Lỡ Rồi Yêu Luôn

Chương 47: Ngày thứ mười bảy




Cơn bốc hỏa và hơi thở ẩm ướt quyện vào nhau, dường như thế gian này chỉ còn lại khu vườn sau nhà, cái chạm rất nhẹ từ làn môi hơi nhếch lên khiến ai đó ngứa ngáy, anh biết cô đang ở rất gần.

Hàng mi dài rủ xuống, Quý Triều Chu không hề từ chối.

Song, sự đụng chạm không sâu thêm, trái lại cảm giác ngứa ngáy mơ hồ chợt biến mất, ngay cả hô hấp của cô cũng xa vời vợi.

Quý Triều Chu vô thức ngước mắt lên nhìn người trước mặt, còn chưa kịp nhìn rõ thì Trình Lưu đã nắm tay anh rồi đột nhiên kéo anh dậy.

Cô chỉ vào hai bóng đen không rõ trên bãi cỏ mà anh vừa chống tay lên đó, nghiêm túc nói: “Có ếch kìa!”

Quý Triều Chu: “…”

Hai người đứng bên hồ bơi với đôi chân ướt sũng, bầu không khí mập mờ biến mất, chỉ còn cặp ếch đang ôm nhau.

Vừa nãy qua khóe mắt, Trình Lưu nhìn thấy hai con ếch nhảy lên khỏi tay anh, thấy chúng sắp chạm vào tay Quý Triều Chu, cô vô thức kéo anh đứng dậy để tránh.

Sau khi đứng dậy, cô bắt đầu hối hận.

Nếu biết sớm thì mình đã kéo tay anh ấy lại, giờ thì hay rồi.

Tiểu Trình tổng liếc nhìn đôi môi của crush, lương tâm cắn rứt dữ dội.

Giờ làm lại lần nữa được không?

Lúc này đèn trong biệt thự chợt lóe lên mấy cái, sau đó ánh sáng phía sau hai người rực sáng trong giây lát, thậm chí có chút chói mắt. Hai con ếch đang ôm nhau có vẻ sợ hãi, chúng nhanh chóng tách ra và nhảy ra xa.

Trình Lưu lặng lẽ liếc nhìn gương mặt vô cảm của Quý Triều Chu, trong lòng chợt thấy ớn lạnh, có lẽ cô không thể hôn lên đó rồi.

Quả nhiên sau khi đèn bật sáng, Quý Triều Chu trở lại bộ dáng lãnh đạm lạnh nhạt thường ngày, bỏ lại một câu “Bên trong đang bật điều hòa” rồi đi vào.

Trình Lưu: “…”

Giờ thì còn nóng cái gì nữa, trái tim này lạnh lẽo quá.

Trình Lưu đi theo sau Quý Triều Chu, trong lòng hối hận muốn xỉu, hẹn hò thì ngủ quên, hôn thì mất tập trung.

Cô sai rồi.

Hai người lần lượt bước vào phòng khách, máy lạnh bắt đầu hoạt động một cách miệt mài, bạn có thể cảm nhận được sự mát mẻ sau khi bước vào.

Sau một phút im lặng, Trình Lưu đột nhiên lấy lại sức sống: vừa rồi anh ấy không đẩy mình ra! Chắc chắc là cũng thích mình chút đỉnh!

Nghĩ đến khả năng này, trong lòng Tiểu Trình tổng lại nhộn nhạo hết cả lên. Tuy nhiên, cô không có gan để hôn anh lần nữa. Cô vẫn phải xác định mối quan hệ giữa cả hai trước đã, sau đó… mọi việc cô làm mới hợp tình hợp lý!

Chỉ trong vài phút, Trình Lưu đã nghĩ tới nhiều cách để tỏ tình, nhưng khi cô ngẩng lên nhìn anh, Quý Triều Chu đã đi vào phòng ngủ chính.

“Anh đi ngủ à?” Cô hỏi với theo.

Quý Triều Chu mở cửa phòng ngủ chính rồi quay mặt lại, cặp mắt xinh đẹp lạnh lùng nhìn Trình Lưu ở hành lang, một lúc sau anh khẽ nói: “… Ngủ ngon.”

Trình Lưu sững người tại chỗ, vô số pháo hoa nổ tung trong tim, đầu óc chỉ có một suy nghĩ “anh ấy chủ động nói lời chúc ngủ ngon với mình”!

Ngày mai cô sẽ chuẩn bị buổi lễ tỏ tình! Phải thật hoành tráng mới được!

* * * * * *

Quý Triều Chu đóng cửa lại, dựa vào cửa phòng, tiếng đập dồn dập đang bị kiềm chế trong lồ ng ngực cuối cùng cũng không phải kiêng dè gì nữa. Anh quay lại nhìn cánh cửa phía sau, dường như vẫn có thể nhìn thấy đôi mắt cười của Trình Lưu ở bên ngoài.

Cô ấy luôn thẳng thắn và nhiệt tình.

Quý Triều Chu giơ tay phải lên khiến cổ tay áo trượt xuống khuỷu tay, để lộ cánh tay trắng nõn thon dài lạnh lẽo nổi lên vài đường gân xanh.

Đầu ngón tay dừng trên không trung trong chốc lát, có chút do dự rồi nhẹ nhàng đáp xuống môi. Anh chưa bao giờ biết đầu ngón tay của mình lại nóng như vậy, trong khi đôi môi dưới đầu ngón tay lại mềm nhũn.

Chỉ thiếu chút nữa.

Quý Triều Chu cúi đầu không nhìn rõ nét mặt, tâm tư rối bời, vừa rồi cô đã chạm vào đỉnh môi của anh rồi.

Thật lâu sau, Quý Triều Chu tựa vào cửa, đột nhiên ngẩng đầu, nhắm chặt hai mắt. Ánh sáng hắt vào chiếc cổ mảnh mai và nhợt nhạt, yết hầu của anh lên xuống, cực kỳ mong manh xen lẫn vẻ gợi cảm khó tả.

* * * * * *

Trong phòng dành cho khách, Trình Lưu duỗi thẳng tay chân trên giường, trái tim cô lúc này như bị chia đôi. Nửa nóng nửa lạnh.

Trình Lưu nhớ lại nụ hôn không thành ở sân sau, trong lòng vẫn luôn lo lắng, sau đó lại tự an ủi mình, ít nhất Quý Triều Chu không đẩy cô ra.

Tiểu Trình tổng cáu kỉnh lật người trên giường rồi vùi mặt vào gối.

Vừa rồi cô thực sự không cố ý đâu, hai con ếch sắp nhảy lên tay anh, nên cô vội quá không để ý tới cái khác được.

Tiểu Trình tổng thực sự tức giận, cầm lấy điện thoại di động trên tủ đầu giường, mở WeChat, đăng bài lên vòng bạn bè:

[Cả đời này tôi ghét ếch thứ hai thì không ai chủ nhật!]

Sau khi đăng lên, cô lướt qua vòng bạn bè, muốn xem có đối tác kinh doanh nào để học hỏi kinh nghiệm không.

Mãi cho đến khi Trình Lưu bắt gặp bài đăng của một giám đốc công ty ô tô ở thành phố G mà cô từng làm việc trước đây. Cô bấm vào đọc lướt một lượt, sau đó bỗng ngồi thẳng dậy.

Trình Lưu đọc đi đọc lại nội dung trang web chính thức của đối phương, hệ thống cập nhật xe của họ đã trực tuyến hơn mười ngày, gần như từ khi cô trở về, công ty xe hơi bắt đầu khởi động hệ thống cập nhật.

Người đồng nghiệp kia đã share một liên kết vào hai ngày trước.   

Về cơ bản, nội dung cập nhật được viết trên trang web chính thức rất ngắn gọn và sáo rỗng, nhưng Trình Lưu tinh ý nhận ra rằng có điều gì đó không ổn.

… Những chiếc xe mà họ cập nhật hệ thống đều có hỗ trợ cơ bản cho công nghệ lái xe tự động, và chúng có thể được đổi mới miễn là công nghệ này đã hoàn thiện, nhưng mã kỹ thuật của Công nghệ Thần Ẩn vẫn chưa hoàn thiện.

Trình Lưu từ trên giường đứng dậy, mặc quần áo, xách ba lô lên chuẩn bị trực tiếp đến Công nghệ Thần Ẩn. Cô nhớ ra mình có mua một chiếc và đang để nó ở bãi đậu xe dưới tầng hầm.

Bước ra khỏi phòng, cô nhìn vào phòng ngủ chính, đèn chính giữa lối đi đã tắt, chỉ còn lại đèn hai bên, từ dưới khe cửa có thể nhìn thấy ánh đèn bên trong vẫn sáng. Trình Lưu do dự vài giây, sau đó bước tới gõ cửa.

Quý Triều Chu nhanh chóng mở cửa.

“Tôi có chuyện phải đến công ty giải quyết, tối nay chưa chắc về được.” Trình Lưu nói một cách nghiêm túc.

Lúc này trên mặt cô rất ít cảm xúc, trong con ngươi đen chỉ có sự trầm tĩnh.

Quý Triều Chu nhìn vào mắt Trình Lưu: “… Được.”

“Ngủ sớm đi.” Nói xong, Trình Lưu vội vàng rời đi.

* * * * * *

Tại bãi đậu xe ngầm của Công ty Công nghệ Thần Ẩn.

Trình Lưu trực tiếp lái xe đến gần chiếc xe kia, nó vẫn còn mới, cô đã lái qua vài lần xem như thử nghiệm. Cô ngồi vào xe, khởi động và bắt đầu cập nhật hệ thống.

Phải mất một lúc để cập nhật hệ thống, Trình lưu ngồi trên xe và tìm kiếm những động thái mới nhất của hãng xe hơi ở thành phố G.

Khoảng nửa năm trước, công ty kia đã điều đến một nhóm người, nhưng trang web chính thức lại không nói chi tiết về bộ phận mới thành lập.

Kết thúc hợp tác với Công nghệ Thần Ẩn và tự làm? Tuy nhiên, mã hệ thống ban đầu được thiết lập bởi Thần Ẩn, và thực lực nghiên cứu phát triển của các công ty xe hơi ở thành phố G về mặt này hoàn toàn không thể đạt được, trừ khi… Họ đã đánh cắp công nghệ cốt lõi.

Trình Lưu tắt điện thoại, im lặng nhìn chằm chằm vào hệ thống cập nhật của ô tô. Sau khi cập nhật hệ thống xong, cô nhìn lướt qua những chức năng mới được thêm vào rồi bật cười.

Cô lấy điện thoại ra gọi cho hai kỹ thuật viên của công ty, một người trong đó vẫn đang làm việc trên lầu, nhận được cuộc gọi thì vài phút sau đã chạy đến.

Trình Lưu đã kết nối máy tính với hệ thống trong xe, cô đưa máy tính cho nhân viên: “Tôi muốn xem cốt lõi hệ thống của họ.”

“Bẻ khóa sao?” Nhân viên ngạc nhiên hỏi.

Trình Lưu gật đầu, đứng cạnh xe, cầm điện thoại gọi cho ai đó.

Nếu công ty kia bắt đầu ủ mưu từ nửa năm trước thì kiểu gì họ cũng chuẩn bị sẵn các biện pháp đối phó.

Điều mà Trình Lưu lo lắng không phải là công nghệ bị đánh cắp mà là đối phương đã quá táo bạo khi lén lút đưa hệ thống thử nghiệm lên sàn.

Đến bây giờ Công nghệ Thần Ẩn chỉ dám nói là đã tạo ra một bước đột phá lớn chứ chưa bao giờ đồng ý đưa nó lên. Bởi vì kỹ thuật xử lý các trường hợp khẩn cấp chưa đủ hoàn hảo, và họ lo lắng một khi có sự cố xảy ra sẽ gây ra tai nạn nghiêm trọng.

* * * * * *

Hạ Bách tối hôm qua nhìn thấy bài đăng của Trình Lưu trên vòng bạn bè, cô đăng nội dung không liên quan đến công việc, anh đoán nó có liên quan đến Quý Triều Chu. Điều đó khiến Hạ Bách mất ngủ cả đêm nên hôm nay đến công ty sớm.

Kết quả vừa bước vào văn phòng, anh đã cau mày: Hôm qua mình dọn dẹp bàn làm việc của Trình Lưu rồi mà sao mới sáng sớm đã lộn xộn thế này?

Trình Lưu đến rồi sao?

Hạ Bách đẩy cửa bước vào phòng làm việc của Trình Lưu nhưng không thấy chiếc ba lô màu đen mà cô thường mang theo, anh gọi cho Trình Lưu thì không thấy ai trả lời.

Ngẫm nghĩ một lúc anh trực tiếp đi lên tầng mười bảy.

Dự án duy nhất mà Trình Lưu trực tiếp phụ trách hiện nay là công nghệ lái xe tự động.

Quả nhiên khi lên đến tầng mười bảy, Hạ Bách nhìn thấy một phòng họp có biển báo hội nghị khẩn cấp.

Mới sáng ngày ra đã mở cuộc họp khẩn?

Hạ Bách nghĩ là do dự án có tiến độ vượt bậc, mấy hôm trước cũng có nghe nói nên quay lại tầng hai mươi sáu.

“Trong lĩnh vực tương tác giữa con người và máy tính, công nghệ cốt lõi của họ gần như sao chép hoàn toàn từ chúng ta.” Kỹ thuật viên thức cả đêm trong phòng họp nói với vẻ giận dữ, “Họ hợp tác với Thần Ẩn chúng ta chỉ để ăn cắp công nghệ.”

“Họ đã vi phạm thỏa thuận hợp đồng.” Một kỹ thuật viên khác nói, “Ngay cả khi chúng ta kết thúc hợp tác, họ cũng không thể sử dụng trực tiếp mà chưa có sự đồng ý của Thần Ẩn.”

Trình Lưu dựa vào ghế, khoanh tay trên bàn, tỏ vẻ bình tĩnh: “Chẳng qua là cắt bỏ bộ phận đó rồi đẩy ra làm kẻ chịu tội thay. Bọn họ đã chuẩn bị rất kỹ càng.”

“Không thể thế được, phải để bọn họ trả một cái giá thật đắt.”

“Chẳng lẽ họ làm vậy mà không biết rằng công nghệ vẫn còn thiếu sót.”

“Chẳng lẽ họ nghĩ rằng bộ phận nghiên cứu phát triển của họ mạnh hơn Công nghệ Thần Ẩn chúng ta?”

Phòng họp ồn ào như chợ vỡ.

Trình Lưu cả đêm không ngủ nhưng vẫn tỉnh táo, cô buông hai bàn tay đang bắt chéo, cầm một cây bút bên cạnh dựng thẳng lên rồi gõ hai lần lên bàn.

Mọi âm thanh trong phòng họp đột nhiên biến mất, các nhân viên im thin thít nhìn cô.

“Tôi sẽ đi một chuyến đến thành phố G. Trước tiên cần điều tra rõ ràng một số việc. Mọi người có thể tiếp tục công việc của mình.” Trình Lưu đặt bút xuống, đứng dậy rời khỏi phòng họp.

Một phút sau, cô một tay xách ba lô đen, đẩy cửa văn phòng ra, nói với Hạ Bách đang ngồi ở đó, “Đặt hai vé đến thành phố G, chúng ta đến đó ngay.”

Hạ Bách ngẩng đầu nói vâng, không cần hỏi tại sao, những chuyện này anh rất quen thuộc và… hai người lại có thời gian ở riêng với nhau.

Trên đường đến sân bay, Hạ Bách mới biết Trình Lưu sẽ đến thành phố G để điều tra về công ty ô tô kia.

“Chị gái tôi là bạn với một cổ đông trong đó, có lẽ chúng ta có thể hỏi thăm xem sao.” Hạ Bách vừa lái xe vừa nói với Trình Lưu ở ghế sau.

“Tới thành phố G trước rồi hãy hỏi.” Trình Lưu cúi xuống nhìn điện thoại, mở WeChat, nhìn người trên cùng một lúc lâu mới gửi tin nhắn.

* * * * * *

Lúc Quý Triều Chu nhìn thấy tin nhắn trên điện thoại đã là chín giờ. Anh đang ngồi ở mép bể bơi, cổ chân trắng ngần xinh đẹp lạnh lẽo nhúng vào trong bể, tư thế gần giống như tối hôm qua, nhưng bên cạnh thiếu mất một người.

Anh mở điện thoại và xem tin nhắn WeChat.

Trình Lưu: [Công ty có chuyện cần giải quyết, tôi sẽ không về trong vài ngày tới.]

Lúc này, Trình Lưu đã ở trên máy bay đến thành phố G.

Quý Triều Chu cầm điện thoại trên tay, cứ gõ rồi lại xóa nội dung trong hộp thoại, cuối cùng chỉ gửi lại một chữ “Được”.