Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 135: Đoán xem trong phòng có mấy người?




Dịch: Niệm Di

Tóc gáy tôi dựng đứng cả lên, một lớp da gà nỗi đầy cổ. Tôi ép buộc mình phải giữ tỉnh táo, không xoay người lại, mà nhích nhẹ di động để thu toàn cảnh "người" đang treo cổ phía sau.

Ông ấy mặc đồ ngủ, da nhăn nheo, tuổi tác khoảng 40 đến 50 tuổi.

Tôi di động màn hình, dừng lại ngay vị trí gương mặt của ông ấy. Sắc mặt ông ta xanh tím do nghẹt thở, khuôn mặt sưng phù một cách dị thường.

"Thắt cổ chết à? Là tự sát ư?" Chết bởi thắt cổ cũng không hiếm thấy cho lắm. Với người muốn tự sát, kẻ đó chẳng phải tốn công bao nhiêu, lại có được một cái chết không hề tốn kém.

Quan sát kĩ gương mặt của người đàn ông này, ngoại trừ vẻ đau đớn ra, tôi còn thấy các sợi cơ thịt trên cả khuôn mặt của ông ấy có dấu hiệu co giật, chỉ rõ sự sợ hãi cùng cực.

"Ngộ thật! Nếu theo lý thuyết, người tự tử khi chết không hề mang vẻ mặt sợ hãi như thế. Người này chắc chắn bị ai đó ép thắt cổ mà chết, hoặc cũng có thể ông ta trông thấy thứ gì đó vô cùng kinh khủng lúc sắp chết. Thậm chí thứ đó kinh khủng hơn cả nỗi đau đớn do cái chết mang lại."

Tôi nhìn chằm chằm màn hình. Cái xác đàn ông ngoài sau đang lay động theo quy luật. Đây quả là một hình ảnh cực kỳ quái lạ.

Tôi có thể cảm nhận rõ ràng sau cổ mình chốc lát lại bị chạm vào. Ngay khi tôi đang do dự, chẳng biết có nên quay đầu lại hay không, thì con mắt của thi thể đó bỗng nhiên lòi ra ngoài. Dường như cái xác đàn ông đó đang muốn trừng mắt nhìn tôi vậy.

Nó nhìn từ trên cao xuống, ánh mắt đầy oán hận và đau đớn, liếc ngang người tôi một cái, rồi nhìn vào giá sách tầng thứ ba đếm ngược.

Tôi bị dọa hết hồn bởi phản ứng kỳ quái của cái xác đàn ông này, suýt nữa ném luôn điện thoại.

Tôi đứng dậy, hít sâu một hơi, xoay người lại. Nhưng mà, tôi vẫn chẳng thấy gì cả, mọi thứ đều bình thường.

"Điện thoại của Âm Gian Tú Tràng có thể nhìn thấy những thứ bẩn thỉu mà người bình thường không thể thấy. Cái xác đàn ông chết treo sau lưng mình có lẽ là oan hồn chết oan rồi."

Trong căn phòng này có một con quỷ chết treo, có lẽ nó chính là người bố hào hoa phong nhã rồi.

"Người bố chết ngay trong phòng của mình, liệu mấy căn phòng khác cũng có quỷ hồn tương tự?" Tôi mồi một điếu thuốc. Nói thật một câu, phản ứng của cái xác ban nãy dọa tôi giật thót cả tim, giờ mồi thuốc mà tay vẫn còn run nhẹ.

"Ban nãy con ngươi của ông ấy xoay chuyển, dường như đang nhắc nhở mình chú ý một nơi nào đó." Tôi nhớ lại vị trí mà ánh mắt của con quỷ treo cổ vừa liếc đến ban nãy, rồi bước đến cạnh giá sách, đếm ngược tầng thứ ba từ trên xuống. Có một cái đồng hồ đặt tại đó, trên trên có hai cây kim, thời gian biểu thị là 01:10.

"Đồng hồ ư?" Tôi lắc đầu, rồi lấy hết sách vở tại tầng thứ ba của giá sách bày ra mặt đất.

"Ông ấy muốn nhắc nhở mình cái gì?" Tôi tiện tay mở một quyển sách ra, trên giấy đều là những chữ viết tay "Xin lỗi" bằng bút lông, nhiều lít nha lít nhít, trông khá đáng sợ.

Xem tổng thể vài quyển khác, tôi bèn có phát hiện mới.

Trong một phần có nội dung là Cảm xúc của tín ngưỡng đau khổ, tôi tìm ra vài lời tự sự của quỷ bố treo cổ về cuộc sống của ông ấy.

"Sống một cuộc sống mà không có hy vọng chính là bi ai đau đớn nhất của nhân sinh.""Về yêu, mình có riêng một định nghĩa sâu sắc hơn. Tình yêu chân chính không cần phải kiêng dè những giá trị đạo đức và nhân tính."

Vừa nhìn vào, có vẻ đây là một bài luận văn đậm chất học thuật, nhưng xem xong, suýt nữa tôi muốn chửi thành lời.

Sau đó, người bố này dùng cách bút ký thông qua việc quan sát để giảng giải lại câu chuyện khó nói nên lời giữa vị giáo sư phụ trách bộ môn văn học phương Tây này và bảy cô nữ sinh. Tình cảm của gã và bảy cô nữ sinh vô cùng nồng nhiệt. Trong khi đó, vợ của gã cũng không rãnh rỗi gì, thường xuyên mời nam sinh của gã đến nhà làm khách.

Những chuyện này khó mà kể rõ ràng được. Mãi cho đến khi vợ của gã sinh đứa con thứ ba, hai người liền kết thúc cuộc hôn nhân hoang đường này.

Nhét tập văn tự sự này vào túi, tôi tìm tòi thêm nhưng chẳng thu được bất cứ manh mối hữu ích nào khác, đành bước ra khỏi căn phòng này, bước vào căn phòng ngủ bên cạnh.

Căn phòng này nhỏ hơn căn phòng vừa rồi một nửa. Ngoại trừ một cái bàn học chất đầy sách giáo khoa và một chiếc đồng hồ báo thức ra, nơi này chỉ còn lại duy nhất một cái giường ghép chia thành hai phần trên dưới, phần đế giường và phần nệm.

Tôi cũng trông thấy một quả bóng, và hai đôi giày đá bóng cũ nát đặt sau vách tường: "Chắc hẳn đây là phòng ngủ của hai người con trai. Bọn họ có tuổi tác cách nhau chừng năm, sáu tuổi gì đó, lại ở chung một chỗ, khó tránh việc nảy sinh xung đột. Lẽ nào vết thương trên người thằng bé gầy còm trong bức ảnh là do anh trai nó đánh?"

Tôi lật xem sách giáo khoa và vở bài tập trên bàn, tất cả đều sạch sẽ, dường như là mới mua thì phải. Tiện tay kéo ngăn tủ ra, bên trong là vài món đồ chơi nhỉ mà bọn học sinh nay thường thích.

"Ngoại trừ việc đồ đạc sách vở táng loạn và dơ bẩn ra, chẳng có gì đặc biệt trong căn phòng này nhỉ?" Tôi không muốn bỏ sót bất cứ manh mối nào. Vừa kiểm tra xong bàn học, tôi bèn nhìn về phía giường ngủ.

Chiếc giường kép này có phần dưới rộng, bên trên hẹp, có giăng màn. Đứng từ ngoài nhìn vào, chẳng thể thấy rõ bên trong có thứ gì.

Tầng dưới giường chắc hẳn của người anh trai, đầu giường là mớ sách tài liệu tham khảo ôn thi đại học.

"Một tên chưa hề chạm vào sách giáo khoa mà đi mua tài liệu tham khảo ư?" Tôi cảm thấy có chuyện bất thường, bèn cầm một quyển sách tham khảo lên. Vừa mở ra, bên trong quyển tài liệu lại có một quyển sách nhỏ khác.

"Cuốn này là gì nhỉ?" Tranh bìa của quyển sách nhỏ này vô cùng "tươi mát," khiến tôi đỏ mặt tận mang tai: "Tại chí người lớn à? Đúng là cha nào con nấy!"

Tôi bèn nhét luôn quyển sách nhỏ này vào túi áo, vì đây là chứng cứ có giá trị cần phải bảo lưu.

Chăn đệm của tầng dưới được vứt lung ta lung tung, chất thành một đống, trong khi tầng trên của chiếc giường ghép lại được vuốt bằng phẳng, không một vết nhăn. Cả bộ chăn, gối được sắp xếp ngay ngắn, y hệt một khối đậu hủ vuông vức vừa ra lò.

"Tính cách của hai anh, em này hoàn toàn trái ngược nhau. Người em có tính hướng nội, tỉ mỉ, có chút tự ti." Tôi bò lên giường trên, xốc gối và ga trải giường lên, cuối cùng tìm ra một cuốn nhật ký màu nâu.

"Sao mình có cảm giác mình đang chơi mấy cái game kinh dị giải đố nhỉ?" Tôi kéo lớp màn phủ lên, rồi ngồi tại mép giường, bắt đầu đọc về nền nếp sinh hoạt của cậu bé sống trong cái gia đình dị dạng này.

"Từ nhỏ đến lớn, mình chỉ nhớ là mình gặp mẹ có hai lần. Lần đầu tiên là lúc ba ba say rượu, suýt nữa đánh mình chết. Anh hai gọi điện cho mẹ, để mẹ dẫn thằng con hoang này đi khỏi nhà. Một lần khác, là mình lén lút bỏ trốn khỏi nhà, mặc bộ đồ mỏng dánh giữa mùa đông đi tìm mẹ suốt 03, 04 tiếng đồng hồ. Qua đến tỉnh thành kế bên, buổi tối hôm đó rất lạnh, mình đến nhà trọ của mẹ và một người đàn ông khác để ngủ một đêm. Mẹ không cho mình vào nhà, chỉ là hé cửa rồi nói "Cút đi!" mà thôi.""Mình không rõ mình sống thế này có ý nghĩa gì. Có lẽ sự tồn tại của mình là để người phụ nữ đó chuộc tội. Mẹ phản bội bố, còn mình giống như một con ký sinh trùng nhờ bố nuôi sống."

"Anh hai cao lớn, đẹp trai, giỏi đá bóng, có nhiều cô gái yêu thích, kể cả chị ba."

"Anh hai rất hay lén lút chuồn ra khỏi phòng mình khi bố ngủ say, sau đó đi vào phòng của chị ba."

"Mình không rõ hai anh chị đang lén bố làm gì, nhưng mình có cảm giác đấy không phải là một chuyện tốt đẹp."

"Có một lần, sau khi anh hai ra khỏi phòng giữa đêm, mình bèn lén đi theo. Mình nằm nhoài trước của phòng chị ba để nghe trộm, cuối cùng biết rõ bí mật của hai người này."

"Mình không bao giờ quên được đêm đó. Thế giới quan của tôi lại được khai sáng một bước từ sự kiện ấy. Tôi ở trước cửa phòng của chị ba khoảng nửa tiếng, mãi đến tận 02:00 sáng, cửa phòng đột ngột mở ra."

"Từ đó về sau, thái độ của anh hai và chị ba với mình càng lúc càng ác liệt. Vừa không hài lòng với mình về một chuyện gì đó, là thượng cẳng chân hạ cẳng tay. Họ buộc mình ăn đồ ăn thiu, uống nước dơ bẩn, biến mình thành một túi rác hôi hám, vừa nhìn đã thấy buồn nôn."

"Mình ở cùng bọn họ một mái nhà, nhưng sống trong hai thế giới khác nhau. Vì sống sót, mình buộc phải chịu đựng."

"Chuyện càng nghiêm trọng hơn sau khi mình tốt nghiệp trung học cấp cơ sở. Năm đó, bố dẫn một người phụ nữ trẻ tuổi về nhà. Đó là học sinh của ông ấy, cũng là một cô giáo dạy văn thuộc một trường trung học tư nhân khác."

"Từ khi người phụ nữ đó đến đây, không gian sinh tồn của mình lại bị nghiền ép nhỏ lại hơn. Mình không dám để bọn họ nhìn thấy mình. Dường như trong lòng mỗi một người đều nhen nhóm một ngọn đuốc, và chuyện đáng sợ hơn chính là bọn họ đều nghĩ rằng chỉ có mỗi một mình mình là nguyên nhân cho tất cả những chuyện không hay mà bọn họ phải giải quyết trong đời sống."

"Mình rất sợ, sợ bọn họ giết mình. Bọn họ thường nói lén sau lưng mình, nhìn mình bằng một ánh mắt lạnh giá! Mình không muốn chết."

"Sau đó, bố không cho mình đi trường cấp ba ở tỉnh lị sát bên học tiếp, mà dùng quan hệ để đẩy mình vào một trường trung học phổ thông tư nhân.""Ngôi trường này nằm giữa Giang Thành và Tân Hỗ, học phí cực kỳ đắt đỏ. Thậm chí ở một thời điểm nào đó, mình từng cảm động về bố, nghĩ rằng đó giờ mình hiểu lầm ông ấy. Thế nhưng mà, sự thật trần trụi đã tát một bạt tay thật mạnh vào mình. Thì ra do bọn họ không muốn nhìn thấy mình, mới đưa tôi đến ngôi trường nội trú xa xôi để nhập học. Rồi bọn họ để tôi vào học ngay cái lớp mà người phụ nữ kia giảng dạy, để bà ta và bọn học sinh cùng lớp bắt nạt tôi."


Lượng thông tin trên quyển nhật ký khá nhiều, tôi chỉ đọc một phần trong đó mà thôi.

"Mình nhặt được bùa Đồng Tang từ trường trung học Tân Hỗ. Xem ra, cảnh mộng này đến từ một bạn học sinh nào đó từ cái trường ấy rồi." Tôi vẫn chưa xác định chắc chắn là ai, nhưng trong lòng đã có một đối tượng rõ rệt.

Theo thói quen, tôi mò lấy một điếu thuốc. Nhưng khi vừa với tay định lấy, thì ngón tay lại đụng vào một cái gì đó kỳ quái, tựa như xúc cảm cả làn da con người.

"Chẳng lẽ con quỷ treo cổ ám đến đây à?" Tôi giấu quyển nhật ký trong ngực, thuận tay lấy lá bùa Trấn Áp ra.

"Ác quỷ phương nào dám quấy phá! Có bổn đạo gia ở đây!" Trước tiên, tôi thét to một tiếng để lấy bình tĩnh. Sau đó, tôi ngẩng đầu nhìn lên. Bức màn đang giăng bên trên đang tự mình cuộc vào trong một cách phi logic nếu đối chiếu với các nguyên lý cơ học. Dường như có một thứ gì đó vô hình ở bên trên, đang dần dà áp sát vào tôi.

Khoảng cách ban đầu là 20 centimet, rồi đến 15 centimet, 10 centimet, quá gần rồi, gần đến nỗi tôi cảm giác nguy hiểm kề sát bên cổ.

Đó là một gương mặt đàn ông, màu xám xịt như tro tàn, giống như kiểu buông thả dục vọng quá độ. Những mạch máu đáng nhẽ nằm ẩn dưới làn da lại lộ rõ mồn một, trông vô cùng đáng sợ.

"Đây không phải con quỷ bố treo cổ... tên này... Hẳn là người anh hai." Việc ở gần một gương mặt khủng khiếp như thế không phải là chuyện mà một người bình thường có thể chịu đựng nỗi. Cũng may là tâm thần tôi đã được các nhiệm vụ của Âm Gian Tú Tràng mài giũa, có lực miễn dịch rất mạnh với những cảnh tượng này: "Bố cậu treo cổ mà chết, nhìn dáng vẻ của cậu khá giống với trúng độc rồi chết nhỉ?"

Tấm màn cuốn xuống, cách tôi 10 centimet bèn dừng lại. Có vẻ gương mặt quỷ ấy bị một quy tắc nào đó giới hạn lại, không thể nào ra tay giết tôi.

Nó giương đôi mắt cá chết lên, liếc nhìn đồng hồ báo thức trên bàn học, rồi dần tiêu tán.

"Tại sao con quỷ này lại nhìn về đồng hồ báo thức nhỉ?" Tôi nhảy xuống khỏi giường, cầm lấy đồng hồ lên xem. Thời gian trên mặt đồng hồ là 01:30.

"Lúc mình ở phòng ngủ bên cạnh, đồng hồ chỉ 01:10, thời gian này đại diện cho điều gì nhỉ?"

Vừa nhập mộng, tôi đã phải đối mặt với hai con quỷ hồn. Lau sạch mồ hôi trên trám xong, tôi bước vào căn phòng ngủ cuối cùng.

"Sẽ có bí mật gì trong phòng ngủ của cô con gái nhỉ?"