Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc

Quyển 2 - Chương 115: Tình cờ gặp gỡ




Lư Giang ở phía bắc Trường Giang, là địa giới tiếp giáp giữa Tào và Ngô, giống như Hợp Phì, Lệ Dương, là nơi chúng ta nhất định phải lấy khi xuôi nam, đương nhiên lúc này vẫn đang chung sống hòa bình. Có điều, đối với nơi này, ta nhất định không thể bỏ. Nhưng mà, Tôn Quyền quả nhiên lợi hại, hiệu thuốc Đức Tường không thể mở ở đây, ta không thể không đề phòng tên gia hỏa này. Tôn Phụ ở đây hơn hai năm, cai trị rất tốt, lập một tửu lâu ở đây cũng không tồi.

Lúc ta đến phủ Thái Thú, một người từ bên trong ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra, thiếu chút đụng phải nhau, ôi, đi đường mà chẳng nhìn đường, lại nhìn trời, loại người này rất thú vị. Tên gia hỏa lúc này mới phát hiện trước mặt có người cản đường, hắn đem mắt hạ xuống nhìn phía trước hỏi: “Ý, ngươi là ai, vì sao chặn đường ta?” Ta lảo đảo: “Tiên sinh, hình như ngài cản đường ta mới đúng.” Hắn nhìn quanh một chút: “Ngươi từ ngoài vào, tất nhiên là ngươi cản trước mặt ta!” Ta dở khóc dở cười: “Ta đâu có cản đường ngài đâu! Nơi này rộng như vậy mà.” Hắn bắn ánh mắt về phía ta: “Không có là thế nào? Hừ, ta từ trong ra, ngươi từ ngoài vào, trong hẹp ngài rộng, đáng ra ngươi nên nhường đường ta.” Ách, thế này mà cũng nói được.

Lúc này, người giữ cửa chạy ra nói: “Ồ, thì ra là Triệu công tử tới, sao lại đụng phải hắn vậy? Ngài vào trong đi.” Người kia vừa nghe, trên dưới đánh giá ta một phen: “Hừ, thì ra là tên tiểu nhân nhàm chán.” Ta ngẩn người, ta không chọc gì ngươi, mới nói hai câu đã thành tiểu nhân rồi? Ta bắt đầu có hứng thú với hắn, bèn cẩn thận đánh giá người trước mặt. Chỉ thấy hắn mặc một tấm trường bào màu tro, bên hông đeo lỏng lẻo một cây địch, bên phải mang theo một hồ lô, mơ hồ có mùi rượu tràn tới; bên trái đeo một cây trường kiếm, nghiêng nghiêng ngả ngả, tựa như lúc nào cũng có thể rơi xuống; chân mang một đôi giày bình thường, bề mặt dính đầy tro bụi, giống như đi đường xa tới, lại như nhiều năm không giặt. Từ dưới chuyển lên trên, mặt rộng hơi đen, trán rộng mắt to, tóc búi rời rạc trên đỉnh đầu, dùng một cây kẹp cài chặt, lại tựa như không buộc, nửa rơi nửa rớt. Thấy ta nhìn hắn, hắn hừ lạnh một tiếng, ngẩng đầu không nói, đúng là một người cao ngạo. Có điều, thần thái này có chút quen thuộc. Ta nhanh chóng lục tìm trong ký ức của Vũ ca ca, chốc lát sau khóe miệng nở ra một nụ cười. Nghĩ một hồi, ta nói với người giữ cửa: “Tạm thời ta không vào nữa, nghỉ ngơi ở ngoài một chút đã, ngươi bẩm báo Thái thú ngày mai ta tới bái kiến.”

Không đợi người giữ cửa kịp phản ứng, ta bước ngược trở ra. Người kia thấy ta tránh cũng không nói gì nữa, chỉ quay đầu cười lạnh với người gác cửa một tiếng, xoay người rời đi. Mặc dù ta đang đi, vẫn quay đầu nhìn chăm chú hành động của hắn. Thấy hắn đi sau ta, ta cười ám muội một tiếng, đợi cách xa phủ Thái thú rồi, mới quay đầu bước tới trước mặt người này. Hắn thấy ta bất ngờ quay lại, thiếu chút nữa lại đụng nhau. Lần này hắn thật sự tức giận, rống lên: “Tiểu tử này, muốn làm gì?” Ta cười: “Tiểu tử không muốn làm gì, chẳng qua vừa rồi đắc tội với tiên sinh, vô cùng áy náy, muốn mời tiên sinh đi uống rượu bồi tội, không biết ngài có muốn cùng tiểu tử say một trận không?” Đối phó với tửu quỷ, tất nhiên dùng rượu là tốt nhất, đây chính là nắm được điểm yếu không dùng tới đao thương. Quả nhiên, người này một lần nữa đánh giá ta: “Có thể. Có điều ta muốn uống rượu thượng đẳng.” Ta cười: “Cẩn tuân mệnh lệnh. Nhưng mà tiểu tử ở đây không quen thuộc lắm, mời tiên sinh chỉ đường, được không?” Hắn cười ha hả: “Ngươi quả nhiên thú vị, ngươi mời khách, lại không biết mời ở đâu.” Ta cũng cười: “Tiểu tử hôm nay mới tới, đành phải phiền huynh.” Ta vui vẻ nối gậy tre, hắn hiển nhiên không có ý phải đối, hất đầu nói: “Đi theo ta.” Rồi bước đi trước, ta ở phía sau cười thầm đi theo.

Tên gia hỏa này đúng là không khách khí, xem ra đây là quán rượu lớn nhất trong thành, đương nhiên vẫn kém hơn một chút so với Đức Dụ tửu lâu. Người này vừa bước vào, lạnh lùng hướng tiểu nhị nói lớn một câu: “Đem rượu tốt lên.” Ta ở sau cố nín cười: “Tiểu nhị, rượu tốt, đồ ăn ngon.” Tiểu nhị ngơ ngác, nhìn theo sau ta một hồi, rồi gật đầu đi. Ta cười hì hì ngồi đối diện với hắn: “Không biết huynh có biết ở đây rượu nào ngon nhất không?” Hắn khinh thường cười lạnh: “Ở nơi này, chắc không ngoài Đỗ Khang hoặc Cao Lương, có thể có Bách Hoa đã là ngoài ý muốn.” Ồ, tên gia hỏa này quả nhiên là sâu rượu. Ta mỉm cười: “Không biết huynh cho rằng thiên hạ loại rượu nào ngon nhất?” Hắn cười: “Nói cái khác ta không biết, về rượu không gì ta không biết. Nói cho ngươi hay: rượu có mấy loại, loại kém nhất tất nhiên là rượu do nông gia nấu, có thể nói là như nước lã; loại hạ đẳng, là loại rượu triều đình đốc trách nấu ra, lãng phí lương thực; rượu trung đẳng là Đỗ Khang, Cao Lương, một loại quá mức văn nhược, một loại lại quá đậm đà, không hợp với các ẩn sĩ; rượu thượng đẳng là Bách Hoa, Thấm Xuân. Những loại này mùi rượu không giống nhau, nhưng đều thơm ngọt, màu sắc trong trẻo không gì sánh nổi, uống một ngụm, cả người thoải mái. Thấm Xuân lại càng thượng đẳng trong thượng đẳng, hương vị thật sự làm người ta vô cùng lưu luyến.”

Quả nhiên là cao thủ, đợi lúc rượu và thức ăn lên, chúng ta uống một chén, hương vị thật kỳ lạ, ta uống một ngụm nữa rồi nở nụ cười: “Cái này coi như là Bách Hoa đi. Còn may bọn họ chưa trộn lẫn rượu hạng bét của nông phu vào đây, cũng chưa mất hết hương vị.” Hắn là thở dài một tiếng: “Đáng tiếc vô vị. Lãng phí rượu ngon.” Ta cười: “Xem ra, huynh quả là cao thủ trong nghề. Có điều, có một loại rượu tiểu đệ từng uống, cũng là rượu ngon, nhưng không thấy huynh nhắc tới là sao?” Hắn lập tức trừng mắt: “Loại nào?” Ta cười ảm đạm: “Trúc thanh cùng Túy Vũ.” Hắn a một tiếng: “Là rượu gì vậy? Ta chưa từng nghe qua.” Ta cười nói: “Rượu này tuy là hai loại, nhưng từ một gốc mà ra. Chính là dùng nước cất của túy vũ thanh trúc ủ mà thành, có mùi trúc thơm tự nhiên bên trong, vô cùng thanh nhã, lại không mất đi mùi rượu. Nghe nói rượu này có ở Tương Dương Kinh châu, tương lai chúng ta có duyên gặp lại nhau ở đó, tiểu đệ sẽ mời huynh loại nhất phẩm đó, thế nào?” Hai mắt hắn sáng lên, gật đầu.

Ta không đánh mất thời cơ hỏi dò: “Tiểu đệ xin hỏi tên của huynh, sau này gặp lại, đệ nên xưng hô với huynh thế nào?” Nghe ta hỏi, trên mặt hắn lộ ra vẻ trêu đùa: “À, tên chẳng qua là một danh hiệu, biết với không biết có quan hệ gì chứ?” Muốn chơi ta, con chim nhỏ nhà ngươi còn lâu mới chơi lại được ta: “Nếu huynh đã nói tên chẳng qua là danh hiệu, vậy cứ tùy tiện nói ra một cái cũng được. Đệ chẳng qua muốn lúc gặp huynh gọi cho tiện thôi. Nếu huynh không muốn nói, tiểu đệ nói cũng được, về sau huynh thấy ta, cứ gọi là Tiểu Triệu.” Hắn cười: “Ngươi nói cũng đúng. Cứ gọi ta là Quảng Long.” Ta cố nín cười mời rượu: “Vậy để tiểu đệ kính Quảng Long huynh một chung.” Hắn không khách khí, uống một hơi cạn sạch.

Lúc uống xong một vò rượu (hắn thật sự trong lúc uống rượu không ăn chút đồ ăn nào), ta đang định kêu thêm một vò, Quảng Long cản ta nói: “Đừng, Tiểu Triệu, rượu này uống thật vô vị.” Ta kỳ quái: “Quảng huynh chẳng phải rất thích uống rượu sao, chẳng lẽ sợ tiểu đệ không chi nổi tiền rượu sao? A, hay là để ta bảo bọn họ đưa rượu chưa pha qua nước lên nhé?” Hắn cười hắc hắc: “Ở đây chẳng có đâu. Bỏ đi, ta chỉ là nghĩ tới Trúc Thanh cùng Túy Vũ ngươi nói đó, lại ngứa ngáy khó chịu, uống loại rượu này không thấy vị gì.” Ồ, tên gia hỏa này đúng là một tên tửu quỷ. Ta cười: “Nếu vậy, không biết lúc nào huynh tới thành Tương Dương? Tiểu đệ ở lại đây hai ngày rồi sẽ tới đó, nếu Quảng huynh không chê, có thể đi cùng tiểu đệ không?” Nhãn cầu hắn đảo vòng: “Hôm nay gặp ngươi ở cửa phủ Thái Thú kia, thấy ngươi được tôn kính như vậy, có phải là khách quý nơi đó không?” Ta cười lớn: “Không phải. Lư Giang thái thú là thân đệ của Ngô hầu. Ta với Tôn Bá Phù kia là bạn tri giao, chẳng qua Ngô lão phu nhân có lời nhờ, nên tới đây đưa ít đồ mà thôi.” Quảng Long lại đảo mắt: “Bạn cố tri? Cùng Tôn Sách? A, ngươi thật thú vị.”

Ta vội hỏi hắn: “Nhìn bộ dáng Quảng huynh từ trong đó đi ra có vẻ tức giận, có phải Tôn Trọng Mưu kia bất kính với huynh không? Hay là đám hạ nhân không tôn trọng huynh?” Ta nghĩ thầm, đức hạnh này của ngươi, có cái kiểu đến cửa nhà người ta như vậy sao? Có điều, nghĩ tới lời Vũ ca ca nói, người này không chịu sửa sang râu tóc, chính là cố ý, mục đích dĩ nhiên là khảo nghiệm người ta, năng lực của lão huynh không tồi, nhưng dùng phương pháp này, ôi. Hắn nói giọng tự giễu: “Mõm chó không mọc được ngà voi. Ta nghe nói nhị công tử Giang Đông chiêu hiền đãi sĩ, có lòng rộng lượng như Bình Nguyên, Mạnh Thường ngày xưa, cố tình tới gặp, thế mà đi hai lần đều không gặp được.” Trong lòng ta chấn động, Tôn Quyền này dám hành động lớn lối như vậy, nói cách khác, hắn ở chỗ này đang công khai chiêu mộ nhân tâm. Ta phải nhanh báo cho Công Cẩn biết mới được.

Thấy ta sững người không nói gì, Quảng Long kỳ quái nhìn ta: “Tiểu Triệu sao vậy? Ngươi đừng nói với ta, ngươi chính là Tôn Trọng Mưu kia.” Ta a một tiếng, ngươi nhạy cảm vậy. Ta nhìn hắn cười: “Tiểu đệ ngày mai tới gặp nhị công tử, nếu Quảng huynh đồng ý, có thể đi cùng tiểu đệ? Đệ bất tài, vẫn có thể nói với nhị công tử mấy câu.” Ta nghĩ phẩm chất đạo đức của ngươi, chắc chắn khiến Tôn Quyền chương mắt, điểu nhi, ngươi chính là chui đầu vào rọ, đừng trách ta không buông tha. Quảng Long nghĩ một hồi, cười nói: “Cũng được, ta theo ngươi đi một chuyến xem sao.” Ta cười.

Ngày hôm sau, lúc ta mang theo Quảng Long vào phủ Thái Thú, người canh cửa ngay cả rắm cũng không dám đánh, cung kính để chúng ta vào. Lúc chúng ta vào tới bên trong, Tôn Quyền cũng đang ra đón, phía sau hắn ít nhất phải có mười mấy người đi theo. Nhìn thấy biểu hiện vui vẻ của ta, Tôn Quyền cũng mừng rỡ tiến nhanh tới nói: “Tử Vân huynh, huynh tới đây khiến ta thật cao hứng.” Ta không nhìn mấy khuôn mặt tươi cười giả tạo phía sau, cười nói với Tôn Quyền: “Trọng Mưu chớ trách ta không mời mà đến. Là lão phu nhân lo lắng cho ngài, biết ta muốn đi phía bắc, đặc biệt dặn ta mang vài thứ tới cho ngài.”

Tôn Quyền nghe ta nói xong, trong nháy mắt trên mặt có điểm không tự nhiên, rồi lại khôi phục lại bộ dáng vui vẻ: “Mẫu thân có khỏe không? Ta cũng rất nhớ người.” Ta cười đi cùng hắn vào trong: “Lão phu nhân rất khỏe! Người dặn ngài ở đây phải chú ý sức khỏe, tự chăm sóc mình cho tốt.” Hai người vừa hỏi han vừa đi vào, phân ngôi chủ khách ngồi xuống, Tôn Quyền lúc này mới ra vẻ vừa vặn nhìn thấy Quảng Long: “Vị này… Tiên sinh là…” Quảng Long hừ lạnh, ngẩng đầu không nói. Trong bụng ta tức cười, vội vàng giới thiệu: “À, Trọng Mưu, người này họ Quảng tên Long, là… À, là bằng hữu của Tử Vân, rất có tài.” Tôn Quyền a một tiếng, không nói gì nữa.

Hôm nay trước khi tới, ta đặc biệt chú ý trang phục của mình, cả người sáng choang, quần áo xanh nhạt, viền hoa bằng tơ vàng, còn đặc biệt xức hương thơm, toàn thân trên dưới vừa sang trọng lại không thô tục, so với bình thường càng tỏ ra xuất chúng. Mà Yểm Long vẫn bộ trang phục hôm qua, so với ta càng trở nên xấu xí (ta tốt bụng đề nghị mua đồ mới cho hắn, không ngoài dự liệu bị hắn cự tuyệt). Ta là cố ý làm vậy, biết Tôn Quyền đặc biệt ưa ở cạnh những người có dung nhan xuất chúng, khí chất cao nhã, tầm mắt rất cao, nguyên nhân chủ yếu vì từ nhỏ đã quen nhìn người xuất chúng như Tôn Sách và Chu Du. Hơn nữa, lúc này hắn mới bắt đầu một mình đảm đương chức vụ, còn đang hăng hái, vô tình cũng để lộ ít nhiều ngạo khí của những người trẻ tuổi, cho nên trang phục này của Yểm Long, thêm diện mạo vốn đã bình thường, lại không có ý chỉnh đốn, đâm ra thành xấu, lại không có danh tiếng gì (nếu hắn nói ra tên thật, Tôn Quyền kia còn có thể ghé mắt nhìn, đáng tiếc, hắn quá ngạo mạn), Tôn Quyền để ý tới hắn mới là lạ, chẳng trách bị ngăn lại ngoài cổng hai ngày.

Ta thấy Tôn Quyền chẳng thèm nhìn tới Quảng Long, bên ngoài phải cố tỏ ra bình thường, bên trong cố nén bụng cười, cảm giác thật không tốt. Nhìn qua nhìn lại thấy Quảng Long đã mất bình tĩnh, ta cười nói với Tôn Quyền: “Trọng Mưu, Quảng Long nghe nói ngài chiêu hiền đãi sĩ nên đặc biệt tới bái phỏng, ta cũng không có chuyện gì, các người nói chuyện đi, đừng để ý tới ta.” Ta đoán Quảng Long không hay biết ta đã giăng lưới lên, vì hắn không hiểu rõ Tôn Quyền bằng ta. Nếu như ta nói Quảng Long là người tài do ta kéo tới, Tôn Quyền lập tức sẽ coi trọng, lúc này, ta đặc biệt chỉ rõ hắn tự tìm tới cửa, cam đoan Tôn Quyền sẽ coi khinh hắn. Quả nhiên, Tôn Quyền cười cười, nhìn mọi người trong phòng, lại nhìn bộ dạng tức giận của Quảng Long, rồi nói với ta: “Quyền sẽ thụ giáo Quảng tiên sinh. Nhưng mà hôm nay Tử Vân huynh thay gia mẫu cùng huynh trưởng tới thăm, Quyền không thể vô lễ với huynh, mấy ngày nữa Quyền sẽ đặc biệt thỉnh giáo Quảng tiên sinh vậy. Mong tiên sinh thứ tội.” Trên miệng nói thứ tội, biểu hiện trên mặt kẻ ngốc cũng nhìn ra. Khóe miệng Quảng Long hơi nhếch lên một chút, rồi lại khôi phục vẻ lạnh lùng: “Không dám. Lời Thái thú nói rất phải.” Ta nhìn một vòng, tốt, mọi sự đều theo sắp xếp của ta, Tôn Quyền, đây là tự ngươi tìm lấy.

Các ngươi không nói chuyện, để ta từ từ nói vậy. Ta cũng không khách sáo nữa, bắt đầu bàn luận với Tôn Quyền chuyện mở hiệu thuốc và trà hành ở Lư Giang, ta là thương nhân mà! Tôn Quyền rất đồng tình chuyện ta mở cửa hàng ở đây, tỏ vẻ sẽ toàn lực ủng hộ, ta đương nhiên tỏ ra cảm kích, đồng thời tỏ rõ thái độ, tuyệt đối không cần chiếu cố đặc biệt, Tôn Quyền tất nhiên nói cần phải chiếu cố, cuối cùng hỏi ta: “Người của Tử Vân huynh đã tới chưa? Có cần Quyền giúp huynh việc gì không?” Ta đương nhiên hiểu rõ hắn muốn gì, ta sợ gì ngươi chứ: “Tốt quá, người của ta hiện giờ không đủ dùng, chuyện làm ăn ở Kinh châu mở rộng, không thể thiếu người làm, nếu không ta sao có thể đem tiền trong tay để người khác lấy mất. Thế này đi, chuyện ở đây phiền Trọng Mưu thay ta tìm mấy người biết nghề thì tốt quá. Về địa điểm, ta không quen thuộc nơi này, cũng xin nhờ Trọng Mưu. Còn về chuyện buôn bán, bảo bọn họ nghe theo lệnh từ Khúc A là được.” Tôn Quyền hiển nhiên không ngờ ta sẽ đồng ý để hắn tìm người giúp, có điều, chỉ sửng sốt một chút, hắn lập tức cười lớn cam đoan sẽ làm tốt việc này, ta tất nhiên lại một phen cảm tạ.

Thời gian trôi rất nhanh, ta thấy mục đích hôm nay đã đạt được, liền đứng dậy cáo từ. Tôn Quyền vốn định thiết yến chiêu đãi, nhưng ta nói thân thể mệt mỏi, ngày mai còn phải vội lên đường, hắn cũng không nài ép nữa, ân cần tiễn ta đi. Ra tới đường, ta ra hiệu với Tôn Quyền, bảo hắn giữ lại Quảng Long (đương nhiên cố tình để Quảng Long nhìn thấy), Tôn Quyền chỉ cười cười, không nói gì, mười mấy người bên cạnh hắn cũng không nói nổi vài câu khách khí với Quảng Long, nhưng mà lại theo Tôn Quyền ân cần nói chuyện với ta. Chuyện này tất nhiên rơi vào mắt Quảng Long, khiến hắn hiểu rõ, nhưng vẫn giữ bộ dáng tự cao tự đại, theo ta rời khỏi phủ Thái thú. Trong lòng ta thật cao hứng, Bá Phù à, ta đem Lỗ Túc để lại cho ngươi, con chim nhỏ này, ta phải mang đi thôi.

Trên đường về khách điếm, ta cố ý nói với Quảng Long: “Tốt rồi, Tôn thái thú nhất định sẽ cùng Quảng Long huynh đàm đạo. Về đám môn khách kia, chẳng qua là miệng chó không mọc được ngà voi, đừng so đo với bọn họ.” Quảng Long cười lạnh: “Nói rất hay.” Ta cười: “Tiểu đệ ngày mai muốn bắc thượng, đành cáo từ huynh, ước hẹn Tương Dương của chúng ta mong huynh nhớ rõ trong lòng.” Quảng Long gật đầu: “Cũng được. Đúng rồi, ta nghe Tôn thái thú gọi ngươi là Tử Vân huynh, là tên tự của ngươi?” Ta chắp tay cúi đầu: “Tiểu đệ họ Triệu, tên Như, tự Tử Vân.” Hắn gật đầu: “Nếu ta xin mạn phép gọi ngươi một tiếng Tử Vân. Ta và ngươi đã có duyên phận, muốn nhắc ngươi chú ý Tôn thái thú này, hắn nhất định sẽ gây bất lợi cho ngươi.” Ta cố ý a một tiếng: “Sao vậy được? Ta và huynh trưởng hắn có tình cảm như huynh đệ, chưa từng làm chuyện gì xấu với hắn, hắn sao có thể gây bất lợi cho ta?” Quảng Long bật cười: “Ngươi và huynh trưởng hắn có tình huynh đệ, với hắn có sao? Xem ra ngươi trời sinh tính tình thiện lương, ta nói rõ cho ngươi biết. Hôm nay, sau khi ngươi vào phủ, Tôn thái thú kia nét cười đầy mặt, nhưng trong mắt hắn không cười, mơ hồ có tia kiêng kỵ và lạnh lùng; người của hắn đối với ngươi thể hiện sự tôn sùng, sau lưng ngươi lại tỏ ra khinh bỉ. Cho nên, ta nghĩ Tôn Quyền với ngươi có sự cảnh giác, sau này sẽ gây bất lợi cho ngươi.” Ta đương nhiên biết, những điều hắn nói ta cũng nhận ra. Ôi, ta không sợ gì hắn, chỉ sợ hắn biết ta và Công Cẩn hiểu rõ hắn, Công Cẩn sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng mà, hắn không có hành động cụ thể, ta cũng không làm gì được, đành phải vừa đi vừa nhìn đường.

Nhìn Quảng Long, ta thật vui vẻ, người kia hoàn toàn rơi vào tay ta rồi. Vốn dĩ đêm qua ta đã đặc biệt chuẩn bị vài thứ, định hôm nay dùng làm cớ cho hắn, giờ hắn tự tìm tới cửa, ta đương nhiên tiến tới: “Thật sao? Ta nhìn không ra. Có điều, chuyện huynh vừa nói có lẽ cũng đúng, lúc ta ở Khúc A, đứng cạnh hắn là thấy không ổn. Chuyện này cũng không có cách nào, ai bảo ta cứu ca ca hắn một mạng, là huynh đệ với huynh trưởng hắn? Đối với hắn ta cũng đành phải làm tận trách huynh đệ! Có điều Triệu Như vẫn đa tạ Quảng Long nhắc nhở.” Ta ngấm ngầm kéo Tôn Quyền vào. Thấy Quảng Long như đang suy nghĩ, ta chỉ cười, cố ý trù trừ một chút, rồi dùng giọng nói vô cùng thành khẩn nói: “Quảng huynh, Triệu Như mặc dù là người làm ăn, nhưng cũng hiểu rõ nghĩa khí. Chuyện khác không nói nhiều, nếu Quảng huynh không chê ta hèn kém, vật này xin huynh nhận lấy được không?” Nói xong, ta hai tay đem một khối ngọc bội đưa tới trước mặt hắn. Quảng Long nhướng mày, định cự tuyệt, ta vội nói: “Tiểu đệ tuyệt đối không có ý gì khác, cũng biết Quảng huynh là một cao nhân, chẳng qua chân nhân bất lộ tướng, đương nhiên không thiếu tiền bạc. Đưa vật này cho Quảng huynh, là giúp Quảng huynh không thiếu rượu ngon để uống thôi.” Trên ngọc bội có ghi tên ta cùng tên Đức Dụ tửu lâu, hôm qua ta đặc biệt đi làm.

Quảng Long vừa nghe ta nói, nửa tin nửa ngờ nhận đồ, nhìn kỹ mới nói: “Ồ, Đức Dụ tửu lâu? Quan hệ gì với ngươi?” Ta cười: “Trà hành và hiệu thuốc của ta có làm ăn với họ, lão bản của bọn họ là huynh đệ chung hoạn nạn với ta, có ngọc bội này, Quảng huynh ở đó cứ tùy tiện gọi rượu ngon. Đây cũng là một chút tâm ý của tiểu đệ, huynh không nhận, rõ ràng là chê cười.” Hắn cười: “Đối với rượu ngon, ai đến ta cũng không từ chối. Đúng rồi, ta muốn đưa cả bằng hữu tới.” Ta ngã, tên gia hỏa này lòng tham không đáy, hừ, xem ngươi ăn được bao nhiêu: “Có thể chứ. Bằng hữu của huynh không phải bằng hữu của ta sao?” Hai chúng ta nhìn nhau cười ha hả. Lúc chia tay, hắn nhìn ta cười: “Không tồi, thương nhân như ngươi rất khó gặp. Chúng ta sau này tái ngộ.” Ta gật đầu phất tay tạm biệt hắn.