Livestream Siêu Kinh Dị

Chương 303: Luật sư bào chữa




Dịch: Niệm Di

Sáu gã cảnh sát vũ trang đã chặn các cửa ra vào và cửa sổ của căn phòng. Lúc này, dù tôi có bản lĩnh ngập trời cũng không thể trốn thoát được. Hơn nữa, tình trạng thể chất của tôi không được lạc quan, thậm chí mất luôn khả năng tự săn sóc bản thân.

“Theo điều luật và quy định số 21, có vẻ như nhà họ Giang sẽ biến trường hợp của tôi thành một tội tử hình, để tôi không bao giờ có thể xoay chuyển được, phải không?” Chỉ cần một trường hợp cố ý giết người cộng thêm một tình tiết nghiêm trọng, chắc chắn là tôi sẽ bị tử hình, huống chi tôi còn mang thêm 20 tội danh khác nữa.

Tên đội trưởng dẫn đầu bày ra một bộ mặt chết chóc: “Không liên quan gì đến nhà họ Giang. Anh đã vi phạm pháp luật. Tôi tên là Ngô Dương, đội trưởng đội 1 của cảnh sát vũ trang. Theo Điều 254 Luật Tố tụng Hình sự, đối với những người bị phạt tù có thời hạn hoặc bị tạm giữ hình sự và những tội phạm mất khả năng hoạt động trong những hành vi thường ngày, nếu có thể tạm thời tại ngoại để thi hành án mà không gây hại cho xã hội thì có thể được tạm thời tại ngoại. Chúng tôi sẽ canh giữ anh cho đến khi vết thương trên người anh không còn gây nguy hiểm đến tính mạng. Đến lúc đó, anh sẽ được chuyển đến Tòa án nhân dân Giang Thành để chấp hành án hình sự. “

“Chấp hành án ư?” Tôi cau mày: “Dường như thủ tục tư pháp bình thường không hề ngắn gọn như vậy. Bằng chứng mà các người thu thập có vấn đề. Tôi vô tội mà!”

“Anh nói sao cũng được. Nhưng trước khi xuất viện, chúng tôi đều sẽ canh chừng anh, dù là ăn uống hay vệ sinh nặng, nhẹ.” Ngô Dương nói giọng lạnh lùng: “Tôi cũng khuyên anh không nên manh động, và đừng thử sức chạy trốn với tâm lý may rủi. Cả khu chữa trị nơi này được lắp đặt 16 máy camera nhằm ghi lạnh từng hành động của anh đấy.”

Tôi nhăn mặt cay đắng khi nhìn về 6 cảnh sát vũ trang trước mặt, họ vẫn đang trong trạng thái cực lực đề phòng: “Đến mức này luôn à?”

“Đối mặt với tên tội phạm kiêu ngạo nhất Giang Thành trong hai thập kỷ qua, càng cẩn thận càng tốt.” Ngô Dương đặt một chồng báo cáo dày đặc về vụ kiện của tôi bên cạnh giường bệnh: “Bác sĩ nói rằng, anh đang hồi phục tốt và chậm nhất là hai ngày nữa sẽ xuất viện. Trong thời gian này, anh vui lòng ở yên tại đây để xem lại tội danh của bản thân. Đến chiều sẽ có chuyên gia đến lấy lời khai.”

Tôi lật xem cái gọi là báo cáo vụ kiện, hầu hết chúng đều là sự thật. Quả thật, nhiều hành động của tôi chính là vi phạm pháp luật, nhưng có đáng là gì khi cứu được cả Giang Thành: “Tôi muốn tìm Thiết Ngưng Hương và mời luật sư bào chữa cho mình!”

Nếu không thể xoay chuyển tình thế bằng bạo lực được, tôi định dùng các biện pháp tư pháp thông thường để giải quyết.

“E là Thiết Ngưng Hương cũng không giúp được gì cho anh đâu. Cô ấy đã bỏ bê nhiệm vụ, vi phạm quy định sử dụng súng của ngành...”

“Tôi chỉ muốn gặp cô ấy và nói đúng một câu thôi, không được à?” Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Ngô Dương, tôi không hề tỏ vẻ kiêng dè.

Vài phút sau, Thiết Ngưng Hương được một cảnh sát vũ trang dẫn đến. Cô ấy rất lo lắng, bèn ngồi xuống cạnh mép giường.

“Đàn chị, xin lỗi nhé. Anh đã gây phiền phức cho em rồi.”

“Là do em không tốt, đã không thể giúp anh, lại còn khiến anh vướng bận.” Thiết Ngưng Hương lót gối sau đầu tôi, giúp tôi ngồi thoải mái hơn: “Em có chuyện muốn nói với anh.”

“Về Tiểu Phượng à?” Tôi cảm giác tim mình như thắt lại, cảm giác có gì đó không yên tâm.

Thiết Ngưng Hương gật đầu: “Tiểu Phượng mất tích.”

“Mất tích à?!”

“Sau khi anh và Lộc Hưng rơi xuống từ con đập, dường như có thứ gì đó bao trùm trên đỉnh đập. Em vẫn không thể thoát ra khỏi nơi ấy, chỉ có thể nhìn Tiểu Phượng bị một cô bé mặc áo đỏ bắt đi.”

Tôi ngẫm nghĩ câu nói Thiết Ngưng Hương; nếu Lộc Hưng chưa chết, Thất Tinh Mê Tung trận sẽ vẫn còn tồn tại: “Ắt hẳn kẻ bắt Tiểu Phượng đi chính là con lệ quỷ luôn ám trên người cô ấy. Nhưng, tại sao nó lại bắt Tiểu Phượng? Giờ cô ta còn sống hay đã chết?”

“Đừng nghĩ nhiều như vậy, trước tiên hãy nghĩ cách thoát thân đi. Tối hôm qua ồn ào quá mức, cộng thêm việc nhà họ Giang châm dầu vào lửa, tình huống hiện tại của anh rất nguy hiểm.” Thiết Ngưng Hương nhìn tới nhìn lui những vết thương lớn nhỏ trên người tôi, sau đó nhẹ nhàng đưa tay ra, đặt lên vai tôi: “Anh yên tâm dưỡng bệnh. Em sẽ giúp anh tìm cách, đừng bỏ cuộc nhé.”

Nghe ẩn ý của Thiết Ngưng Hương, dường như cô định đi nhờ cậy người bố làm nguyên Phó cục trưởng của mình. Tuy vậy, chuyện vịn vào những mối quan hệ là điều mà tôi khó chịu nhất: “Đàn chị, không phải phiền phức như vậy đâu. Hôm nay, hay là chúng ta cá độ với nhau nhé!”

Thiết Ngưng Hương ngạc nhiên: “Cá độ gì vậy anh?”

“Cá độ xem, liệu pháp luật của em có thật sự công bằng hay không?”

Sau khi Thiết Ngưng Hương rời đi, 6 gã cảnh sát vũ trang đã phân công rõ ràng. Họ chia thành từng nhóm ba người, một nhóm canh gác bên ngoài căn phòng và một nhóm canh gác bên trong này.

Sau bữa trưa, tôi ngồi xếp bằng trên giường để vận hành Diệu Chân tâm pháp nhằm tăng tốc độ hồi phục của mình.

Hơn hai tiếng sau, cửa phòng bệnh lại bị gõ mở. Lần này, có ba cảnh sát hình sự xuất hiện, người đứng đầu là Ngô Mãnh.

Sau phần lấy lời khai theo thủ tục, Ngô Mãnh yêu cầu hai cảnh sát đi cùng mình ra đợi bên ngoài. Gã đứng một mình bên giường, vẻ mặt hơi bất lực và chua xót.

“Đội trưởng Ngô, sao anh lại làm ra vẻ mặt này?” Tôi cười nhẹ, thản nhiên hỏi.

“Anh đúng là vô tư quá nhỉ?” Ngô Mãnh vung vẩy bảng khẩu cung trong tay: “Anh có biết chuyện gì sẽ xảy ra sau khi tôi giao nộp bản khẩu cung này lên cấp trên không? Có 90% khả năng anh sẽ trực tiếp lãnh án tử hình!”

“Tôi biết mà.””

“Vậy tại sao anh lại thừa nhận những điều này?”

Ngô Mãnh ném tờ khẩu cung sang một bên. Ngay lập tức, Ngô Dương, người đang đứng phía sau, bước lại: “Đội trưởng Ngô, xin hãy chú ý lời nói và hành động của chính mình. Nghi phạm thừa nhận tội ác là một chuyện tốt.”

“Tốt cái cóc khô!” Ngô Mãnh hạ giọng chửi rủa: “Suýt nữa, đập Lan Giang đã vỡ rồi. Lúc đó, tôi đang ở trên con đập. Mặc dù tôi không biết Cao Kiện đã làm như thế nào, nhưng chắc chắn anh ấy là anh hùng bảo vệ con đập. Vào giây phút cuối cùng, anh ta và Lộc Hưng, một tội phạm người bị truy nã khác của chúng tôi, đã cùng nhau rơi xuống sông. Tôi có thể tưởng tượng cuộc chiến giữa họ thảm thiết như thế nào.”

“Đội trưởng Ngô, trí tưởng tượng sẽ không đủ thuyết phục đối với những vụ án hình sự. Chúng ta phải chú ý đến chứng cứ.” Ngô Dương vuốt phẳng bản khẩu cung rồi đưa lại cho Ngô Mãnh: “Hết giờ của anh rồi, ra ngoài đi.”

“Chờ đã!” Tôi vươn tay xen ngang hai người: “Đội trưởng Ngô, tôi còn chưa giải thích rõ ràng một vài tình tiết trong vụ án. Bây giờ, tôi muốn tự thú và hợp tác để được khoan hồng.”

Nghe tôi nói, Ngô Dương cũng không tiện ngăn cản nữa, đành bước sang một bên.

“Anh… còn tình tiết nào chưa khai báo à?” Ngay cả Ngô Mãnh cũng ngẩn ra.

Tôi gật đầu khẳng địn: “Có dính dáng đến một vụ giết người. Bằng chứng quan trọng của vụ đó nằm trong một chiếc điện thoại màn hình rộng. Đêm qua, tôi đặt chiếc điện thoại ấy trong chiếc ô tô thể thao của Giang Thần. Anh bắt buộc phải tìm ra chiếc điện thoại đó!”

Điện thoại di động của Âm Gian Tú Tràng rất quan trọng và ẩn chứa quá nhiều bí mật. Hiện tại, bỗng dưng tôi cảm thấy khá may mắn khi hộp thư điện thoại có chức năng tự động xóa tin. Sau mỗi lần livestream, các bản ghi cuộc gọi và tin nhắn liên lạc trong đó đều sẽ bị tự động xóa.

“Được rồi.” Ngô Mãnh gật đầu đồng ý.

“Yêu cầu cuối cùng, tôi muốn tìm một luật sư để làm người bào chữa cho tôi. Tôi không cần kẻ đó có tay nghề nghiệp vụ cao, miễn đảm bảo đúng sự phán đoán công bằng là được.” Yêu cầu của tôi không hề quá đáng. Bên cạnh đó, tự tôi sẽ bào chữa cho bản thân mình vô tội.Tuy nhiên, tôi không thể làm người phát ngôn cho bản thân. Chỉ có luật sư mới có thể nắm quyền chủ động tại phiên, đó cũng là lý do mà tôi cần một người luật sư bào chữa.

“Có chút khó khăn.” Ngô Mãnh nghiêm nghị nói, “Trong khoảng thời gian này, nhà họ Giang đã khống chế hướng phát triển của dư luận. Tại Giang Thành, từ trẻ em 7 – 8 tuổi đến ông già bà cụ 80 – 90 tuổi đều biết anh là tội phạm giết người, trốn tránh lệnh truy nã, công nhiên bắt bớ cư dân. Án tử hình của anh đã được đóng khung từ trước. Thử nghĩ xem, còn ai dám nhận làm luật sư bào chữa cho anh nữa?”

“Lại là nhà họ Giang à?” Hai mắt tôi lạnh lẽo, chợt nảy sinh ý định liều mạng chôn cùng bọn chúng. Trong chiếc túi da màu đen đặt tại ký túc xá nữ sinh ở trường trung học Tân Hỗ, tôi vẫn còn cất giấu những bảng nợ khó đòi của tập đoàn Bất động sản Giang Cẩm. Nếu đến bước đường cùng, tôi sẽ cho xã hội thấy rõ bộ mặt của tập đoàn Giang Cảm này.

“Có vẻ căng đấy, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp anh.” Nói xong, Ngô Mãnh lập tức cầm bảng khẩu cung rời đi, để lại tôi ngồi trên giường bệnh với vẻ mặt ủ rũ.

...

Ngô Mãnh vội vã chạy đến vào sáng sớm hôm sau. Gã bước đi vội vã với hai cảnh sát hình sự khác cùng một chiếc cặp trên tay.

“Có chuyện gì vậy? Trông anh gấp gáp quá.” Tôi thức cả đêm, bắt chéo chân ngồi thiền. Nhờ những sóng gió vừa rồi, tôi đã có một sự nhận thức sâu sắc. Sau 8 lần livestream này, tâm lý của tôi đã thay đổi rất nhiều. Mặc dù tôi chưa thể nhìn thấu hồng trần, nhưng nay lại hiểu được đôi chút về những dòng tâm pháp mà trước đây mình không hề hiểu.

Vẻ mặt của Ngô Mãnh không được tốt cho lắm: “Tôi có một tin xấu muốn nói với anh. Tại Giang Thành và tất cả các công ty luật ở những tỉnh, thành lân cận đều từ chối bào chữa cho anh. Một người bạn của tôi làm luật sư nói rằng, lần này tên Giang lão đại kia chi lớn lắm. Ngay cả lãnh đạo cấp cao bên Công an tỉnh cũng đã đóng dấu đỏ lên hồ sơ của anh rồi.”

“Mẹ kiếp, đây là muốn cắt đứt đường sống của mình mà.” Tôi siết chặt hai tay, chậm rãi nghiến răng nghiến lợi.

Thấy tình trạng của tôi không ổn, Ngô Mãnh vội vàng nói: “Chờ xíu! Chủ tịch Hoàng của công ty dược Càn Đỉnh cũng đang tìm cách giúp anh. Ông ta đang chuẩn bị thuê một số chuyên gia từ các tỉnh khác đến.”