, một thân thi khí tới phòng bí mật của Miêu gia bí mật đi gặp năm người bọn Miêu Dương Hú.

“Ta cần nhiều xác chết hơn!”. Miêu Phong Thiên âm trầm nhìn về phía năm người, nói: “Linh quyết ta tu luyện, là Thi chi thủy tổ truyền thừa trong ngũ tổ tam đế, ta có thể chết mà sống lại, cũng là bởi vì linh quyết này. Tu luyện loại lực lượng này cần lượng lớn xác chết, tốt nhất là xác chết thái cổ sinh linh!”.

Nói đến đây, hắn lạnh lùng nhìn năm người: “Lần trước các ngươi nói cho ta biết, trên Kim Dương đảo có mười mấy xác chết thái cổ sinh linh, nói sẽ nghĩ mọi cách kiếm cho ta, kết quả như thế nào?”.

Năm người bọn Miêu Dương Hú cúi đầu, mặt đầy xấu hổ.

“Nói đi, đã xảy ra chuyện gì?”. Con ngươi Miêu Phong Thiên trắng toát: “Ta cảm giác được khe núi bị công kích, chẳng lẽ Miêu gia đã đến tình trạng cần ta ra mặt? Ta hiện tại tu luyện đang ở thời khắc mấu chốt, một khi mạo muội hiện thân, bị người ta thấy rõ lai lịch linh quyết của ta, Miêu gia sẽ gặp phải phiền toái cực lớn, các ngươi hiểu rõ chứ?”.

“Phiền toái đã giải quyết, là như thế này...”. Không dám có chút giấu giếm. Miêu Dương Hú đem chân tướng sự việc, từng chữ một nói rõ, sau đó mới nói: “Việc này qua đi, Văn Tân có thể sẽ không tín nhiệm Miêu gia chúng ta nữa, mất đi Huyễn Ma tông hậu thuẫn, chúng ta về sau một khi xung đột với Huyết Sát tông, sẽ không có bất cứ phần thắng nào”.

“Hy sinh Miêu Thái, để đổi lấy một đoạn thời gian bình tĩnh, ngươi làm cũng không tệ”. Miêu Phong Thiên trầm ngâm một chút, nói: “Văn Hà âm thầm gian lận ở trên Hàn Nguyệt chi thuẫn, hẳn là muốn hoàn toàn khống chế Miêu gia. Sự việc lần này bại lộ, Văn Tân nhất định sẽ nghĩ cách lần nữa, khiến Miêu gia thật lòng tâm phục khẩu phục, bằng không sẽ vứt bỏ Miêu gia”.

Đám người Miêu Dương Hú âm thầm gật đầu, cũng cho rằng như thế.

“Huyết Lệ đã lấy được di thể Huyết chi thủy tổ, sau khi vượt qua một kiếp này, lấy tính cách kiêu ngạo của Huyết Lệ, nhất định sẽ nghĩ hết mọi cách mau chóng dung hợp thân thể Huyết tổ, chỉ cần cho Huyết Lệ đủ thời gian, hắn sẽ nhanh chóng cường đại lên, Hắc Vu giáo, ba đại gia tộc muốn động thủ với Huyết Sát tông, về sau sẽ càng ngày càng khó”.

Miêu Phong Thiên cân nhắc chốc lát, nói: “Sắp tới không nên có xung đột với Huyết Sát tông nữa, khu vực khai thác mỏ các ngươi chiếm cứ của Hắc Vân cung, Thiên Hải các cũng tạm thời bỏ qua, hướng Huyết Sát tông chủ động yếu thế”.

Năm người bọn Miêu Dương Hú vội vàng gật đầu.

“Cuối cùng, nghĩ cách liên hệ Khương Chú Triết cho ta, cứ nói ta hy vọng gặp hắn một lần”. Miêu Phong Thiên lại nói.

Năm vị cốc chủ của Miêu gia đột nhiên ngây người.

“Ngài...”. Miêu Dương Hú kinh ngạc nói.

“Những năm gần đây, ta không phải là luôn ở lại dưới lòng đất Thanh Nguyệt cốc, ta ngẫu nhiên cũng đi ra ngoài một chút, cũng từng có vài lần gặp gỡ Khương Chú Triết”. Miêu Phong Thiên lạnh nhạt nói.

Năm người bọn Miêu gia lập tức trợn to mắt.

Lúc bọn họ ở phòng bí mật dưới lòng đất trao đổi, một mảng màu máu đột nhiên từ trong tầng mây áp bách đến, mùi máu tươi nồng đậm hầu như như biển máu bao phủ khe núi.

Sâu bên trong lòng đất, trong con ngươi trắng toát của Miêu Phong Thiên đột nhiên nở ra ánh sáng lạ, nói: “Hắn đã đến rồi!”.

Năm người bọn Miêu gia hoảng sợ thất sắc.

“Văn Phàm, ngươi tự mình đi lên một chuyến, mời Khương Chú Triết tới nơi này”. Miêu Phong Thiên hạ lệnh.

Miêu Văn Phàm sửng sốt một chút, mới kinh sợ rời khỏi, vội vã đi lên.

Mấy chục giây sau, Khương Chú Triết nho nhã lỗi lạc, một thân phong phạm văn sĩ, tiêu sái bước vào gian phòng bí mật này, hướng về phía Miêu Phong Thiên cười nhạt: “Đã lâu không gặp”.

“Khương huynh từ biệt đã lâu”. Miêu Phong Thiên kéo kéo khóe miệng.

Từ sau khi Khương Chú Triết tiến vào, máu tươi trong mạch máu năm người bọn Miêu Dương Hú, đã chảy không có quy luật, đều sinh ra cảm giác đáng sợ không thể ngăn chặn máu tươi sôi trào, sắp nổ tan xác mà chết.

“Các ngươi đi ra ngoài trước”. Miêu Phong Thiên nhíu nhíu mày.

Năm người bọn Miêu Dương Hú như được đại xá, vội vàng từ trong phòng bí mật rời khỏi, sắc mặt ai cũng trắng bệch.

“Xoạt xoạt!”.

Khương Chú Triết vung ngón tay, chỉ thấy rất nhiều xương trắng toát, không ngừng từ trong Không Gian giới chỉ của hắn rơi xuống, lập tức chất đầy một bãi.

Trên những cái xương đó lượn lờ thi khí nồng đậm, đối với rất nhiều võ giả mà nói, những cái xương trắng đó đều là vật đòi mạng, dính vào có thể trúng thi độc mà chết.

Đôi mắt Miêu Phong Thiên lại tỏa sáng, không dời một cái chớp mắt nhìn về phía những cái xương đó, vui vẻ nói: “Đều là đến từ thái cổ sinh linh?”.

“Không sai”. Khương Chú Triết cười tiêu sái: “Những mảnh xương đó, đều là ta từ Táng Thần chi địa đạt được, thi khí sót lại bên trong Huyết Sát tông chúng ta không thể vận dụng, chỉ có ngươi mới có thể hấp thụ luyện hóa”.

Mắt Miêu Phong Thiên càng sáng.

“Đây chỉ là một bộ phận nhỏ trong đó mà thôi, coi như là lễ gặp mặt”. Khương Chú Triết cười cười: “Ở trong tay ta, còn có thi cốt gấp mười ở đây, chỉ cần bàn bạc khoái trá với Miêu huynh, những cái đó đều sẽ thuộc về Miêu huynh. Ha ha, ta là người như thế nào, Miêu huynh hẳn là rất rõ, cho nên lời khách sáo cũng có thể bớt đi”.

“Ngươi muốn ta làm gì?”. Miêu Phong Thiên hỏi.

“Vẫn là sự kiện lần trước!”. Khương Chú Triết trầm giọng nói.

“Miêu gia ta gần đây gặp phải chút phiền toái, Huyễn Ma tông bên kia, có thể sẽ bỏ qua chúng ta, sư huynh tốt của ngươi, có thể sẽ bảo Huyết Sát tông đối phó chúng ta”. Miêu Phong Thiên cau mày: “Mà ta, gần đây còn chưa quá tiện ra mặt, không thể tự mình đến giải quyết vấn đề của Miêu gia”.

“Ta có thể giúp Miêu gia giải quyết những phiền toái này”. Khương Chú Triết mỉm cười: “Ngươi hẳn là biết năng lượng của ta”.

Miêu Phong Thiên trầm ngâm chốc lát, lại nói: “Cuối cùng, ta hy vọng về sau Miêu gia có thể tiến giai thành thế lực cấp Bạch Ngân, hy vọng tương lai Miêu gia ở lúc gặp phải nhân tố không thể địch lại, Khương Chú Triết ngươi có thể ra mặt giải quyết”.

“Ta cũng đáp ứng ngươi!”. Khương Chú Triết trịnh trọng nói.

“Vậy được, sự kiện đó ta sẽ giúp ngươi”. Miêu Phong Thiên rốt cuộc gật đầu.

Khương Chú Triết thoải mái cười to: “Miêu huynh, ngươi nhất định sẽ không hối hận, tương lai ngươi sẽ biết quyết định của ngươi hôm nay, là sáng suốt cỡ nào!”.

Nói như vậy, Khương Chú Triết lại ném xuống càng nhiều xương trắng hơn, trên mỗi một khúc xương trắng đều lượn lờ thi khí nồng đậm.

Miêu Phong Thiên nhìn những xương trắng đó, như nhìn chí bảo quý hiếm, trong con ngươi trắng toát trào ra ánh sáng làm tim người ta đập nhanh.

“Chúc Miêu huynh sớm ngày xây dựng ra hồn đàn!”. Sau khi bỏ lại câu này, Khương Chú Triết mới cảm thấy mỹ mãn rời khỏi, vừa ra khỏi căn phòng bí mật, liền hóa thành một đạo huyết quang rời khỏi.

“Trong nửa năm không được làm phiền ta!”. Miêu Phong Thiên thì là trịnh trọng phân phó đối với năm vị cốc chủ Miêu gia bên ngoài.

Năm người bọn Miêu Dương Hú nghe hắn nói như vậy, đều kích động hẳn lên, đều ý thức được Miêu Phong Thiên rốt cuộc tụ tập được linh tài rèn luyện hồn đàn, muốn hướng tới Bất Diệt cảnh rảo bước tiến lên.