Loạn Thế Phong Vân - Phượng Tường Tam Quốc

Quyển 2 - Chương 119: Dùng tiếng sáo cầu gặp hiền nhân




Cất bỏ chuyện Tuân Úc ở Dĩnh Xuyên, ta cùng Tần Dũng ra roi thúc ngựa chạy tới Kinh châu. Trong lòng ta rất vội vã, vấn đề ở Dĩnh Xuyên lộ ra có thể nói là do một tay ta tạo ra, chuyện trấn áp hào môn ở Dĩnh Xuyên mạnh hay nhẹ ta không quan tâm. Tuy rằng Tào Tháo đã chỉ dẫn, Tuân Úc bảo hộ, nhưng ta không thật sự tin mình có thể thoát ra ngoài chuyện này, lỡ trở thành mục tiêu công kích, thân phận của ta chắc chắn bị lộ. Ta nhất định trước khi bại lộ đưa được Từ Thứ về Hứa Đô, tiện tay bắt được cả con chim nhỏ kia nữa thì càng tốt.

Trở lại dược điếm ở Tương Dương, Chu Lạc nhanh chóng hồi báo tình hình ở đây hai tháng qua. Kỳ thật cơ bản là không có chuyện gì. Để mọi việc sau này được thuận lợi, cũng đề phòng thân phận bị bại lộ, ta nói chuyện Đức Dụ tửu lâu cho Chu Lạc. Có điều ta đã xem thường hắn, hắn nghe ta nói xong mới cung kính trả lời: “Tửu lâu là sinh ý của công tử, tiểu nhân sớm đã biết. Công tử tin tưởng Chu Lạc như vậy, tôi cũng không phải kẻ tiểu nhân, biết ai là người cho tôi tất cả mọi thứ.” Nghe hắn nói vậy, ta lại không ngạc nhiên quá, có thể hắn từ Thọ Quang đã biết được chuyện này. Nhưng Tào Tháo căn bản không nói gì với ta, chứng minh Chu Lạc không cáo trạng với Tào Tháo, đề phòng của ta với hắn là thừa rồi. Nghĩ tới đây, ta cảm động nói: “Chu đại ca, ngươi có thể coi là huynh đệ gắn bó của Tử Vân. Từ mười hai tuổi ngươi đã theo ta chạy ngược chạy xuôi lo liệu chuyện làm ăn của hiệu thuốc, thật xin lỗi ngươi. Lấy tài cán của ngươi, nên trở lại dưới trướng Tào công mới phải.”

Chu Lạc nhẹ giọng cười: “Công tử sao khách khí như vậy? Không có công tử, Chu Lạc hôm nay cũng không còn sống, cho dù còn sống, cũng không thể được như bây giờ. Tôi văn không thông, võ không thạo, vốn chỉ là gia đinh của Tử Liêm tướng quân, lúc trước nhập ngũ cũng chỉ là vì miếng ăn, không để đói chết, trong chiến tranh, không có bản lĩnh để bảo vệ tính mạng, nếu không phải nhờ công tử, tôi đã sớm xong rồi. Trở lại dưới trướng Tào công có thể làm gì? Kỳ thực tôi vẫn muốn nói với công tử, tôi muốn làm gia nhân của cậu.” Ta cảm động chỉ biết gật đầu: “Ta biết, ta biết, các người đều tốt với Tử Vân, đều là huynh đệ tốt của ta.” Tần Dũng cười bước tới, nắm chặt tay Chu Lạc: “Chu đại ca, chúng ta đều là huynh đệ, cùng gánh vác sinh tử.”

Bất kể Chu Lạc có phải thật lòng hay không, ta quyết định tin tưởng sự chân thành của hắn, vì vậy bảo Tần Dũng nói lại tường tận hoạt động của tửu lâu và thương đội. Đợi hắn hoàn toàn hiểu rõ rồi, ta bảo với hắn: “Chuyện Kinh châu sau này không biết ta còn có thể tới được không. Nếu thân phận ta bại lộ, hiệu thuốc tất nhiên không thể tồn tại được nữa, ngươi lập tức tới tửu lâu phụ trách mọi việc.” Chu Lạc hiểu rõ: “Công tử yên tâm đi, tôi biết nên làm thế nào.” Ta tán thưởng nhìn hắn: “Chu đại ca, nếu hôm nay đã giao lại mọi việc, ta muốn giao cho ngươi một nhiệm vụ gian khổ hơn – lợi dụng thương đội, thăm dò toàn bộ thủy lộ ở Kinh châu và Giang Nam, đặc biệt vị trí thích hợp để đóng quân, hành quân.” Chu Lạc lập tức nhận lệnh. Ta lại dạy hắn tường tận làm thế nào để thăm dò được thủy lộ, làm sao lợi dụng được thủ đoạn tiếp cận quan viên địa phương: “Những thủ đoạn này, dùng thân phận thương gia để che giấu là được. Có điều, ngươi phải chú ý: tính mạng lớn hơn mọi thứ, có thể lâu dài, tuyệt không thể vì chuyện trước mắt. Không được để kẻ nào phát hiện. Thời gian còn rất dài, ta cho ngươi mười năm. Vì Tào công muốn thống nhất phương Bắc còn rất lâu, tới lúc xuôi nam chắc cũng phải tám tới mười năm nữa.” Chu Lạc đều hiểu rõ, ta cũng thở phào. Có Chu Lạc phụ trách phía nam Trường Giang, Tần Dũng phụ trách Bắc Trường Giang, bất luận ta sau này ra sao, mạng lưới tình báo đều đã trải khắp, còn chưa kể hai cánh tay phải trái của ta đều được dùng đúng chỗ, nhất thống thiên hạ còn khó sao.

Đến tửu lâu, trước tiên ta hỏi thăm tình hình Từ Thứ, kết quả thật sự chưa có chuyện gì. Lưu Bị ở đây hai tháng, vội vội vàng vàng củng cố địa bàn, gia tăng thực lực, chuẩn bị đông sơn tái khởi, chưa có thời gian tới Tương Dương thăm người hiền tài, mâu thuẫn của hắn với Sái Mạo cũng chưa lộ ra. Ta thở phào yên tâm. Bình tĩnh lại, ta mới nhớ ra hỏi thăm bọn tiểu nhị: “Có ai cầm ngọc bội của Đức Dụ tửu lâu tới ăn uống và hỏi thăm tình hình của ta không?” Tiểu nhị cười trả lời: “Dạ có một người. Ông ta hỏi có rượu Trúc diệp Túy vũ hay không, chúng tôi nói không có, liền có vẻ không vui. Miễn cưỡng gọi hai vò Thấm Xuân rồi chưa thấy quay lại. Có điều, ông ta nhắn lại, nói muốn đi tìm người, nếu ông ta chưa về mà công tử đã tới, bảo ngài ở đây chờ ông ta. Còn nữa, nếu có Trúc thanh và Túy vũ, nhất định phải giữ lại cho ông ta. Người này đúng là khôi hài, ăn chùa uống chùa còn kiêu ngạo như là chủ nhân nơi này vậy. Có điều, ông ta không hỏi tỉ mỉ chuyện công tử, chỉ đơn giản hỏi chủ nhân của chúng tôi là người nơi nào. Chúng tôi đều theo dặn dò của ngài trước đây mà trả lời.” Ta cười lớn: “Người này vốn tính như vậy. Hắn là một kẻ vô cùng thông minh, chỉ cần nói mấy câu đã biết được điều muốn biết. May mà bản công tử có chuẩn bị trước. Đúng rồi, ta không ở đây chờ hắn được, nếu hắn tới các ngươi lấy một vò Túy vũ đưa cho hắn.”

Tiểu nhị tặc lưỡi: “Một vò? Công tử, Trúc thanh và Túy vũ một năm mới làm được vài hũ, ngài cho hắn cả một vò sao? Năm nay ủ được ba vò Trúc thanh và năm vò Túy vũ, theo Tần huynh dặn dò, chỉ để lại một vò Trúc thanh và hai vò Túy vũ cho công tử dùng, còn lại đưa tới Hứa Đô cả rồi.” Ta cười không ngừng, thiên hạ cũng không dễ có rượu uống: “Được rồi, cứ theo lời ta, ta lấy một vò Túy vũ đi, một vò để cho hắn. Các ngươi nghe kỹ đây, nếu hắn uống thấy thoải mái, còn muốn uống Trúc thanh, bảo hắn tới Hứa Đô mà uống, nói Triệu công tử ở Hứa Đô có rượu ngon, cam đoan hắn chưa từng nghe chưa từng uống qua. Nếu hắn hỏi nữa, cứ nói các ngươi cũng không rõ, chỉ nghe chủ nhân nói, hiểu chưa?”

Yên tâm chuyện này rồi, ta cùng Tần Dũng và Chu Lạc tới vùng phụ cận Thủy Kính sơn trang nơi Tư Mã Huy ẩn cư cách thành Tương Dương bốn mươi dặm, tìm một căn nhà ở tạm, lặng lẽ chờ thủ hạ của Tần Dũng hồi báo. Kỳ thực, ta muốn tới gặp Thủy Kính tiên sinh ngay, vì Vũ ca ca nói ông ấy là một học giả tinh thông bác học, hơn nữa, đối với thế sự phong vân có chút khả năng tiên đoán. Có điều, lão tiên sinh này cũng mang quan niệm sĩ tộc văn nhân chính thống, không thích Tào Tháo là hậu nhân của hoạn quan. Mặt khác đối với những người thông minh như bọn họ, ta sợ ở chung lâu ngày sẽ lộ lai lịch, vẫn nên tấn công bất ngờ thì hơn!

Cuộc sống nông thôn thật vô cùng thoải mái, chậm rãi dạo bước trong khu rừng nhỏ, cảm giác thật thỏa thích. Bao nhiêu năm không được sống như vậy rồi? Hơn mười năm chạy ngược chạy xuôi, vắt óc tính toán, đã qua mười năm rồi, ta còn bao nhiêu năm nữa? Ta còn có thể sống như vậy bao nhiêu năm? Lý Ký đã tìm được nơi thuộc về nàng, vậy ta thuộc về nơi nào? Nghĩ tới những điều này, ta không nhịn được cười khổ. Nhất thống giang sơn, nói thì dễ, ta có thể ứng phó được những thay đổi của lịch sử sau này không? Thân phận bại lộ rồi thì làm thế nào? Lý Ký có thể tìm được một người chồng để làm một người vợ tốt, ta có được không? Có thể sao? Lúc này đã thân bất do kỷ, chuyện về sau có thể nắm chắc được bao nhiêu phần? Ôi, đành đi từng bước tính từng bước. Lúc này ta chỉ có thể hướng ông trời cần nguyện, trước khi đưa được Vân ca ca về bên cạnh, tuyệt đối không thể để lộ thân phận! Ông trời à, nể tình Vân Như chưa từng thật sự hại người, hãy giúp ta.

Kỳ thực, Lưu Biểu cai trị Kinh châu không tồi. Loạn lạc ảnh hưởng tới nơi này ít hơn hẳn những nơi khác. Lưu Biểu vốn không có chí tiến thủ, nhưng lại có thể gìn giữ được những cái đã có, Kinh châu mấy năm qua không gặp loạn lạc, đấu với Tôn Sách cũng chỉ nằm trong giới hạn ở Giang Hạ, ảnh hưởng tới Tương Dương rất ít. Chính vì vậy, một lượng lớn dân chúng từ phía bắc tìm tới đây, sĩ tộc cũng chuyển về phía nam, chưa kể Lưu Biểu là loại người ưa thích văn nhân, Kinh châu trở thành nơi anh tài hội tụ, nhân tài thật sự rất đông. Còn có mấy người không dùng được thì rất đáng tiếc, ta sẽ nghĩ cách nắm họ trong tay. Đáng tiếc, Lưu Biểu không chú trọng nhân tài, nhân sĩ ở Kinh châu so với bất cứ nơi nào khác đều coi trọng bản thân và gia đình, quan hệ lợi ích giữa các gia tộc cơ hồ đều thông qua việc thông gia mà thành, cũng khiến mối liên hệ giữa người cầm quyền và các thần tử càng thêm chặt chẽ, cùng sống cùng chết. Chỗ không ổn cũng rất rõ, mỗi gia tộc đều kiềm chế lẫn nhau, rất sợ có một gia tộc lớn mạnh hơn hẳn, bứt dây động rừng. Cho nên khiến những hàn sĩ không thuộc đám hào môn vọng tộc không có cơ hội xuất đầu, khó trách Từ Thứ, Bàng Thống, Gia Cát Lượng đều theo Lưu Bị mà đi.

Cuộc sống chờ đợi không kéo dài, lúc Tần Dũng mang khuôn mặt tươi cười đến gặp ta, trong lòng ta lại dâng lên một nỗi thất vọng mơ hồ, những ngày tháng an nhàn đã kết thúc. Tần Dũng cười nói: “Công tử, người đến rồi, vừa mới vào. Theo quy luật cũ, đến tối hắn mới đi, chúng ta lúc nào sẽ bắt đầu? Còn nữa, trưa hôm nay có một người chúng ta chưa từng thấy cũng tới, lúc này chưa thấy ra.” Ta cố gắng vứt bỏ cảm giác chán nản trong lòng, cười nhạt nói: “Kệ hắn, nhiều một người ít một người không sao hết. Ngươi báo cho Chu Lạc cứ tiến hành theo kế hoạch. Ta tắm rửa thay đồ trước đã.”

Ta thong thả thay một bộ đồ màu trắng, buộc cẩn thận mái tóc đen tuyền, rồi hài lòng ngắm nghía bản thân: trường sam bằng gấm Tứ Xuyên màu trắng như tuyết, chỉ thêu một vòng hoa văn bằng tơ chỉ màu lam trên viền, cổ được bao kín chỉ lộ ra cánh áo màu lam ở bên trong. Khăn quấn đầu màu trắng bao trọn mái tóc đen, rủ xuống bên dải đai lưng bằng gấm trắng như tuyết, trên hông chỉ giắt một khối ngọc màu trắng sữa; chân cũng đi một đôi giày vải màu trắng, sạch không một chút bụi; bàn tay cũng được rửa sạch sẽ trắng trơn. Thấy cả người không còn nửa điểm thế tục thô bỉ, ta khoác thêm một chiếc áo lông cũng màu trắng bọn Tống Liệt tìm được cho ta rồi ra khỏi phòng.

Lúc bọn Tần Dũng nhìn thấy ra đi ra, cằm Tần Dũng như muốn rớt xuống đất, Chu Lạc lại ngơ ngác nhìn ta. Ta cười lớn: “Thế nào? Không nhận ra ta sao?” Tần Dũng tỉnh táo lại nói: “Công tử, cậu mặc như vậy mới tương xứng với tướng mạo vốn có. Nhìn cậu hôm nay, Tần Dũng cuối cùng cũng tìm lại được cảm giác chính là cậu. Bình thường mặc thế kia… Căn bản không xứng.” Ta cười không ngừng: “Tần huynh nể mặt không nói, ta nói thay ngươi. Bản công tử bình thường đều đeo vàng mang ngọc, cả người loạn hưởng cảm giác thương nhân thế tục, quả thật rất ghê tởm, phải không?” Tần Dũng ngượng nghịu vò đầu: “Cũng không đến mức ấy, có điều, công tử thường mặc thế này, bình thường sẽ ít bị mắng hơn.” Ta lại cười lớn: “Không bị mắng? Không bị mắng, ta còn có thể đem các ngươi chạy loạn sao? Thương nhân phải có bộ dáng thương nhân. Hôm nay chúng ta đi bái phỏng là ẩn sĩ cao nhân, nếu ta ăn mặc như bình thường, vàng ngọc đầy người, qua được cửa nhà mới là lạ.” Chu Lạc cũng cười nói: “Đi theo công tử đã mười năm, tính tình cậu chẳng thay đổi gì hết, nhưng lại lợi hại hơn xưa, quả thật giả bộ rất tài. May mà hôm nay là chúng ta, đổi lại người khác, chắc chắn không tin được cậu hôm nay và hôm qua là cùng một người.” Ta vui vẻ nói: “Sao ta nghe Chu huynh nói như là đang mắng ta.” Chu Lạc vội cười nói không dám, không dám.

Thủy Kính sơn trang của Tư Mã Huy nói là sơn trang, thật ra chỉ là một khoảng sân nhỏ nằm dưới chân núi. Chúng ta tới bên ngoài mười bước liền dừng lại, đứng dưới bóng cây bên đường, ta nhẹ nhàng thổi sáo. Ta không thể lỗ mãng chạy tới trước cửa, như vậy thật không lễ phép với người ta, những cao nhân ẩn cư rất chú ý tới điểm này. Ta muốn dùng phương pháp bất ngờ khiến người ta tò mò để đạt mục đích. Vũ ca ca từng nói, cầm kỳ của Tư Mã lão tiên sinh rất cao siêu, tiếng đàn của ông ta khiến người nghe có cảm giác xuất thế. Cho nên ta quyết định thể hiện tiếng sáo của mình, mong khiến ông ta chú ý, như vậy mới có thể tới nhà cầu kiến. Cố gắng vứt bỏ mọi thứ, dần dần đem bản thân dung nhập vào tiếng sáo, vốn ngợi ca trăng thanh gió mát, tựa hồ lại khen ngợi thế ngoại tiên cảnh nơi đây, tiếp theo tiếng sáo tràn ngập khao khát cùng kính ngưỡng, biểu đạt tâm ý khiêm cung khi tới cửa của ta. Thổi xong một khúc, ta lẳng lặng đứng đó chờ đợi. Một lát sau, một khúc đàn du dương truyền ra, ta nhanh chóng nhận ra, đó là lời đáp lại tiếng sáo của ta. Tiếng đàn tùy ý mà điềm tĩnh, có một tia tán thưởng và vừa lòng trong đó, lại có ý mời mọc. Ta cười thư thái, thành công rồi.

Đến cửa sân, ta ra hiệu Tần Dũng tiến lên gõ cửa. Quả nhiên, một tiểu đồng lập tức xuất hiện: “Là vị tiên sinh ngoài kia sao?” Tần Dũng vội trả lời: “Xin tiểu huynh đệ bẩm báo chủ nhân nhà ngươi, công tử nhà ta cầu kiến Thủy Kính tiên sinh.” Ta cũng mỉm cười bước lên nói: “Làm phiền tiểu huynh đệ bẩm báo, mạo muội tới thăm, mong tiên sinh thứ lỗi.” Tiểu đồng cao thấp đánh giá ta một phen rồi gật đầu nói: “Quả nhiên bất phàm. Chủ nhân nhà tôi bảo tôi đến tiếp người thổi sáo vừa rồi, nếu là ngài, mời theo tôi!” Ta vội thi lễ: “Đa tạ tiểu huynh đệ. Đây là tùy tùng của tiểu tử, vốn không nên theo, có điều tiểu tử mang theo chút lễ vậy, xin tiểu huynh đệ cho vào.” Tiểu đồng hơi vẫy tay tỏ vẻ đồng ý, xoay người đi vào. Ta vội chỉnh trang vạt áo, theo vào phía sau, biết người bên trong đang nhìn ra thăm dò, ta một chút cũng không dám thất lễ.

Xem ra, biểu hiện của ta khiến người trong phòng rất vừa lòng, lúc ta đi vào, ánh mắt ba người trong phòng nhìn ta chằm chằm, rồi đều lộ ra vẻ hài lòng. Ta vẫn giữ nụ cười khiêm cung, đợi ba người thu hồi ánh mắt, mới tiến lên thi lễ: “Tại hạ Triệu Như, Triệu Tử Vân, nghe tiếng Thủy Kính tiên sinh đức cao vọng trọng, không mời tự đến, muốn thụ giáo tiên sinh, có chỗ mạo muội, mong các vị tiên sinh tha thứ.” Người già nhất trong phòng mỉm cười gật đầu: “Phương thức công tử bái phỏng thật kỳ lạ, quả nhiên có cốt cách thanh kỳ. Mời ngồi.” Ta cũng không khách sáo, tạ ơn rồi ngồi xuống.

Lúc này, ta mới cẩn thận đánh giá ba người trước mặt. Lão giả vừa lên tiếng, một thân trường sam vải xám, khí chất cao thượng, mơ hồ có tư vị xuất trần, nhìn ông mỉm cười, khiến người ta có cảm giác gió mát thổi qua, nhất định là Tư Mã Huy; ngồi cạnh ông ta là một người trẻ tuổi, khuôn mặt tương tự Từ Khang, nhưng so với hắn có phần khí khái anh hùng hơn, ngồi ngay ngắn không một tiếng động, nụ cười trên mặt khiêm nhường hòa cẩn, ta biết đây là Từ Thứ; ngồi đối diện ta trên ghế khách, là một lão nhân ít tuổi hơn Tư Mã Huy một chút, khí chất có chút mơ hồ, có điểm thoát tục, lại có chút cao ngạo, ánh mắt nhìn ta vừa tò mò vừa thăm dò.

Tư Mã Huy mỉm cười, giới thiệu với ta: “Triệu công tử, vị này chính là Bàng Đức Công.” A, ta vội thi lễ: “Thì ra ngài chính là Tương Dương Bàng lão đại danh đỉnh đỉnh! Tiểu tử mạo phạm rồi.” Bàng Đức Công cười: “Không sao, hôm nay có thể nghe được một khúc của công tử, chính là tai ta có phúc.” Ta vội nói không dám. Ha ha, thúc thúc của Điểu nhi, vẫn nên nịnh bợ cho tốt. Từ Thứ mỉm cười, tự giới thiệu: “Tại hạ là Từ Thứ, Từ Nguyên Trực ở Dĩnh Xuyên.” Ta đương nhiên biết, có điều vẫn phải giả bộ vui vẻ vội đáp lễ: “A, quả nhiên ngài là Từ gia đại ca. Huynh trưởng ở trên cao, tiểu đệ vốn đã biết. Mới vào nhìn thấy huynh trưởng đã vài phần nghi ngờ là huynh. Đệ vốn muốn tìm gặp, hôm nay ở chỗ Thủy Kính tiên sinh gặp được huynh trưởng, đúng là ngoài ý muốn.” Từ Thứ nghe không hiểu thế nào nhìn ta. Ta biết phải giải thích, áy náy nhìn Tư Mã Huy và Bàng Đức Công cười rồi nói với Từ Thứ: “Tiểu tử lúc đi qua Dĩnh Xuyên, cùng người nhà huynh trưởng có duyên. Thật không dám giấu, tỷ tỷ của đệ và Khang huynh đã kết duyên, cho nên đến Tương Dương cũng tìm huynh trưởng khắp nơi, đệ có mang theo một bức thư của mẫu thân, mong huynh trưởng có thể theo đệ về Tương Dương lấy.” Ta đây ăn ngay nói thật, đối phó với người thông minh, ít giở trò khôn vặt thôi, nếu không gặp hạn lúc nào không biết.

Từ Thứ a một tiếng, dĩ nhiên cực kỳ ngoài ý muốn: “Ngươi mang thư mẫu thân của ta tới? Khang đệ đã lập gia đình? Vậy thân thể Khang đệ…” Xem ra hắn cũng biết rõ bệnh tật của Từ Khang. Ta mỉm cười: “Đệ bất tài, biết chút y thuật. Bệnh của tỷ phu đối với đệ cũng không phải nặng gì, đệ đã kê đơn cho huynh ấy, nay đã khá hơn nhiều. Với lại, sức khỏe mẫu thân cũng rất tốt, huynh trưởng không cần lo lắng.” Từ Thứ thở phào một hơi, ánh mắt cực kỳ cao hứng, xem ra nếu không phải e ngại hai vị lão nhân, hắn đã muốn lôi ta chạy luôn. Tư Mã Huy cười: “Nguyên Trực làm con chí hiếu, làm anh hết phận, hôm nay nhận được tin nhà có hỉ sự, cũng không kìm nén được.” Từ Thứ ngượng ngùng cười: “Sư phụ nói phải, đệ tử chung quy không bỏ được.” Tư Mã Huy cười lớn: “Chuyện thường tình thôi, sao phải buông xuống? Nguyên Trực, ngươi cần cố gắng thêm mới được.” Bàng Đức Công cười: “Bọn họ trẻ tuổi phải có tình cảm ham muốn, giống như hai lão chúng ta, chẳng lẽ thành ngốc tử?” Nghe bọn họ trêu chọc, ta cũng vui vẻ: “Ai nấy đều có bản tính riêng, chỉ cần không hại người, cứ thoải mái phóng thích tình cảm của mình, thấy vui thì cứ vui, mới là thật lòng, không cần kìm nén?”

Tư Mã Huy nghe ta nói, không ngừng gật đầu: “Triệu công tử quả nhiên bất phàm. Ngươi hiểu được chuyện này, chẳng trách thoát tục như vậy.” Bàng Đức Công vẫn nhìn ta với ánh mắt kỳ quái cả nửa ngày, lúc này đột nhiên hỏi: “Ngươi thật sự tên Triệu Tử Vân? Lại tinh thông y thuật, ngươi chính là thương nhân?” Ta gật đầu, vốn không định giấu bọn họ: “Không sai. Tiểu tử là một thương nhân. Có điều, thiên hạ xem thường thương nhân, nhưng Tử Vân không xem thường bản thân, cũng không quan tâm chuyện khác.” Ta vốn nghĩ Bàng Đức Công có chút xem thường thương nhân, liền nói như vậy.

Bàng Đức công mỉm cười: “Quả nhiên như lời đồn, lá gan ngươi thật lớn, ngang nhiên ra vào thành Tương Dương, thế gian đều nói, thương nhân lãi nặng sợ chết, ngươi không sợ chết sao?” Tim ta đập dồn, thiếu chút ngồi không vững, chẳng lẽ việc ở Dương Cù đã đồn tới Kinh châu? Thân phận ta đã bại lộ? Đâu có giống lắm: “Chuyện này, tiểu tử cũng là người, sao lại không sợ chết. Nhưng mà, tiểu tử chưa từng làm việc hại người, tại sao ra vào Tương Dương lại nguy hiểm tới tính mạng? Tiểu tử thật sự không hiểu ngụ ý của lão tiên sinh, xin ngài chỉ giáo.” Tuy ra vẻ trấn tĩnh, âm thanh đã có chút run. Từ Thứ cũng mang vẻ mặt lo lắng.