Lọ Lem Thời @

Chương 37: 37: Bỏ Cuộc 2






- Alo ! Chị đây - Dạ ! Chị có gì sai bảo bọn em ạ???
- Chuyện lần trước chị nhờ các chú, các chú làm tốt lắm.

Chị nhờ thêm chuyện lần này, nếu thành công , phần thưởng như thế nào các chú biết rồi chứ !!!
- Chị cứ nói đi
- Như thế này .....Thế nhé !!
- Ok chị, chị cứ giao cho bọn em ....
- Tốt lắm
Mọi kế hoạch của Trâm Anh đều được tiến hành rất thuận lợi và mọi thứ đều ổn cả !!!
Ngày hôm sao
- Alo ! Chuyện gì ??
- Anh Vũ ơi ! Mọi người đã tìm thấy xác của Gia Như rồi ạ !!!
-......................................
Chiếc điện thoại rơi xuống.


Gì chứ ? Không thể nào, hắn không thể tin nổi vào mắt mình.....Nó không thể chết dễ dàng như vậy được, hắn còn biết bao điều muốn nói với nó mà,vậy mà tại sao .........!Hắn khóc, lần đầu tiên hắn khóc đúng nghĩa, lần đầu tiên hắn khóc vì một người con gái.

Hắn nhặt điện thoại lên rồi nói với giọng run run :
- Ở....đâu ???
- Ở cuối con sông đó
-.....................
- Anh ơi..........
Hắn vứt điện thoại xuống , phóng xe ra con sông đó ngay lập tức.

Hắn đến nơi, thấy rất đông người.

Giờ thì mọi chuyện là thật rồi, còn có cả ba mẹ nó ở đó mà, mẹ nó ngất đi , anh nó và ba nó cũng gần như người mất hồn.

Đám đông đó cứ tụm lại, hắn gắt :
- Tránh hết ra ..........
Mấy người nghe tiếng thét đó thì tản dần ra, trước mặt hắn là một xác chết, mặt mũi đã bị phân hủy nặng , không thể nhận dạng được, quần áo cũng tơi tả, nhuốm toàn bùn đất.

Đặc điểm nhận ra chính là chiếc giày của nó ..........
Cái xác chết đó thực chất chỉ là một xác chết khác thôi nhưng không ai có thể nhận ra được , vậy nên không hề bị phát hiện, thậm chí cả ba mẹ nó và hắn.

Tất cả mọi chuyện đều được Trâm Anh sắp đặt khá là ổn thỏa, chiếc giày cũ đó là nhỏ mua vì nhỏ vẫn còn nhớ rất rõ chiếc giày nó đi hôm gặp nhỏ rồi mua giống hệt.

và kế hoạch của nhỏ đã thành công..........
Hắn đau , đau lắm.

Từ nhỏ đến giờ chưa bao giờ hắn thấy đau như vậy.


Hắn gào lên phá tan cái ồn ào của đám đông, nước mắt hắn giàn dụa.

Hắn bất giác nghĩ :
" Chẳng lẽ tôi với với cô chỉ dừng lại ở đây thôi sao ??? Duyên phận cũng vậy thôi à? Nhưng tôi không can tâm.....Tôi thật không ngờ.......!Xin lỗi cô về tất cả nhưng cô biết không, cuộc đời tôi đã thay đổi vì cô đó.......Mong cho cô ở nơi suối vàng luôn được hạnh phúc.

Tôi sẽ luôn nhớ về cô.

Vịt ngốc của tôi ! Tôi yêu cô ....."
>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>>
Đám tang của nó , hắn cũng đến dự , hắn quyết định sẽ giữ hình ảnh của nó trong lòng và hắn sẽ thay đổi cuộc sống của mình.

Hắn đau lắm !!!!!!!!! Trong đám tang, Quân cũng đến , sau khi biết tin, Quân cũng sốc không kém gì hắn nhưng Quân vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.

Duy từ Mỹ trở về khi biết tin , Duy cũng đành ngậm ngùi : " Nhok à ! Em lấy mất trái tim anh rồi ! Lần đầu tiên có người làm cho anh biết thế nào là thích một người thực sự ......Anh nhớ em lắm nhưng anh sẽ cố quên em, mối tình đầu này anh sẽ là một kỉ niệm đẹp.

Cầu mong em hạnh phúc trên thiên đàng "
Bảo Trâm khóc rất nhiều, nghĩ đến những kỉ niệm của nó và Bảo Trân , Trân rất đau lòng, Trân luôn an ủi Gia Bảo, cô rất hiểu tâm trạng của anh
Riêng Trâm Anh thì khác, trước mặt Thiên Vũ, nhỏ khóc lóc thảm thiết này nọ nhưng trong bụng thì cười thầm.

Hắn thấy vậy tưởng nhỏ hối lỗi nên cũng tha thư, Và hắn đã quyết định, hắn sẽ bắt đầu với nhỏ.


Phần vì muốn quên nó, phần vì sự ép buộc của gia đình.

Nhưng không hiểu sao tình cảm cảu hắn cứ theo chiều hướng khác :" Trách nhiệm ".

Không hề giống với nó một chút nào ...........
Trâm Anh chỉ nghĩ :" Không sao ! Dù gì thì em cũng có được anh rồi.

Gia Như, bạn vĩnh viễn chỉ là quá khứ mà thôi.

Dù chết hay sống thì bạn cũng vô nghĩa thôi.

! Vì bây giờ mọi chuyện đã khác rồi"
Nhưng nhỏ đâu biết một điều rằng : Người bạn luôn đối xử tốt với nhỏ mà bị nhỏ hãm hại vẫn may mắn sống sót............