Lôi Âm Ma Công

Chương 62: Gieo nhân gặp quả




Đỗ Hạo Thiên nhìn Tử Kiếm Thường Nhẫn chằm chằm. Gã ngửa đầu bật lên tràng cười kiêu thị :

- Tử Kiếm Thường Nhẫn! Ngươi đấy à... ha... ha... ha... ha.

Tử Kiếm Thường Nhẫn dấn đến ba bộ. Đôi mắt u hoài ngầu đục của gã đã nhìn thấy cái xác của Ngũ Phương Đài.

- Ngũ Phương Đài! Ngũ Phương Đài!

Đỗ Hạo Thiên chỉ xác Ngũ Phương Đài :

- Ờ... Ngũ Phương Đài đó! Ả chính là Ngũ Phương Đài một thị nữ ngu muội, dám chống lại bổn Thánh Quân... và sẽ bị bổn Thánh Quân ăn thịt. Nếu như người giết được ta... thì tâm nguyện của Ngũ Phương Đài là mang xác ả vào bí cung... À quên Kim cung.

Đỗ Hạo Thiên cắt ngang lời nói nhìn những thớ thịt trên mặt gã giần giựt.

Đỗ Hạo Thiên nói tiếp :

- Ngươi đến đây để chống đối bổn Thánh Quân à?

- Ta sẽ giết ngươi!

- Ha... ha... ha...ha...

Gã cắt ngang tràng cười cay độc, rồi nói :

- Bổn tọa tức cười quá. Thường Nhẫn! Ngươi giết được ta ư? Ngươi mà có thể giết được bổn tọa. Nếu ngươi giết được bổn tọa, thì đáng mặt là bá chủ võ lâm đó.

Đỗ Hạo Thiên nói dứt câu, lột phăng tất cả y trang kim bào của mình.

Thường Nhẫn thoáng nheo mày bởi thân thể trong suốt như ngọc lưu ly của Đỗ Hạo Thiên.

Đỗ Hạo Thiên ngoắc Thường Nhẫn :

- Nào, Tử kiếm Thường Nhẫn! Hãy lại đây giết bổn Thánh Quân.

- Thường mỗ sẽ giết ngươi.

Thường Nhẫn cầm đốc kiếm, vận dụng tất cả nguyên ngươn bản thân, từ từ dấn tới từng bước. Mỗi bước chân của Thường Nhẫn đều để lại dấu ấn trên sàn gạch. Vẻ mặt của Thường Nhẫn trang trọng đến cực độ.

- Đỗ Hạo Thiên! Ta sẽ giết ngươi!

Một ảnh chớp đã được tạo ra bởi thanh Huyết kiếm. Một vòng cầu huyết quang thi đúng hơn. Có lẽ đây là lần đầu tiên Tử Kiếm Thường Nhẫn dụng tất cả công lực của mình thi triển Huyết kiếm tử chiêu nên cả không gian tòa đại sảnh chấn động. Ánh cầu vòng huyết quang đó nhuộm đỏ mọi vật dụng trong tòa đại sảnh này.

Keng...

Thường Nhẫn lùi luôn ba bộ, trên tay y chỉ còn đốc thanh Huyết kiếm, phần lưỡi đã vỡ ra thành từng mảnh vụn.

Mặc dù hứng trọn một chiêu tử kiếm của Thường Nhẫn, nhưng Đỗ Hạo Thiên vẫn chẳng hề hấn gì. Vả chăng cái có thể có là những tia lửa nhoáng lên rồi vụt tắt, trong khi thanh Huyết kiếm đã vỡ nát làm muôn mảnh.

Tay kiếm Thường Nhẫn tê rần, tưởng chừng như hổ khẩu đã vỡ toang.

Đỗ Hạo Thiên gằn giọng :

- Ngươi khiến bổn tọa rát bỏng đấy. Đến lượt ta trả lễ đây.

Đỗ Hạo Thiên quát lớn một tiếng :

- Lôi Âm Thần.

Cùng với tiếng quát như sấm động đó, đôi tay xám xịt của gã đột ngột vụt vươn dài ra không sao có thể tưởng tượng được.

Đôi trảo công “Lôi Âm Thần” nhanh như cắt thộp vào hai bờ vai Tử Kiếm Thường Nhẫn.

Đỗ Hạo Thiên bật lên tràng cười dữ dội, nghe tợ tiếng trú của loài quỉ dữ.

- Ha... ha... ha... ha...

Gã cắt tràng cười nói :

- Bổn tọa sẽ xé xác ngươi, ăn thịt ngươi. Tử Kiếm Thường Nhẫn, ngươi dám chống lại bổn tọa thì đáng bị ta tọng vào bụng rồi.

Thường Nhẫn giẫy giụa, nhưng không sao thoát khỏi đôi trảo công “Lôi Âm Thần”.

Đỗ Hạo Thiên rút hai cánh tay lại, cắp theo Thường Nhẫn về sát gã. Y chìa mặt :

- Bổn tọa sẽ ngoạm từng miếng thịt của ngươi.

- Đỗ Hạo Thiên... Ngươi điên rồi.

- Bổn tọa không điên đâu. Ai chống lại bổn Thánh Quân sẽ bị ăn từng miếng thịt.

Gã từ từ ghé miệng vào cổ Thường Nhẫn.

Thường Nhẫn lắc đầu :

- Ngươi là loài quỷ dữ.

Khi Đỗ Hạo Thiên vừa đặt miệng vào cần cổ Thường Nhẫn, thì Tiểu Quân và Thúy Ngân Đài xuất hiện.

Tiểu Quân thét lớn :

- Dừng lại tên quỷ dữ!

Đỗ Hạo Thiên giật mình, ngước đầu lên. Gã nhận ra Tiểu Quân cùng với Thúy Ngân Đài đứng ngay trước mặt mình.

Tiểu Quân đặt cầm nã thủ vào yết hầu Ngân Đài. Chàng gằn giọng nói :

- Đỗ Hạo Thiên! Nếu ngươi giết Tử Kiếm Thường Nhẫn thì Tiểu Quân sẽ bóp nát yết hầu sư muội ngươi.

Đỗ Hạo Thiên cau mày :

- Tiểu Quân! Ngươi hăm dọa ta đấy à?

Tiểu Quân lắc đầu :

- Ta không hăm dọa ngươi đâu! Mà ta sẽ thực thi lời nói của mình đó.

Đỗ Hạo Thiên chớp mắt liên tục. Gã nhìn Tiểu Quân bằng ánh mắt của loài sói lang, rồi từ từ chuyển dịch lại Thúy Ngân Đài.

Đỗ Hạo Thiên nhếch mép cười ruồi, nụ cười của gã không sao có thể hiểu được ý nghĩa.

Đỗ Hạo Thiên nói :

- Xảo Quỷ! Ngũ Phương Đài đã chết nên Thường Nhẫn cũng sẽ chết, sau đó đến lượt ngươi. Tâm nguyện của Phương Đài là được an táng trong Kim cung. Nếu ngươi giết được bổn Thánh Quân nhớ đưa xác ta vào chung với Phương Đài nhé.

Y nhìn lại Thường Nhẫn :

- Ngươi có muốn nằm chung với bổn tọa và Thánh Cô không?

- Ngươi có chết cũng không đáng được chôn.

- Ha... ha... ha... ha...

Sau khi buông tràng cười khủng bố và gớm ghiếc đó, Đỗ Hạo Thiên gằn từng tiếng :

- Bổn tọa không được chôn với Thánh Cô thì chắc chắn Tiểu Quân đáng được nằm cạnh Thánh Cô chứ không phải là ngươi. Nếu không có Đồng Mã Kỳ, thì chắc chắn Thánh Cô Ngũ Phương Đài để trọn trái tim cho Xảo Quỷ chứ không phải là ngươi đâu.

Đỗ Hạo Thiên nói xong mấy lời đó, quay lại nhìn Tiểu Quân :

- Sư muội của bổn tọa cũng đáng yêu lắm đấy. Nếu ngươi không hưởng thì cứ việc hủy hoại đi.

Ngân Đài bặm môi. Nàng lí nhí nói :

- Tiểu Quân giết ta đi!

Tiểu Quân chưa kịp phán xử ra sao thì đôi trảo “Lôi Âm Thần” của Đỗ Hạo Thiên nhất bổng Thường Nhẫn lên.

Gã gằn giọng :

- Kẻ chống ta đều như thế này đây!

Xoạt...

Sau tiếng xoạt lạnh lùng khô khốc, Thường Nhẫn bị xé ra làm hai.

Tiểu Quân thất sắc. Chàng không thể nào tin được Đỗ Hạo Thiên có thể hành động như vậy.

Đỗ Hạo Thiên xé Thường Nhẫn làm đôi, vung tay quăng về hướng cái xác của Ngũ Phương Đài. Gã nhìn Tiểu Quân :

- Đến lượt ngươi!

Tiểu Quân buông một câu lạnh lùng :

- Ngươi không chết không được.

Chàng thả tay cầm nã thủ khỏi yết hầu Thúy Ngân Đài.

Tiểu Quân dấn lên một bộ, hai tay thủ sẵn đôi Tử Phương Thoa.

Đỗ Hạo Thiên vận “Lôi Âm ma công” đến cảnh giới tối thượng. Toàn thân gã trong suốt như ngọc lưu ly, và thêm màn sương trắng bao bọc. Trông gã bây giờ chẳng khác bộ khô cốt quái dị, lạ thường.

Tiểu Quân nghiến răng, quát lớn một tiếng :

- Song Long Xuất Hải!

Đôi Tử Phương Thoa từ tay chàng rít lên những tiếng sáo vi vu, rồi bay vụt về phía họ Đỗ.

Chát...

Những tia lửa nhoáng lên rồi vụt tắt. Tử Phương Thoa quay trở về tay Tiểu Quân.

Chàng thoáng một chút ngạc nhiên, bởi Đỗ Hạo Thiên vẫn đứng sừng sững, chẳng có một chút suy xuyển gì. Vả chăng chỉ có một chút khói trắng bốc lên từ chỗ va chạm.

Tiểu Quân thối lui một bộ.

Đỗ Hạo Thiên gằng giọng.

- Ngươi đáng chết như gã Thường Nhẫn lắm.

Gã quát lớn một tiếng :

- Lôi Âm Thần!

Tiểu Quân đã chuẩn bị rồi, vừa thấy đôi tay quái dị tợ hai cánh tay xác chết vươn dài ra nhanh như chớp toan thộp vào vai chàng, thì Tiểu Quân đề khí vận dụng Di Hình tướng pháp thoát lên. Chàng chạy trên đôi tay quái dị của Đỗ Hạo Thiên, đồng thời phát tác Tử Phương Thoa tập kích vào yết hầu gã.

Chát... Chát...

Đỗ Hạo Thiên chỉ lùi một bộ, thu hồi đôi trảo công quái dị.

Gã buông một câu :

- Khá lắm... hay lắm...

Tiểu Quân không thể tưởng tượng được, Tử Phương Thoa cũng chẳng làm gì được gã quỷ dữ này.

Nếu Tử Phương Thoa không lấy mạng được Đỗ Hạo Thiên, thì trên đời này đâu còn thứ binh khí nào có thể thâm nhập vào họ Đỗ. Trong tình hình trước mắt, Tiểu Quân quả là chẳng còn con đường nào ngoài cái chết thầm chực chờ.

Chàng tiếp tục thi triển một tuyệt thức Đàn Chỉ thần công phối hợp với Tử Phương Thoa.

Chát... Chát...

Tiểu Quân vừa phát tác thế công thì thấy trước mặt mình đôi bản thủ xám ngoét vồ tới.

Tiểu Quân ngã người ra sau, đôi bản thủ Lôi Âm Thần lướt xoạt ngay trên khuôn mặt Tiểu Quân cách chưa đầy hai đốt tay.

Đỗ Hạo Thiên bất ngờ phóng vụt đến, dụng cước đạp xuống lồng ngực Tiểu Quân.

- Ngươi phải chết!

Tiểu Quân kịp lăn tròn qua bên, phạt luôn Tử Phương Thoa vào gót chân của đối phương.

Chát...

Những tia lửa nhoáng lên rồi nhanh chóng tan biến, nhưng ngay cả gót chân của Đỗ Hạo Thiên, Tử Phương Thoa vẫn chẳng có tác dụng gì.

Chân Đỗ Hạo Thiên đạp hụt Tiểu Quân, nện thẳng xuống sàn gạch.

Bình...

Cả gian đại sảnh như lọt thỏm vào vùng chấn động dữ dội khiến nó phải rung chuyển sau cái nện gót của họ Đỗ. Tiểu Quân biến sắc lăn tròn về phía cửa.

Đỗ Hạo Thiên gằn giọng nói lớn :

- Tiểu Quân ngươi có thể chạy thoát khỏi bàn tay bổn Thánh Quân sao?

Cùng với lời nói đó, Đỗ Hạo Thiên cong mười ngón tay rồi búng ra mười đạo chỉ đen kịt “Lôi Âm Thần”. Thế chỉ của Đỗ Hạo Thiên tiềm ẩn một sức mạnh di sơn đảo hải, san bằng mọi chướng ngại vật khi nó đi qua, đồng thời tạo ra một thứ âm thanh chói tai.

Tiểu Quân thấy thế chỉ của đối phương chỉ trong chớp mắt đã tập kích vào thân ảnh chàng, không cho chàng một kẽ hở có thể dụng Di Hình Tướng tháo thân. Nếu trúng mười đạo chỉ, thân ảnh chàng chẳng khác nào bị bằm ra thành mười khúc.

Trong tình thế không còn đường lùi, Tiểu Quân nghiến răng vận dụng tất cả công lực tu vi, phát tác mười đạo đàn chỉ thần công ngáng đỡ mười đạo “Lôi Âm Thần”

Ầm...

Đón thẳng mười đạo chỉ Lôi Âm Thần của Đỗ Hạo Thiên, thân ảnh Tiểu Quân bị nhấc bổng lên, bay luôn về phía sau va lưng vào vách tòa đại sảnh.

Bình...

Chàng gượng đứng lên trong đầu vang những tiếng u u, mắt hoa, chẳng còn nhận được đối phương đứng đâu nữa.

Đỗ Hạo Thiên bật lên tràng cười khằng khặc. Gã gằn từng tiếng :

- Tiểu Quân! Ta sẽ tọng ngươi vào bụng như đã từng ăn Đồng Mã Kỳ.

Tiểu Quân nghe Đỗ Hạo Thiên nói mà xương sống lạnh buốt. Không phải chàng là kẻ tham sinh sợ tử, mà thật ra chàng đang tưởng tượng Đỗ Hạo Thiên đang hóa thân thành con quỷ nhân có một không hai trên cõi đời này.

Hai cánh tay xám ngoét của Đỗ Hạo Thiên vươn dài ra toan thộp lấy bờ vai Tiểu Quân, thì Thúy Ngân Đài lướt ra đứng chắn ngay trước mặt chàng.

- Đỗ đại ca! Đừng giết Tiểu Quân...

Nàng lắc đầu, vừa nói vừa khóc :

- Đỗ đại ca! Muội van xin đại ca đừng giết Tiểu Quân.

- Ngươi cũng chống lại ý muốn của bổn Thánh Quân nữa à?

Ngân Đài lắc đầu :

- Muội không chống! Muội chỉ xin đại ca đừng giết Tiểu Quân thôi.

- Bổn tọa muốn ăn thịt gã. Tránh ra! Nếu không bổn tọa cũng sẽ phanh thây ngươi.

Ngân Đài rùng mình. Nàng không ngờ Đỗ Hạo Thiên lại có thể nói ra được lời đó.

Ngân Đài có biết đâu, một khi Đỗ Hạo Thiên đã dụng “Lôi Âm Thần” giết người, hắn sẽ bị mùi tử khí khiến cho thần trí say máu, hóa thành ác nhân gớm ghiếc nhất trên trần đời này.

Ngân Đài lắc đầu :

- Đại ca giết muội cũng được! Nhưng hãy tha cho Tiểu Quân.

Đỗ Hạo Thiên lườm hai con ngươi xanh rờn :

- Ngươi chống lại ý niệm của bổn Thánh Quân. Ta cũng sẽ phanh thây ngươi.

Gã vừa nói vừa toan phát động “Lôi Âm Thần” vỗ vào đỉnh đầu Thúy Ngân Đài.

Giữa lúc thập tử nhất sinh đó, có tiếng Sư Tử Hống cất lên ầm ầm. Cùng với tiếng Sư Tử Hống tuyệt công của Phật gia là tiếng ê a một bài kệ từ ngoài cửa vọng vào.

Vừa nghe những âm thanh êm dịu kia, không biết có oai lực gì mà Đỗ Hạo Thiên bất giác lùi luôn hai bộ. Đôi tinh nhãn ma quái trừng trừng hướng ra ngoài cửa.

Ngọc Quan Âm Mẫn Vĩ Linh trong tư thế ngồi kiết đà, là đà phiêu điêu như bậc thượng tiên đằng vân lướt vào trong tòa đại sảnh. Dung diện của Ngọc Quan Âm Mẫn Vĩ Linh trang trọng ngỡ như một pho tượng ngọc.

Nàng ê a cất tiếng niệm Tu La đại tụng, mặc dù lời kinh của Ngọc Quan Âm nghe thật êm tai, nhưng lại tiềm ẩn một nội lực vô biên mới khiến cho Đỗ Hạo Thiên phải dùng đôi quỷ thủ bịt hai lỗ tai.

Thân ảnh của gã đang trong suốt như ngọc, bất giác hiện lên những vết sướt sẫm màu.

Tiểu Quân nhìn những vết sướt đó chằm chằm. Chàng nghĩ thầm :

- “Trên người gã có mười hai vết sướt... chắc chắn những vết sướt sẫm màu kia do đao kiếm tạo thành”.

Tiểu Quân lắc đầu nghĩ ngược lại :

- “Gã đã luyện tới cảnh giới tối thượng, ngay cả Tử Phương Thoa cũng chưa chạm được vào thân thể gã thì đao kiếm nào làm sướt được da thịt của Đỗ Hạo Thiên. Chỉ có... Chỉ có... Càn Khôn kiếm khí của Ngũ Phương Đài”.

Chàng bặm môi nghĩ tiếp, trong khi Ngọc Quan Âm đã tụng gần hết bài Tu La đại tụng :

- “Ngũ Phương Đài! Có thể nàng dụng Càn Khôn kiếm khí để lại những vết tích cần thiết cho mình biết.”

Ngọc Quan Âm vẻ mặt càng lúc càng trang trọng. Nàng không ngờ với tuyệt đỉnh công phu của Chung Nam sơn, Tu La đại tụng mà Đỗ Hạo Thiên cũng chỉ chao đảo thôi. Nếu như Tu La đại tụng không làm gì được gã thì trên thế gian này đâu còn thứ võ công nào khả dĩ chống được “Lôi Âm Thần”.

Tu La đại tụng vừa dứt câu cuối cùng, Đỗ Hạo Thiên như bừng tỉnh khỏi cảnh giới ảo giác do oai lực Tu La khống chế thần thức.

Cũng vừa lúc đó, Tiểu Quân quyết định ra tay. Chàng quát lớn :

- Long Triều Vượt Sóng!

Hai ngọn Tử Phương Thoa bay vút ra khỏi đôi tay của Tiểu Quân, như hai đạo chỉ kinh hồn nhắm vết sướt mờ nhạt trên cơ thể họ Đỗ lao tới.

Rét... chát..

Đỗ Hạo Thiên nẩy ngược lên, rú lên tiếng kêu khủng khiếp, ngay cả tòa đại sảnh cũng rung chuyển ầm ầm.

Cơ thể Đỗ Hạo Thiên bị Tử Phương Thoa chém tách làm hai theo một đường sướt, Tử Phương Thoa quay ngoắt trở lại, theo ý niệm của Tiểu Quân điều khiển, xả chớp nhoáng mười hai thức nhất nhất đều theo những đường sướt nhàn nhạt ẩn hiện trên thân thể trong vắt của gã.

Mỗi lần Tử Phương Thoa xả xuống, thì một luồng khí đen lại bốc lên, tỏa ngợp mùi tử khí nồng nặc.

Ầm...

Đỗ Hạo Thiên đột ngột bể vụn ra từng mảnh nhỏ, rơi vãi khắp nơi. Chỉ còn lại duy nhất mỗi chiếc thủ cấp là còn nguyên vẹn.

Mặc dù còn mỗi cái thủ cấp, nhưng mắt gã vẫn chớp liên tục vì sự ngạc nhiên quá đỗi, bởi không ngờ nổi sao mình lại có thể vỡ nát ra như vậy.

Tử Phương Thoa đao ngoặt lại một lần nữa. Và lần này đôi Tử Phương Thoa như hai lưỡi tầm sét từ trên cao nện thẳng xuống chiếc thủ cấp của Đỗ Hạo Thiên.

Bình...

Chẳng còn một cái gì nguyên vẹn của họ Đỗ. Y đã luyện “Lôi Âm Thần” để dựng nghiệp bá vương, giờ thì cái y có là một cái chết không toàn thây.

Nhất Phàm đại sư niệm phật hiệu :

- A di đà Phật!

Ngân Đài nấc khẽ một tiếng.

Ngọc Quan Âm nhìn mọi người :

- Nhiệm vụ của ta đến đây là xong... ta quay về Chung Nam sơn và hy vọng đừng một ai đến quấy nhiễu núi Chung Nam.

Tiểu Quân bồi hồi nhìn Ngọc Quan Âm :

- Tỷ tỷ... Đa tạ tỷ tỷ đã giúp Tiểu Hắc Tử.

Ngọc Quan Âm mỉm cười :

- Ngươi có lòng với ta... ta phải đáp lại tấm lòng của ngươi.

Tiểu Quân cùng tất cả mọi người có mặt tại Kim cung làm lễ an táng Ngũ Phương Đài theo tâm nguyện của nàng. Tử Kiếm Thường Nhẫn cũng được chôn trước lối vào Kim cung mãi mãi làm người hộ tướng trung thành của Ngũ Phương Đài. Dù sao đó cũng là ý niệm mà Thường Nhẫn chẳng bao giờ bộc lộ cùng ai.

Tiểu Hồng chờ cho Tiểu Quân hành lễ tưởng niệm những người đã chết, mới lí nhí nói :

- Thúc thúc! Tiểu Hồng nghe nói thúc thúc có chiếc Lâu thuyền đẹp lắm phải không?

Chàng nhún vai :

- Nó đã chìm rồi... vĩnh viễn không bao giờ nổi lên nữa.

- Eo ôi...

Tiểu Hồng kiểng chân nói nhỏ vào tai chàng :

- Phía sau núi Chung Nam có một cây sao đã năm trăm năm. Thúc thúc cứ đến xin sư mẫu nhất định sư mẫu sẽ cho thúc thúc đóng một chiếc thuyền mới.

Tiểu Quân rùng mình :

- Thúc thúc lại xâm nhập Chung Nam sơn nữa à? Sợ quá!

- Sư mẫu còn dám cho thúc thúc mượn Tử Phương Thoa thì nhất định sẽ cho thúc Thúc cây sao đó thôi mà... Thúc thúc đóng thuyền cho Tiểu Hồng nhé.

- Hồng nhi lại đòi hỏi rồi. Được thúc thúc sẽ xin với sư mẫu.

Tiểu Hồng reo lên :

- Hay quá... Thích quá...

Đồng Tiểu Linh hỏi Tiểu Hắc Tử :

- Có gì mà Tiểu Hồng thích quá như vậy?

- Thúc thúc sẽ đóng chiếc Lâu thuyền cho Tiểu Hồng nè.

Tiểu Linh mỉm cười :

- Nếu đóng xong cho cô cô đi với được không?

- Được chứ! Nhất định là có Tiểu Linh cô cô, Cúc Cúc cô cô, Sư Sư cô cô, và Trân Trân cô cô nữa.

- Vậy chiếc lâu thuyền đó phải bự lắm.

- Phải bự rồi.

Thất Thất cùng với Ngân Đài tiến lại bên Tiểu Quân. Thất Thất nói :

- Đệ đệ! Tỷ phải đi đây.

- Tỷ tỷ tính đi đâu?

Thất Thất mỉm cười, rồi lí nhí nói :

- Ngọc Quan Âm Mẫn Vĩ Linh thỉnh tỷ tỷ và Ngân Đài cô nương đến Chung Nam sơn vui thú an cư một thời gian.

- Tiểu Quân cũng tính đến Chung Nam sơn đây.

- Đệ cũng đến núi Chung Nam nữa à?

Tiểu Quân gật đầu :

- Đệ đệ đến Chung Nam sơn theo sự thỉnh cầu của... của...

Tiểu Quân ngoắc Tiểu Hồng.

Tiểu Hồng tiến lại bên chàng :

- Thúc thúc có chuyện gì vậy?

- Mình đi thôi.

Tiểu Quân nheo mắt với Thất Thất :

- Tiểu Quân sẽ chờ tỷ tỷ ở đó.

Chàng cùng với Tiểu Hồng trổ khinh công thoát đi, thì Tiểu Linh cũng tất tả rượt theo. Nàng vừa rượt vừa nói :

- Xảo Quỷ chờ Tiểu Linh với.

Tiểu Hồng truyền âm nhập mật nói với Tiểu Quân :

- Thúc thúc! Coi bộ Tiểu Linh cô cô...

- Hồng nhi đang tập nói sàm như thúc thúc ngày xưa đó à?