Lời Muốn Nói, Trói Chẳng Đặng

Chương 18: Chương 18





Chiều thứ hai sau tiết học bơi, Hạ Uý đến gặp Lục Hách Dương ở cổng trường, hắn vừa đi qua cổng lối đi, sau lưng vang lên một giọng nói khẩn thiết: “Xin nhường đường một lát!”
Hạ Uý còn chưa kịp quay đầu đã cảm thấy có người đụng vào eo mình, hắn có dáng người cao lớn, đụng một cái không đau không ngứa, thế nhưng đối phương lại lảo đảo về phía trước, trông như sắp ngã xuống đất.
“Cẩn thận.” Hạ Uý vội vàng vươn tay, nắm lấy cổ áo sau lưng của omega, giữ cho người nọ đứng vững lại.
Omega quay đầu lại, vội vàng nói câu “Xin lỗi”, sau đó xoay người chạy về phía trước, thẳng đến bên đường.
Hạ Uý đứng tại chỗ sửng sốt mất một lúc, Lục Hách Dương đang đứng ở nơi chỉ cách hắn hai ba mét, đang nhìn đường.

Hạ Uý đi tới bên cạnh anh nói: “Cậu thấy không? Omega vừa rồi đụng phải tôi ấy.”
“Trông cũng được phết, sao mà trước đây không để ý đến nhỉ.” Trên mặt Hạ Uý viết đầy mấy chữ thấy đẹp nổi ý, “Về nhà tra xem con nhà ai.”
Điều cấm kỵ nhất ở trường dự bị, ngoại trừ không cẩn thận đắc tội con nhà đối diện, thì chính là không cẩn thận yêu phải con nhà đối diện.
Lục Hách Dương không nói gì, Hạ Uý thấy kỳ lạ nhìn theo ánh mắt của anh mới nhận ra bên đường còn có Hứa Tắc đang đứng, cậu mở cửa xe taxi cho omega rồi cùng nhau lên xe.
“Ý gì đây, bị Hứa Tắc hớt tay trên rồi à?” Hạ Uý hỏi Lục Hách Dương, “Cậu có biết chuyện này không?”
Lục Hách Dương liếc hắn một cái: “Biết cái gì.”
“Tuần trước đi nghe toạ đàm, không phải cả đêm cậu ngủ với cậu ta sao?” Hạ Uý nói, “Cậu ta không gọi điện cho người yêu hay gì à?”
Không có gọi điện cho người yêu, nhưng có đội mưa suốt buổi tối đem về một túi đồ ăn.
“Không rõ.” Lục Hách Dương nhìn thời gian trên vòng tay, “Đi thôi.”
“Y tá trưởng đã băng bó rồi, vết thương không nghiêm trọng lắm đâu, cậu đừng lo lắng quá.” Trì Gia Hàn thở hổn hển.
Tay Hứa Tắc còn đặt trên nắm cửa, tựa như quên đặt xuống, cậu gật gật đầu.
Chiếc taxi dừng lại ở lối vào của một viện điều dưỡng tư nhân, Trì Gia Hàn hạ cửa sổ xuống, vẫy tay với bảo vệ.


Rất nhanh sau đó, cánh cổng tự động mở ra hai bên, xe tiếp tục chạy cho đến trước cổng khu điều trị nội trú.
Xuống xe, bước vào đại sảnh, bác sĩ đã chờ sẵn ở bàn tư vấn, biểu tình có hơi ngưng trọng.

Hai người chạy đến trước mặt ông, Trì Gia Hàn hỏi: “Bác sĩ Châu, sao rồi ạ?”
“Đã tiêm một mũi an thần rồi.” Châu Trinh thở dài, “Lên lầu nhìn chút đi.”
“Con đi gặp y tá trưởng trước.” Hứa Tắc trầm giọng nói.
Thang máy dừng ở tầng 3, trong phòng y tá, trên cổ tay trái của y tá trưởng có dán một miếng gạc mới tinh.
“Hứa Tắc đến rồi à.” Y tá trưởng mỉm cười.
Hứa Tắc đứng trước mặt cô, cúi đầu, gập nửa người xuống nói: “Thật xin lỗi.”
Cảnh tượng này với cậu không còn xa lạ gì nữa, trước đây Hứa Tắc cũng đã trải qua rất nhiều lần —— xin lỗi, bồi thường, chịu trách nhiệm cho tổn hại do người khác gây ra.
“Cũng là sơ suất của bọn cô, không phát hiện ra thiếu một cây tăm bông, cô chỉ bị trầy xước một chút thôi, không nghiêm trọng.” Y tá trưởng nói.
“Đi xem chút đi.” Châu Trinh vỗ vỗ vai Hứa Tắc.
Cửa sổ trong suốt của phòng bệnh đặc biệt lớn hơn một chút, để các bác sĩ và y tá có thể kiểm tra tình hình trong phòng bất cứ lúc nào.

Hứa Tắc và Trì Gia Hàn đứng ngoài cửa, trên giường trong phòng bệnh là một người già mặc áo trói tay (*) đang nằm, tóc đã bạc một nửa, dưới tác dụng của thuốc an thần lúc này đang ngủ rất yên bình.
(*) áo trói tay: là một loại quần áo có hình dạng giống như một chiếc áo khoác với ống tay dài vượt quá đầu ngón tay của người mặc.

Công dụng điển hình nhất của nó là hạn chế những người có thể gây hại cho bản thân hoặc người khác.

Sau khi nhìn một lúc, Trì Gia Hàn kéo vạt áo của Hứa Tắc: “Ngủ rồi, chúng ta đừng quấy rầy bà ấy.”
Sau khi hỏi rõ tình hình từ bác sĩ, hai người đi đến cầu thang bộ, bên trong rất tối, chỉ có chút ánh sáng chiếu vào từ ô cửa sổ nhỏ trên đỉnh đầu.

Hứa Tắc ngồi trên bậc thềm, trầm mặc vài giây, cậu hỏi: “Tài khoản còn bao nhiêu?”
“Hơn 5 vạn.” trong tay Trì Gia Hàn đang cầm hoá đơn viện phí và sao kê tài khoản bệnh viện của Hứa Tắc rồi trả lời cậu.
(5 vạn tệ ≈ 171 triệu VND)
“Hơn 5 vạn.” Hứa Tắc cúi đầu nhìn mặt đất tối đen, nói: “Không đủ tiền.”
“Không đủ.” Cậu lặp lại lần nữa, sau đó lấy điện thoại ra.
Cậu vừa mới mở màn hình lên thì Trì Gia Hàn đã giựt điện thoại cậu: “Cậu muốn làm gì?”
“Thêm vài ván nữa.”
“Không được thêm nữa, mỗi lần cậu nhận tiền đều xem như là ít nhất, nếu bây giờ cậu nói thêm ván đấu, bọn họ chỉ càng bóc lột cậu hơn thôi.” Giọng nói của Trì Gia Hàn không thể nén nổi tức giận, “Nếu như mỗi trận cậu đều thua sẽ bị đánh đến bán sống bán chết, hoặc là sẽ bị đám đông rủa xả, thậm chí đánh thuốc cho cậu lên sàn giết người, cậu cũng sẽ làm sao?”
Hứa Tắc không nói gì, Trì Gia Hàn biết rằng không phải là cậu đã bị thuyết phục, căn bản vẫn là đang suy nghĩ chuyện gia tăng số trận đấu.
“Còn Đường Phi Dịch nữa?” Trì Gia Hàn nhắc nhở cậu, “Nếu như cậu bị gã khống chế, cả đời này cậu cũng sẽ không bỏ dậy được, Hứa Tắc à.”
Không biết nghĩ đến cái gì, nghĩ đến ai, Hứa Tắc sửng sốt một chút.
Trì Gia Hàn đứng trước mặt cậu, ngữ khí ôn hòa đi một chút: “Ở bệnh viện này cậu đừng lo lắng, những thứ khác từ từ nghĩ biện pháp sau.”
“Tôi biết rồi.” Hứa Tắc mở miệng.
Cậu biết về phương diện bệnh viện thì không cần lo lắng, bởi vì có thể vào được viện điều dưỡng tư nhân này cũng là Trì Gia Hàn đã nhờ anh trai đánh tiếng với viện trưởng, cho nên mặc dù là y tá trưởng bị tấn công rồi bị thương, viện điều dưỡng cũng sẽ không tính toán.
Nhưng chi phí nhập viện và chi phí y tế đắt đỏ hàng tháng sẽ không vì vậy mà được giảm giá, Hứa Tắc hiểu rằng Trì Gia Hàn đã làm đủ nhiều rồi, đủ tận tình tận nghĩa rồi, nhưng bản chất bọn họ vẫn chỉ là học sinh cấp ba, Trì Gia Hàn cũng bị gia đình quản chế, tài nguyên trong tay cũng có hạn, Hứa Tắc cũng không định mượn tiền cậu, mặc dù Trì Gia Hàn đã đề cập đến việc này nhiều hơn một lần.
Lần này cậu lại đề cập đến nữa: “Tôi tìm cơ hội hỏi anh tôi xem sao.”

Không đợi Hứa Tắc nói gì, Trì Gia Hàn tiếp tục nói: “Dù sao cậu cũng không thể thêm trận đấu nữa, nếu như bị đánh đến tàn phế thì được không bù nổi mất, bán mạng kiếm tiền cũng phải có giới hạn thôi.”
Hai tay Hứa Tắc đỡ trán, cậu cảm thấy thân thể nặng trĩu, như đang rơi xuống, vô cùng mệt mỏi.

Trầm mặc một lúc lâu, cậu nói: “Tôi sẽ cân nhắc kỹ càng.”
Tiết học bơi chiều thứ ba, ngoại trừ những người thi trượt giữa kỳ thì vẫn không có nhiều người đến lớp.

Hứa Tắc đặt cặp sách vào tủ thay đồ, cầm quần bơi đi vào phòng tắm.
Ngay khi vừa cởi áo, điện thoại trong quần đồng phục lại reo lên.

Hứa Tắc liếc nhìn người gọi, do dự vài giây rồi ấn trả lời.
“Nghe nói em muốn thêm vài trận nữa à?”
“Đúng vậy.” Hứa Tắc nhìn đồng phục học sinh treo trên móc rồi trả lời.
Đường Phi Dịch cười một tiếng: “Nếu thiếu tiền chỉ cần nói với tôi không phải là được rồi sao, em kiếm thế này thì phải kiếm đến bao giờ đây?”
“Có thể thêm không?” Hứa Tắc không để ý đến lời của Đường Phi Dịch, thấp giọng hỏi gã.
“Được chứ, chỉ cần em nói thôi.” Giọng điệu của Đường Phi Dịch rất khiêu khích, “Bất quá nếu thêm cho em thì mấy võ sĩ khác có thể sẽ thấy không thoải mái lắm đâu, có người nửa tháng cũng không được thi đấu mất.”
Bàn tay cầm điện thoại của Hứa Tắc hơi siết chặt: “Muốn tôi làm thế nào?”
“Tối nay tôi có một bữa tiệc, em đến đây một chuyến đi, cùng uống rượu đánh bài.” Đường Phi Dịch cười nói: “Chỉ cần em nghe lời một chút, tôi cam đoan cho em kiếm được một khoản kha khá đấy.”
“Mấy giờ, ở đâu?” Hứa Tắc hỏi không chút do dự.
“Tám rưỡi tối, tầng 12 khách sạn Vân Loan, bảo phục vụ dẫn em lên.”
“Tám rưỡi tối, tầng 12 khách sạn Vân Loan.” Hứa Tắc lặp lại một cách máy móc, cậu nói, “Tôi biết rồi.”
Cậu cúp điện thoại, lẳng lặng đứng đó một lúc, thay quần rồi đẩy cửa phòng tắm.

Gần như cùng lúc đó, cửa phòng đối diện bên trái cũng mở ra, Lục Hách Dương cầm đồng phục học sinh đi ra, trên cổ đeo một chiếc kính bơi, anh ngước mắt cười nhạt với Hứa Tắc: “Trùng hợp vậy.”
Hứa Tắc nhất thời không trả lời được, vừa rồi cậu không nghe thấy có người ra vào phòng tắm nên cũng không rõ Lục Hách Dương đã ở đó từ bao giờ.

Cậu nhanh chóng nhớ lại nội dung cuộc điện thoại trước đó, xác nhận rằng cho dù Lục Hách Dương có nghe được thì mình cũng sẽ không vì vậy mà lộ ra bất kỳ sơ hở nào.
“Ừm.” Một lúc sau Hứa Tắc mới trả lời.
Cậu vô thức đứng đó nhìn Lục Hách Dương, mãi cho đến khi đối phương đi đến trước mặt mình.

Hứa Tắc cũng muốn nói gì đó, không chỉ đơn giản là một chữ “ừm”, không muốn mỗi lần đều có phản ứng vô vị như vậy, nhưng cậu cũng kịp thời nhận ra rằng Lục Hách Dương chào hỏi cũng là vì phép lịch sự, tuyệt đối không hề có ý định tán gẫu.
Huống chi Lục Hách Dương và người như cậu có lẽ cũng không có nhiều chủ đề chung để nói.
Tiết học bơi kết thúc, Lục Hách Dương và Hạ Uý rời trường.

Trên đường đến bãi đậu xe, Hạ Uý gọi cho Cố Quân Trì hỏi hắn đang ở đâu.
“Vân Loan, chiều nay cùng ông nội tới bàn công chuyện.”
“Tuyệt thật, có ông nội dắt đi trốn học.” Hạ Uý nói, “Ăn tối chưa, có muốn ăn cùng không?”
“Các cậu qua đây đi, tôi lười chạy đi lắm.

Vân Loan có một đầu bếp mới, có thể nếm thử tay nghề một chút.”
“Sao khách sạn nhà cậu cứ dăm ba bữa lại có đầu bếp mới vậy? Thực ra là đang mở trường dạy nấu ăn năm sao đúng không?”
Cố Quân Trì không muốn tiếp lời hắn chút nào nên trực tiếp cúp máy.
“Vậy đi Vân Loan nhỉ?” Hạ Uý quay đầu hỏi Lục Hách Dương.
“Sao cũng được.” Lục Hách Dương trả lời, ánh mắt đặt lên alpha đang đẩy xe đạp ra khỏi nhà xe cách đó không xa..