Lỗ Ái (Bắt Yêu)

Chương 399-400




Chương 399: Ngoại Truyện 129 Đưa Cô Rời Khỏi Hắn


Tới biệt phủ của An Đề, Khang lão gia đã phái người đến đón bọn họ, xem Mộ Dạ Triệt như khách quý.
Nhưng bản thân An Đề lại không quá nhiệt tình với Cổ Dư, chính là để người hầu tiếp đón bọn họ ngồi xuống ghế, chính mình lại tránh mặt không gặp.
Đối với điều này, Cổ Dư cũng biết một ít nguyên nhân, ngắm nghía đánh giá biệt phủ vài lần, ngồi xuống.
Xem ra, An Đề biết thân phận giả của Lâm Tiêm Tiêm đã bị bại lộ, là do Cổ Dư cô gây nên.

Hơn nữa có một việc giữa cô cùng Mộ Dạ Triệt, khiến An Đề cảm thấy là Jasmine đã hoành đao đoạt ái, cướp đi hạnh phúc của Lâm Tiêm Tiêm.
An Đề là người tốt, tính để Lâm Tiêm Tiêm sau khi trở thành Từ Thanh Huyên, một lần nữa bắt đầu cuộc sống tốt đẹp của mình.
Nhưng An Đề không biết, mẹ con Lâm gia từng âm mưu dàn dựng một vụ tai nạn, sớm đã có dã tâm gϊếŧ người!
Nghĩ lại, bản thân An Đề thật ra cũng không hiểu biết mẹ con Lâm gia, nhất là bị Lâm Tiêm Tiêm cắt câu lấy nghĩa, ký ức vẫn dừng lại tại thời điểm Lâm Tiêm Tiêm hơn mười mấy tuổi, cho rằng bản tính Lâm Tiêm Tiêm lương thiện.
Trên thực tế, con người thật của Lâm Tiêm Tiêm cũng không thuần khiết như trong tưởng tượng của An Đề.
"Mộ thiếu gia, mời bên này, có chút lời cần nói." Nại Sâm lâu ngày không gặp đầu tiên là gật đầu mỉm cười cùng Cổ Dư, tiện đà mời Mộ Dạ Triệt qua một bên, hạ giọng nói nghiêm túc: "Mộ thiếu, nếu hiện tại nhất định phải làm cho An Đề tin tưởng Jasmine, vậy phải để bản thân Lâm Tiêm Tiêm lại đây giải thích, chủ động thừa nhận hành vi phạm tội của mình.

Trong sự việc này, An Đề hiển nhiên là đứng về phía con gái của Lâm Ngọc Nhi, không tin lời người ngoài nói.

Mong thông cảm cho bà già rồi nhất thời hồ đồ."
Mộ Dạ Triệt cũng bình tĩnh nhìn chăm chú Nại Sâm, "Hãy để tôi nói chuyện riêng mấy câu với An Đề."
"Được, mời qua bên này." Nại Sâm mời hắn đi về phía sảnh sau, lại hơi hất cằm với Cổ Dư, ý bảo tạm thời không tiếp khách được.
Cổ Dư cũng cười đáp lại, ngồi ở phòng khách cùng Khang lão gia nói chuyện phiếm, tiếng cười lanh lảnh.

Đông Húc cũng ngồi bên cạnh cô, cùng cười nói cùng Khang lão gia kiến thức đầy mình, trò chuyện thật vui.
Một lát sau, Khang lão gia nói đến công việc của Jasmine, đề cập KS lúc này ở Singapore bị tụt dốc không phanh, sự việc thật sự là quỷ dị!
"Đương nhiên, thị trường chứng khoán quả thật hay thay đổi, không thể đoán trước, thất bại tạm thời cũng là bình thường, tiểu thư Jasmine đừng quá lo lắng." Lão tiên sinh lại an ủi cô, "Nếu tiểu thư jasmine không chê, bác tính mời gặp mặt mấy ông bạn cũ trong giới tài chính, để bọn họ giúp tiểu thư Jasmine phân tích tình hình trước mắt này.

Loại tình hình trước mắt này quả thật có chút quỷ dị, có lẽ sau khi gặp mặt cùng bọn họ, sẽ giúp ích ít nhiều cho tiểu thư Jasmine."
Xem ra Khang lão gia không biết chuyện này, còn chẳng hay biết gì.
Mà Cổ Dư cũng không có chứng cứ xác thực chứng mình do một tay An Đề gây nên, chỉ có thể đoán, lại đây gặp mặt cùng An Đề.

Giờ phút này, Cổ Dư cùng Đông Húc ngồi cạnh liền nhìn nhau, lại mỉm cùng Khang lão gia, "Để bác phải tốn nhiều tâm sức rồi."
"Nào, ngồi xuống đi, cơm đã dọn lên rồi, chút đồ ăn trong nhà, mong Cổ tiểu thư cùng Đông Húc đừng chê." Khang lão gia lại vô cùng chu đáo với bọn họ, tiếng nói lanh lảnh, tiếng cười hùng hậu, khí chất trầm ổn, "Nại Sâm vẫn thường nhắc đến Cổ tiểu thư, thế này bác mới biết trong nước xảy ra chuyện lớn như vậy.

Chuyện trước kia để nó qua đi, sau này sẽ ổn thôi, ác giả tất có ác báo."
"Cám ơn bác." Cổ Dư mỉm cười, cùng ngồi xuống đối diện Đông Húc, ngồi chung bàn cùng một nhà mấy chục người, quả nhiên là được tiếp đón như khách quý.
Phô trương như vậy, cô cũng không có cách nào đem chuyện riêng của mình lên bàn cơm, chỉ có thể cảm kích Khang lão gia quan tâm, cam chịu chính mình là Cổ Dư của nửa năm trước.
Xem ra Khang lão gia biết chuyện xảy ra trong nước, luôn luôn không quá thích mẹ con Lâm gia, cũng không nhúng tay vào chuyện của mẹ con Lâm gia.
Mà bên này, Nại Sâm cùng Mộ Dạ Triệt đi gặp An Đề, Nại Sâm gõ cửa phòng bà nội, đưa Dạ Triệt đến trước mặt An Đề đang ngồi lễ Phật, hô một tiếng bà nội, "Bà nội, Mộ thiếu gia đến đây."
An Đề đầu bạc trắng thế này mới chậm rãi mở to mắt, ý bảo Mộ Dạ Triệt ngồi xuống, nói chậm rãi: "Cậu không nên phản bội Lâm Tiêm Tiêm, như vậy thật không công bằng với cô ấy.

Cậu phải biết rằng thân phận Từ Thanh Huyên là ta cho cô ấy, ta cũng không cho rằng điều này có gì sai, lúc trước là ta cứu lấy một mạng của cô ấy, chính là hi vọng cô ấy đừng tự sát vì cậu nữa, phải sống một lần thật tốt cho bản thân mình.

Vậy mà Mộ thiếu gia cậu thì trái lại, sau khi lựa chọn cô ấy, lại bắt tay cùng bên thứ ba bức điên cô ấy, gian lận cuộc thi có thể trở thành cái cớ để cậu tổn thương cô ấy sao?"
"Lần trước cô ấy lén bay qua Singapore, ngoài việc nói cho ngài điều này, cũng không nhắc chuyện khác sao?" Mộ Dạ Triệt mặt mày lạnh băng trầm tĩnh, lẳng lặng nhìn An Đề trước mặt, lại đi vài bước phía trước An Đề, ánh mắt sắc bén nhìn phía trước, "Cô ấy cố ý ngã cầu thang, cùng với chuyện sắp đặt vụ tai nạn xe cộ để đánh tráo đứa nhỏ thì sao? Nếu cô ấy không phạm sai lầm, Lâm Ngọc Nhi vì cái gì lại muốn bao che cho cô ấy?"
"Cậu nói Lâm Ngọc Nhi đã trở lại?" An Đề nhất thời có chút kinh ngạc, "Cô ta làm nhiều chuyện gièm pha như vậy, còn có thể diện gì mà trở về! Tiêm Tiêm cùng Nho Nhỏ, là con gái ruột của cô ta, không phải là lợi thế để cô ta thấy người sang bắt quàng làm họ!"
Mộ Dạ Triệt thì xoay lại nhìn chằm chằm bà, cười lạnh, "Ngài hình như còn không biết Lâm Ngọc Nhi đã bị bắt? Ngài vận dụng mối quan hệ với chính phủ để chèn ép sự nghiệp của Jasmine tại Singapore, sẽ chỉ khiến ngài mất nhiều hơn được! Ngài cũng giống tôi, đều sẽ hối hận lúc trước từng giúp Lâm Tiêm Tiêm!"
Lúc này, An Đề trực tiếp đứng lên từ ghế ngồi, nghiêm túc nhìn chàng trai tuấn mỹ, "Ta vẫn luôn xem Tiêm Tiêm là cháu ruột của mình, mà nó lại bị Lâm Ngọc Nhi lợi dụng! Nhưng cậu cũng phải biết rằng, Tiêm Tiêm là một cô gái tốt, ta mới để cho cô ấy dùng cái tên Từ Thanh Huyên này, mắt nhắm mắt mở đối với chuyện cô ấy lén trở về nước! Ta vốn nghĩ rằng, chỉ cần Mộ Dạ Triệt cậu có thể cho cô ấy hạnh phúc, An Đề ta vì cái gì lại ngăn cản đôi bên?! Nhưng hiện tại cậu nói cho ta biết, Tiêm Tiêm phạm phải sai lầm không thể tha thứ, cậu không thể chấp nhận cô ấy! Như vậy cậu nói rõ cho ta, rốt cuộc cô ấy đã làm sai điều gì, lại có thể khiến cậu công khai đưa kẻ thứ ba bay qua Singapore gặp ta?!"
Mộ Dạ Triệt im lặng nhìn chằm chằm bà, môi mân thẳng không nói gì, không muốn giải thích cho bà hiểu.
Hắn chính là muốn nói cho bà biết, bà cùng hắn đều giống nhau, đều dung túng Lâm Tiêm Tiêm! Bọn họ càng dung túng cho cô, cô sẽ càng làm tổn thương nhiều người, cô mất đi lương tri cần được An Đề làm tỉnh lại, để cho cô chủ động nhận sai trước mặt An Đề, sau đó xin lỗi Cổ Dư!
Nếu cô không biết mình sai, làm sao có thể hối cải?
"Bà nội!" Thấy An Đề có cảm xúc phản ứng kịch liệt, Nại Sâm bên cạnh chậm rãi đi tới bên người bà, dìu bà ngồi xuống, cúi người nói: "Bà nội luôn tin tưởng Mộ thiếu gia, nếu lần này Mộ thiếu gia tự mình bay qua Singapore gặp bà nội để làm rõ chuyện này, như vậy chuyện này nhất định cần bà nội cân nhắc.

Hiện tại chúng ta không ngại gặp thêm một người, nghe người đó nói như thế nào."
"Gặp ai?" An Đề quay đầu nhìn cháu, nhíu đôi lông mày hoa râm, "Nại Sâm, chẳng lẽ cháu cũng cho rằng An Đề này sai lầm?"
---
Màn hình chiếu đến một người khác, đây là một người lâu lắm không có xuất hiện, lại là người quan trọng nhất.
Người ấy chính là Lâm Nho Nhỏ, chị ruột của Lâm Tiêm Tiêm, một người phụ nữ say mê hạnh phúc trong mộng phú quý.

Có một anh chàng nhà giàu theo đuổi cô vài tháng, đau lòng cô sủng nịnh cô, mua Patek Philippe cho cô, mua túi xách Louis Vuitton, nước hoa Dior, lái Phantom, ăn sơn hào hải vị......!Làm cho cô đi theo hắn hưởng hết xa hoa phú quý nhân gian.
Tương tự, anh chàng cao lớn khôi ngô tuấn tú này cũng có thể hàng đêm thỏa mãn cô ở trên giường, khiến cô xương cốt mềm nhũn, dục tiên dục tử muốn chết, làn da đều trở nên vô cùng mịn màng, nhận hết tất cả mưa móc dễ chịu.
Sau mấy tháng hẹn hò, cô đồng ý lời cầu hôn của anh chàng này, hoặc là nói, cô đã mê hoặc thành công khiến người đàn ông này mắc câu, để anh ta không thể rời bỏ cô, sắp cho cô trở thành nữ chủ nhân của hơn mười căn biệt thự cao cấp.
Trên thực tế cô cùng vị hôn phu của mình quen biết trong một quán bar, lúc ấy cô vừa gặp đã yêu ngay anh chàng lái xe Phantom này, lập tức có hứng thú ngay.
Nhưng ngại lúc ấy anh chàng này đang ở cùng với bạn, cô không có cơ hội đến gần, chỉ có thể cố ý đi qua trước mặt, không nghĩ là đụng phải nhau, rượu bị tạt lên quần áo hiệu của anh chàng này, sau đó lại đánh mắt đưa tình với anh chàng này.
Vài ngày sau, cô gặp lại anh chàng này ở cùng một quán bar, mới biết được người đàn ông này cũng có hứng thú với mình, vì thế hai người như củi khô gặp lửa nóng, kíƈɦ ŧìиɦ càng không thể cứu vãn, đêm đó liền lăn chung giường.
Sau đó cô lại bắt đầu lạnh lùng cùng anh chàng này, cố ý không ngừng từ chối, thử thách anh ta......
Đương nhiên, thiếu gia con nhà giàu cũng có rất nhiều cô gái khác theo đuổi, đối phó không nổi.
Bởi vậy thời gian mấy tháng sau, cô mới có thể chiếm được người đàn ông này coi như cũng không dễ dàng gì, mỗi ngày đều tranh đấu cùng các cô gái khác, ngăn cản sự đào hoa của anh ta, khiến anh ta trung trinh cùng mình.
Mà hôm nay, bọn họ đang nghĩ dưỡng trên chiếc du thuyền tư nhân, đón gió biển uống rượu, hưởng thụ cuộc sống.
Hơn nữa chàng trai này cũng nói, lần này nghỉ dưỡng xong, sẽ hai tay dâng du thuyền này cho cô, chỉ cần cô thích.

Chàng trai này chính là dứt khoát như vậy, khiến cô không thương không được.
""Abel, cha mẹ anh định cư ở Singapore sao?" Giờ phút này du thuyền cập bờ, Lâm Nho Nhỏ một thân hàng hiệu nhìn qua căn nhà cao tầng ở Singapore, thân mật khoác tay người tình, không cho cô gái khác đến gần, "Thật ra em cũng lớn lên ở Singapore."
"Chúng ta đi đến một nơi rất tốt." Abel cúi đầu hôn hôn cô, ôm cô đi xuống du thuyền.
"Vâng."
Nhưng mà một khoảng thời gian sau, khi Abel đưa cô đến nơi gọi là rất tốt này, cô bị căn biệt phủ trước mắt dọa sợ đến ngây người!
Đó là biệt phủ của An Đề, Abel đưa cô đến gặp An Đề!
Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Cô chưa bao giờ nghe nói Abel biết An Đề! Abel là công tử nhà giàu, cha mẹ là doanh nhân tỉ phú, để lại cho anh ta một khối tài sản kếch xù mặc anh ta tiêu xài......
"Bước xuống." Sau khi xuống xe Abel lập tức thay đổi sắc mặt, một giây trước còn nhu tình mật ý, ngay sau đó lại lạnh lùng vô tình, nhìn chằm chằm cô, "Chúng ta đi vào bàn chuyện, anh biết đây là nơi em sống lúc nhỏ."
"Em không đi." Lâm Nho Nhỏ nhảy xuống xe liền chạy thẳng về phía trước!
Mẹ ruột Lâm Ngọc Nhi sớm đã cảnh cáo cô, trăm ngàn lần đừng tiếp xúc với những người này, nếu không chuyện tai nạn xe cộ lúc trước nhất định sẽ bị bại lộ!
Nhưng làm sao cô không nhận ra được Abel là người do An Đề phái đến? Hay là cô bị ma quỷ ám ảnh, một lòng nghĩ rằng cưới được người chồng giàu có sẽ thoát khỏi cuộc sống đào vong bên ngoài?! Cô rất cần một người đàn ông yêu mình!
Giờ phút này cô chạy bán sống bán chết về phía trước, nhưng Abel không có đuổi theo cô, mà là lui qua một bên, mời chủ nhân bước xuống từ một chiếc xe khác.

Thì ra, có một chiếc Koshino khí phách đang chậm rãi lái qua đây, một đôi giày đen bước xuống xe, sau đó là thân hình anh tuấn uy vũ của Cổ Ngạo xuất hiện.
Cổ Ngạo xuống xe, bảo Abel lui qua một bên, chính mình thì nhìn xem phương hướng Lâm Nho Nhỏ chạy đi, khóe môi lộ ra chút cười lạnh.
Nếu đã muốn khống chế được người phụ nữ này, anh làm sao cho phép cô ta chạy trốn được?
---
Lúc này đến Singapore, anh cùng Mộ Dạ Triệt có chung một mục đích, đó là phải khiến chính miệng Lâm Nho Nhỏ phải ra chân tướng vụ tai nạn xe cộ lúc trước, tiện đà mời Lâm Tiêm Tiêm đến Singapore, để ba mẹ con Lâm gia được lần nữa Đoàn tụ ở Singapore!
Giờ phút này, anh cùng Abel và cấp dưới khác của mình, bước vào biệt phủ của Khang lão gia, một đường thông suốt, đi vào phòng An Đề.
Nại Sâm thì hô chào một tiếng Cổ Ngạo, bước nhanh đón anh vào cửa, lại nói với An Đề: "An Đề, người mà con nói đã xuất hiện.

Chính miệng cô ta sẽ nói cho bà nội biết tất cả những gì mà ba mẹ con bọn họ đã làm, để bà nội biết được những lời vừa nãy của Mộ thiếu gia có đáng tin hay không."
An Đề nhìn Cổ Ngạo xuất hiện đột ngột, lại nhìn Mộ Dạ Triệt bên cạnh, cứ cảm thấy, chính mình có một số việc, tựa như thật sự làm sai!
Nếu Cổ Dư thực sự làm chuyện có lỗi với Tiêm Tiêm, khiến Tiêm Tiêm hai bàn tay trắng, như vậy vì cái gì cả Mộ Dạ Triệt và Cổ Ngạo đều xuất hiện ở trong này?
Một người là thị trưởng tuổi trẻ vang danh lừng lẫy, một người là công tố viên, còn một người khác là Lãnh Đông Húc năng lực trác tuyệt, cùng với cháu nội Nại Sâm của mình, bọn họ đều vì chuyện của Tiêm Tiêm và Cổ Dư, xuất hiện tại nơi này!
Bọn họ đều cho rằng Tiêm Tiêm tội không thể tha, chỉ có An Đề bà mới vì Tiêm Tiêm, vận dụng mối quan hệ của mình chèn ép Cổ Dư!
Chẳng lẽ, Cổ Dư cũng không có lợi dùng quyền thế ưu thế Cổ gia của mình, khi dễ làm nhục Tiêm Tiêm không nơi nương tựa?
Mà Cổ Ngạo vừa mới vào phòng, liền liếc mắt nhìn nhau cùng Mộ Dạ Triệt, trong ánh mắt lóe ra sự mỉa mai, khóe môi nhếch lên, cũng không nhìn hắn.
Cổ gia cùng Mộ gia sớm đã đoạn tuyệt quan hệ lui tới, cả đời này cũng không có khả năng hòa giải! Cổ Ngạo tuyệt đối không cho phép Mộ Dạ Triệt một lần nữa theo đuổi em gái mình, họ Mộ đừng nằm mơ, nên sớm chết tâm đi!
Lúc này Cổ Dư một mình về nước, cùng Mộ Dạ Triệt phát triển đến mức đính hôn giả, anh cho phép Cổ Dư làm việc này để cởi bỏ khúc mắc, chấm một dấu tròn kết thúc chuyện trong nước.
Tiếp theo, Cổ Dư sẽ mang theo con đính hôn cùng Đông Húc, hoặc là, tìm kiếm một hạnh phúc khác của mình......
Mộ Dạ Triệt thấy được ánh mắt mỉa mai của Cổ Ngạo, bởi vậy đối mặt với Cổ Ngạo đã lâu không gặp, hắn không thể lấy một câu thật xin lỗi đơn giản, đem tất cả mọi chuyện lau sạch.
Hắn chỉ có thể thâm trầm, áy náy nhìn Cổ Ngạo, chờ đợi tất cả chân tướng được rõ ràng.
Mà một lát sau, Lâm Nho Nhỏ chạy trốn đã bị bắt trở lại, thời điểm bắt được cô, vẫn còn đang la to, âm thanh vẫn kêu vang Không biết!
Cho đến khi ném cô tới trước mặt An Đề, cùng trước mặt mọi người, thế này cô mới sợ hãi quỳ trên mặt đất, ngậm nhanh miệng nhìn mọi người, nhìn quanh bốn phía.
Giờ phút này, Khang lão gia cùng con cháu nghe tiếng lại đây, kinh ngạc nhìn Lâm Nho Nhỏ dưới đất, lại nhìn An Đề.
Đây là đã xảy ra chuyện gì? Thế nhưng, tất cả mọi người đều đến đây!
An Đề thì nắm chặt chuỗi Phật châu trong tay, nhìn Nho Nhỏ bên dưới, gằn tiếng giận: "Nho Nhỏ, An Đề đối đãi với mẹ con Lâm gia các người không tệ, hôm nay thế nhưng vì chuyện của mẹ con các người, khiến mọi người đều chê cười An Đề!"
Lâm Nho Nhỏ run run một trận, quỳ trên mặt đất không dám cử động, đầu tiên là nhìn Abel phía sau Cổ Ngạo để cầu cứu, nhưng thấy Cổ Ngạo, Mộ Dạ Triệt, Nại Sâm đều dùng ánh mắt sắc bén lạnh lùng nhìn chằm chằm mình, còn có ánh mắt chán ghét của Khang lão gia nhìn mình, giống như thấy được người bị chán ghét là Lâm Ngọc Nhi kia, cô sợ tới mức tròng mắt không dám lộn xộn, quỳ gối nức nở trước mặt An Đề:
"An Đề, con không rõ ngài đang nói cái gì! Con cái gì cũng không có làm hết, vì sao mọi người lại dùng ánh mắt này nhìn con? Abel, anh phải làm chứng cho em, mấy tháng nay em ở cùng một chỗ với anh, nơi đâu cũng không có đi!"
Cô ngược lại đi về hướng Abel, ôm lấy đôi chân dài của anh ta, "Anh đã nói muốn kết hôn cùng em! Anh cứu em với! Em là vị hôn thê của anh!"
Abel vâng mệnh Cổ Ngạo thì liếc mắt nhìn chủ nhân một cái, hung hăng hất cô ra, mặt không chút thay đổi mà nói: "Mỗi một lời nói của cô chủ nhân đều ghi âm lại, bao gồm vu oan hãm hại, cùng với chân tướng vụ tai nạn xe cộ! Nếu hiện tại cô có thể chính miệng nói ra sự thật vụ tai nạn, chủ nhân sẽ thả cho cô một con đường sống, chấp thuận cho cô kết hôn cùng tôi."
"Ghi âm cái gì?" Lâm Nho Nhỏ xấu hổ và giận dữ kêu to, thế này mới phát hiện cô đã câu nhầm một tên công tử nhà giàu giả mạo, "Thì ra mỗi lần anh chuốc tôi say, là vì muốn moi lời nói của tôi ở trên giường! Hơn nữa còn lắp camera cùng máy ghi âm ở trong phòng, quay lại mọi hình ảnh chúng ta ân ái! Abel, anh nói cho tôi biết, rốt cuộc tôi nói cái gì giống như anh nói, nói cái gì?!"
Nhưng cho dù cô kéo xả thể nào, kêu gào thế nào, Abel cũng không để ý cô, chính là chán ghét nhìn chằm chằm cô.

Vì thế khi cô gọi lần cuối cùng, rốt cuộc cũng khàn khàn giọng, trong ánh mắt sắc bén của mọi người mà buông Abel ra, ngược lại nước mắt như mưa nói với Cổ Ngạo: "Vừa rồi anh nói, chỉ cần chính miệng tôi khai ra chân tướng vụ tai nạn xxe, tôi có thể Abel cao chạy xa bay sao? Anh nói phải giữ lời!"
Cổ Ngạo lạnh lùng bễ nghễ nhìn cô, nhếch môi: "Cho dù cô có nói hay không, ghi âm đều có tất cả chứng cứ đắc tội của cô.

Nhưng nếu cô sám hối trước mặt An Đề, có lẽ An Đề còn có thể tha thứ cho cô."
"Tôi nói, tôi nói!" Lâm Nho Nhỏ tuyệt vọng lau mắt, xoay người, nói với An Đề: "Nửa năm trước con vô tình phát hiện Cổ Dư mang thai, liền đem chuyện này nói cho mẹ con nghe.

Đúng lúc ấy Tiêm Tiêm thay tên đổi họ về nước, hẹn hò cùng Mộ thiếu gia.

Vì thế mẹ con liền để Tiêm Tiêm giả mang thai, để con đẩy ngã Tiêm Tiêm ở tiệc cầu hôn của Mộ thiếu gia, nhân cơ hội khiến cái thai giả của Tiêm Tiêm bị sảy, giá họa cho Cổ Dư!"
Quả nhiên, sắc mặt An Đề rõ ràng thay đổi, ánh mắt lập tức chuyển qua trên mặt Mộ Dạ Triệt, dùng ánh mắt để hỏi hắn, việc này là thật sao?
Khuôn mặt của Mộ Dạ Triệt tối sầm, híp mắt lại, lặng lẽ nhìn An Đề.
Lâm Nho Nhỏ quỳ trên mặt đất tiếp tục cung khai, khóc sướt mướt, "Lúc ấy mẹ con đã chuẩn bị tốt một âm mưu trộm long tráo phụng, đúng lúc lợi dụng cơ hội Cổ Dư dọn ra khỏi Mộ gia, một mình sống ở ngoài giấu diếm chuyện mang thai, cố ý dàn dựng vụ tai nạn xe của Cổ Dư! Lúc ấy bọn họ kéo Cổ Dư bị thương ra khỏi xe, mổ bắt con ở khu ngoại ô hoang vắng, sau đó ôm đứa nhỏ cho Tiêm Tiêm để giả mạo là cốt nhục của Tiêm Tiêm cùng Mộ thiếu gia......"
Cuộc nói chuyện này, đã khiến toàn bộ mọi người có mặt lặng im, nhất là Mộ Dạ Triệt cùng An Đề, bình tĩnh nhìn chăm chú Lâm Nho Nho dưới dất, ánh mắt chứa đầy sự hối hận chuyện cũ!
"Còn có một câu cô cố ý nói thêm." Ánh mắt Cổ Ngạo lạnh lùng, nhịn xuống cảm xúc muốn gϊếŧ người, lạnh giọng nhắc nhở Lâm Nho Nhỏ, "Ngoài việc mổ bắt con sau khi Cổ Dư bị tai nạn, các người còn cố ý để con bé phơi thây nơi hoang vắng.

Nếu lúc ấy Cổ Dư không bò dậy được, có lẽ hiện tại con bé phải mang tiếng chạy án cả đời, vĩnh viễn biến mất trước mặt các người! Mà em gái Lâm Tiêm Tiêm của cô, ôm con của người khác, dẫm lên Cổ Dư bị hãm hại, ở Mộ gia làm thiếu nãi nãi hạnh phúc nhất! Chẳng lẽ trong lòng mẹ con các người, gϊếŧ người không có một tia áy náy nào, ngược lại còn tự đắc như thế là bình yên?!"
"Cổ thiếu gia, tha cho tôi đi! Tôi chỉ là bị mẹ xui khiến, không phải tôi bày ra!" Lâm Nho Nhỏ đã khóc lớn ghé vào mặt anh, sợ tới mức bắt đầu run rẩy, khóc không thành tiếng, "Cái đó......cái đó, là mẹ tôi cùng Tiêm Tiêm làm.

Tiêm Tiêm vì muốn diệt trừ tất cả chướng ngại vật trên con đường hạnh phúc của mình, mới để mẹ tôi gϊếŧ người vì nó......!Các người cũng thấy được người hạnh phúc nhất là nó, tôi cùng mẹ thì đào vong ở bên ngoài, không liên quan đến chuyện của tôi......!Cổ thiếu gia, giờ cái gì tôi cũng đã nói rồi, anh để Abel ở cùng một chỗ với tôi đi......"
Cổ Ngạo thì không để ý đến cô, mà là chậm rãi xoay người, nhìn Mộ Dạ Triệt bên cạnh, phát ra một tiếng cười lạnh: "Còn có Mộ Dạ Triệt, lúc Cổ Dư bị hãm hại, anh đang làm cái gì? Hiện tại anh có tư cách gì tuyên bố Cổ Dư trở lại bên cạnh mình?! Thời điểm Cổ Dư chịu khổ, anh cùng Lâm Tiêm Tiêm trải qua cuộc sống hạnh phúc, căn bản không có nghĩ tới Cổ Dư bị người phụ nữ của mình hãm hại, thiếu chút nữa một thây hai mạng! Đồ súc sinh!"
Anh bỗng nhiên tung một quyền, đấm lên khuôn mặt của Mộ Dạ Triệt, đánh cho môi Mộ Dạ Triệt rớm máu, "Bởi vậy đừng có nói anh yêu Cổ Dư! Cổ Dư từng yêu anh, là sự sỉ nhục của nó!"
Anh nheo mắt liếc nhìn mọi người một cái, ánh mắt âm lãnh dừng lại trên mặt Mộ Dạ Triệt, sau đó mang theo người của mình, tất cả đi ra khỏi phòng này!
Hiện tại mọi chân tướng sự việc đã rõ ràng, để Mộ gia cùng An Đề truy cứu trách nhiệm hình sự của mẹ con Lâm gia đi.

Giờ anh phải đưa em gái rời khỏi nơi này, để cô vĩnh viễn không bao giờ gặp lại Mộ Dạ Triệt, thậm chí là bất kì ai của Mộ gia!
Mà ngoài cửa, Cổ Dư sớm đã đứng ở nơi đó, lặng im nghe được thú nhận kia của Lâm Nho Nhỏ, ánh mắt mát lạnh nhìn chăm chú vào trong phòng.
Đông Húc thì đứng bên cạnh người cô, khẽ khoác bờ vai của cô, híp mắt lại, cùng nhìn vào bên này.
"Đi thôi." Cổ Ngạo liếc mắt nhìn em gái một cái, mang theo cấp dưới đi qua trước mặt cô, lạnh lùng rời khởi nơi này.
Lúc này đây, anh tuyệt đối sẽ không có phép cô có bất kì liên lụy gì cùng người của Mộ gia, nhất là Mộ Dạ Triệt!.

Chương 400: Ngoại Truyện 130: Tạm Biệt, Chính Là Không Gặp Lại


Tuy rằng Cổ Dư không dự đoán được anh trai sẽ xuất hiện, nhưng sự xuất hiện của anh trai cũng không khiến cô kinh ngạc, mà là sau khi nghe xong Lâm Nho Nhỏ khai hết mọi chuyện, cam tâm tình nguyện đi theo anh trai rời khỏi nơi này.


Cổ Ngạo có chút tức giận, liếc mắt nhìn cô một cái, xoải bước đi về phía trước!


"Sau này cấm lừa anh để về nước!" Lúc này thì tha thứ cho cô, nhưng không có lần tiếp theo!


"Anh, em biết rồi." Cổ Dư đi theo phía sau anh, quay đầu cười nhẹ với Đông Húc, cùng nhau đi ra nơi này.


Mà Dạ Triệt bị đấm ở trong phòng, dùng đầu ngón tay lau lau khóe môi tơ máu của mình, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm phương hướng Cổ Ngạo rời đi.




Ngay sau đó giống như sực nhớ tới cái gì, bỗng nhiên mặt hắn biến sắc, sải bước chạy nhanh đuổi theo về phía cửa, "Cổ Dư!"


Lần này Cổ Ngạo đột nhiên xuất hiện, ngoài việc bắt Lâm Nho Nhỏ ra, cũng sẽ mang Cổ Dư đi!


Lần này Cổ Ngạo cho phép em gái trở về, trên thực tế là ngầm đồng ý Cổ Dư đạt được tâm nguyện, khiến mẹ con Lâm gia bị đánh cho lộ nguyên hình, sau đó lại đưa cô rời đi!


Mà quả nhiên, khi hắn đuổi nhanh ra ngoài cửa, Cổ Dư đã đi theo Cổ Ngạo rời khỏi biệt phủ này, đang ngồi lên xe.


"Cổ Dư!" Rất xa, hắn đã hướng về cô mà gào to, hơn nữa còn đuổi vội theo hướng bên này, một lòng đã chia năm xẻ bảy, nơm nớp lo sợ, "Cổ Dư, xuống xe!"


Cổ Dư thì ngồi lên xe, ôm con trong lòng, đang nhẹ nhàng ôm con ngủ say; Đông Húc ngồi ở bên cạnh cô, khoác thêm áo cho mẹ con cô, đang nói chuyện cùng Cổ Dư,


"Cứ tạm thời nghỉ ngơi một thời gian, giờ chúng ta đi thăm công ty ở Singapore."


"Được."


"Cổ Dư!" Đang lúc xe vừa mới khởi động, âm thanh của Mộ Dạ Triêt bỗng nhiên truyền tới từ phía sau, một tiếng 'Xuống xe' thật hùng hậu cũng như vô cùng lo lắng, làm cho cả Cổ Dư và Đông Húc đều quay đầu nhìn.


Cổ Dư hạ cửa xe xuống, không nghĩ tới người đàn ông này thế mà lại đuổi theo tận đây, quay đầu nhìn hắn đang đuổi theo, không có lên tiếng.


Xe càng chạy càng nhanh, cách Mộ Dạ Triệt càng ngày càng xa, cố ý bỏ lại hắn.


Đáy mắt Mộ Dạ Triệt chứa đầy vô vọng cùng lo lắng, trơ mắt nhìn Cổ Dư rời hắn mà đi, hắn lại đuổi không kịp cô.


"Cổ Dư, ở lại, hãy cho anh , hãy cho anh một cơ hội bù đắp cho em!" Hắn chạy thở hồng hộc dưới ánh mặt trời, chân dài chạy nhanh, thân hình to cao chạy như bay dưới nắng, "Cổ Dư!"


Nhưng với tốc độ của hắn, hắn đuổi không kịp xe Cổ Ngạo, chỉ có thể càng chạy càng xa; Cổ Ngạo cố ý bỏ lại hắn, đôi mắt lợi hại nhìn hắn qua kính chiếu hậu, ánh mắt chứa đầy sự chán ghét.


Một thời gian ngắn về sau, Cổ Dư dần dần biết mất trước mặt Mộ Dạ Triệt, chưa cùng hắn nói một câu tạm biệt, cũng không cho hắn một cái mỉm cười nào, chính là lẳng lặng nhìn hắn; Mộ Dạ Triệt thở phì phò, đôi mắt dưới ánh mặt trời lóe ra ánh sáng vô cùng.


Chẳng lẽ, Cổ Dư thật sự ghét hận hắn đến như vậy sao?


Hắn âm thầm nắm chặt hai tay thành nắm đấm, nhìn chằm chằm phương hướng chiếc xe Koshino rời đi, hơi hơi ướt đẫm, nheo lại, môi mím nhanh, không có đuổi theo nữa.


Cuối cùng cũng không quay lại được như lúc trước sao? Hắn nên làm thế nào để bù hàn gắn vết thương lòng của Cổ Dư, tìm về Cổ Dư lúc trước?


"Mộ thiếu, lên xe!" Nại Sâm lái xe vọt về phía hắn, nhanh chóng mở cửa xe, ý bảo hắn lên xe, "Tôi đã phái người đuổi theo! Nếu Cổ Ngạo có thể bị người của tôi chặn lại nửa đường, chúng ta có thể đuổi theo Cổ Dư! Nắm chặt lấy thời gian!"


"Cám ơn anh, Nại Sâm!" Ánh mắt Mộ Dạ Triêt sáng ngời, thế này mới lần nữa thấy được hi vọng, động tác nhanh nhẹn , nhanh chóng ngồi lên xe của Nại Sâm.


Bọn họ một đường đuổi theo phương hướng chiếc xe Koshino, Nại Sâm thông qua người của mình xác định được vị trí chiếc xe Koshino, ra lệnh cấp dưới lập tức chặn chiếc xe này lại!


"Sâm thiếu gia, chúng tôi đã chặn mấy chiếc xe Koshino rồi, nhưng không có chiếc nào như ngài mô tả."


"Sao lại thế này?" Nại Sâm cầm bộ đàm, quay đầu nhìn Mộ Dạ Triệt bên cạnh, "Biển số chiếc xe đó có đuôi là hai số sáu, xác định là không có sao?"


"Đuôi biển số xe đúng là hai số sáu, nhưng không có người nào theo như lời ngài nói!"


"Bọn họ đổi xe." Mộ Dạ Triệt bên cạnh khóa mày nói lạnh nhạt, nhìn nhìn con đường ở một hướng khác, để Nại Sâm lập tức đổi hướng, "Đến chi nhánh của KS tại Singapore!"





"Được!"


Hơn một giờ sau, rốt cuộc bọn họ cũng tìm được đến chi nhánh KS ở Singapore, cũng chính là tòa nhà giao dịch chứng khoán lớn nhất Singapore, màu vàng của tòa nhà huy hoàng dưới ánh nắng, đúng là nơi mà tất cả mọi người đều hướng đến.


Nhưng ở công ty, Mộ Dạ Triệt gặp được Glenn, cũng không có nhìn thấy Cổ Dư và Đông Húc.


"Jasmine cùng Lãnh tổng cũng không đến nơi này, Mộ thiếu gia có điều gì, Glenn có thể thay mặt truyền đạt lại." Glenn ngồi ở sô pha, mười ngón tay dài đan xen vào nhau, đôi mắt bình tĩnh nhìn Mộ Dạ Triệt cùng Nại Sâm trước mặt, mời bọn họ uống cà phê, "Xin đừng khách sáo."


Mộ Dạ Triệt thì nghiêng người nhìn chăm chú dòng xe tấp nập bên dưới cửa sổ sát đất, lại nhìn văn phòng khí thế này, ánh mắt sắc bén dừng lại trên khuôn mặt Glenn, "Đông Húc bước vào KS lúc nào?"




Glenn thì tao nhã nới lỏng tây trang, cười nói: "Trước khi tôi vào công ty, Lãnh tổng đã điều hành KS, thời gian có lẽ hơn mười năm. Nhưng mà nghe nói vài năm trước Lãnh tổng đảm nhận một chức vụ quan trọng trong Chính phủ, sau khi từ chức dốc toàn lực phát triển KS, trở thành đơn vị đứng đầu trong giới này. Mộ thiếu gia, thân là người nhà Lãnh tổng, vì sao lại không biết còn hỏi ngược điều này?"


Sắc mặt Mộ Dạ Triệt ngưng trọng, chậm rãi dời ánh mắt, nhìn về nơi khác, quả thật không biết mấy năm nay Đông Húc làm cái gì ở bên ngoài.


Tuy rằng hắn biết Đông Húc ở bên ngoài có sự nghiệp riêng của chính mình, thường xuyên bề bộn công việc, nhưng hắn không nghĩ tới Đông Húc có công ty là KS, cũng chính là công ty hiện tại của Cổ Dư!


KS là công ty lớn nổi danh toàn cầu, thu hút vô số người giỏi cùng tinh anh, khiến bao nhiêu người cầu mà không được, chùn bước! Lại làm cho bao nhiêu công ty lớn có tiếng lên xuống trong thị trường chứng khoán!


Tuy rằng lúc trước hắn không tán thành Cổ Dư bước vào môi trường tài chính canh tranh khốc liệt này, nhưng nay Cổ Dư đã bước qua cố gắng của mình đi được nửa sườn núi, nhất định sẽ có thành tựu!


Như vậy là cô khiến bản thân mình phong phú hơn, cũng có tương lai hơn, cô tựa như một viên kim cương quý giá bị bụi bặm che phủ vẻ đẹp của mình, rốt cuộc có một ngày sương mù tan đi, bộc lộ tài hoa của mình dưới ánh sáng mặt trời, lóe ra ánh sáng lấp lánh chói mắt mê người!


Có lẽ hắn còn có thể nói, hắn không thích loại hình phụ nữ mạnh mẽ, nữ cường nhân như thế này không thích hợp với hắn.


Nhưng mà cô là Cổ dư, từng ở Mộ gia ồn ào ầm ĩ, làm trò hề, là Cổ Dư thật tình.


Cô cảm tính, hơn nữa cũng hiểu chuyện, cũng không phải một người vì công việc muốn cuồng công việc, cũng không phải một nữ vương ham danh lợi mà gian lận thi cử bao nhiêu lần, cô có thực lực, có bản lĩnh, cũng không theo đuổi danh lợi, hư vinh.


Cô yêu quý người nhà của hắn, xem cha mẹ hắn trở thành cha mẹ của mình mà phụng dưỡng, dùng hết tâm tư để chăm sóc, cho tới bây giờ vẫn tôn kính Mộ bí thư cùng Mộ thái thái......


Nhưng mà có người không biết nhìn người, không cẩn thận đã bỏ lỡ đánh mất cô.


Sau này hắn còn tìm được cô nữa sao?


"Glenn, cám ơn anh, quấy rầy rồi." Giờ phút này, hắn tạm biệt Glenn, cùng Nại Sâm ở bên cạnh, đi nhanh rời khỏi nơi này.


Nếu Cổ Dư cùng Đông Húc chưa có tới nơi này, vậy bọn họ đi đâu?


Thời gian ngắn như vậy, bọn họ có thể đi đến đâu?


Bên kia, Cổ Dư bị anh trai Cổ Ngạo thay đổi xe, để bọn họ ngồi lên một chiếc xe khác, trực tiếp ra sân bay.


Tất cả, Cổ Ngạo sớm đã chuẩn bị tốt cho em gái, bay qua Mỹ thăm ông ngoại William trước, tiếp tục điều trị ở Mỹ, nhất định dùng hết biện pháp để chữa khỏi tai cho cô, trị liệu vết thương trên thân thể cô.


Tiếp theo, gắng hết sức tạo cơ hội để cô cùng Đông Húc bồi dưỡng tình cảm, thành hôn trong một ngày gần nhất.


Cổ Ngạo chỉ có một người em gái, nếu có thể gặp gỡ được một người đàn ông tốt như Đông Húc, anh nhất định đồng ý giao phó em gái cho Đông Húc, để bọn họ yêu nhau.


Về phần Mộ Dạ Triệt bên kia, tiếp tục dây dưa cùng mẹ con Lâm gia đi! Đây chính là bọn họ tìm tới phiền toái, như vậy cứ theo mẹ con bọn họ cả đời này đi!


Đây chính là lựa chọn của Mộ Dạ Triệt, nếu lúc trước hứa hẹn một đời chăm sóc Lâm Tiêm Tiêm, cố định lựa chọn cô gái này, như vậy cứ tiếp tục đi, theo cô ta đến cả đời!


Mộ Dạ Triệt tất nhiên sẽ hết lòng tuân thủ hứa hẹn của mình, Lâm Tiêm Tiêm cũng sẽ vẫn tiếp tục 'Hạnh phúc'!


Cổ Dư được anh trai đưa lên một chiếc xe khác, trận thế vô cùng cuồn cuộn, trước sau hai bên đều là xe Harley hộ tống, một đường chậm rãi mà đi;


Lúc này, Cổ Ngạo cũng không phải yên lặng đưa em gái xuất ngoại, mà là chủ động gọi điện cho Mộ Dạ Triệt, nói lạnh nhạt:





"Đừng phí công đuổi theo đến tận chi nhánh KS ở Singapore, cũng đừng để người của Nại Sâm chặn đường chúng tôi lại! Cổ Dư không phải là phạm nhân, không nên bị các người vây bắt như vậy! Vừa rồi tôi đưa nó ra khỏi biệt phủ của An Đề, chính là không muốn bị anh dây dưa lãng phí thời gian, bớt đi chút phiền toái! Anh phải biết rằng, hiện tại không phải Cổ Dư có lỗi với anh, mà là Mộ Dạ Triệt anh có lỗi với Cổ gia tôi, đừng để đến phút cuối nó xuất ngoại, anh lại đem nó trở thành phạm nhân mà đuổi bắt, khiến cả Singapore dậy sóng truy đuổi! Nó không muốn gặp anh, anh không rõ sao? Mộ thị trưởng hiện tại đang xâm phạm tự do thân thể của nó!"




Mộ Dạ Triệt vốn đang gấp gáp nhận điện thoại của Cổ Ngạo, lại không nghĩ rằng, Cổ Ngạo đúng là nói những lời này với hắn!


Hắn hơi hơi sửng sốt, lập tức nói giọng khàn khàn: "Hiện tại Cổ Dư đang ở sân bay nào? Tôi đi tiễn cô ấy."


"Không cần." Cổ Ngạo quả quyết cự tuyệt, tiếng nói càng thêm lạnh lẽo, "Hiện tại có Đông Húc ở bên cạnh nó, Mộ thị trưởng nên gác lại chuyện này. Nhớ kỹ lời nói của anh nửa năm trước, chỉ có Lâm Tiêm Tiêm là cô gái chân ái đời anh, anh sẽ có trách nhiệm với cô ta cả đời! Sau này nếu anh lại dây dưa không rõ với Cổ Dư mà anh từng chán ghét, đó chính là Mộ Dạ Triệt anh nói không giữ lời, không đáng được bất kỳ kẻ nào tin tưởng tấm chân tình chân ái của anh, tình yêu của anh căn bản không đáng một đồng! Còn nữa, hiện tại Cổ Dư sẽ đi Mỹ điều trị, không lâu sau, nó sẽ trở về thành hôn cùng Đông Húc, đến lúc đó Mộ thị trưởng nhớ tham gia."


"Cổ Ngạo, để cho tôi gặp cô ấy!" Mộ Dạ Triệt gào lên.




"Có dịp thì đến Mỹ đi, Cổ Dư cùng Đông Húc sẽ chào đón anh." Cổ Ngạo cười lạnh lùng, quả quyết cúp máy, không hề nhận điện thoại của hắn.


Trên thực tế, chỉ cần Mộ Dạ Triệt có thể đến sân bay, anh sẽ cho phép hắn gặp mặt lần cuối với Cổ Dư.


Cổ Dư nhất định sẽ cho vị thiếu gia quá mức tự tin này một đáp án vừa lòng, sau đó cùng Đông Húc bay qua Mỹ.


Mà bên này, Mộ Dạ Triệt nhận được điện thoại liền chạy ngay về hướng sân bay!


Nại Sâm mang theo người giúp hắn mở đường, từ xa đã chặn mỗi ngã rẽ, cam đoan xe của hắn một đường thông suốt, thuận lợi tới sân bay.


Mà phía sau, xe của Cổ Dư cũng vừa được hộ tống lại đây, vệ sĩ hộ tống mẹ con bọn họ, xuất hiện tại sảnh sân bay.


Chính như lời anh trai nói, cô cũng không phải phạm nhân bỏ trốn, mà là một người phụ nữ có quyền tự do cá nhân, cô đưa theo con của mình, muốn đi đâu liền đi đó, không nên bị bất kì kẻ nào dây dưa.


Lúc trước vì tránh để Mộ Dạ Triệt dây dưa, ngăn cản Nại Sâm cản trở, anh trai đưa cô đi ra khỏi biệt phủ An Đề, sau đó liền đổi xe đưa cô đến nơi này.


Mà hiện tại, cô nên cùng Mộ Dạ Triệt nói một lời tạm biệt, nếu hắn có thể đúng lúc đuổi theo đến đây.


"Jasmine, tiểu cữu đến đây." Đông Húc bên cạnh ôm ôm vai cô, dung nhan trầm tĩnh, môi cười lạnh, cùng cô cười nhìn thân ảnh thon dài của người đàn ông trước mặt, "Nói lời từ biệt xong liền đi đăng ký, đã đến giờ rồi."


Chỉ thấy dòng người rộn ràng trước mặt, Mộ Dạ Triệt mang theo người bước nhanh về phía này, không ngừng đẩy người đang chắn trước mặt ra, rống to về bên này, "Cổ Dư!"


Tuy rằng bên cạnh có Nại Sâm cùng vệ sĩ mở đường cho hắn, nhưng hắn vẫn như cũ không với đến Cổ Dư đứng cách đó không xa, một nỗi kinh hoàng không ngừng nổ tung khỏi lồng ng.ực!


Nửa năm trước, Cổ Dư cũng rời đi tại sân bay, lúc ấy hắn đã không kịp bắt lấy cô, hiện tại cũng giống nhau! Vì sao muốn như vậy?!


Chỉ thấy Cổ Dư đầu tiên là mỉm cười với hắn, sau đó phất tay tạm biệt hắn, xoay người đi vào cửa đăng ký.


Đông Húc nói đúng, ngoài một câu tạm biệt, ngoài cái gặp mặt cuối cùng này, giữa cô cùng Mộ Dạ Triệt còn có gì để nói đâu.


Chúc anh cùng Lâm Tiêm Tiêm vĩnh viễn hạnh phúc sao?


Không cần thiết! Cho dù cô không chúc phúc hắn, hắn cũng sẽ cùng Lâm Tiêm Tiêm tiếp tục 'Hạnh phúc'.


Cô ôm con, chậm rãi theo Đông Húc đi vào cửa đăng ký, sau đó Mộ Dạ Triệt ở phía sau đã đuổi theo đến đây, nhưng không còn cách nào bước vào cửa đăng ký, thân hình cao to bị ngăn ở bên ngoài.


Vì thế hắn chỉ có thể ở bên ngoài một đường đuổi theo Cổ Dư, gương mặt phủ kín sự lo lắng cùng thương tâm muốn chết, đôi mắt nhìn chằm chăm không buông tha thân ảnh đang rời đi của Cổ Dư, khàn cả giọng, "Cổ Dư!" Ở lại, hắn không thể lại để cô rời đi như vậy! Ở lại cho hắn một cơ hội không được sao?


Cổ Dư bên kia tất nhiên là không nhìn thấy hắn, hoặc là nói, cô căn bản không muốn nhìn thấy hắn, mà là tiếp tục đi về phía trước, lẳng lặng nói chuyện cùng Đông Húc, bóng dáng cao gầy dần dần biến mất ở cửa, bắt đầu đăng ký bay qua Mỹ.


Cuộc sống mới của cô sắp bắt đầu, để cô đưa con đi hưởng lạc đi, ngày sau, bọn họ sẽ không còn nhìn thấy những người khiến tâm tình mình phức tạp, tiếp tục bắt đầu cuộc điều trị cuộc sống của cô, khôi phục thân thể khỏe mạnh.


Tạm biệt, chính là không bao giờ gặp lại nữa.


Mà bị ngăn cản phía sau cánh cửa bên này, Mộ Dạ Triệt đuổi theo Cổ Dư đã không kịp, hẳn thả chậm bước chân, sau đó bỗng nhiên nheo mắt lại, xoay người đi qua bên kia sảnh, nói với Nại Sâm: "Lập tức đặt giúp tôi một vé bay qua Los Angeles, tôi cần bay qua ngay lập tức!"


"Tôi đã sai người đặt vé, hộ chiếu cũng đưa tới cho Mộ thiếu rồi. Nhưng mà," Nại Sâm lo lắng nhìn hắn, "Nhưng mà ở bên kia nước Mỹ, Cổ tiểu thư phải như thế nào mới mở rộng lòng mình chấp nhận lại Mộ thiếu?"


Đây cũng là chuyện thống khổ nhất trước mắt của Mộ Dạ Triệt, nhưng chỉ có đuổi theo cô, không để cô rời đi, mới có cơ hội làm ấm áp lòng cô!