Lỡ Rồi Yêu Luôn

Chương 43: Ngày thứ mười lăm




Trong phòng khách, Quý Mộ Sơn đứng đối diện với Vân Sắt, sắc mặt ông trở nên vô cùng tái nhợt và xấu xí.

Ngồi trên xe lăn, Vân Sắt nắm chặt tay vịn bằng những ngón tay gầy guộc, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, trong mắt hiện lên sự căm hận khó tả: “Anh không biết Triều Chu giống mẹ nó đến mức nào à?”

Nếu không phải vì bà sắp chết và lo lắng rằng Triều Chu sẽ không còn người thân bên cạnh thì Vân Sắt sẽ không bao giờ thuyết phục cháu trai mình đối xử tốt với Quý Mộ Sơn.

“Thế hệ trước đừng để liên lụy đến Triều Chu, cho dù là hai đứa nó…” Quý Mộ Sơn dùng sức nhắm mắt lại, sau đó mở ra nói: “Thành Lưu vẫn khác.”

“Đúng là khác.” Vân Sắt sắc bén nói, “Ở độ tuổi của cô ta, anh mới bắt đầu, sau lưng còn có chỗ dựa. Nếu Trình Lưu đã có thể tự đi lên vị trí như ngày hôm nay thì cô ta sẽ càng nhẫn tâm hơn anh mà thôi.”

Một khi tình cảm phai nhạt, e rằng sẽ dùng dao chém loạn rồi rút ra nhanh chóng, chỉ có Triều Chu là chịu thiệt.

Quý Mộ Sơn nhất thời không biết phản bác thế nào, ông đã tiếp xúc với Trình Lưu, đối phương đúng là lợi hại, tuổi trẻ mà đã dày dạn kinh nghiệm, không tìm được sơ hở.

Hầu hết mọi người đều dựa theo cách ăn mặc xuề xòa của Trình Lưu mà cho rằng cô gái này chỉ thiên về kỹ thuật, và chỉ sau khi tiếp xúc, họ mới biết rằng Trình Lưu không hề đơn giản.

Một người như vậy, mỗi bước đi đều sẽ tính toán lãi lỗ.

… Không đúng.

Quý Mộ Sơn chợt nhớ đến hành vi của Trình Lưu trong buổi đấu giá, lúc đó cô như một kẻ liều lĩnh, chưa bao giờ nghĩ đến hậu quả của việc đắc tội với mình.

“Dù thế nào đi nữa, chuyện tình cảm của Triều Chu là do nó tự quyết định.” Cuối cùng, Quý Mộ Sơn nói: “Những người khác không nên xen vào, huống hồ cả hai chỉ là hàng xóm của nhau.”

Vân Sắt quay mặt đi, lạnh lùng nói: “Tôi thì lại thấy bọn họ có gì đó, sớm muộn gì cũng có chuyện.”

Không đợi Quý Mộ Sơn nói tiếp, Vân Sắt liền đẩy xe lăn đi mất: “Tôi mệt rồi, anh về đi.”

Quý Mộ Sơn đứng đó một lúc, cuối cùng đành rời đi.

* * * * * *

Trong công ty công nghệ Thần Ẩn, hành trình ê kíp theo Trình Lưu đi tham quan công ty đã đi đến điểm cuối.

“Hôm nay đi theo Trình tổng, chúng tôi đã được học hỏi thêm rất nhiều thứ.” Vân Phỉ nói trước ống kính với nụ cười cứng nhắc.

Sau khi bước vào công ty, nhiều từ đã chuẩn bị không được sử dụng và cô ta lại không hiểu biết gì về các sản phẩm của Công nghệ Thần Ẩn nên đã bị Trình Lưu nắm mũi dắt đi suốt hành trình.

Phần bình luận ngoại trừ khen Trình Lưu, chỉ nói trợ lý đi cạnh đẹp trai, lần đầu tiên không một ai chú ý đến Vân Phỉ.

Hạ Bách cúi xuống xem hot search được đẩy trên điện thoại di động, khóe mắt khẽ liếc ống kính, bước tới gần Trình Lưu, đưa điện thoại di động cho cô và nói nhỏ: “Chị ơi, chị lên hot search rồi.”

Giọng nói mơ mơ hồ hồ được điện thoại di động của Vân Phỉ ghi lại và trực tiếp truyền vào tai người xem qua sóng livestream.

-Vừa rồi trợ lý Hạ gọi Trình tổng là gì? Mập mờ quá đi.

-Keke hình như chị em cũng xứng đôi vừa lứa lắm chứ bộ.

-Chẳng phải sếp Trình vừa nói thích người khác rồi sao? Tốt hơn hết là đừng ship lung tung.

-Không biết Trình tổng thích người như thế nào ta, chị ấy thậm chí còn không cần một người trợ lý đẹp trai như vậy.

-Nói thật, chỉ vài tích tắc trợ lý Hạ có thể trực tiếp all kill hết đám tiểu sinh dầu mỡ trong làng giải trí, hơn nữa anh ấy rất có khí chất, hay là cứ chờ chính chủ đi, tôi nghĩ không ai có thể hơn anh ấy được đâu.

-Chung suy nghĩ.

Trình Lưu cúi đầu nhìn điện thoại, không để ý đến phần bình luận chỗ Vân Phỉ. Cô nhướng mày nhìn ảnh động mình đang trèo tường, bấm bình luận rồi lướt một lượt, may mà không có ai chú ý đến nhà bên cạnh.

Đối với việc mình bị biến thành meme và được phổ biến rộng rãi, Tiểu Trình tổng chấp nhận nó hết sức dễ dàng. Mất mặt thôi mà, cô chịu được.

Trình Lưu trả lại điện thoại cho Hạ Bách, ngẩng đầu cười với Vân Phỉ để chào tạm biệt khán giả: “Sau này nếu có cơ hội tôi sẽ mời mọi người ghé thăm công ty một lần nữa.”

Đạo diễn cắt sóng trực tiếp, và số phát sóng này đến đây là kết thúc.

Trình Lưu lịch sự tiễn ê kíp chương trình ra ngoài. Sau khi mọi người rời đi, cô quay người đi vào, nụ cười trên mặt đột nhiên biến mất, cô đứng trong thang máy mà mặt không cảm xúc.

Kế hoạch ban đầu đã bị phá, không biết cô Vân Phỉ kia nghĩ gì mà phải nhắc đến mối quan hệ với Quý Triều Chu trước công chúng.

“Tiền bối, tôi có chuyện muốn hỏi.” Hạ Bách đứng sau lưng Trình Lưu nói.

Trình Lưu ngoảnh đầu: “Chuyện gì?”

“Tại sao chị đột nhiên chia tay với Uông Hồng Dương?” Hạ Bách ngập ngừng hỏi, “Chị đã thích người khác rồi sao?”

Vừa nhắc đến chuyện này, Trình Lưu cảm thấy trong lòng có chút trống rỗng. Việc nhầm Quý Triều Chu với Uông Hồng Dương một thời gian trước luôn là chướng ngại đối với cô.

Tiểu Trình tổng đã vô số lần thầm phỉ nhổ sự sa sút về đạo đức của bản thân, nhưng cô không thể cưỡng lại khát vọng có được Quý Triều Chu, cuối cùng dứt khoát từ bỏ luôn đạo đức.

“Nửa năm trước tôi chưa suy xét kỹ lưỡng, chỉ hẹn hò bừa.” Trình Lưu thừa nhận, “Hiện tại tôi đã có người mình thích.”

Bây giờ nghĩ lại, Trình Lưu không tài nào hiểu nổi đêm hôm đó mình bị trúng ngải gì mà đến mức yêu Uông Hồng Dương từ cái nhìn đầu tiên.

Kỳ thật khi Uông Hồng Dương nói mấy câu vào ngày hôm sau, cô đã nguội lòng. Lúc đó nên dừng lại mới phải, nhưng cô bị du thuyền ám ảnh, không cam lòng buông tha.

“Là người láng giềng hiện tại của chị?” Một tay Hạ Bách nắm chặt sau lưng, cố gắng duy trì thái độ nói chuyện phiếm.

Khi nói đến Quý Triều Chu, Trình Lưu có tâm trạng tốt hơn: “Phải, anh ấy rất tốt.”

Cửa thang máy mở ra, hai người lần lượt ra ngoài.

“Nói đến người đó, hình như anh ta tên là Quý Triều Chu. Làm sao chị lại biết anh ta?” Hạ Bách hỏi như thể vì tò mò, “Tôi nhớ là bên mình không có hợp tác gì với Nhiễm Sơn.” 

“Lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau ở sân bay, tôi đã nhận nhầm anh ấy là Uông Hồng Dương.” Trình Lưu giải thích.

Lúc đó cô đã lâu không gặp Uông Hồng Dương nên quên béng người ta từ đời nào rồi. Kỷ niệm sâu sắc nhất chính là lần nhìn thoáng qua trong bữa tiệc trên du thuyền, cho nên cô đã nhận nhầm người.

Hạ Bách ngẩn người, Trình Lưu dường như còn chưa biết Quý Triều Chu đã xuất hiện trong bữa tiệc du thuyền.

“Cậu yên tâm, sau này chúng tôi nên duyên rồi, cậu nhất định sẽ là người chứng hôn khi chúng tôi kết hôn.” Trình Lưu lại bắt đầu vẽ bánh*.*vẽ ra những điều chưa được kiểm chứng, chưa có tính xác thực.Hạ Bách gượng cười, cả hai còn chưa ở bên nhau mà chị ấy đã tính đến chuyện kết hôn rồi?

Cuối cùng, anh ta vẫn không nói với Trình Lưu rằng Quý Triều Chu đã ở bữa tiệc trên du thuyền cách đây nửa năm.

“Chị định về sao?” Hạ Bách nhìn Trình Lưu thu dọn balo thì nói, “Hôm nay chị không lái xe, để tôi đưa chị về.”

Anh ta muốn gặp vị ‘điều hương tài hoa’ kia một lần.

“Không cần đâu, tôi còn muốn tới một chỗ khác, đi taxi là được.” Trình Lưu vác balo lên vai và rời khỏi công ty.

Hôm nay cô định mua món bánh ngọt chính gốc, địa chỉ đã được nhân viên ở tầng 17 xác nhận, sẽ không bao giờ sai nữa.

* * * * * *

Tiểu Trình tổng xếp hàng và mua thành công món bánh ngọt kia. Cô xuống xe, thay vì về nhà cô lại đi thẳng đến cửa nhà hàng xóm, bấm chuông cửa và đợi Quý Triều Chu mở cửa rồi mới bước vào.

Quý Triều Chu tháo găng tay ra, ngẩng đầu nhìn Trình Lưu đi vào, nhẹ giọng nói: “Trên khóa cửa có lưu dấu vân tay của cô mà.”

“Tôi biết.” Trình Lưu đặt hai món tráng miệng hàng xịn lên bàn, cô đang lo lắng mình khiến anh tức giận, “Tôi xin lỗi vì chuyện sáng nay.”

“Cô xin lỗi thì tôi nhận.” Quý Triều Chu rũ mắt xuống, sắp xếp mấy lọ hương liệu trong tay, “Bọn họ cũng không chú ý đến.”

Trình Lưu bắt lấy suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu, hớn hở hỏi: “Anh đã xem buổi phát sóng?”

Quý Triều Chu dừng tay, tầm mắt rơi vào hai phần bánh ngọt trên bàn: “Đây là cái gì?”

“À, tôi mới mua đó, bánh ngọt lần này đảm bảo sẽ rất ngon.” Trình Lưu chuyển sự chú ý và thề thốt.

Cô mở hộp, và hai món tráng miệng tinh tế xuất hiện trên bàn.

Trình Lưu đẩy một phần đến trước mặt Quý Triều Chu: “Anh ăn thử đi.”

Quý Triều Chu cầm lấy chiếc thìa trong tay và nếm thử, vị ngọt thanh nhưng không béo ngậy, miếng bánh mát lạnh tan trên đầu lưỡi, hương vị rất vừa miệng.

Trình Lưu cứ nhìn nét mặt anh, cô khẳng định anh không ghét món bánh này.

“Lần sau đừng mua món này nữa.” Quý Triều Chu đột nhiên nói.

Trình Lưu sững sờ, vừa rồi anh rõ ràng thích: “Tại sao?”

Quý Triều Chu rũ mi xuống, chiếc bóng đổ hai bên sống mũi, ngón tay mảnh khảnh lật hộp bao bì trên bàn, lộ ra khẩu hiệu quảng cáo: “Nên mua cho người cô thích.”

“Tôi có thể mua cho người tôi thích sao?” Trình Lưu hỏi theo bản năng.

Trong phòng khách có vị chát giống như mùi vỏ quýt xanh bị tách ra, nhưng một lúc sau, bạn có thể mơ hồ ngửi thấy vị chua nhẹ xen lẫn rất nhạt, phải đặc biệt chú ý mới có thể phát hiện được.

Chỉ là cả hai đều không có tâm tư để ý đến sự thay đổi của mùi hương mới trong phòng khách, gió từ cửa sổ thổi qua rèm cửa, mang theo chút se lạnh của mùa xuân nhưng cũng không ngăn được sự mập mờ ẩn hiện đang sinh sôi.

Đôi mắt hổ phách tuyệt đẹp của Quý Triều Chu lặng lẽ nhìn Trình Lưu ở phía đối diện, ngón tay buông thõng bên hông khẽ cong lên, đôi chân dài dưới bàn cũng từ từ thu lại, cố gắng nới rộng khoảng cách giữa hai người.

Lúc này, Trình Lưu cuối cùng mới nhận ra rằng mình đã nói quá nhanh, vì không muốn gây cho Quý Triều Chu bối rối, cô vội vàng đổi giọng: “Đây là quảng cáo, chỉ cần đồ ăn tráng miệng ngon là được, hơn nữa tôi cũng rất thích anh làm hàng xóm, anh còn cho tôi mượn sân để trồng cây.”

Dưới mặt bàn, Quý Triều Chu tạm dừng động tác. Rõ ràng là đáp án anh muốn từ miệng cô, nhưng vị ngọt trên đầu lưỡi vừa rồi dường như quá ngọt, trong ngọt có chút đắng khiến anh thấy khó chịu.

Hàng mi dài rủ xuống, Quý Triều Chu lạnh nhạt nói: “… Tùy cô.”

Tiểu Trình tổng thấy trong lòng trống rỗng. Cô có cảm giác mình trả lời sai rồi, anh có vẻ không vui?

Một lát sau, Trình Lưu lấy điện thoại di động ra bấm vào hình ảnh WeChat, cố gắng thay đổi chủ đề: “Tôi muốn thay đổi phong cách cầu thang, anh có thể tham khảo giùm tôi xem cái nào trông đẹp hơn?”

Ngay khi chuyển đến, cô đã muốn thay cầu thang, bây giờ cầu thang rỗng, mỗi bậc đều không có vách ngăn nên dù đi thế nào cũng có thể nhìn thấy phía dưới.Nếu sau này Quý Triều Chu chuyển đến, sẽ không tiện lên tầng hai, vì vậy cô định thay bằng cầu thang kín có tay vịn hai bên.

Tuy nhiên, vấn đề chịu lực của biệt thự phải cân nhắc khi thay cầu thang nên đội ngũ trang trí mới chỉ đưa ra một số phương án.

Quý Triều Chu ngạc nhiên nhìn bản vẽ tham chiếu cầu thang trên điện thoại: “… Tại sao lại muốn đổi cầu thang?”

“Giờ nhìn nó xấu thấy ớn.” Trình Lưu thản nhiên viện cớ.

Nhưng Quý Triều Chu lại ngẩng đầu nhìn cô, điều này khiến Trình Lưu cảm thấy có chút lúng túng, cô đưa mắt đi chỗ khác nhìn màn hình điện thoại: “Anh nghĩ cái nào tốt hơn?”

Quý Triều Chu nhanh chóng thu hồi ánh mắt, đầu ngón tay đáp xuống bản vẽ thứ hai. Cầu thang bên này là phù hợp nhất với phong cách biệt thự hiện tại.

Tấm lưng căng thẳng lúc trước vô tình được nới lỏng, lông mày và ánh mắt cũng tách ra, nhưng chính anh lại không nhận ra, chỉ nghĩ là vị đắng của món bánh ngọt đã tan biến.

“Vậy thì đổi sang loại cầu thang này đi.” Trình Lưu nói không chút do dự.

Quý Triều Chu nhìn Trình Lưu, người đang cúi đầu báo tin cho đội trang trí, anh muốn cô tránh xa mình ra. Vì cô đã có người mình thích, cô không nên đến quá gần anh.

Quý Triều Chu cầm chiếc thìa tráng miệng. Tay cầm với xúc cảm lạnh lẽo đã sớm trở nên ấm áp. Tầm mắt anh rơi vào món tráng miệng trước mặt, một suy nghĩ bị đè nén, anh giả vờ như không nhận ra.

“Được rồi, ngày mai bọn họ sẽ qua trang trí, có thể hơi ồn ào, bắt đầu sau tám giờ có được không?” Trình Lưu cất điện thoại đi, hỏi Quý Triều Chu ở đối diện.

“Tùy cô.” Quý Triều Chu đứng dậy ra lệnh đuổi khách, “Tôi đi ngủ đây.”

Anh không muốn bị ảnh hưởng bởi lời nói và hành động của Trình Lưu, khiến cảm xúc không thể nào nguôi ngoai.

Còn sớm mà? Trình Lưu mặc dù khó hiểu nhưng vẫn nói: “Ờ, vậy tôi về trước, ngủ ngon.”

Sau khi Trình Lưu rời đi, Quý Triều Chu đứng trong phòng khách một lúc lâu, sau đó lại ngồi xuống.

Cô ấy mang phần bánh ngọt kia đi rồi.

Quý Triều Chu cụp mắt xuống che giấu tất cả cảm xúc trong mắt, lặng lẽ ăn xong món tráng miệng, nó quá ngọt.

* * * * * *

Trình Lưu luôn là người thuộc trường phái hành động. Sáng hôm sau,  cô mời đội trang trí đến đúng giờ và bắt đầu phá bỏ cầu thang, nhưng cô còn có công ty nên đành giao toàn quyền cho đội trang trí.

Kết quả vừa đi làm về, Trình Lưu nhìn mớ hỗn độn trong biệt thự, cô chỉ biết câm nín.

Cuối cùng, Tiểu Trình tổng trầm ngâm suy nghĩ rồi lẩm bẩm: “Bây giờ tầng hai thì không lên được, tầng một thì bẩn quá, không có chỗ ở, mình có nên sang ở nhờ nhà hàng xóm một thời gian không ta?”
HẾT CHƯƠNG 43

Lynn: Cơ hội nha =))))))))