Loan Phượng Thác: Tụ Thủ Thiên Hạ

Chương 2: Chương 2 : Cung thân vương phủ Diệp Tích Linh





Đêm, đen vô cùng.
Trên bầu trời đen thẫm, mây giăng dày đặc, cắn nuốt hoàn toàn tia sáng cuối. Bây giờ, chỉ còn lại màn đen u ám, nặng nề.
Gió gào thét mà đến, tàn sát cành liễu của ngày xuân, nghiền nát những chiếc lá vừa mới lên màu xanh nhạt, xào xạc rơi xuống đất, sau đó lại bị thổi bay lên, phát tán tứ hướng. . . . . .
Trời đổ mưa. Sau một trận sấm sét vang dội, như lấy thêm khí thế, đổ xuống như trút nước.
Trong màn mưa, một tòa phủ to lớn sừng sững, như con sư tử mạnh mẽ đứng trông coi đầu đông của Kim An thành. Hai cánh cửa dày sơn màu đồng khép chặt, phía trên là tấm bảng mạ vàng viết bốn chữ to cứng cáp: Cung thân vương phủ.

Đối với lai lịch của Cung thân vương, dân chúng có nhiều lời đồn đãi.
Đồn rằng, Cung thân vương Diệp Tích Linh không phải người nước Đại Nghiệp, mười tuổi hoàn toàn không có thân thế gì cả. Mười một tuổi, được tiên đế thu dưỡng, ban thưởng quốc tính, lấy thân phận nghĩa tử để tồn tại trong hoàng tộc!
Đồn rằng, Diệp Tích Linh xuất thân đê hèn. Năm mười sáu tuổi, được tiên đế phong hàm vương, dưới một người trên vạn vạn người!
Đồn rằng, trước khi tiên đế qua đời, giao quyền nắm giữ nửa số quân binh của Đại Nghiệp cho Diệp Tích Linh, khiến cho đương kim Thái hậu và Hoàng đế cũng phải kiêng nề ba phần, âm thầm coi là tâm phúc đại họa!
Đồn rằng, Diệp Tích Linh tuấn mỹ như yêu nghiệt, tàn nhẫn như quỷ độc, cười một tiếng có thể làm khuynh thành, cười một tiếng cũng có thể đoạt cả mạng người, gian xảo vô cùng!
Đồn rằng, cho đến hiện giờ Diệp Tích Linh vẫn chưa lập Vương phi, tránh mỹ nhân như tránh rắn. Hai vị trắc phi tiên đế ban tặng cho vào vương phủ ba năm nay đến giờ vẫn chưa thấy. . . . . .
Đồn rằng, vua nước Đại Chu muốn lấy lòng, bèn đề nghị tiến cống công chúa hòa thân. Cung thân vương Diệp Tích Linh lại chủ động xin chỉ, nguyện cưới Đại Chu công chúa làm chánh phi. . . . . .
. . . . . .

Những lời đồn đãi về Diệp Tích Linh thật sự rất nhiều, nhưng thật giả ra sao thì không ai xác nhận được. Chỉ biết ngày mười lăm tháng ba này đúng là ngày thành hôn giữa Cung thân vương nước Đại Nghiệp và Bình Dương công chúa của Đại Chu!
"Ầm --"
Lại thêm một tia sét xé toạc nền trời. Mưa càng lúc càng lớn như vạn mã đạp sóng, hoàn toàn bao trùm đất trời trong mớ hỗn độn!
Vô Danh đình nằm ở phía đông bắc trong Cung thân vương phủ, đình cao bảy trượng, thiết kế tinh xảo, tổng cộng gồm bảy tầng, mỗi tầng có sáu mái cong như trăng khuyết. Ngày mười lăm hằng tháng, khi trăng sáng nhô cao, trong mỗi tầng đều phản chiếu hình ảnh của trăng tròn, đẹp không sao tả xiết. Tầng trên cùng dùng để nghỉ chân, lợp ngói lưu ly đẹp lộng lẫy, trên mái hiên xanh biếc chạm trổ hàng ngàn hoa hồng. Mỗi góc đình đều có một đóa hoa hồng dùng ngọc thạch tạc thành, bốn phía rũ xuống tầm màn tơ màu vàng nhạt. Cả tòa đình tràn ngập không khí trữ tình.
Dưới đình là cả vườn hồng, hồng bên khe suối, hồng bên lối đi, hồng ngay góc khuôn viên, rực rỡ khoe sắc. Đặc biệt là sau khi mưa nhỏ hay sương sớm, cánh hoa đỏ ửng long lanh, đủ cả muôn màu: trắng sữa, vàng nhạt, vàng rực, hồng phấn, đỏ thẫm, tím nhẹ. Có hoa lớn hoa nhỏ, tầng tầng lớp lớp đan xen nhau, tỏa hương thơm ngân ngất, ngày hè càng um tùm hơn nữa. Thật đúng là cảnh tượng "lá biếc chen lá biếc, rực rỡ tựa gấm hoa".
Chỗ này trước đây có tên là Nghi viên.

Cả khu vườn không có loài cây nào hết ngoại trừ hoa hồng.
Đình, vườn, suối hồ, không có nơi nào là hoa hồng không phủ tới nhưng lại không có tên. Thời gian dần trôi, nó được gọi là Vô Danh đình.
Nghi viên trong Cung thân vương phủ tuy là nơi có quang cảnh đẹp nhất nhưng lại là cấm địa. Bất luận kẻ nào nếu không được Cung thân vương Diệp Tích Linh cho phép thì không được tự ý vào một bước!
Trong mưa, những tấm màn tơ lất phất như đang quay cuồng. Sau màn tơ ấy, một thân hình cao lớn nhưng đơn độc, đứng lặng yên. Đôi mắt màu hổ phách nhìn nơi xa xăm nào đó, bất động hồi lâu.