Lỡ Rồi Yêu Luôn

Chương 49: Ngày thứ mười tám




Trong phòng họp, bầu không khí có vẻ rất hài hòa, chủ tịch Minh Đài nói: “Tiểu Trình tổng hiểu được thì tốt quá. Hãy cho chúng tôi thời gian một tuần, mọi chuyện chắc chắn sẽ ổn.”

“Một tuần là quá dài.” Trình Lưu thay đổi tư thế, tựa khuỷu tay vào tay vịn, cười nửa miệng: “Hay là như vậy đi, ông có thể ra một thông báo để cho người dùng biết rằng có một lỗ hổng nghiêm trọng trong hệ thống. Tôi tin rằng khi mọi người đọc được nó, họ sẽ thay đổi ngay lập tức.”

Vẻ mặt của chủ tịch Minh Đài đanh lại, sau đó ông ta lại tỏ ra áy náy: “Làm vậy không tốt lắm đâu, nó sẽ khiến người dùng có ấn tượng xấu về chúng tôi, và những người đã sử dụng hệ thống mới cũng sẽ có phản ứng với vấn đề này. Việc đưa ra thông báo một cách liều lĩnh như vậy có thể sẽ tác động tiêu cực đến Minh Đài.”

“Vậy sao? Ngô tổng, hệ thống do Công nghệ Thần Ẩn chúng tôi tạo ra vẫn còn nhiều thiếu sót. Mặc dù ai đó trong công ty của ông đã đánh cắp công nghệ của chúng tôi và sửa đổi nó, nhưng công nghệ hiện tại vẫn chưa hoàn thiện.” Trình Lưu ngồi thẳng lưng, nói với vẻ nghiêm túc, “Một khi xảy ra sự cố, đó sẽ là đòn chí mạng đối với người dùng. Tôi hy vọng Minh Đài có thể cân nhắc đến sự an toàn của chủ xe và người sử dụng, họ mới là nền tảng của chúng ta.”

Chủ tịch Minh Đài vẫn nở nụ cười trên môi, nói vòng vo: “Tôi biết Tiểu Trình tổng không hài lòng với Minh Đài, tại công ty gần đây có chút hỗn loạn nên mới gây ra sai lầm, chúng tôi sẽ sửa chữa nó sớm thôi.”

Không đợi Trình Lưu lên tiếng, ông ta nói thêm: “Tôi luôn mong được tiếp tục hợp tác với Công nghệ Thần Ẩn, nhưng một số cổ đông trong công ty cho rằng kinh phí nghiên cứu hàng năm cộng với công nghệ hoàn thiện và phí trả cho Công nghệ Thần Ẩn là quá cao. Nếu Công nghệ Thần Ẩn sẵn sàng giảm giá chút đỉnh, tôi tin mình có thể khiến họ đồng ý tiếp tục hợp tác.”

Trình Lưu nhướng mi nhìn ông ta, bất giác nở nụ cười: “Bàn tính của Minh Đài tốt đấy chứ.”

“Lời này của Tiểu Trình tổng…” Chủ tịch Minh Đài ra vẻ ngạc nhiên, “Tôi thật lòng muốn hợp tác với Công nghệ Thần Ẩn mà.”

“Vừa muốn tự mình làm chủ công nghệ lại muốn giảm chi phí hợp tác với Thần Ẩn.” Trình Lưu đưa tay phủi bụi trên đầu gối, “Giao dịch buôn bán kiểu này, Minh Đài các ông chắc chứ?”

Màn kịch bị bại lộ nhưng chủ tịch Minh Đài không tỏ ra tức giận, hai chân dang rộng, thân trên thả lỏng dựa vào lưng ghế: “Tôi chỉ muốn đưa ra một đề nghị, Minh Đài bây giờ cũng đã thành thạo một số công nghệ rồi, tự đầu tư chi phí hợp tác cho bộ phận phát triển nghiên cứu của công ty, nói không chừng tương lai có thể sẽ vượt lên trước Công nghệ Thần Ẩn.”

Trình Lưu đứng dậy: “Vậy thì Công nghệ Thần Ẩn chúng tôi sẽ rửa mắt chờ xem.”

Cô đi ra được hai bước thì bỗng quay đầu lại và nói: “Vì sự an toàn của người dùng, tốt hơn hết ngày mai Minh Đài nên thông báo cho người dùng về việc thay đổi hệ thống. Ngoài ra vì liên quan đến sự cố này, Công nghệ Thần Ẩn cũng sẽ tổ chức họp báo vào tối mai.”

Nói xong Trình Lưu liền bước ra khỏi phòng họp, Hạ Bách lẳng lặng đi theo cô.

Người vừa rời khỏi, chủ tịch Minh Đài đang ngồi trên ghế lập tức tối sầm mặt lại, đập mạnh tay xuống bàn: “Trình Lưu, cô nghĩ cô ghê gớm lắm sao!”

Sau đó lập tức có hai người bước vào từ một cánh cửa nhỏ khác trong phòng họp, một người trong đó nói: “Làm sao Trình Lưu biết về hệ thống mới của chúng ta? Chúng tôi gần như đã xóa sạch bộ phận R&D* mà cô ta hợp tác, hệ thống lên sàn mới được mấy ngày?”*R&D hay RD là viết tắt của cụm từ tiếng anh Research & Development, nghĩa là nghiên cứu và phát triển hay ta còn nghe đến với tên gọi khác ở một số doanh nghiệp lớn đó là bộ phận phát triển sản phẩm. Bộ phận này đảm nhiệm chức năng nghiên cứu và phát triển sản phẩm mới, cải tiến các sản phẩm hiện có để đáp ứng hoặc đón đầu nhu cầu tiêu dùng của thị trường.Theo quan điểm của lãnh đạo cao nhất Minh Đài, Công nghệ Thần Ẩn rõ ràng đã tạo dược hệ thống nhưng cứ ì ạch chưa chịu đưa vào sử dụng, rõ ràng là muốn trì hoãn thời gian để bòn rút một khoản chi phí kếch xù.

Họ bắt đầu làm chuyện này từ nửa năm trước và toàn bộ quá trình đều được che giấu kỹ càng. Ngay cả một số lượng lớn nhân viên trong công ty cũng không biết. Minh Đài đưa nó lên sàn trước để nắm bắt cơ hội và đồng thời, họ cũng cảm thấy rằng công nghệ đã đủ an toàn. Đợi hệ thống được triển khai rộng, Công nghệ Thần Ẩn biết đến thì đã muộn rồi.

“Trước tiên hãy gỡ hệ thống mới xuống trước cuộc họp báo của bọn họ.” Chủ tịch Minh Đài cười khẩy, “Cứ theo như lời Trình Lưu đã nói, đợi lát nữa thông báo cho người dùng về lỗ hổng nghiêm trọng trong hệ thống.”

“Cái này…” Cổ đông còn lại tỏ ra bối rối, “Nó sẽ để lại ấn tượng xấu cho người dùng.”

Chủ tịch điều hành nhìn sang rồi nói: “Hệ thống này do Công nghệ Thần Ẩn phát triển, Minh Đài chúng ta thì liên quan gì đến lỗ hổng nghiêm trọng? May mắn thay, chúng ta đã kịp thời phát hiện ra và thông báo cho người dùng.”

Ba người trong phòng họp nhìn nhau chốc lát, chợt ăn ý nở nụ cười.

* * * * * *

Đến khi vào xe, Trình Lưu mới lên tiếng: “Ghi âm chưa?”

Hạ Bách gật đầu, gửi đoạn ghi âm trên điện thoại cho cô: “Cái này để chuẩn bị cho cuộc họp báo tối mai?”

“Không.” Trình Lưu nhìn đoạn ghi âm trên điện thoại, “Chiều mai chuẩn bị một cuộc họp báo khẩn cấp.”

“Vâng, vậy tôi sẽ liên lạc với giới truyền thông.” Hạ Bách lái xe ra ngoài, quay đầu hỏi Trình Lưu, “Hôm nay khi nào thì chúng ta về thành phố S?”

“Trước tiên đi gặp một người đã.” Trình Lưu nói địa chỉ.

Một giờ sau, cả hai đến một biệt thự ở ngoại ô.

Căn biệt thự được bao quanh bởi một hàng rào cao đến nửa người và đầy hoa hồng. Trình Lưu đi đến cổng, qua hàng rào cô nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang tưới hoa, ông ấy hơi béo và có vẻ không thạo việc này, còn hơi loạng choạng khi cúi xuống.

“Sếp Vương.” Trình Lưu gọi với từ ngoài hàng rào.

Vương Côn Hiếu ngẩng đầu nhìn thấy cô thì giật mình: “Tiểu Trình tổng?”

Ông là người kết nối với Trình Lưu.

“Có thời gian không, tôi muốn mời sếp Vương bữa cơm.” Trình Lưu chống tay lên hàng rào và nói.

Vương Côn Hiếu quan sát Trình Lưu, cô có vẻ khang khác. Ông đặt bình nước trên tay xuống và nở nụ cười thân thiện: “Tiểu Trình tổng đến thành phố G tức là đến địa bàn của Vương Côn Hiếu tôi, để tôi mời mới phải.”

“Được thôi, tôi không khách sáo đâu.” Trình Lưu nhướng mày.

Vương Côn Hiếu rửa tay ngay bên cạnh, sau đó bước ra ngoài. Ông trông thấy Hạ Bách đang ở đằng sau Trình Lưu, nhìn anh thêm vài lần rồi hỏi: “Vị này là trợ lý Hạ?”

Hạ Bách gật đầu, chìa tay ra: “Vương tổng.”

“Tôi đã nghe đến trợ lý Hạ từ lâu, nhưng chưa có cơ hội được gặp người thật.” Vương Côn Hiếu cũng là một người khôn khéo.

Hạ Bách vô thức nhìn Trình Lưu, nghĩ rằng cô đã nhắc đến mình trước mặt người khác.

“Tôi không nói gì nhé.” Trình Lưu dường như nhìn ra được điều anh đang nghĩ, lên tiếng dập tắt tin đồn.

Hạ Bách: “…”

Vương Côn Hiếu bật cười haha: “Trợ lý Hạ có năng lực làm việc mạnh mẽ, hầu hết mọi người đều đã nghe tiếng.” Có thể đi theo Trình Lưu mà không khiến người ta chú ý mới là điều khó khăn.

Cả ba tìm chỗ tại một nhà hàng địa phương.

Vương Côn Hiếu nhiệt tình giới thiệu sắc thái của các món ăn địa phương với họ: “Tiểu Trình tổng mỗi lần đến thành phố G đều rất vội vàng nên khó có cơ hội mời cô đi ăn.”

“Hương vị rất ngon.” Trình Lưu mở lời khen.

“Mà này tại sao bây giờ Tiểu Trình tổng lại rảnh đến thành phố G vậy?” Vương Côn Hiếu hỏi bâng quơ.

Trình Lưu gắp thức ăn, thản nhiên đáp: “Sếp Vương không biết sao? Tôi tưởng ông muốn tôi đến.”

Nụ cười trên mặt Vương Côn Hiếu dần biến mất, Hạ Bách ở bên cạnh cũng quay sang nhìn Trình Lưu, không hiểu sao cô lại chợt phát hiện ra vấn đề của Minh Đài.

Cả bàn đồ ăn trước mặt chỉ có Trình Lưu vẫn đang nghiêm túc thưởng thức, hai người còn lại đều im lặng.

Một lúc lâu sau, Vương Côn Hiếu lại cầm đũa lên, gắp một lượng lớn thức ăn và vào miệng, phát ra tiếng lạo xạo.

Sau khi ăn một miếng lớn như vậy, ông ấy nở nụ cười chua xót: “Chuyện hệ thống mới, tôi chỉ mới phát hiện ra khi họ cho nó lên sàn cách đây không lâu.”

“Vậy nên sếp Vương cố ý chuyển tin tức trên trang web chính thức cho tôi sao.” Trình Lưu rót một cốc rượu cho Vương Côn Hiếu rồi rót đầy ly trước mặt mình, cầm lấy nó chạm cốc trước mặt ông ấy, “Cảm ơn sếp Vương.”

Vương Côn Hiếu ngẩng đầu uống cạn rồi nặng nề đặt ly xuống: “Cũng chỉ có Tiểu Trình tổng mới phát hiện ra.”

Công việc của ông cần chuyển tin tức từ trang web chính thức của công ty thường xuyên. Tin tức này rất bình thường và hầu hết mọi người sẽ không nghĩ đến dự án đó khi họ nhìn thấy nó. Vương Côn Hiếu là người kết nối với Trình Lưu suốt quá trình, ông biết rằng Trình Lưu không phải là một người bình thường, giờ xem ra đúng là vậy thật.

“Tôi phát hiện ra thì đã quá muộn.” Trình Lưu rót thêm rượu cho Vương Côn Hiếu, “Song, sếp Vương định làm gì bây giờ?”

“Tôi từ chức ngày hôm kia rồi.” Vương Côn Hiếu ngẩng đầu uống cạn ly rượu, “Cũng đã đến lúc về hưu.”

“Sếp Vương mới ngoài bốn mươi, đang ở độ tuổi sung sức, bây giờ nghỉ hưu thì không đáng.” Trình Lưu xoay chiếc ly, chậm rãi nói.

“Tôi không thể ở lại Minh Đài nữa.” Vương Côn Hiếu cười khổ, “Cho dù đó là vì những gì họ đã làm với tôi, hay việc tôi đã làm rò rỉ tin tức.”

Trình Lưu đặt ly rượu xuống, cuối cùng nói ra ý của mình: “Sếp Vương có sẵn lòng tới Thần Ẩn không?”

“Cái gì?” Vương Côn Hiếu nghi ngờ rằng mình đã say.

“Tới công nghệ Thần Ẩn.” Cô nói một cách trịnh trọng, “Sếp Vương có đồng ý không?”

Vương Côn Hiếu đưa hai tay lên vỗ mặt, cố gắng tỉnh táo lại: “Đến Công nghệ Thần Ẩn? Nhưng tôi không biết gì về công nghệ cả.”

Ông chỉ biết chút ít về ô tô, còn Thần Ẩn là một công ty công nghệ mới nổi có tiếng.

“Công nghệ Thần Ẩn ngày càng lớn mạnh, nó không chỉ cần mỗi kỹ thuật viên thôi đâu.” Trình Lưu mỉm cười, “Tôi cần những người như sếp Vương.”

Hạ Bách ngồi bên cạnh cũng lặng lẽ cau mày, nước cờ này của Trình Lưu cũng khiến anh bất ngờ.

Có sự khác biệt rõ ràng giữa Công nghệ Thần Ẩn với những công ty khác, Trình Lưu có quyền phát biểu tuyệt đối ở Thần Ản, số cổ phần được phân phối rất ít lại chênh nhau nhiều, cho dù tất cả chúng được cộng lại cũng không thể lay chuyển được cô.

Ngày xưa khi thành lập Công nghệ Thần Ẩn, Trình Lưu dựa vào nguồn vốn lớn từ việc bán đi bán lại các công nghệ khác của mình, chứ không phải tìm người đầu tư.

Hạ Bách đã đi theo Trình Lưu mấy năm nay, và anh cho rằng cô có một sự bá đạo trong tận xương tủy không thể che giấu. Nói cách khác, Trình Lưu thích nắm giữ quyền lực trong tay, đây có lẽ là vấn đề chung của nhiều người không giỏi phân phối quyền lực.

Nhưng cho đến nay, mọi dự án của Trình Lưu đều làm tốt, không xảy ra vấn đề gì.

“Tôi tới đó được sao?” Vương Côn Hiếu nói năng có phần lộn xộn, ai mà chẳng muốn đến Công nghệ Thần Ẩn, tương lai của nó quá chói sáng.

“Được chứ.” Trình Lưu từ trong ba lô lấy ra hai bản hợp đồng, “Chỉ cần sếp Vương bằng lòng thì có thể ký ngay bây giờ.”

Hạ Bách quay đầu lại nhìn bản hợp đồng Trình Lưu đưa ra, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc: Cô ấy lập bản hợp đồng khi nào? Mình hoàn toàn không biết.

Vương Côn Hiếu lúc này tiếp nhận, nhìn bản hợp đồng, càng nhìn càng cảm thấy mình đang nằm mơ. Cuối cùng ông ngẩng đầu lên hỏi: “Trình tổng, cô thật sự thu nhận tôi sao?”

Trình Lưu gật đầu, từ trong ba lô lấy ra một cây bút gel màu đen: “Vậy thì phải xem ý của sếp Vương rồi.”

Cô thích năng lực làm việc của Vương Côn Hiếu, nhưng đối phương vẫn luôn cúc cung tận tụy vì Minh Đài. Có vẻ như lần này Minh Đài đã hoàn toàn làm tan nát trái tim ông ấy rồi.

“Tôi sẽ ký.” Vương Côn Hiếu hít một hơi thật sâu rồi cúi đầu ký tên mình vào bản hợp đồng.

Trình Lưu lấy con dấu đưa cho ông.

“Ngay sau khi sự việc của Minh Đài kết thúc, sếp Vương có thể bắt đầu công việc.” Nói rồi cô lấy lại hợp đồng.

“Được.” Vương Côn Hiếu có vẻ rạng rỡ hơn trước, “Tôi sẽ đợi!

* * * * * *

Sau khi đưa Vương Côn Hiếu về, hai người ra sân bay. Trên đường đi, Hạ Bách hỏi Trình Lưu, “Hợp đồng được soạn thảo khi nào? Sao chị không để tôi hỗ trợ?”

“Tôi tự dưng nghĩ tới vào đêm qua.” Trình Lưu cầm điện thoại, nhìn đi nhìn lại Wechat chờ tin nhắn, thuận miệng đáp: “Muộn quá rồi nên tôi tự in luôn.”

Sau cùng cô sắp trở lại thành phố S rồi. Khi giải quyết xong chuyện vặt này, cô sẽ quay về gặp người mình thương.